Phương Minh Viễn vỗ trán, vội vàng nói:
-Vậy có lẽ là do tôi nhớ lộn rồi!
Hắn là lỡ miệng mà nói, năm đó sự kiện bán đấu giá tượng đầu thú của Phương Minh Viễn ở hải ngoại đã gây chấn động Trung Quốc một thời, nhưng rất nhiều người đều chỉ chú ý đển tung tích của hai tượng đầu thú kia mà không để ý đến trong việc này, một người bạn Pháp đóng một vai trò rất quan trọng! Một người vẫn luon tận sức giúp các văn vật cổ của Trung Quốc trở về với chính quốc, Bernardo Gomes.
Phương Minh Viễn cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy một báo cáo của ông ấy, Gomes là chuyên gia về văn vật và các tác phẩm nghệ thuật châu Á, đồng thời cũng là một chuyên gia về lĩnh vực bán đấu giá. Từ những năm 1970, ông ta đã được bộ Văn hóa Pháp xác nhận tư cách! Mấy chục năm sau đó, dấu chân của Gomes đã đi đến khắp các nơi trên lục địa Á Âu, từng đảm nhiệm chuyên gia giám định đồ cổ tại các triển lãm khác nhau ở Pháp, Tây Ban Nha và Italy, đồng thời ở Pháp còn tổ chức triển lãm các tác phẩm nghệ thuật, văn vật, đồ cổ của châu Á và đặc biệt là Trung Quốc. Đối với văn vật của Trung Quốc, có trình độ giám định cực cao.
Gomes cảm thấy vô cùng đau lòng đối với sự thất thoát văn vật của Trung Quốc, từng tự mình bỏ vốn mua lại các văn vật đó, và quyên tặng cho bảo tang của Trung Quốc. Sau đó, còn đặc biệt thành lập hiệp hội bảo hộ nghệ thuật Trung Hoa ở châu Âu, đảm nhiệm chức Chủ tịch, luôn cố gắng bảo vệ an toàn cho các văn vật của Trung Quốc ở hải ngoại.
Việc bán đấu giá tượng đầu thỏ và đầu chuột, Gomes đã xin lệnh cấm của tòa án Pháp! Mặc dù cũng không đạt được mục đích, nhưng đã khiến rất nhiều người Pháp chú ý tới vận mệnh của những văn vật thất lạc của Trung Quốc!
Nhưng sau này, Gomes cũng vì vậy mà nhận được rất nhiều sự đãi ngộ không công bằng. Có rất nhiều người chỉ trích ông ấy. Ông không thể không đối mặt với rất nhiều hiềm nghi đối với bản thân mình. Nói thí dụ như, có một nhà truyền thông đã từng công khai công bố, việc ông yêu cầu tòa án ban bố lệnh cấm là do chính phủ Trung Quốc ủy thác! Tội này ở nước Pháp mà nói, là tương đối nghiêm trọng, khiến ông ta nhiều lần biện giải không có hiệu quả, và phải chịu sự chỉ trích từ bốn phương tám hướng.
Hơn nữa, sau đó, bởi vì ông ta không thể coi thường việc rất nhiều văn vật Trung Quốc xuất hiện ở châu Âu từ sau thế chiến lần thứ hai, nguồn gốc không rõ ràng và thậm chí còn là đồ ăn trộm nhưng lại được đưa lên sàn đấu giá, ông đã dứt khoát vạch trần những tin tức về việc giao dịch các văn vật này, khiến cho bản thân phải tạm thời rời khỏi nước Pháp, rời xa quê hương.
Đối với người bạn Pháp này, Phương Minh Viễn trong lòng vô cùng tôn kính ông ấy. Chỉ có điều những chuyện này, nếu như không phải hôm nay Robert Erlong nhắc đến ông ta thì hắn chắc cũng nghĩ không ra.
Phương Minh Viễn ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:
-Ngài Robert Erlong, xin hỏi người mà ngài vừa nói tên đầy đủ là gì?
