Do chiến tranh lạnh có thể nói đa số thời gian sau chiến tranh thế giới thứ hai, những nơi hẻo lánh trên toàn cầu của Mĩ và Liên Xô đang đối chọi gay gắt đều tiến hành đối kháng---đối phương ủng hộ chính là đã muốn đánh. Mọi người đều có lối suy nghĩ theo quán tính! Cho nên khi chiến tranh lạnh kết thúc, Liên Xô mới bắt đầu giải thể, mọi người rất khó tiếp nhận cục diện thế giới Mĩ độc đại!

Cho nên Mĩ mới có gan mạo hiểm sơ suất, trước khi chưa giao quyền cho hội đồng bảo an liên hiệp quốc, ngang nhiên phát động cuộc tấn công với liên minh phía Nam, trước khi nổ ra, rất nhiều người đều cảm thấy là việc khó tưởng! Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi thay đổi sắc mặt.

Mặc dù mọi người đều là quan chức địa phương nhưng không có nghĩa là họ không quan tâm đến tình hình thế giới. Mặc dù họ không như Phương Minh Viễn “tưởng”, xa và dài như vậy nhưng mọi người đều có một sự cảm làm không tốt “quân xanh” tiếp theo chính là Trung Quốc!

-Nếu Mĩ thực sự dùng vũ lực áp đảo liên minh phía Nam, như vậy chính quyền Minogue sẽ gặp nguy hiểm!

Minogue lẩm bẩm.Cho dù nói thế nào, Yugoslavia năm đó cũng là liên minh cùng phe, Thiết Thác cũng là người nổi tiếng trên thế giới, không ngờ sau khi ông ta mất đi không bao lâu, Yugoslaviađã ra nông nỗi này!

-Phương thiếu nói rất có lý, nếu sau khi liên minh phía Nam xảy ra chiến tranh, sự ổn định lâu nay của châu Âu chắc chắn sẽ có tác dụng tiêu cực nhất định!

Cổ Vũ Thành nhíu mày nói,

Nếu nói như vậy, Mĩ thật sự bị nghi là đang chèn ép đồng Euro!

-Một mũi tên trúng hai con chim, thậm chí là một mũi tên trúng ba con chim!

Phương Minh Viễn nghĩ thầm.Thỉnh thoảng anh cũng không thể không thừa nhận rằng người Mĩ thật sự phải cùng một bậc với các cao nhân Trung Quốc, nếu không chỉ với thực lực kém cỏi giữa hai nước,cũng không đến nỗi khiến Trung Quốc luôn trong tình trạng thủ thế, mà những năm sau này cho dù Mĩ bận khủng bố chiến tranh, cũng không tể có tiến triển mang tính thực tế gì trong lĩnh vực ngoại giao.Các anh em của Mĩ, mặc dù thỉnh thoảng cũng tạo ra phiền phức, nhưng về việc lớn coi như là theo bước chân Mĩ.Không như những đồng minh của Trung Quốc, trừ Pakistan ra, những nước khác đều giúp đỡ gây phiền phức cho Trung Quốc! Còn thỉnh thoảng lo lắng mà chùi đít cho họ!

-Những điều này, cậu và ông cụ đã nói qua rồi?

Tô Ái Quân vẻ mặt trịnh trọng nói. Lập tức khiến những người đang tại vị không khỏi chấn động! Ông cụ trong lời nói của Tô Ái Quân tất nhiên là Tô Hoán Đông chứ còn ai nữa!

--Có đề cập qua một chút, có chút trong cuộc nói chuyện hôm nay với giám đốc Cổ mới dần dần sáng tỏ!

Phương Minh Viễn nói.

Tô Ái Quân có chút đau đầu gãi đầu nói:

-Vậy chỉ có những người đang tại vị về mới có thể ghi chép tường tận lại cuộc nói chuyện, sau khi tập hợp tôi sẽ giao cho ông cụ.Sau này có cuộc nói chuyện như vậy nhất định phải có người phụ trách ghi chép lại, nhất là cậu!

Nói xong chỉ Phương Minh Viễn nói:

-Nhưng ông cụ rất coi trong ý tưởng và cách nhìn của cậu không cần tôi phải nhắc nhở cậu nữa!

Triệu Tự An và Lý Đông Tinh nhìn nhau,trong ánh mắt của hai người đều lộ vẻ kinh ngạc---Lẽ nào Phương Minh Viễn là người có nhiều mưu kế quan trọng sau lưng ông Tô sao?

Mà lúc này trong đại viện khu Bình Xuyên của Phụng Nguyên, Lưu Trì và Lưu Đông Lai ngồi đối diện nhau không nói gì. Lưu Đông Lai nhận sự ủy thác của cha đến Bình Xuyên hỏi Lưu Trì, bước tiếp theo là định về kinh thành nhậm chức, hay là cùng hắn về tỉnh Mỗ Tây Bắc nhậm chức! Lưu Khởi Hàng có thể sắp xếp cho hắn chức Bí thư thành ủy của thành phố! Về cấp bậc mà nói,lên một bậc so với quận trưởng quận Bình Xuyên!

