-Cái gì?
Phương Minh Viễn lập tức ngồi ngay ngắn, thân là một người Hoa, đương nhiên sẽ không quên sự kiện bán đấu giá tượng đồng đầu thỏ và đầu chuột của vườn Viên Minh năm đó!
Tượng đồng mười hai con giáp là thuộc đời nhà Thanh, thợ thủ công người Trung Quốc dưới sự chỉ đạo và thiết kế của các thầy tu Thiên Chúa giáo Pháp đã chế tác cho Hoàng Đế Khang Hi và truyền lại cho đời sau. Sau đó, khi Anh Pháp liên quân đánh vào vườn Viên Minh, tượng đồng mười hai con giáp đã bị bọn lính Anh Pháp cưa mất đầu rồi mang đi, lầu Tây Dương cũng bị đốt cháy thiêu hủy. Nhưng sau đó mọi người phát hiện ra, mười hai đầu đồng này tả hữu xếp thành hai hàng, mỗi hàng sáu cái, lần lượt đại diện cho mười hai canh giờ của một ngày đêm. Mỗi khi đến một canh giờ, thì tượng đồng đại diện cho canh giờ đó sẽ từ trong miệng tự động phun ra một dòng suối, tới giữa trưa thì cả mười hai tượng đồng trong miệng sẽ đồng thời phun ra nước suối. Có thể ví như một chiếc chuông nước dung hòa văn hóa Đông Tây.
Những thứ đồ chế tác tinh mỹ này, có ý nghĩa lịch sử quan trọng, sau đó một phần bị các nhà sưu tập Hongkong mua lại trên thị trường bán đấu giá rồi quyên tặng cho bảo tang quốc nội, ngoài đầu thỏ và đầu chuột bị bán đấu giá ở Pháp với giá mười bốn triệu Euro, thì đầu rồng, đầu rắn, đầu dê, đầu gà, đầu chó vẫn là tung tích không rõ.
Chuyện này lúc ấy ở Trung Quốc đã chấn động một thời, khiến vô số người đau lòng!
Cho nên khi Phương Minh Viễn nghe được Ma Sinh Hương Nguyệt nói gia tộc Robert Erlong muốn tặng cho mình đầu rồng và đầu rắn, phản ứng đầu tiên chính là, chẳng lẽ kiếp trước đầu rồng và đầu rắn vốn chưa rõ tung tích, hóa ra là ở trong tay gia tộc Robert Erlong?
Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, mới vừa rồi Nicholas Laski cũng nói qua cho Phương Minh Viễn về gia tộc Robert Erlong, gia tộc Robert Erlong lúc ấy ở chính đàn nước Pháp cũng là có lực ảnh hưởng không thể coi thường, sau đó mặc dù bị suy tàn trên phương diện chính trị, nhưng của cải đều được lưu giữ lại, đặt nền móng cho gia tộc bọn họ ngày nay!
Mà quý tộc nước Pháp, phần lớn đều thích cất chứa đồ cổ, đồ cổ đến từ Trung Quốc, không nghi ngờ gì chính là tinh phẩm đáng được cất giữ nhất, cho nên tượng đầu rồng và đầu rắn được gia tộc Robert Erlong cất chứa, cũng không phải là không có khả năng!
Phương Minh Viễn nhận lấy điện thoại, hơi hơi hắng giọng một cái, lúc này mới dùng tiếng Anh nói:
-Ngài Robert Erlong, tôi là Phương Minh Viễn!
Từ trong điện thoại di động truyền đến một thanh âm hùng hậu nói:
-Cậu Phương, tôi là Canner Snow Robert Erlong, tin rằng Chủ tịch Nicholas Laski đã đề cập tới tôi với cậu! Đầu tiên, tôi muốn thay mặt cháu mình là Luis Roberto Erlong xin lỗi các vị! Để tỏ lòng áy náy của chúng tôi, gia tộc tôi nguyện ý đem hai vật phẩm cất chứa trong gia tộc —— đến từ quý quốc là tượng đầu rồng và đầu rắn coi như quà nhận lỗi tặng cho hai vị quý bà! Hy vọng cậu có thể nguôi giận! Không biết ý của cậu như thế nào?
Phương Minh Viễn lúc này mới biết, vị chủ tịch của công ty điện Raymond hoá ra tên là Luis Robert Erlong.
Phương Minh Viễn trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới nói:
-Ngài Robert Erlong, ngài đã thừa nhận, hai vật đó là đến từ quốc gia của tôi, lại muốn dùng chúng để làm nguôi lửa giận của tôi, há chẳng phải là truyện cười sao?
Đầu dây bên kia dường như đã liệu được Phương Minh Viễn có thể sẽ nói như vậy, nên nói tiếp:
-Đầu tiên, hai vật này cũng không phải do gia tộc tôi mang từ quý quốc ra ngoài, mà là tổ tiên chúng tôi mua lại từ trong tay người Anh! Nếu như cậu Phương không tin, trong tay tôi còn có văn kiện lúc đó, có thể chứng minh, tổ tiên của gia tộc tôi đã hợp pháp mua được chúng. Tiếp theo, nếu như cậu Phương cảm thấy như vậy không tốt, tôi cũng có thể dùng các vật phẩm cất giữ của Anh hoặc Pháp có giá trị tương đương, để bồi thường cho hai vị quý bà. Cậu có thể yên tâm, những vật này lai lịch đều đã qua khảo nghiệm, toàn bộ đều là tài sản hợp pháp của gia tộc tôi! Không biết cậu có bằng lòng hay không?
Phương Minh Viễn trong lúc nhất thời không nói gì, Canner Snow Robert Erlong này, thật đúng là người không đơn giản. Một câu nói đơn giản nhưng đã động đến chỗ yếu điểm của mình! Những vật có giá trị tương đương, cho dù là của Pháp hay của Anh, mình cũng không thể nhận! Những vật này, giống như Phỉ Thúy vậy, rất khó nói được giá trị đích thực của nó.
Tranh của Trương Đại Thiên? Ngựa của Từ Bi Hồng? Dù cho một bức tranh có đẹp như thế nào rơi vào tay một nhà sưu tập đồ đồng, hắn cũng nhất định sẽ không chút do dự dùng bức tranh đó đi đổi lấy đồ đồng mà hắn thích. Phương Minh Viễn nếu nhận được những văn vật của Pháp hoặc Anh, cho dù là giá trị của chúng có cao hơn cả tượng đầu rồng và đầu rắn, cũng muốn đổi lấy hai quốc bảo này!
-Cậu Phương, Luis lúc này đây đúng là đã đắc tội với cậu, nó cũng đáng bị trừng phạt! Nhưng vì một chuyện như vậy, mà toàn diện phong sát công ty điện ảnh Raymond, đối với danh dự của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ của cậu cũng có ảnh hưởng tiêu cực, có phải vậy không? Tôi rất thích một câu cách ngôn của quý quốc, giết chết địch nhân một ngàn người, cũng chính là tự mình tổn thất tám trăm mạng, cậu không thấy là rất thích hợp với tình huống bây giờ sao?
Hắn khẽ cười nói:
-Gia tộc chúng tôi và gia tộc của cậu vốn không có thù hằn gì, tôi rất hy vọng có thể được cùng cậu kết làm bằng hữu! Quý quốc không phải có câu cách ngôn ấy ư, thêm bạn thêm một con đường!
-Hừ! Bằng hữu đến có rượu ngon, nhưng lang sói đến sẽ có súng săn!
Phương Minh Viễn tức giận nói, tên Robert Erlong này rõ ràng rất thông hiểu về Trung Quốc! Phương Minh Viễn cảm thấy ở đầu dây bên kia căn bản không phải là người, mà là một con cáo già!
-Tôi tin rằng sẽ có một ngày, cậu và tôi sẽ có cơ hội ngồi uống rượu với nhau, tôi có mấy bình Romanee Conti bảo tồn đã nhiều năm, tin rằng cậu Phương nhất định sẽ cảm thấy hứng thú đấy!
Hắn cười nói:
-Lần trước, cựu Tổng Thống Pháp khi tới nhà tôi, tôi còn không có lấy ra mời ngài ấy đâu đấy!
-Thật là một con cáo già!
Phương Minh Viễn trong lòng mắng thầm. Tên Robert Erlong này so với Luis Robert Erlong còn khó đối phó hơn! Vô tình nhưng hữu ý làm cho người ta có cảm giác vô cùng hữu hảo.
-Dung Dung, việc phong sát công ty điện ảnh Raymond, bảo mọi người tạm buông đã!
Phương Minh Viễn bịt microphone lại, nhẹ giọng nói.
Lâm Dung gật gật đầu, bảo Trần Trung dừng xe ở ven đường, xuống xe đi gọi điện thoại.
-Ngài Robert Erlong, tôi không thể không thừa nhận, ngài là một thuyết khách rất tài ba!
Phương Minh Viễn nói.
-Cảm ơn! Có thể được cậu Phương tiếng tăm lừng lẫy đánh giá như vậy, là vinh hạnh của tôi!
Hắn khẽ cười nói:
-Tuy nhiên, tôi cũng phải thừa nhận, cậu là người xuất sắc nhất trong những người trẻ tuổi mà tôi biết, không có người thứ hai!
-Nhưng, tôi phải nhấn mạnh một chút, công ty điện ảnh Raymond, đối với tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ mà nói, cũng không phải cái gì giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm! Có lẽ chúng tôi sẽ phải chịu một ít ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng tiêu cực chỉ là suy đoán của ngài mà thôi!
Phương Minh Viễn lên giọng nói.
Robert Erlong trầm mặc một lát nói:
-Đúng vậy, tôi thừa nhận nói như vậy, đúng là đã quá đề cao công ty điện ảnh Raymond! Nó và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ không phải là có thể so sánh với nhau được!
Phương Minh Viễn trong lòng đối với tên cáo già này càng thêm kiêng dè, có thể nhận rõ sự chênh lệch giữa mình và đối thủ, hơn nữa còn có thể thẳng thắn thừa nhận mới là người khó đối phó nhất! Sự thừa nhận vô cùng đơn giản này khiến Phương Minh Viễn không thể nói thêm được điều gì, nếu nói sẽ ra vẻ mình rất không phóng khoáng!
-Được rồi, nể ngài, chuyện này tôi không truy cứu nữa! Nhưng!
Phương Minh Viễn lên giọng nói:
-Tôi cũng không làm khó, Luis Robert Erlong, nhất định phải công khai xin lỗi họ trên truyền thông Nga, nội dung cụ thể có thể không đề cập tới!
-Được! Điểm này không thành vấn đề!
Hắn nói rất rõ ràng. Hắn cũng hiểu được, hôm nay việc này dù sao cũng là xảy ra ở nơi công cộng, lúc ấy người ở chỗ này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm, hiện tại không biết có bao nhiêu người đã biết Phương Minh Viễn lúc ấy đã nói phải phong sát công ty điện ảnh Raymond. Nếu như nói Luis Robert Erlong không công khai xin lỗi, mà việc này lại không giải quyết được gì, Phương Minh Viễn đương nhiên là sẽ không đồng ý để danh dự của nhà mình bị đạp bỏ. Phương Minh Viễn không có yêu cầu công bố nguyên do xin lỗi cụ thể, cũng đã là tương đối nể tình rồi.
-Vấn đề thứ hai, như lời ngài nói, tượng đầu rồng và đầu rắn này, có đúng là tượng của vườn Viên Minh hay không? Nếu như đúng như thế thì ai có thể chứng minh?
Phương Minh Viễn hỏi.
Trầm mặc một lúc lâu, Robert Erlong mới nói:
-Xem ra cậu Phương đối với văn vật của quý quốc cũng là tương đối tinh mắt, không ngờ lập tức đoán được đây là văn vật từ vườn Viên Minh! Tổ tiên của gia tộc tôi sau khi thu mua hai văn vật này, đã từng lưu lại bản ghi chép, người Anh khi bán đi chúng nó, đã nhắc tới hai văn vật này là bọn họ mang về từ vườn Viên Minh của quý quốc! Hơn nữa, tôi có thể mời chuyên gia khảo cổ nối tiếng của quốc gia tôi, cũng là người luôn luôn hữu hảo với quý quốc là ngài Gomes đích thân giám định báo cáo, cậu xem như vậy có được không?
-Ngài Gomes? Người phụ trách hiệp hội bảo hộ nghệ thuật Trung Hoa ở châu Âu?
Phương Minh Viễn không khỏi bật thốt lên.
- Người phụ trách hiệp hội bảo hộ nghệ thuật Trung Hoa ở châu Âu? Không không không, tôi không có nghe nói ngài Gomes từng đảm nhiệm qua chức vụ như vậy!
Robert Erlong chần chờ nói. ! ! !
Phương Minh Viễn lập tức ngồi ngay ngắn, thân là một người Hoa, đương nhiên sẽ không quên sự kiện bán đấu giá tượng đồng đầu thỏ và đầu chuột của vườn Viên Minh năm đó!
Tượng đồng mười hai con giáp là thuộc đời nhà Thanh, thợ thủ công người Trung Quốc dưới sự chỉ đạo và thiết kế của các thầy tu Thiên Chúa giáo Pháp đã chế tác cho Hoàng Đế Khang Hi và truyền lại cho đời sau. Sau đó, khi Anh Pháp liên quân đánh vào vườn Viên Minh, tượng đồng mười hai con giáp đã bị bọn lính Anh Pháp cưa mất đầu rồi mang đi, lầu Tây Dương cũng bị đốt cháy thiêu hủy. Nhưng sau đó mọi người phát hiện ra, mười hai đầu đồng này tả hữu xếp thành hai hàng, mỗi hàng sáu cái, lần lượt đại diện cho mười hai canh giờ của một ngày đêm. Mỗi khi đến một canh giờ, thì tượng đồng đại diện cho canh giờ đó sẽ từ trong miệng tự động phun ra một dòng suối, tới giữa trưa thì cả mười hai tượng đồng trong miệng sẽ đồng thời phun ra nước suối. Có thể ví như một chiếc chuông nước dung hòa văn hóa Đông Tây.
Những thứ đồ chế tác tinh mỹ này, có ý nghĩa lịch sử quan trọng, sau đó một phần bị các nhà sưu tập Hongkong mua lại trên thị trường bán đấu giá rồi quyên tặng cho bảo tang quốc nội, ngoài đầu thỏ và đầu chuột bị bán đấu giá ở Pháp với giá mười bốn triệu Euro, thì đầu rồng, đầu rắn, đầu dê, đầu gà, đầu chó vẫn là tung tích không rõ.
Chuyện này lúc ấy ở Trung Quốc đã chấn động một thời, khiến vô số người đau lòng!
Cho nên khi Phương Minh Viễn nghe được Ma Sinh Hương Nguyệt nói gia tộc Robert Erlong muốn tặng cho mình đầu rồng và đầu rắn, phản ứng đầu tiên chính là, chẳng lẽ kiếp trước đầu rồng và đầu rắn vốn chưa rõ tung tích, hóa ra là ở trong tay gia tộc Robert Erlong?
Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, mới vừa rồi Nicholas Laski cũng nói qua cho Phương Minh Viễn về gia tộc Robert Erlong, gia tộc Robert Erlong lúc ấy ở chính đàn nước Pháp cũng là có lực ảnh hưởng không thể coi thường, sau đó mặc dù bị suy tàn trên phương diện chính trị, nhưng của cải đều được lưu giữ lại, đặt nền móng cho gia tộc bọn họ ngày nay!
Mà quý tộc nước Pháp, phần lớn đều thích cất chứa đồ cổ, đồ cổ đến từ Trung Quốc, không nghi ngờ gì chính là tinh phẩm đáng được cất giữ nhất, cho nên tượng đầu rồng và đầu rắn được gia tộc Robert Erlong cất chứa, cũng không phải là không có khả năng!
Phương Minh Viễn nhận lấy điện thoại, hơi hơi hắng giọng một cái, lúc này mới dùng tiếng Anh nói:
-Ngài Robert Erlong, tôi là Phương Minh Viễn!
Từ trong điện thoại di động truyền đến một thanh âm hùng hậu nói:
-Cậu Phương, tôi là Canner Snow Robert Erlong, tin rằng Chủ tịch Nicholas Laski đã đề cập tới tôi với cậu! Đầu tiên, tôi muốn thay mặt cháu mình là Luis Roberto Erlong xin lỗi các vị! Để tỏ lòng áy náy của chúng tôi, gia tộc tôi nguyện ý đem hai vật phẩm cất chứa trong gia tộc —— đến từ quý quốc là tượng đầu rồng và đầu rắn coi như quà nhận lỗi tặng cho hai vị quý bà! Hy vọng cậu có thể nguôi giận! Không biết ý của cậu như thế nào?
Phương Minh Viễn lúc này mới biết, vị chủ tịch của công ty điện Raymond hoá ra tên là Luis Robert Erlong.
Phương Minh Viễn trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới nói:
-Ngài Robert Erlong, ngài đã thừa nhận, hai vật đó là đến từ quốc gia của tôi, lại muốn dùng chúng để làm nguôi lửa giận của tôi, há chẳng phải là truyện cười sao?
Đầu dây bên kia dường như đã liệu được Phương Minh Viễn có thể sẽ nói như vậy, nên nói tiếp:
-Đầu tiên, hai vật này cũng không phải do gia tộc tôi mang từ quý quốc ra ngoài, mà là tổ tiên chúng tôi mua lại từ trong tay người Anh! Nếu như cậu Phương không tin, trong tay tôi còn có văn kiện lúc đó, có thể chứng minh, tổ tiên của gia tộc tôi đã hợp pháp mua được chúng. Tiếp theo, nếu như cậu Phương cảm thấy như vậy không tốt, tôi cũng có thể dùng các vật phẩm cất giữ của Anh hoặc Pháp có giá trị tương đương, để bồi thường cho hai vị quý bà. Cậu có thể yên tâm, những vật này lai lịch đều đã qua khảo nghiệm, toàn bộ đều là tài sản hợp pháp của gia tộc tôi! Không biết cậu có bằng lòng hay không?
Phương Minh Viễn trong lúc nhất thời không nói gì, Canner Snow Robert Erlong này, thật đúng là người không đơn giản. Một câu nói đơn giản nhưng đã động đến chỗ yếu điểm của mình! Những vật có giá trị tương đương, cho dù là của Pháp hay của Anh, mình cũng không thể nhận! Những vật này, giống như Phỉ Thúy vậy, rất khó nói được giá trị đích thực của nó.
Tranh của Trương Đại Thiên? Ngựa của Từ Bi Hồng? Dù cho một bức tranh có đẹp như thế nào rơi vào tay một nhà sưu tập đồ đồng, hắn cũng nhất định sẽ không chút do dự dùng bức tranh đó đi đổi lấy đồ đồng mà hắn thích. Phương Minh Viễn nếu nhận được những văn vật của Pháp hoặc Anh, cho dù là giá trị của chúng có cao hơn cả tượng đầu rồng và đầu rắn, cũng muốn đổi lấy hai quốc bảo này!
-Cậu Phương, Luis lúc này đây đúng là đã đắc tội với cậu, nó cũng đáng bị trừng phạt! Nhưng vì một chuyện như vậy, mà toàn diện phong sát công ty điện ảnh Raymond, đối với danh dự của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ của cậu cũng có ảnh hưởng tiêu cực, có phải vậy không? Tôi rất thích một câu cách ngôn của quý quốc, giết chết địch nhân một ngàn người, cũng chính là tự mình tổn thất tám trăm mạng, cậu không thấy là rất thích hợp với tình huống bây giờ sao?
Hắn khẽ cười nói:
-Gia tộc chúng tôi và gia tộc của cậu vốn không có thù hằn gì, tôi rất hy vọng có thể được cùng cậu kết làm bằng hữu! Quý quốc không phải có câu cách ngôn ấy ư, thêm bạn thêm một con đường!
-Hừ! Bằng hữu đến có rượu ngon, nhưng lang sói đến sẽ có súng săn!
Phương Minh Viễn tức giận nói, tên Robert Erlong này rõ ràng rất thông hiểu về Trung Quốc! Phương Minh Viễn cảm thấy ở đầu dây bên kia căn bản không phải là người, mà là một con cáo già!
-Tôi tin rằng sẽ có một ngày, cậu và tôi sẽ có cơ hội ngồi uống rượu với nhau, tôi có mấy bình Romanee Conti bảo tồn đã nhiều năm, tin rằng cậu Phương nhất định sẽ cảm thấy hứng thú đấy!
Hắn cười nói:
-Lần trước, cựu Tổng Thống Pháp khi tới nhà tôi, tôi còn không có lấy ra mời ngài ấy đâu đấy!
-Thật là một con cáo già!
Phương Minh Viễn trong lòng mắng thầm. Tên Robert Erlong này so với Luis Robert Erlong còn khó đối phó hơn! Vô tình nhưng hữu ý làm cho người ta có cảm giác vô cùng hữu hảo.
-Dung Dung, việc phong sát công ty điện ảnh Raymond, bảo mọi người tạm buông đã!
Phương Minh Viễn bịt microphone lại, nhẹ giọng nói.
Lâm Dung gật gật đầu, bảo Trần Trung dừng xe ở ven đường, xuống xe đi gọi điện thoại.
-Ngài Robert Erlong, tôi không thể không thừa nhận, ngài là một thuyết khách rất tài ba!
Phương Minh Viễn nói.
-Cảm ơn! Có thể được cậu Phương tiếng tăm lừng lẫy đánh giá như vậy, là vinh hạnh của tôi!
Hắn khẽ cười nói:
-Tuy nhiên, tôi cũng phải thừa nhận, cậu là người xuất sắc nhất trong những người trẻ tuổi mà tôi biết, không có người thứ hai!
-Nhưng, tôi phải nhấn mạnh một chút, công ty điện ảnh Raymond, đối với tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ mà nói, cũng không phải cái gì giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm! Có lẽ chúng tôi sẽ phải chịu một ít ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng tiêu cực chỉ là suy đoán của ngài mà thôi!
Phương Minh Viễn lên giọng nói.
Robert Erlong trầm mặc một lát nói:
-Đúng vậy, tôi thừa nhận nói như vậy, đúng là đã quá đề cao công ty điện ảnh Raymond! Nó và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ không phải là có thể so sánh với nhau được!
Phương Minh Viễn trong lòng đối với tên cáo già này càng thêm kiêng dè, có thể nhận rõ sự chênh lệch giữa mình và đối thủ, hơn nữa còn có thể thẳng thắn thừa nhận mới là người khó đối phó nhất! Sự thừa nhận vô cùng đơn giản này khiến Phương Minh Viễn không thể nói thêm được điều gì, nếu nói sẽ ra vẻ mình rất không phóng khoáng!
-Được rồi, nể ngài, chuyện này tôi không truy cứu nữa! Nhưng!
Phương Minh Viễn lên giọng nói:
-Tôi cũng không làm khó, Luis Robert Erlong, nhất định phải công khai xin lỗi họ trên truyền thông Nga, nội dung cụ thể có thể không đề cập tới!
-Được! Điểm này không thành vấn đề!
Hắn nói rất rõ ràng. Hắn cũng hiểu được, hôm nay việc này dù sao cũng là xảy ra ở nơi công cộng, lúc ấy người ở chỗ này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm, hiện tại không biết có bao nhiêu người đã biết Phương Minh Viễn lúc ấy đã nói phải phong sát công ty điện ảnh Raymond. Nếu như nói Luis Robert Erlong không công khai xin lỗi, mà việc này lại không giải quyết được gì, Phương Minh Viễn đương nhiên là sẽ không đồng ý để danh dự của nhà mình bị đạp bỏ. Phương Minh Viễn không có yêu cầu công bố nguyên do xin lỗi cụ thể, cũng đã là tương đối nể tình rồi.
-Vấn đề thứ hai, như lời ngài nói, tượng đầu rồng và đầu rắn này, có đúng là tượng của vườn Viên Minh hay không? Nếu như đúng như thế thì ai có thể chứng minh?
Phương Minh Viễn hỏi.
Trầm mặc một lúc lâu, Robert Erlong mới nói:
-Xem ra cậu Phương đối với văn vật của quý quốc cũng là tương đối tinh mắt, không ngờ lập tức đoán được đây là văn vật từ vườn Viên Minh! Tổ tiên của gia tộc tôi sau khi thu mua hai văn vật này, đã từng lưu lại bản ghi chép, người Anh khi bán đi chúng nó, đã nhắc tới hai văn vật này là bọn họ mang về từ vườn Viên Minh của quý quốc! Hơn nữa, tôi có thể mời chuyên gia khảo cổ nối tiếng của quốc gia tôi, cũng là người luôn luôn hữu hảo với quý quốc là ngài Gomes đích thân giám định báo cáo, cậu xem như vậy có được không?
-Ngài Gomes? Người phụ trách hiệp hội bảo hộ nghệ thuật Trung Hoa ở châu Âu?
Phương Minh Viễn không khỏi bật thốt lên.
- Người phụ trách hiệp hội bảo hộ nghệ thuật Trung Hoa ở châu Âu? Không không không, tôi không có nghe nói ngài Gomes từng đảm nhiệm qua chức vụ như vậy!
Robert Erlong chần chờ nói. ! ! !
Danh sách chương