-Bernardo Gomes, một chuyên gia nổi tiếng của nước tôi về các văn vật châu Á, cũng là một chuyên gia về bán đấu giá. Hơn nữa, ông ta luôn mong muốn được giúp đỡ đưa các văn vật thất lạc của Trung Quốc trở về với quê hương đất nước. Cho nên cậu có thể không cần phải lo lắng ông ta sẽ giúp tôi lừa gạt gì cậu! Đương nhiên, cậu cũng có thể mời các chuyên gia của quý quốc, cùng tiến hành giám định!
Robert Erlong hiển nhiên rất có lòng tin với hai văn vật trong tay mình!
-Quả nhiên là ông ta!
Phương Minh Viễn trong lòng không khỏi có chút kích động!
-Được rồi, tôi tin tưởng người mà ngài đề cử! Không biết ngài định khi nào thì thực hiện lời hứa này? Hơn nữa, tôi hy vọng đến lúc đó có thể có cơ hội được tự mình giao lưu với ngài Gomes!
Phương Minh Viễn quả thực hồi hộp rồi, nếu như tượng đầu rồng và đầu rắn có thể xuất hiện, như vậy chỉ còn lại ba tượng đầu thú không rõ tung tích, nếu có thể cũng xuất hiện thì ngày sau có thể đem mười hai tượng đồng này tề tựu lại, không thể nghi ngờ gì chính là việc trọng đại nhất trong giới văn vật của Trung Quốc!
Robert Erlong khẽ cười nói:
-Xem ra phần lễ vật này của tôi, khiến cậu Phương rất hài lòng nhỉ!
Phương Minh Viễn khẽ rùng mình, mình đã quá cao hứng mà quên mất rồi! Làm cho đối phương nắm được nhược điểm của mình rồi. Nhưng điều làm hắn thật không ngờ, chính là Robert Erlong không ngờ lại nói tiếp:
-Tôi rất vui có thể thuận lợi mà hòa giải với cậu. Hơn nữa, tôi cũng rất coi trọng tấm lòng của cậu đối với những văn vật của quốc gia mình, cho nên tôi có thể tặng cho cậu một tin tức! Theo tôi được biết, hai tượng đầu thú khác của quý quốc là đầu thỏ và đầu chuột hiện đang nằm trong tay nhà thiết kế tài ba nhất của nước tôi, ngài Laurent!
Phương Minh Viễn trầm mặc một lúc lâu, sau nhẹ nhàng nói:
-Cảm ơn ngài!
Hắn kiếp trước mặc dù biết đầu thỏ và đầu chuột bị bán đấu giá ở Pháp, nhưng người bán chúng là ai, hắn thật không biết! Có câu nói này của Robert Erlong, ít nhất hắn đã biết cần phải làm gì chứ không chỉ là ngồi chờ tới khi chúng được đưa ra đấu giá vào một ngày nào đó!
Phương Minh Viễn gập di động lại, đưa nó cho Ma Sinh Hương Nguyệt nói:
-Em có biết nhà thiết kế Pháp tên là Laurent này không?
Từ kiếp trước, đối với lĩnh vực thiết kế trang phục hắn vốn đã không có tí hứng thú nào, ở kiếp này, đương nhiên cũng không thay đổi. Mặc dù người mà Robert Erlong nói là một nhà thiết kế nỏi tiếng nhất thế kỉ, nhưng hắn cũng không có ấn tượng gì. Nhưng một nhân vật nổi danh như vậy, các nữ nhân chắc chắn phải biết.
- Laurent ư? Em đương nhiên là biết!
Ma Sinh Hương Nguyệt quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của hắn nói:
-Tuy nhiên, thời đại hoàng kim của hắn là ở những năm bảy mươi tám mươi, lúc ấy hắn đứng trên đỉnh của giới thiết kế trang phục thế giới, thu hoạch được vô số giải thưởng. Trong đó nổi danh nhất còn có giải thưởng đặc biệt được vinh danh bởi hiệp hội thiết kế thời trang Mĩ, cũng từng được nhận giải thưởng của Oscar, thời kì còn Liên Xô, bảo tang Moscow đã từng vì hắn mà tổ chức triển lãm tái hiện hai mươi lăm năm quá khứ!
Phương Minh Viễn hít sâu một hơi, chứng tỏ người này có tài sản tương đối lớn!
-Ý của anh là, tài sản cá nhân của hắn rất lớn đúng không?
Phương Minh Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi han.
Ma Sinh Hương Nguyệt ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn nói:
-Minh Viễn, giới thiết kế, ai mà chẳng hầu bao rủng rỉnh! Anh phải biết rằng, phong cách thiết kế của hắn cho tới nay luôn được giới thời thượng Pháp và thậm chí là quốc tế tôn sùng, rất nhiều nhân vật trong giới thời thượng, giới biểu diễn nghệ thuật và các minh tinh nổi tiếng đều đặc biệt ưa thích các tác phẩm của Laurent. Các loại quần loe, trang phục thủy thủ, trang phục kỵ sĩ, giày ống cao, trang phục hippi, trang phục trung tính do hắn thiết kế, cái nào mà không trở thành mốt trên thế giới?
-Tất cả đều là hắn thiết kế sao?
Phương Minh Viễn mở to hai mắt, mặc dù là hắn cũng chẳng ưa thích gì giới thời trang, nhưng cũng không thấy xa lạ đối với những loại trang phục đã một thời bị mọi người điên cuồng săn đón này! Đầu của hắn bỗng nhói lên, hắn không hề nghĩ tới con người này!
-Hơn nữa hắn còn có công ty thiết kế thời trang của chính mình! Nếu em nhớ không lầm, công ty này đã cùng một công ty quốc hữu của Pháp xác nhập rồi! Anh nói tài sản cá nhân của hắn có thể ít được sao?
Ma Sinh Hương Nguyệt nói tiếp.
Phương Minh Viễn đưa tay vỗ trán, bất đắc dĩ nói:
-Anh hiểu rồi!
Ma Sinh Hương Nguyệt có chút tò mò tiến tới trước mặt Phương Minh Viễn, nói:
-Minh Viễn, sao tự nhiên lại hỏi về hắn vậy?
Cùng Phương Minh Viễn đã nhiều năm, Ma Sinh Hương Nguyệt chưa từng thấy Phương Minh Viễn dành sự chú ý cho giới thời trang! Ngay cả y phục của Phương Minh Viễn, nếu như không phải mình, Vũ Điền Quang Ly hay Lâm Liên mua cho hắn, hắn thực sự là người có thể tùy tiện mua rồi mặc. Hôm nay nhận được cuộc điện thoại này, đột nhiên lại hỏi tới Laurent, cô rất hoài nghi, e rằng Phương Minh Viễn trước đây cũng chưa từng biết có một người như vậy?
-Vừa nãy Robert Erlong nói cho anh biết, trong tay Laurent hiện đang có hai tượng đầu thú của vườn Viên Minh năm đó bị liên quân Anh Pháp cướp đi, mà anh thì rất hứng thú với chúng! Nói như vậy chắc em cũng hiểu?
Phương Minh Viễn nói.
Ma Sinh Hương Nguyệt đương nhiên là hiểu, Phương Minh Viễn là lo lắng với số tài sản của Laurent, sẽ không chuyển nhượng hai văn vật này.
-Chuyện này, em sẽ hỏi thăm cho anh. Để em nghĩ một chút!
Ma Sinh Hương Nguyệt tay chống cằm, nhẹ giọng nói:
-Em còn nhớ, hình như là nhà người thiết kế trang phục cho Quang Ly có chút quan hệ với Laurent, hình như từng là học sinh của hắn! Nếu như chúng ta thông qua anh ta đi hỏi ý tứ của Laurent thì sao?
Phương Minh Viễn hơi lắc đầu, những chuyện thế này, càng ít người biết càng tốt, bằng không mà nói, trời biết đất biết sẽ có thêm ai đến cạnh tranh. Hiện giờ việc cất giữ những văn vật Trung Quốc dường như đã mơ hồ hình thành một phong trào, nếu như nói sự tình bị tiết lộ ra ngoài, sẽ tạo thành phiền toái lớn. Hơn nữa quan trọng hơn là, Phương Minh Viễn cũng không muốn tiêu quá nhiều tiền, cũng không phải hắn tiếc tiền, mà là cứ như vậy, không thể nghi ngờ gì sẽ thúc đẩy giá cả của văn vật Trung Quốc trên thị trường bán đấu giá, nói vậy, việc buôn lậu các văn vật quốc nội sẽ càng thêm nghiêm trọng, đây chẳng phải là hảo tâm làm chuyện xấu sao!
Thu hồi hai văn vật đó, lại khiến cho nhiều văn vật hơn bị thất lạc, đây chẳng phải là mất nhiều hơn được à!
Ma Sinh Hương Nguyệt cũng cảm thấy như vậy, việc hỏi thăm này, cũng không thể cứ thế mạo mạo thất thất mà trực tiếp đi tới cửa. Những người làm nghệ thuật này, tính tình phần lớn không quá tốt, hơn nữa theo cô biết, Laurent từ xưa tới nay mắc chứng bệnh trầm cảm, nghiện thuốc, nghiện rượu, đã là bí mật mà ai cũng biết. Dù nghe nói rằng sau đó hắn đã trải qua trị liệu, nhưng vẫn nghiện thuốc lá như trước, thậm chí từng có ngày hút hơn trăm điếu.
Người như vậy, đôi khi muốn qua lại xã giao tế, so với người bình thường còn gian nan hơn! Hơn nữa người ta cũng không có thiếu tiền!
Việc này phải như nào mới phải?
-Vậy có lẽ là do tôi nhớ lộn rồi!
Hắn là lỡ miệng mà nói, năm đó sự kiện bán đấu giá tượng đầu thú của Phương Minh Viễn ở hải ngoại đã gây chấn động Trung Quốc một thời, nhưng rất nhiều người đều chỉ chú ý đển tung tích của hai tượng đầu thú kia mà không để ý đến trong việc này, một người bạn Pháp đóng một vai trò rất quan trọng! Một người vẫn luon tận sức giúp các văn vật cổ của Trung Quốc trở về với chính quốc, Bernardo Gomes.
Phương Minh Viễn cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy một báo cáo của ông ấy, Gomes là chuyên gia về văn vật và các tác phẩm nghệ thuật châu Á, đồng thời cũng là một chuyên gia về lĩnh vực bán đấu giá. Từ những năm 1970, ông ta đã được bộ Văn hóa Pháp xác nhận tư cách! Mấy chục năm sau đó, dấu chân của Gomes đã đi đến khắp các nơi trên lục địa Á Âu, từng đảm nhiệm chuyên gia giám định đồ cổ tại các triển lãm khác nhau ở Pháp, Tây Ban Nha và Italy, đồng thời ở Pháp còn tổ chức triển lãm các tác phẩm nghệ thuật, văn vật, đồ cổ của châu Á và đặc biệt là Trung Quốc. Đối với văn vật của Trung Quốc, có trình độ giám định cực cao.
Gomes cảm thấy vô cùng đau lòng đối với sự thất thoát văn vật của Trung Quốc, từng tự mình bỏ vốn mua lại các văn vật đó, và quyên tặng cho bảo tang của Trung Quốc. Sau đó, còn đặc biệt thành lập hiệp hội bảo hộ nghệ thuật Trung Hoa ở châu Âu, đảm nhiệm chức Chủ tịch, luôn cố gắng bảo vệ an toàn cho các văn vật của Trung Quốc ở hải ngoại.
Việc bán đấu giá tượng đầu thỏ và đầu chuột, Gomes đã xin lệnh cấm của tòa án Pháp! Mặc dù cũng không đạt được mục đích, nhưng đã khiến rất nhiều người Pháp chú ý tới vận mệnh của những văn vật thất lạc của Trung Quốc!
Nhưng sau này, Gomes cũng vì vậy mà nhận được rất nhiều sự đãi ngộ không công bằng. Có rất nhiều người chỉ trích ông ấy. Ông không thể không đối mặt với rất nhiều hiềm nghi đối với bản thân mình. Nói thí dụ như, có một nhà truyền thông đã từng công khai công bố, việc ông yêu cầu tòa án ban bố lệnh cấm là do chính phủ Trung Quốc ủy thác! Tội này ở nước Pháp mà nói, là tương đối nghiêm trọng, khiến ông ta nhiều lần biện giải không có hiệu quả, và phải chịu sự chỉ trích từ bốn phương tám hướng.
Hơn nữa, sau đó, bởi vì ông ta không thể coi thường việc rất nhiều văn vật Trung Quốc xuất hiện ở châu Âu từ sau thế chiến lần thứ hai, nguồn gốc không rõ ràng và thậm chí còn là đồ ăn trộm nhưng lại được đưa lên sàn đấu giá, ông đã dứt khoát vạch trần những tin tức về việc giao dịch các văn vật này, khiến cho bản thân phải tạm thời rời khỏi nước Pháp, rời xa quê hương.
Đối với người bạn Pháp này, Phương Minh Viễn trong lòng vô cùng tôn kính ông ấy. Chỉ có điều những chuyện này, nếu như không phải hôm nay Robert Erlong nhắc đến ông ta thì hắn chắc cũng nghĩ không ra.
Phương Minh Viễn ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:
-Ngài Robert Erlong, xin hỏi người mà ngài vừa nói tên đầy đủ là gì?
-Bernardo Gomes, một chuyên gia nổi tiếng của nước tôi về các văn vật châu Á, cũng là một chuyên gia về bán đấu giá. Hơn nữa, ông ta luôn mong muốn được giúp đỡ đưa các văn vật thất lạc của Trung Quốc trở về với quê hương đất nước. Cho nên cậu có thể không cần phải lo lắng ông ta sẽ giúp tôi lừa gạt gì cậu! Đương nhiên, cậu cũng có thể mời các chuyên gia của quý quốc, cùng tiến hành giám định!
Robert Erlong hiển nhiên rất có lòng tin với hai văn vật trong tay mình!
-Quả nhiên là ông ta!
Phương Minh Viễn trong lòng không khỏi có chút kích động!
-Được rồi, tôi tin tưởng người mà ngài đề cử! Không biết ngài định khi nào thì thực hiện lời hứa này? Hơn nữa, tôi hy vọng đến lúc đó có thể có cơ hội được tự mình giao lưu với ngài Gomes!
Phương Minh Viễn quả thực hồi hộp rồi, nếu như tượng đầu rồng và đầu rắn có thể xuất hiện, như vậy chỉ còn lại ba tượng đầu thú không rõ tung tích, nếu có thể cũng xuất hiện thì ngày sau có thể đem mười hai tượng đồng này tề tựu lại, không thể nghi ngờ gì chính là việc trọng đại nhất trong giới văn vật của Trung Quốc!
Robert Erlong khẽ cười nói:
-Xem ra phần lễ vật này của tôi, khiến cậu Phương rất hài lòng nhỉ!
Phương Minh Viễn khẽ rùng mình, mình đã quá cao hứng mà quên mất rồi! Làm cho đối phương nắm được nhược điểm của mình rồi. Nhưng điều làm hắn thật không ngờ, chính là Robert Erlong không ngờ lại nói tiếp:
-Tôi rất vui có thể thuận lợi mà hòa giải với cậu. Hơn nữa, tôi cũng rất coi trọng tấm lòng của cậu đối với những văn vật của quốc gia mình, cho nên tôi có thể tặng cho cậu một tin tức! Theo tôi được biết, hai tượng đầu thú khác của quý quốc là đầu thỏ và đầu chuột hiện đang nằm trong tay nhà thiết kế tài ba nhất của nước tôi, ngài Laurent!
Phương Minh Viễn trầm mặc một lúc lâu, sau nhẹ nhàng nói:
-Cảm ơn ngài!
Hắn kiếp trước mặc dù biết đầu thỏ và đầu chuột bị bán đấu giá ở Pháp, nhưng người bán chúng là ai, hắn thật không biết! Có câu nói này của Robert Erlong, ít nhất hắn đã biết cần phải làm gì chứ không chỉ là ngồi chờ tới khi chúng được đưa ra đấu giá vào một ngày nào đó!
Phương Minh Viễn gập di động lại, đưa nó cho Ma Sinh Hương Nguyệt nói:
-Em có biết nhà thiết kế Pháp tên là Laurent này không?
Từ kiếp trước, đối với lĩnh vực thiết kế trang phục hắn vốn đã không có tí hứng thú nào, ở kiếp này, đương nhiên cũng không thay đổi. Mặc dù người mà Robert Erlong nói là một nhà thiết kế nỏi tiếng nhất thế kỉ, nhưng hắn cũng không có ấn tượng gì. Nhưng một nhân vật nổi danh như vậy, các nữ nhân chắc chắn phải biết.
- Laurent ư? Em đương nhiên là biết!
Ma Sinh Hương Nguyệt quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của hắn nói:
-Tuy nhiên, thời đại hoàng kim của hắn là ở những năm bảy mươi tám mươi, lúc ấy hắn đứng trên đỉnh của giới thiết kế trang phục thế giới, thu hoạch được vô số giải thưởng. Trong đó nổi danh nhất còn có giải thưởng đặc biệt được vinh danh bởi hiệp hội thiết kế thời trang Mĩ, cũng từng được nhận giải thưởng của Oscar, thời kì còn Liên Xô, bảo tang Moscow đã từng vì hắn mà tổ chức triển lãm tái hiện hai mươi lăm năm quá khứ!
Phương Minh Viễn hít sâu một hơi, chứng tỏ người này có tài sản tương đối lớn!
-Ý của anh là, tài sản cá nhân của hắn rất lớn đúng không?
Phương Minh Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi han.
Ma Sinh Hương Nguyệt ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn nói:
-Minh Viễn, giới thiết kế, ai mà chẳng hầu bao rủng rỉnh! Anh phải biết rằng, phong cách thiết kế của hắn cho tới nay luôn được giới thời thượng Pháp và thậm chí là quốc tế tôn sùng, rất nhiều nhân vật trong giới thời thượng, giới biểu diễn nghệ thuật và các minh tinh nổi tiếng đều đặc biệt ưa thích các tác phẩm của Laurent. Các loại quần loe, trang phục thủy thủ, trang phục kỵ sĩ, giày ống cao, trang phục hippi, trang phục trung tính do hắn thiết kế, cái nào mà không trở thành mốt trên thế giới?
-Tất cả đều là hắn thiết kế sao?
Phương Minh Viễn mở to hai mắt, mặc dù là hắn cũng chẳng ưa thích gì giới thời trang, nhưng cũng không thấy xa lạ đối với những loại trang phục đã một thời bị mọi người điên cuồng săn đón này! Đầu của hắn bỗng nhói lên, hắn không hề nghĩ tới con người này!
-Hơn nữa hắn còn có công ty thiết kế thời trang của chính mình! Nếu em nhớ không lầm, công ty này đã cùng một công ty quốc hữu của Pháp xác nhập rồi! Anh nói tài sản cá nhân của hắn có thể ít được sao?
Ma Sinh Hương Nguyệt nói tiếp.
Phương Minh Viễn đưa tay vỗ trán, bất đắc dĩ nói:
-Anh hiểu rồi!
Ma Sinh Hương Nguyệt có chút tò mò tiến tới trước mặt Phương Minh Viễn, nói:
-Minh Viễn, sao tự nhiên lại hỏi về hắn vậy?
Cùng Phương Minh Viễn đã nhiều năm, Ma Sinh Hương Nguyệt chưa từng thấy Phương Minh Viễn dành sự chú ý cho giới thời trang! Ngay cả y phục của Phương Minh Viễn, nếu như không phải mình, Vũ Điền Quang Ly hay Lâm Liên mua cho hắn, hắn thực sự là người có thể tùy tiện mua rồi mặc. Hôm nay nhận được cuộc điện thoại này, đột nhiên lại hỏi tới Laurent, cô rất hoài nghi, e rằng Phương Minh Viễn trước đây cũng chưa từng biết có một người như vậy?
-Vừa nãy Robert Erlong nói cho anh biết, trong tay Laurent hiện đang có hai tượng đầu thú của vườn Viên Minh năm đó bị liên quân Anh Pháp cướp đi, mà anh thì rất hứng thú với chúng! Nói như vậy chắc em cũng hiểu?
Phương Minh Viễn nói.
Ma Sinh Hương Nguyệt đương nhiên là hiểu, Phương Minh Viễn là lo lắng với số tài sản của Laurent, sẽ không chuyển nhượng hai văn vật này.
-Chuyện này, em sẽ hỏi thăm cho anh. Để em nghĩ một chút!
Ma Sinh Hương Nguyệt tay chống cằm, nhẹ giọng nói:
-Em còn nhớ, hình như là nhà người thiết kế trang phục cho Quang Ly có chút quan hệ với Laurent, hình như từng là học sinh của hắn! Nếu như chúng ta thông qua anh ta đi hỏi ý tứ của Laurent thì sao?
Phương Minh Viễn hơi lắc đầu, những chuyện thế này, càng ít người biết càng tốt, bằng không mà nói, trời biết đất biết sẽ có thêm ai đến cạnh tranh. Hiện giờ việc cất giữ những văn vật Trung Quốc dường như đã mơ hồ hình thành một phong trào, nếu như nói sự tình bị tiết lộ ra ngoài, sẽ tạo thành phiền toái lớn. Hơn nữa quan trọng hơn là, Phương Minh Viễn cũng không muốn tiêu quá nhiều tiền, cũng không phải hắn tiếc tiền, mà là cứ như vậy, không thể nghi ngờ gì sẽ thúc đẩy giá cả của văn vật Trung Quốc trên thị trường bán đấu giá, nói vậy, việc buôn lậu các văn vật quốc nội sẽ càng thêm nghiêm trọng, đây chẳng phải là hảo tâm làm chuyện xấu sao!
Thu hồi hai văn vật đó, lại khiến cho nhiều văn vật hơn bị thất lạc, đây chẳng phải là mất nhiều hơn được à!
Ma Sinh Hương Nguyệt cũng cảm thấy như vậy, việc hỏi thăm này, cũng không thể cứ thế mạo mạo thất thất mà trực tiếp đi tới cửa. Những người làm nghệ thuật này, tính tình phần lớn không quá tốt, hơn nữa theo cô biết, Laurent từ xưa tới nay mắc chứng bệnh trầm cảm, nghiện thuốc, nghiện rượu, đã là bí mật mà ai cũng biết. Dù nghe nói rằng sau đó hắn đã trải qua trị liệu, nhưng vẫn nghiện thuốc lá như trước, thậm chí từng có ngày hút hơn trăm điếu.
Người như vậy, đôi khi muốn qua lại xã giao tế, so với người bình thường còn gian nan hơn! Hơn nữa người ta cũng không có thiếu tiền!
Việc này phải như nào mới phải?
Danh sách chương