Nhưng trong lòng Kưu Trì uất nghẹn! Tỉnh Mỗ Tây Bắc từ phương diện nào mà nói, đều không thể so sánh với tỉnh Tần Tây! Hơn nữa, trừ tỉnh thành ra, tình hình kinh tế thành phố cấp ba đều không thể vượt quá Bình Xuyên! Mọi người đều theo nước chảy xuống, người đi lên, sao hắn dám làm ngược lại chứ! Mắt nhìn chức Bí thư quận ủy quận Bình Xuyên đến tay rồi, lại xảy ra chuyện khiến người ta không thể tin nổi! Đầu tiên là trên thị trường đột nhiên “tung tin vịt” hắn đang năm 8% cổ phần công ty Lợi Quyền,mặc dù hắn đã kịp thời bác bỏ tin đồn, nhưng bọn Nguyên Trọng Khải đáng chết không ngờ lại im bặt không có phản ứng gì với việc này, cũng không phối hợp bác bỏ tin đồn với hắn. Cứ như vậy ngược lại còn ra vẻ giấu đầu hở đuôi!

Nhưng không đợi hắn đến kịp khởi binh hỏi tội Nguyên Khải Hằng bọn họ, tiếp theo là một trận sét trời giáng! Không ngờ chú Lưu Khởi Hàng lại bị điều khỏi tỉnh Tần Tây! Mặc dù nói là chuyển ngang, cấp bậc không thay đổi, nhưng bị điều từ tỉnh Tần Tây có nền kinh tế phát triển nhất khi Trung Tây đến tỉnh khác của Tây Bắc, điều này vốn là một tín hiệu không tốt!

Không còn Lư Khởi Hàng trấn thủ trong tỉnh, Lưu Trì còn có thể ngồi vững ở chức quận trưởng quận Bình Xuyên sao? Trong lòng Lưu Trì không mấy chắc chắn cho tới bây giờ, hắn cũng coi như là hiểu một điểm, tại sao việc hắn cổ phần trong công ty Lợi Quyền bị lọt ra ngoài, mà Nguyên Trọng Khải lại có phản ứng kỳ quái như vậy!

Thực sự lần này hắn bị với Nguyên Trọng Khải, trước đây Nguyên Trọng Khải đưa ra tin này, tin Lưu Khởi Hàng bị điều đi vẫn chưa lọt ra ngoài, thực ra trước khi tin Lưu Khởi Hàng bị điều đi đã bị truyền ra ngoài rồi. Chỉ có điều trong thời gian xảy ra hai việc này, mới cho người ảo giác như vậy! Đương nhiên, ảo giác đổi với bọn Nguyên Trọng Khải mà nói, có lợi chứ không có hại, cho nên chúng mới không nói gì, nghĩ liên miên!

Nhưng điều khiến Lưu Trì không tưởng là vân chưa đợi hắn hiểu, việc Lưu Khởi Hàng điều đi đối với việc hắn có thể tiếp tục yên ổn nhậm chức tại quận Bình Xuyên hay không, Lưu Khởi Hàng lại có ý điều hắn cùng đi! Điều này khiến hắn ý thức được rằng, chú không vừa mắt với việc mình một mình ở lại tỉnh Tần Tây!

-Anh Trì, em biết anh không cam tâm, nhưng ý của bố là anh đừng ở lại tỉnh Tần Tây nữa!

Lưu Đông Lai nói, Mặc dù hắn cũng không hiểu tại sao bố lại quyết định như vậy. Nhưng hắn biết nếu bố không ở tỉnh Tần Tây nữa, như vậy ảnh hưởng của Lưu gia ở tỉnh Tần Tây sẽ giảm mạnh! Mà chính hắn cũng phải rời khỏi tỉnh Tần Tây! Lần này việc cổ phần của công ty Lợi Quyền, chỉ lộ ra cổ phần của Lưu Trì va cũng lộ ra cổ phần của Lưu Đông Lai. Nhưng Lưu Đông Lai được biết sau khi bố bị điều khỏi tỉnh Tần Tây, đã thanh toán cổ phần của hắn ở công ty Lợi Quyền. Cũng coi như là thừa lúc dư uy của Lưu Khởi Hàng còn ở tỉnh Tần Tây rơi túi lấy bình an.

Lưu Trì trầm ngâm không nói, nó không chỉ là vì con đường làm quan của hắn nhục mà không cam, cũng là tiếc nuối cho “cục diện tốt đẹp” hắn vất vả nhiều năm ở quận Bình Xuyên cũng vì vậy mà trở thành bọt biển! Những lợi nhuận hậu hĩnh trong tương lai không còn liên quan gì đến hắn nữa!

-Nếu tao bị điều đi, quận Bình Xuyên cũng mất đi cánh tay một, hai tình hình như vậy trong thành phố cho phép sao?

Lưu Trì trầm giọng nói,

-Hay là La Lương có thể lại ở quận Bình Xuyên một thời gian?

Đồng thời điều đi cánh tay một, hai, khiến các quan chức khu vực này có chút dao động, dưới tình hình bình thường cố gắng có thể tránh. Ít nhất giữa hai người cũng cần có thời gian cách xa nhau, Lã Lương theo kế hoạch ban đầu, sau tết âm lịch đến thành phố Duy Nam nhậm chức, mà ý của Lưu Khởi Hàng muốn rời quận Bình Xuyên trước tết, vừa vặn như vậy cũng có thể thuận lợi tránh ảnh hưởng sự kiện cổ phần công ty Lợi Quyền.

-Bố nói, trong thành phố có thể sắp xếp một vị Phó thị trưởng trước kiêm chức Bí thư quận Bình Xuyên,còn về ứng cử viên chức quận trưởng, bây giờ cũng khó mà nói, có lẽ thuận lợi đề bạt trong quận!

Lưu Đông Lai nhẹ giọng nói.

-Nhanh như vậy cũng có thể quyết định sao?

Lưu Trì ngạc nhiên nói. Phải biết rằng quan chức Trung Quốc, mỗi khi thăng chức, có thể nói là đánh cờ các thế lực, nhất là như vị trí tốt trong tương lai quận Bình Xuyên, càng tranh cướp rất kịch liệt! Có lúc 3 đến 5 tháng cũng khó đưa ra kết quả không có gì là lạ!

-Ai? Không thể Lưu Đông Tinh chứ?

Lưu Trì nghĩ tiếp đến một vấn đề khác! Sắc mặt không khỏi tái nhợt thốt lên.Nếu Lã Lương vẫn theo kế hoạch đến thành phố Duy Nam, như vậy kiêm cả chức Phó thị trưởng Bí thư quận ủy,sẽ không phải là Lưu Đông Tinh nhậm chức Bí thư quận ủy trước chứ? Ở quận Bình Xuyên Lý Đông Tinh nhiều lần nhậm chức quyền Chủ tịch huyện, Chủ tịch huyện, Quận trưởng, Bí thư quận ủy. Có thể nói tất cả ở quận Bình Xuyên hiện nay hết thảy đều do hắn đảm nhận, cũng là đối với lãnh đạo thành phố hiểu rõ tình hình quận Bình Xuyên!

Nếu Lý Đông Hưng kiêm chức Bí thư quận ủy quận Bình Xuyên, chắc chắn có thể duy trì ổn định đại cục quận Bình Xuyên sau khi Lã Lương và hắn rời đi. Phải biết rằng Lý Đông Tinh nhậm chức ở quận Bình Xuyên nhiều năm,lại còn lên cao đến thành phố, ảnh hưởng của hắn ở quận Bình Xuyên đến hôm nay, sau khi Lã Lương và hắn cố gắng tẩy trừ sạch sẽ, vẫn có thể nói lẫn cả mọi ngõ ngách trong quận Bình Xuyên. Nếu hắn kiếm cả chức Bí thư quận ủy,hoàn toàn trong thời gian ngắn nhất có thể nắm lại toàn quận Bình Xuyên trong tay mà quan hệ giữa hắn và Phương gia cũng có thể đảm bảo Phương gia không có bất kỳ phản đối nào với sự nhậm chức của hắn.

-Điều này hình như vẫn chưa chắc chắn?

Lưu Đông Lai lắc đầu nói.Mọi việc tiến triển quá bất ngờ, đến bây giờ hắn vẫn có cảm giác như trong mơ. Dường như chỉ chớp mắt hắn là quan chức hàng đầu trong tỉnh trở thành hạng râu ria bình thường! Sự chênh lệch lớn này khiến hắn nhất thời khó có thể thích ứng.

Sắc mặt của Lưu Trì không phải thay đổi vì câu trả lời của Lưu Đông Lai, hắn càng nghĩ càng cảm thấy Lưu Đông Tinh mới là chọn lựa tốt nhất trong thành phố! Mà nếu là Lưu Đông Tinh, như vậy Lưu Trì không tin có thể đối kháng với hắn trong quận Bình Xuyên! Nếu như vậy hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời chú, dời quận Bình Xuyên cũng tốt. Lưu Trì cũng biết mình,từ khi Lưu Đông Tinh điều tự quận vào thành phố, những thứ hắn làm ở quận Bình Xuyên hoàn toàn không chào đón Lý Đông Tinh!

Nếu như vậy, hắn không có lựa chọn nào khác!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện