Người nói, Úy Trì Anh quen, Quan Trọng Sơn, phó cục trưởng cục cảnh sát huyện Đồng Nghi, từ một cảnh sát cơ sở một bước đi lên cương vị lãnh đạo cảnh sát thâm niên, nếu không phải quan hệ của hắn ở huyện Đồng Nghi và Đồng Xuyên quá thời, mười năm trước đã trở thành cục trưởng cục cánh sát Đồng Nghi. Kết quả lại là mười năm sau ngồi trên cương vị phó cục trưởng.

Tuy như vậy, Quan Trọng Sơn cũng là một trong những lãnh đạo có lí lịch kinh nghiệm già nhất cục cảnh sát Đồng Nghi, hơn nữa lúc trước hắn phá được không ít vụ án lớn, khiến cho uy tín của hắn không kém cục trưởng.

-Hắn tới rồi hả?

Trong lòng Úy Trì Anh hồi hộp một chút, nheng đến lúc này cô lại không thể chấp nhận lùi bước.

-Cục trưởng Quan, việc nhỏ như vậy lại kinh động tới người rồi?

Úy Trì Anh tự nhiên cười nói :

-Ngài phải hạ tay một chút nhỉ?

Mặt Quan Trọng Sơn không thay đổi xoay người nói :

-Mời Giám đốc Úy Trì vào, việc của em trai ngài tôi cũng không thể nói vào.

Trong lòng Úy Trì Anh run lên, tuy trong quá khứ cô và Quan Trọng Núi này cũng không có qua lại nhiều, nhưng cũng biết hắn là một người từ trước tới nay nói một là một, nói hai là hai, hắn nói không chen vào thì thật sự không chen vào, tuyệt đối không đắn đo. Hơn nữa càng làm Úy Trì Anh giật mình là cô muốn phối hợp một chút với Quan Trọng Sơn, để thu thập chút thông tin về người đánh em trai mình nhưng theo ý của Quan Trọng Sơn thì tình hình có vẻ như ngược lại, chẳng lẽ em trai mình bị thương lại còn muốn truy cứu trách nhiệm hay sao?

Úy Trì Anh còn muốn hỏi nhiều hơn nữa nhưng Quan Trọng Sơn đã nhanh chóng đi vào. Căn bản cũng không cho nàng bất cứ cơ hội nào để nói chuyện. Úy Trì Anh thấy vậy cũng chỉ có thể bước nhanh vào.

Vừa vào phòng , Úy Trì Anh giật mình kinh hãi, trong phòng chỉ có sáu người, một đôi nam nữ thanh nien và một người trung niên ngồi một bên, thoạt nhìn co vẻ là một phe, bên còn lại là Chánh văn phòng huyện ủy Lý Quang Sáng, Quan Trọng Sơn và ban giám đốc hợp tác xã mua bán Trương Phàm, em trai Úy Trì Nhân của mình. Còn lại ngồi ở trong góc, Úy Trì Anh để ý thấy hốc mắt của em trai mình có chút màu xanh, trên mặt rõ rang còn có dấu tay.

-Vị này là quản đốc xưởng rượu huyện Úy Trì Anh, cũng là chị của Úy Trì Nhân.

Quan Trọng Sơn thản nhiên nói một câu liền trở về chỗ ngồi của mình.

-Chị!

Thấy Úy Trì Anhh xuất hiện, Úy Trì Nhân giống như đứa trẻ nhỏ bị ức hiếp sau đó thấy cha mẹ xuất hiện.

-Chủ nhiệm Lí, Cục trưởng Quan, Tổng biên tập Trương, sảy ra chuyện gì vậy?

Úy Trì Anh dù sao cũng là từng gặp qua những người này, liếc thấy trong chuyện này có chút kì quái. Ba người xa lạ kia chỉ sợ là chủ nhân của chiếc BMW mang biển số Phụng Nguyên kia, bọn họ mới là mấu chột của vấn đề. Bằng không mà nói, laoij chuyện như thế này làm sao có thể kinh động tới Lí Quang Sáng. Phải biết rằng chánh văn phòng huyện ủy, than phận ở huyện tương đương với trưởng ban thư kí thành ủy Đồng Xuyên, là thành viên thường vụ ủy viên huyện ủy. Một vụ ẩu đả lại có thể kinh động tới hắn, cũng không tránh khỏi đó là cán bộ.

-Tổng biên tập Trương, tôi muốn biết, tại sao một món tiền hàng lại có thể khất nợ lâu như vậy? Các ngươi khi nào có thể hoàn lại?

Dường như căn bản cũng không nghe được câu hỏi giống nhau, người con trai trẻ tuổi ben kia cất giọng hỏi.

Trán Trương Phàm lúc này đã đầy mồ hôi, lau một cái nói:

-Phương tiên sinh, đây là lỗi của tài vụ hợp tác xã mau bán huyện ta, tôi trở về sẽ ngay lập tức săp xếp tài vụ hoàn lại cho ngài.

Lúc đó Úy Trì Anh chú ý tới ánh mắt Trương Phàm Nhìn mình và Úy Trì Nhân, rõ rang mang theo vài phần tức giận.

-Tổng biên tập Trương, khất nợ lâu như vậy, bao lần thúc giục đều không hoàn lại, đây chính là sai lầm của tài vụ hợp tác xã mua bán sao?

Nữ nhân xinh đẹp kia chen lời :

-Hơn nữa, hợp tác xã mua bán huyện các ngươi khất nợ lâu như vậy, chúng ta vì vậy mà sinh ra tổn thất, tính toán như thế nào đây?

-Chủ nhiệm Vu, đối vơi tổn thất của quý phương, đều do hợp tác xã mua bán chúng tôi chịu hết.

Trương Phàm đau khổ nói.

-Vậy à?

Vu Nhị tự nhiên cười nói “Tổng biên tập Trương, hợp tác xã mua bán huyện các ngươi khất nợ tiền hàng của nhà hàng rượu họ Ninh, từ số liệu cho thấy là mười ba ngàn bảy trăm tám mươi bốn phẩy chin bảy đồng. Mà chúng ta và nhà hàng rượu họ Ninh chuyển nhượng hợp đồng bên trong trở thành quyền của chủ nợ, chuyển nhượng mười sáu ngàn đồng chẵn. Tôi muốn nghe Tổng biên tập Trương tính toán bồi thường chúng tôi bao nhiêu?”

Chủ nhiệm Vu, đồng tử Úy Trì Anh hơi rụt rụt, theo cách xưng hô thì cũng không khó phán đoán, nữ nhân xinh đẹp này làm cho cô có vài phần ghen tỵ, xem ra cũng là người trong thể chế, chỉ có điều không biết là đơn vị nào. Bất kể là đơn vị nào, theo thái độ của Lí Quang Sáng và Quan Trọng Sơn, Trương Phàm thì chỉ sợ lai lịch của chúng cũng không nhỏ. Hơn nữa nghe giọng điệu của hai người anm nữ, bọn họ hình như là tiếp quyền của chủ nợ của nhà hàng rượu họ Ninh.

Mặc dù là mùa đông, trong phòng cũng không phải là ấm áp, nhưng trên trán Trương Phàm có rất nhiều mồ hôi. Lời nói của Vu Nhị ý tứ rất rõ rang, bọn họ tới đây là thay nhà họ Ninh lấy mười sáu nghìn đồng, mặc kệ bọn hắn xuất phát từ cái gì mà ra giá cao như vậy, nhưng hợp tác xã mua bán huyện gặp phải một vấn đề khó khăn, bọn họ phải bồi thường tiền hàng khất nợ, tổng giá trị chỉ có thể lớn hơn mười sáu ngàn đồng, mà không thể ít hơn mười sáu ngàn. Bằng không mà nói, đối phương nhất định sẽ không hài lòng.

Nhưng Trương Phàm nhất định là không muốn bồi thường nhiều tiền như vậy. tình cảnh hiện giờ của hợp tức xã huyện cũng là một năm khong bằng một năm, công trạng mấy năm lien tục bị mất, nhiều năm bị thua lỗ, mặc dù chỉ có mười mấy ngàn đồng nhưng đối với hợp tác xã mà nói cũng là một khoản chi thêm vào.

“Khụ!” Úy Trì Anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nháy mắt một cái với Trương Phàm ra hiệu vẫn là gật đầu đồng ý. Mặc dù không biết than phận của đối phương, nhưng Úy Trì Anh cảm nhận được, trong chuyện hợp tác xã huyện khất nợ nhà họ Ninh, càng ướt át bẩn thỉu cuối cùng càng không xong. Làm không tốt sẽ kéo cả nhà Úy Trì xuống nước, nói như vậy không bằng nhanh chóng đáp ứng, dù sao nhà máy rượu huyện có thể bồi thường cho Hợp tác xã bằng phương diện khác.

-A! Vị cán bộ nữ nhìn thông minh tháo vát này là ai?

Vu Nhị dường như vừa mới chú ý tới sự tồn tại của Úy Trì Anh, kinh ngạc hỏi.

-Chủ nhiệm Vu, đây là xưởng trưởng xưởng rượu huyện chúng ta Úy Trì Anh, cô ấy là chị của Úy Trì Nhân.

Lí Quang Sáng giới thiệu nói :

-Xưởng trưởng Úy Trì Anh, vị này là Phương tiên sinh, đây là chủ nhiệm Vu, ở đài truyền hình tỉnh đấy!

Úy Trì Anh không khỏi không nín được hít một hơi dài, người phụ nữ này lại là cán bộ của đài truyền hình tỉnh, khó trách Lí Quang Sáng ở trước mặt cũng không them để ý mà chậm rãi nói. Cũng đúng, ở Phụng Nguyên, một cán bộ cục phó thật đúng không tính là lãnh đạo. Huống chi cán bộ làm ở đài truyền hình tỉnh, chính là lãnh đạo tỉnh ủy và ủy ban nhân dân, càng không xa lạ gì, đương nhiên là không để một cán bộ huyện vào mắt rồi.

-Chủ nhiệm Vu, xin chào!

Tuy rằng trong lòng kinh ngạc nhưng Úy Trì Anh vẫn dấu diếm thanh sắc, đưa tay ra nói:

-Trước tiên thay mặt em trai xin lỗi, xem ra đã không có mắt mà mắc tội với Chủ nhiệm Vu rồi, chúng tôi nguyện ý bồi thường mọi tổn thất!

Vu Nhị và Úy Trì Anh nắm chặt tay, thản nhiên nói:

-Xưởng trưởng Úy Trì, tuy rằng tôi không muốn nói nhưng vẫn phải nói, nếu như nói xin lỗi mà giải quyết được vấn đề, còn cần pháp luật và cảnh sát để làm gì? Đối với những việc mà em trai mình đã làm từ trước tới nay xưởng trưởng không biết gì sao?

Lúc này trong lòng Úy Trì Anh trầm xuống, không khỏi nhìn về phía Úy Trì Nhân, không biết luc này rốt cuộc tên tiểu tử này đã làm gì?

-Khụ, xưởng trưởng Úy Trì, em trai của ngươi tập hợp bảy tên xã hội đen lại có ý đồ dung vũ lực cưỡng bức Chủ nhiệm Vu bỏ quyền chuyển nhượng với nhà họ Ninh, kết quả bọn họ đều bị Phương tiên sinh đánh ngã. Bảy tên xã hội đen kia đã bị chúng tôi mang về đồn tạm giam, quản lí và xử lí theo pháp luật.

Quan Trọng Sơn ho khan một tiếng rồi nói.

Úy Trì Anh giật mình nghiêng đầu qua nhìn Úy Trì Nhân nói :

-Tại sao ngươi lại cùng người khác đánh lộn? Không phải ta đã sớm không cho phép ngươi cùng bọn họ lui tới đây sao?

Với cán bộ đài truyền hình tỉnh, sử dụng dao, khó trách đối phương không chịu bỏ qua rồi.

Phương Minh Viễn đứng lên nói :

-Chủ nhiệm Lí, cục trưởng Quan, chân tướng việc này ta nghĩ các ngươi đã rất rõ rang, về phần ghi chép, liền phiền cục trưởng Quan rồi. Chúng ta còn có việc khác, sẽ không ở lại quý huyện nhiều, ta nghĩ các vị sẽ cho ta một kết quả vừa lòng!

-Đợi một chút!

Úy Trì Anh tự nhiên là không cam lòng để cho bọn Phương Min Viễn cứ như vậy mà đi, nếu như vậy chỉ sợ em trai mình càng phiền phức. Cho nên nàng không do dự mà ngăn Phương Minh Viễn lại.

-Xưởng trưởng Úy Trì!

Còn chưa chờ Phương Minh Viễn nói, phía sau truyền đến giọng nói vô cùng bất mãn của Li Quang Sáng. Trong lòng Úy Trì Anh không khỏi chấn động, mặc dù các lãnh đạo ở huyện này nể mặt La Nguyên Thánh mà cho mình ba phần, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể được trên vị trí này.

-Chủ nhiệm Lí…

Giọng Úy Trì Anh nói với Lí Quang Sáng vẻ cầu xin, cái bộ dạng này ta nhìn thấy lại càng thương khiến cho trong lòng Lí Quang Sáng không khỏi rung động, nhưng hắn vẫn nói với Phương Minh Viễn với vẻ cứng rắn :

-Anh Phương, huyện Đồng Nghi chúng ta nhất định sớm cho anh kết quả!

-Ừ!

Phương Minh Viễn gật đầu, căn bản xem như Úy Trì Anh không tồn tại, cùng với Vu Nhị và Trần Trung bước ra ngoài.

Lúc này Úy Trì Anh mới nhận thấy được hóa ra bên trong ba người này than phận của Vu Nhị không phải là cao nhất mà cao nhất chính là người trẻ tuổi họ Phương này.

Cô theo bản năng mà nghĩ muốn ngăn carnn đường đi của Phương Minh Viễn, cánh tay lại bị một người khác bắt được, lập tức không thể động đậy, nhìn lại đúng là khuôn mặt tức giận của Lí Quang Sáng.

-Xưởng trưởng Úy Trì xin tự trọng!

Lí Quang Sáng gần như là đem mấy chữ này từ trong kẽ răng nói ra.

-Trương Phàm, ngăn cô ta lại!

Lí Quang Sáng lạnh lung nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện