Rạng sáng, lúc kim giờ chỉ vào số hai, Triệu Tự An, Lý Đông Tinh mới mang theo vẻ mặt hưng phấn, từ biệt thự của Phương gia đi ra, hai người cùng nhau lên xe của Triệu Tự An, Triệu Tự An thậm chí còn kêu tài xế và thư ký của mình xuống để tự mình lái xe, tài xế của Lý Đông Tinh thì lái xe mang theo hai người kia ở phía sau. Lúc này, Cổ Vũ Thành, Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc cũng đã trở về, Tô Ái Quân đêm nay lưu tại Phương gia. Hai người còn tiếp tục thương thảo về tương lai phát triển của thành phố Đồng Nghi!

-Anh nói xem, hai người chúng ta ai sẽ đến Đồng Nghi?

Triệu Tự An trầm giọng hỏi, mặc dù cuối cùng, Tô Ái Quân lại nói một tin tức xấu ——trung ương sau tết âm lịch sẽ chỉ tuyên bố ở bên trong tỉnh là biến Đồng Nghi thành một đặc khu kinh tế, và thăng lên làm một thành phố trực thuộc —— chỉ có sau khi thành phố Đồng Nghi đạt được tiêu chuẩn, mới có thể chính thức tuyên bố với cả nước, chính thức thừa nhận địa vị của nó! Mà tiêu chuẩn này, Tô Ái Quân lại không có nói rõ.

Đây cũng chính là nói, trong hai người bất kể là ai đảm nhiệm ở Đồng Nghi, thì lúc ban đầu, hắn chỉ có thể nhận đãi ngộ khi ở bên trong tỉnh, mà một khi ra khỏi tỉnh, hắn vẫn chỉ là một cán bộ cấp Giám đốc sở, chỉ khi thành phố Đồng Nghi phát triển đạt tới tiêu chuẩn của trung ương, mới được trung ương chính thức thừa nhận! Mà tới lúc đó, bọn họ mới là cán bộ chính thức! So với người thứ ba kia, trong thời gian ngắn có thể kế nhiệm chức Chủ tịch thành phố Phụng Nguyên, dường như vững chắc hơn một chút!

Tuy nhiên, bất kể là Triệu Tự An hay là Lý Đông Tinh, đều không muốn như vậy. Đối với năng lực của Phương Minh Viễn, bọn họ vẫn hoàn toàn tin tưởng!

Thân là cán bộ cao tầng tỉnh Tần Tây, hai người đối với các số liệu kinh tế của tỉnh Tần Tây mấy năm qua, mặc dù không thể nói là rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng tuyệt đối không phải hoàn toàn không biết gì cả!

Tỉnh Tần Tây năm ngoái buôn bán bên ngoài xuất nhập cảng tổng ngạch đạt tới 2.1 đô la Mỹ, trong đó tổng ngạch xuất khẩu là 1.5 tỷ đô la Mỹ —— trong chuyện này, tập đoàn điện tử Đức Quang hoàn toàn xứng đáng là nhà xuất khẩu lớn. Các hình thức hiệp đàm thương mại kinh tế ngày càng sinh động, thu hút đầu tư có tiến triển lớn. Dự tính năm trước đầu tư toàn tỉnh đạt tới năm trăm bảy mươi hạng mục. Thực tế là vượt qua sáu trăm triệu đô la Mỹ! Thành tích này đặt trong hoàn cảnh nền kinh tế toàn cầu đình trệ, đã khiến các lãnh đạo tỉnh Tần Tây tương đối hài lòng!

Mà cái thành tích này so với việc Phương Minh Viễn một hơi ký xuống bốn tỷ đô la Mỹ dầu thô thì có là cái gì? Chỉ là mưa bụi mà thôi!

Cho nên hai người thấy, thành phố Đồng Nghi đạt tới tiêu chuẩn của trung ương yêu cầu, chỉ là vấn đề về thời gian, kể cả có muộn một hai năm thì đã sao? Có thể trưởng thành dưới sự dẫn dắt của các đồng chí lãnh đạo ở trung ương, đây là điều mà không biết bao nhiêu quan viên mơ ước! Hơn nữa, đến Tô Ái Quân còn không lo lắng, thì mình còn phải lo lắng đề phòng làm gì!

-Rất có thể là anh! Tôi ở Bình Xuyên thì thích hợp hơn là anh!

Lý Đông Tinh trầm giọng nói:

-Nếu như muốn kiến thiết được Đồng Nghi, thì trong vài năm đầu, sự ủng hộ của Bình Xuyên là rất trọng yếu! Chỉ e đây cũng là lý do vì sao cậu Phương nhất định phải làm cho Lưu Trì phải cút đi.

Triệu Tự An không nói gì gật gật đầu. Nếu như nói một khi thành phố Đồng Nghi bắt đầu đại quy mô kiến thiết, thì Bình Xuyên nhất định là gần quan được ban lộc! Mà chuyện này, đối với việc thúc đẩy kinh tế có thể nói là tác động tương đối rõ ràng, đây chẳng phải là vô duyên vô cớ cho Lưu Trì thêm một chiến tích hiển hách sao!

Những gì Lưu Trì làm ở Bình Xuyên, hai người đều luôn để ý đến. Tuy rằng lúc ban đầu cũng không rõ, Phương Minh Viễn vì sao dường như từ lúc mới bắt đầu đã tỏ ra rất không chào đón Lưu Trì, còn bởi vì hắn, mà khiến cho những người khác trong Phương gia đối với Lưu Trì đều tỏ thái độ xa cách! Mặc dù Lưu Trì cũng đã từng nghĩ tới việc phải thân mật hơn với Phương gia. Nhưng vì đủ loại nguyên nhân, bao gồm người trong Phương gia không chịu hợp tác, mà mãi đến hiện tại, mối quan hệ giữa Lưu Trì và Phương gia vẫn luôn rất lãnh đạm, đối lập hoàn toàn với thời của Lý Đông Tinh năm đó! Kể cả là sau đó Lưu Khởi Hàng đảm nhiệm chức Phó bí thư, vẫn là như thế!

Tuy nhiên những gì Lưu Trì làm sau đó, cũng dần dần giải thích được cho nỗi băn khoăn trong lòng của bọn họ —— Phương Minh Viễn căn bản là chướng mắt với Lưu Trì! Chẳng những tham lam, hơn nữa cũng không có năng lực kinh tế gì kiệt xuất, có lẽ người như vậy sẽ thích hợp lăn lộn quan trường, nhưng đối với dân chúng mà nói, hắn không xứng với chức đấy, thậm chí còn phải bị đưa vào nhà giam mới đáng!

-Như vậy cũng tốt, ha ha, điều nhiệm Lưu Khởi Hàng, chỉ e là cấp trên cũng sợ hắn ngày sau làm mưa làm gió ở Đồng Nghi!

Triệu Tự An cười lạnh nói.

-Lưu Khởi Hàng nếu không bị điều đi, chỉ sợ Lưu Trì cũng sẽ không dễ dàng đồng ý nhường lại chức Chủ tịch quận Bình Xuyên!

-Nhưng lão Triệu ạ, tôi thấy cái chức Chủ tịch thành phố Đồng Nghi cũng không phải dễ ngồi như vậy đâu!

Lý Đông Tinh như thoáng chút suy nghĩ nói.

-Anh có cảm thấy, với tác phong của cậu Phương, 1.5 tỷ đô la Mỹ kia chỉ cần giao lại cho trung ương sao?

Qua lại với Phương Minh Viễn đã nhiều năm, Lý Đông đã rút ra được kết luận này. Hắn luôn ẩn giấu một tâm tư khác dưới một mục đích rõ ràng chuẩn xác, lần này có thể là ngoại lệ sao?

Triệu Tự An vừa lái xe, vừa trầm ngâm một lát mới nói:

-Tôi cảm thấy anh nói không sai, cậu Phương làm như vậy rất có thể còn có ý định khác, chỉ có điều bây giờ còn khó nói mà thôi!

Những ngày trước Tết âm lịch vui vẻ và bận rộn, mọi người đều bận rộn chuẩn bị lễ mừng năm mới. Sự dao động chốn quan trường tỉnh Tần Tây, đối với quảng đại dân chúng mà nói, vẫn là ngoài tầm với.

Trong các cửa hàng ở huyện Đồng Nghi, phát những ca khúc chào mừng không khí, khắp nơi đều có những điểm bán pháo.

-Sao cậu lại chọn Đồng Nghi?

Một thân mặc áo lông trắng, Vu Nhị kéo cánh tay của Phương Minh Viễn. Đã gần ba mươi tuổi nhưng cô thoạt nhìn như mới chỉ 25, dung mạo xinh đẹp và dáng người lả lướt, vẫn hấp dẫn được không ít ánh mắt nhìn. Hiện giờ cô ở đài truyền hình tỉnh Tần Tây cũng là một cán bộ trung tầng không lớn không nhỏ.

-Tôi nghe nói bác trai bác gái một tuần trước đã đến Phụng Nguyên rồi hả?

Phương Minh Viễn trốn tránh hỏi ngược lại. Mấy ngày trước, đại khái là nghe được từ Tô Ái Quân, Vu Nhị biết được Phương Minh Viễn muốn tới huyện Đồng Nghi, nên cũng liền theo tới. Mà Phương Minh Viễn cũng có ý định của mình, nên cũng cho cô đi cùng.

-Ừ, đến rồi! Cho nên lúc ăn tết, cậu tốt nhất cùng đến lộ mặt với tôi!

Vu Nhị xoa xoa mày, buồn rầu mà nói.

-Mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn hỏi thăm lễ mừng năm mới cậu có trở về hay không.

Từ lần lấy Phương Minh Viễn làm lá chắn, tuy rằng cha mẹ không còn thúc giục hôn sự của cô, nhưng mắt thấy tuổi của cô càng lúc càng lớn, hai người lại càng sốt ruột.

Phương Minh Viễn khóe miệng hơi hơi kéo ra, nói thật, hắn hiện tại cũng có chút hối hận rồi, lúc trước sao lại đồng ý để cho Vu Nhị lấy mình làm bia đỡ đạn, kết quả là mỗi lần nhìn thấy cha mẹ cô, đều phải vắt óc trả lời về việc khi nào thì tổ chức hôn sự giữa mình và Vu Nhị. Mà Vu Nhị cô nàng này, rõ ràng có điều kiện tốt như vậy, sao lại không có nổi một nam nhân nào vừa mắt?

-Tuổi của cô cũng thực không nhỏ nữa rồi, nữ nhân và nam nhân không giống nhau, lớn hơn chút nữa, muốn có con cũng khó!

Phương Minh Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

-Tôi hiện tại cũng sợ gặp bác trai bác gái rồi! Cứ tiếp tục như vậy, ngày sau, tôi sao có thể gặp hai bác được? Tấm lá chắn này, quản được một thời, không quản được một đời đâu!

-Hừ! Ai cần cậu lo một đời! Cậu có muốn, bản cô nương còn chưa chắc để ý đến cậu!

Vu Nhị cau cái mũi đẹp đẽ tinh xảo, bất mãn nói.

-Cần đàn ông để làm gì, có gì tốt sao? Đến lúc đó, lại phải trông con, lại phải quản cuộc sống của hắn, tôi cũng không muốn trở thành một một bà nội trợ!

Phương Minh Viễn không khỏi cười khổ, dừng bước, nghiêm túc nhìn Vu Nhị, mãi đến khi Vu Nhị hai má ửng hồng, lúc này mới nhẹ giọng mà nói:

-Cô không phải là Lesbian đấy chứ?

-Lesbian?

Vu Nhị hơi hơi nghiêng đầu, có chút không hiểu nói. Đối với con gái Trung Quốc thập niên 90 mà nói, Lesbian cái danh từ này còn chưa được nhiều người biết đến.

Phương Minh Viễn gãi đầu, hắn thật không ngờ, Vu Nhị lại không biết từ này, nhưng đến lúc này, cũng chỉ có thể tiếp tục nói:

-Chính là con gái thích con gái đấy!

Vu Nhị ngơ ngác một chút, gương mặt không khỏi đỏ ửng, cô dù sao cũng là người làm truyền thông, đối với đồng tính luyến ái nữ cũng không xa lạ gì.

-Phương Minh Viễn!

Vu Nhị cắn chặt răng, khẽ rít lên ba chữ. Vào lúc này, những người đồng tính luyến ái nữ cũng không giống như trong kiếp trước quá quen thuộc với mọi người rồi, mà ngay cả người đồng tính luyến ái nam cũng dám quang minh chính đại đứng ra kết hôn.

Theo Vu Nhị biết, hoạt động công khai đồng tính luyến ái nữ sớm nhất quốc nội là khoảng bốn năm trước, khi kinh thành mở đại hội phụ nữ thế giới. Từ đó về sau không còn nghe nói qua có lần nào tụ hội chính thức. Ngược lại những người đồng tính luyến ái nam càng bị xã hội chú ý thêm.

Phương Minh Viễn lập tức nhảy về phía sau hai bước, mở rộng khoảng cách với Vu Nhị, cô nàng kia cũng không giống như mấy người Triệu Nhã, một khi nóng nảy là sẽ động thủ! Mặc dù với thân thủ của Phương Minh Viễn thì cũng không sợ cô, nhưng cũng không thể trả đòn, cảm giác này cũng không phải là dễ chịu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện