Đây là một câu truyện rất đơn giản, rất bình thường,và cũng không có gì là lạ cả. Giám đốc tiêu thụ vừa nhậm chức của hợp tác xã đang nhập rượu ở Ninh gia, tổng nợ hơn một vạn ba nghìn, nhưng chỉ mấy hôm trước đã kết toán hết rồi. Người này rất không may bị chết do một tai nạn giao thông! Sau khi tang lễ xong xuôi, hợp tác xã tự nhiên đề bạt một vị giám đốc tiêu thụ mới, vấn đề là ở chỗ vị giám đốc thu mua mới Úy Trì Nhân này ông ta từ chối không nhận khoản nợ số rượu ở Ninh gia.

Cha của Ninh Tú Ninh Đức đã nhiều lần thương lượng với ông nhưng không có kết quả. Sau đó, Ninh Đức đã tìm chủ tịch hợp tác xã, đồng nghĩa cũng bị cự tuyệt. Kết quả món nợ này lại bị khất đến bây giờ đã gần một năm.

Mà năm 97 98 thu nhập dân cư huyện Đồng Nghi chỉ tăng trưởng rất ít ỏi.Nhưng giá hàng hóa lại tăng lên rõ rệt, mọi người ai cũng căng thẳng, tất nhiên muốn nén ép giá tiêu dùng, lượng tiêu thụ rượu Đồng Nghi Xuân của Phương gia tất nhiên cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng rõ rệt. Cứ như vậy khoản nợ này Ninh gia càng bị ép phải thu hồi lại!

- Tên Uy Trì Nhân này lai lịch thế nào?

Vu Mẫn hỏi.

- Chị của hắn là quản đốc nhà máy rượu của huyện!

Bà chủ tức giận nói,

- Tửu lượng thì không ra làm sao cả, nhưng bản lĩnh tiêu thụ hàng hóa thì không ít!

Nói xong, bà chủ trở lại quầy rồi lấy ra một bình rượu nữa đặt trên của Phương Minh Viễn!

- Hai vị nếm thử đi, loại rượu này bán cho chúng tôi là một tệ sáu đồng đó! Người bản địa chúng tôi không ai thích uống cả, cũng chỉ những người qua đường không hiểu tình hình người bản địa chúng tôi, mới uống loại rượu này. Không ai không mắng họ, nhưng những người mở quán ăn nhỏ giống chúng tôi mỗi tháng đều có nhiệm vụ phải bán được 10 thùng, không bán đủ thì mấy vụ công thương, vệ sinh, thuế má sẽ đến gây phiền phức ngay!

Bà chủ nói.

Phương Minh Viễn mở nắp bình rượu ra, ngửi thử, cảm giác mùi vị xộc lên mũi, rồi đưa cho Vu Mẫn, Vu Mẫn cũng đưa lên ngửi thử xem, rồi rót ra chén, nhấp một ngụm, sắc mặt không khỏi thay đổi, đặt cái chén không lên bàn rồi phun ra.

- Loại rượu này hương vị quá kém!Rượu ngon thì hầu và thực quản sẽ thấy rất dịu,mà loại rượu kém chất lượng thì hầu sẽ có cảm giác nóng như đốt!

Vu Mẫn lại lấy chén nước trên bàn súc miệng,rồi uống thêm vài ngụm nước nữa mới nói:

- Cái loại rượu này mà cũng đáng 1 tệ 6 đồng ư? Sáu hào tôi cũng không uống!

- Đúng vậy,mọi người đều cảm thấy loại rượu này của nhà máy thật sự đúng là phế vật!

Bà chủ xua tay bộ dạng như gặp được người tri ân,

- Cho nên người bản địa chúng tôi đại đa số đều uống Đồng Nghi Xuân của Ninh gia,không thích uống rượu của nhà máy huyện,nhưng không chịu nổi người trong huyện ah,nghe nòi…

- Khụ! Mã Xuân Hoa!

Người đan ông trung niên vừa giúp Ninh Tú tháo rượu từ trong bếp đi ra mang theo một cái túi,nhẹ giọng ho khan hai tiếng rồi nói:

- Bà còn không giúp tôi đi chuẩn bị đồ ăn mang lên đi!

Mã Xuân Hoa? Phương Minh Viễn suýt nữa bật cười, hóa ra tên của bà chủ này là Xuân Hoa!

Mã Xuân Hoa trừng mắt nhìn người đàn ông đó, thật sự không có nhãn lực, đôi nam nữ này vừa nhìn không giống người bình thường, chắc là người Bình Xuyên, người bình thường cũng không thể ra tay hào phòng đến như vậy, hai ba mươi tệ thức ăn giơ tay đã đưa một trăm tệ hơn nữa người con gái đó không ngờ còn là vị chủ nhiệm gì của đài truyền hình tỉnh, chắc là quan lớn, người thanh niên đó mở miệng ra là một nghìn thùng Đồng Nghi Xuân! Ninh gia này xem ra là vận khí đến rồi! Chính bà mà không thừa vận may này, còn trốn tránh hay sao?

- Đi đi! Đi làm việc của ông đi! Gái già tôi tự biết phải làm gì!

Nhưng nói đi nói lại, bà chủ liền đi ra cửa tiệm ngó xung quanh, rồi đẩy chiếc xe ba bánh của Ninh Tú đến trước cửa sổ là có thể nhìn thấy, rồi mới quay lại đóng cửa lại.

Điện thoại trên người Phương Minh Viễn bỗng vang lên, Phương Minh Viễn lấy ra xem, là điện thoại của Trần Trung.

- Alo! Anh Trần,tôi đây, yên tâm đi, không có chuyện gì cả!

Phương Minh Viễn cúp điện thoại rồi để sang bên cạnh.

Đôi mắt của Ninh Tú lập tức sáng lên,sôi nổi hỏi:

- Anh Phương, chiếc điện thoại của anh sao cái đầu lại nhỏ vậy?

Phương Minh Viễn cầm lên đưa cho bà nói:

- Cái đầu nhỏ sao? Tôi thấy mang nó nặng trình trịch!

- Cái đầu này so với điện thoại của các vị lãnh đạo trong huyện và giám đốc nhà máy huyện nhiều!

Ninh Tú thích thú lật đi lật lại xem,

- Điện thoại của họ, đều mang theo bao, không có cái nào giống cái này, có thể trực tiếp để trong túi quần.

- Ai ya, Tú Tú, cái điện thoại này đắt lắm đó! Ông đừng có mà làm hỏng đấy!

Mã Xuân Hoa vội vàng lấy lại chiếc điện thoại từ tay Ninh tú, hai tay cẩn thận đặt trước mặt Phương Minh Viễn nói:

- Phương…tiên sinh, điện thoại rất đắt phải không? Bao nhiêu tiên tiền vậy?

- Đồ của anh ấy bà đừng chơi, đắt kinh người. Ừh, đây là điện thoại của tôi.

Vu Mẫn đưa điện thoại của mình cho Ninh Tú nói,:

- Tôi có quăng đi cũng chỉ năm sáu nghìn tệ, của anh ta có hỏng phải gấp mười lần cũng không chừng!

Đó là chiếc điện thoại Phương Minh Viễn đặt hàng chế tạo của Nokia đó, vì là chiếc điện thoại đôi với mấy người Triệu Nhã, Phùng Thiến, trước nay đều không đổi, giá tiền gấp mười lần đó không ít. Nhưng những người khác bên cạnh anh ta, lúc này đều dùng điện thoại do nhà máy điện thoại của Phương gia sản xuất.

Ninh Tú vừa nhận vừa nghe, khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch ra, hai tay liên tục lắc, nói gì cũng không cần nữa. Cừ thật nhà hắn bán ra một nghìn thùng rượu Đồng Nghi Xuân chưa quá một vạn tệ, chiếc điện thoại này giá hơn phân nửa rồi! Nếu chẳng may làm rơi thì nhà cậu chẳng lấy thứ gì ra mà trả nổi!

Sắc mặt Mã Xân Hoa thay đổi, không kìm nổi nhìn chiếc điện thoại mà Phương Minh Viễn để trên bàn, rất đẹp, so với mấy chiếc điện thoại của các nhân vật đầu não thì đẹp hơn nhiều. Nhưng chiếc điện thoại này đáng giá năm sáu vạn tệ ư? Đây há chẳng phải nói thứ điện thoại bà vừa cầm trên tay bằng tổng thu nhập hơn hai mươi năm của người bình thường trong huyện sao?

- Quản đốc của nhà máy rượu nghe nói là bạn của mấy vị lãnh đạo trong thành phố! Cho nên trong huyện cũng phải nhường nhịn bà ta vài phần!

Mã Xuân Hoa thấp giọng nói với hai người.

- Bạn?

Vu Mẫn ngạc nhiên lập lại.

- Xuỵt…nhỏ tiếng một chút!

Mã Xuân Hoa có chút kích động nói,

- Đừng nói to!

Phương Minh Viễn vỗ tay Vu Mẫn, thu hút ánh nhìn của cô,không hành động gì nói:

- Người tình!

Mặc dù không có tiếng, nhưng Vu mẫn vẫn đoán được ý của anh qua khẩu hình miệng gật đầu.

Phương Minh Viễn không hề thấy ngạc nhiên, thực sự không xem Mã Xuân Hoa không nói vị lãnh đạo thành phố nào, thực ra thật sự phải kiểm tra xem, có lẽ không chừng là mấy vị đầu não ban ngành then chốt nào đó trong thành phố Đồng Xuyên. Tục ngữ nói, chức thất phẩm quan của tể tướng, đối với quan huyện mà nói, cho dù là cán bộ trong thành phố hay cùng cấp bậc với ông ta thì cũng bằng ông. Nếu như vậy, tên giám đốc Uy Trì này trong huyện Đồng Xuyên có năng lực như vậy cũng không có gì là lạ cả.

Thực sự không thể tưởng tượng được sự tình, trên mảnh đất Trung Quốc rộng lớn đã từng xảy ra hiện tượng này, Phương Minh Viễn nhớ đã từng xem qua báo, là huyện nào ở miền Nam, người dân trong huyện đi báo cáo lên cục đều phải mua một vài thứ, người trong cục mới cho anh làm! Còn về phần đi mua phân hóa học, mầm giống ở hợp tác xã thế não cũng phải đáp ứng được sản phẩm gì, nhiều không đếm xuể!

- Ai, bố con đến rồi kìa !

Ninh Tú bất ngờ đứng dậy, chỉ ra ngoài cửa sổ nói.

Ánh mắt của Mã Xuân Hoa nhìn theo hướng chỉ vui vẻ nói:

- Được rồi được rồi, Ninh Đức đến rồi, có gì…ai ya, sao Úy Trì Nhân lại đến nữa vậy?

Phương Minh Viễn nhìn ra ngoài theo ánh mắt của mọi người, chỉ thấy chiếc xe có hai người, một người dáng cao cao, tuổi trên dưới ba mươi,đeo một đôi dày tây, thoạt nhìn thấy tinh thần rất tốt, người còn lại dáng không cao, mặc quần áo màu xám tro, tuổi trên dưới bốn mươi năm mươi.

- Ông chủ Mã, Tú Tú, không cần nhắc đến việc chúng tôi muốn đi mua rượu! Đợi tên Úy Trì Nhân đó đến hẵng nói!

Vu Mẫn lập tức nói.

- À?

Mã Xuân Hoa hai người ngơ ngác một chút mới nói,

- Được, chúng tôi biết rồi!

Mặc dù không rõ hai người muốn làm gì, nhưng người bệnh cũng hiểu, mọi người thật sự có năng lực lấy một khách hàng lớn một nghìn bình rượu tự Ninh gia, nhưng không thể đắc tội, bây giờ Ninh gia cũng phải tìm gấp.

- Các vị ngồi đi, tôi ra đàng sau làm việc!

Ninh Tú nhảy dựng lên, cũng không đợi mấy người Phương Minh Viễn nói lại đã nhanh như chớp chạy ra đằng sau.

- Tú Tú rất ghét Úy Trì Nhân, mỗi lần hắn đến đều tránh mặt!

Mã Xuân Hoa lấy thanh âm cực thấp nói:

- Hai vị có thể giúp chúng tôi đừng nói ra nhé!

Trong lúc nói chuyện hai người Ninh Đức đã đi rồi.

- Ai ya, đây chẳng phải giám đốc Úy Trì Nhân sao? Cơn gió nào đưa các ông đến đây vậy?

Mã Xuân Hoa lập tức tiếp đón mặt cười hớn hở nói.

- Ông chủ Lý ? Lại bận bên trong rồi à ?

Uy Trì Nhân tỏ vẻ không lạ lẫm gì cười nói :

- Chẳng phải ông Ninh nên tiếp khách sao, tôi thiết nghĩ, quán ăn trong huyện này cũng chỉ có nhà lão Lỹ ông sạch sẽ, tay nghề cũng không tệ, chúng tôi mới đến ! Tôi thấy xe đẩy của lão Ninh vẫn ở ngoài, còn Ninh Tú ?

Hắn vừa nói, vừa nhìn trong phòng, mới thấy hai người Phương Minh Viễn, nhất là Vu Mẫn, khiến hắn lập tức sáng mắt lên, nhưng hắn cũng thấy chiếc điện thoại hai người để lên bàn, ánh mắt tham lam lộ rõ vài phần, thay vào đó là mối nghi hoặc hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ.

- Tú Tú à, bạn học của nó hồi cấp ba tìm nó có việc rồi, đợi nó ở đây cũng đến hơn 1h rồi, hai người mới đi!

Mã Xuân Hoa nói dối nên lời nói có chút lắp bắp!

- Hừ!

Ninh Đức lạnh lùng hừ một tiếng, tất nhiên hắn không tin lời của Mã Xuân Hoa, con gái nhà này nhất định là đưa hàng đến, sao lại chậm trễ vậy, nếu không tính thời gian bây giờ cũng không thể còn ở đây! Nhưng Úy Trì Nhân cũng không thể nói ra!

- Giam đốc Úy Trì, vào trong ngồi đi, vào trong ngồi đi,ở đây rất ấm!

Mã Xuân Hoa nhiệt tình đưa hai người vào trong.

Úy Trì Nhân ngồi vào một chiếc bàn bên trong, vị trí ngồi có thể tiện nhìn hai người Phương Minh Viễn!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện