“Xin lỗi.” Triển Chiêu cười khẽ với Tô Ngọc Tuyết, nụ cười chứa đầy áy náy. “Trước đây Triển mổ hiểu lầm cô nương rồi.”
Tô Ngọc Tuyết chớp chớp mắt, dần ổn định lại cảm xúc. Cô lắc đầu, “Triển đại nhân không cần xin lỗi, là do ta không nói rõ.”
Chờ đã! Tô Ngọc Tuyết bỗng phát hiện ra một vấn đề, tại sao cô làm việc lại lo trước lo sau như thế? Cô không nói mình là người quả cảm nhưng cũng không phải là người để ý trước sau, vòng vo do dự, tại sao bây giờ lại không nói thẳng nhỉ? Cô biết rõ mình vẫn là mình, nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. Rốt cuộc là không đúng chỗ nào nhỉ?
[Tít! Chúc mừng túc chủ đã phát hiện ra vấn đề ẩn giấu, cảm xúc đồng hóa. Ban thưởng: Trang thứ nhất của tu luyện pháp thuật.]
Ánh sáng bỗng ồ ạt lóe qua não cô khiến trước mắt Tô Ngọc Tuyết chợt tối đi, lập tức ngất xỉu.
[Quên mất, tinh thần chịu đựng của túc chủ hơi kém tí.]
Triển Chiêu thấy người đột nhiên ngất đi, liền tiến lên giữ lấy cô, “Cô nương, cô nương?” Hắn đưa tay giúp cô bắt mạch, phát hiện không có gì khác, chỉ là hôn mê mà thôi.
Không còn cách nào, cô vừa trải qua một trận đuổi giết, hắn chỉ đành đưa cô về Khai Phong Phủ. Còn về thi thể kia, chỉ có thể sau khi quay về Khai Phong Phủ lại cho người mang về.
Trong Khai Phong Phủ, Bao Chửng đang cùng Công Tôn Sách trò chuyện. “Gần đây trong thành không xảy ra chuyện lớn nào cả, bổn phủ thật sự rất thoải mái.”
Công Tôn Sách gật đầu, “Nếu cả thiên hạ đều không xảy ra chuyện lớn, thì mới thật sự khiến đại nhân thoải mái.”
Bao Chửng vuốt vuốt râu, “Công Tôn tiên sinh nói lời này thật đúng, đáng tiếc...” Ông thở dài, không nói tiếp.
“Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh.” Trương Long đứng ngoài cổng gõ cửa.
“Vào đi.”
Trương Long bước vào thư phòng, hành lễ rồi nói: “Triển đại nhân đã về rồi, còn mang theo một cô nương về đây. Cô nương này hôn mê bất tỉnh, Công Tôn tiên sinh có cần đến phòng khách xem thử không ạ.”
“Ồ?” Bao Chửng xoay đầu nhìn Công Tôn Sách, “Nếu là như thế, Công Tôn tiên sinh cứ đến xem thử trước. Nếu có chuyện gì, bổn phủ ở trong thư phòng.” Ông cho rằng Triển Chiêu nếu đã mang người về đây, thế nhất định là bên trong có ẩn tình.
“Vâng, đại nhân.” Công Tôn Sách đứng dậy, cùng Trương Long ra ngoài, đi đến phòng khách.
“Công Tôn tiên sinh.” Nhìn thấy Công Tôn Sách, Triển Chiêu đứng dậy hành lễ, “Ta đã bắt mạch cho cô nương này, chỉ là nàng vẫn chưa tỉnh lại, đề phòng vạn nhất, vẫn mong tiên sinh xem thử.”
“Vậy thì.” Công Tôn Sách ngồi xuống chiếc ghế bên giường, đưa tay bắt mạch cho người trên giường. Vẻ mặt của ông dần trở nên nặng nề, đôi mày khẽ nhíu, “Trương giáo úy, có thể đến chỗ ta, mang hòm thuốc của ta đến không?”
Trương Long đứng ngoài cửa đáp, “Thuộc hạ đi ngay.”
Triển Chiêu khó hiểu, “Công Tôn tiên sinh, chẳng lẽ cô nương này thật sự không ổn?”
“Ừ.” Công Tôn Sách khẽ gật đầu, “Nếu ta đoán không lầm, chẳng qua, vẫn nên kiểm chứng trước đã.”
Trương Long rất nhanh liền mang hòm thuốc đến, đưa cho Công Tôn Sách. Công Tôn Sách mở hòm thuốc ra, từ trong lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, lấy ra một dải kim chân. Ông chọn một cây, tay cầm kim châm, tay khác giữ lấy tay phải của Tô Ngọc Tuyết, ông dùng kim đâm vào ngón trỏ trên tay phải cô, rất nhanh liền xuất hiện một giọt máu trên đầu ngón tay.
“Đây...” Triển Chiêu kinh ngạc, “Công Tôn tiên sinh, sao lại là màu đen thế?”
Công Tôn Sách cầm một tấm vải sạch lau đi giọt máu kia, lại đưa vải lên mũi ngửi. “Quả nhiên, cô nương này hẳn là người thuốc trong y thuật từng nhắc đến. Có thể nói, nàng là một người thuốc không quá thành công.”
Trương Long có chút khó hiểu, “Công Tôn tiên sinh, người thuốc là gì thế?”
Công Tôn Sách dùng rượu rửa sạch kim châm sau đó lau khô cất đi, “Người thuốc chính là người từ bé đã được nuôi bằng đủ loại dược vật nuôi lớn, các loại dược vật trong cơ thể sẽ tạo thành một loại cân bằng vi diệu. Người thuốc cuối cùng có thể nói là bách độc bất xâm, thậm chí có thể hoạt tử da thịt của con người. Chẳng qua, ta vẫn chưa từng gặp qua người thuốc thực thụ.”
Trong lòng Triển Chiêu có một loại suy đoán chẳng lành, “Thế Công Tôn tiên sinh, người thuốc không thành công sẽ thế nào?”
“Người thuốc không thành công ư, trong cơ thể họ đều là độc dược, bình thường vẫn ổn, sẽ không sao cả. Nhưng nếu có dược vật nào đó tiến vào trong người họ, phá hỏng loại cân bằng này, sẽ có thể khiến họ sống không bằng chết. Chết đi, chính là một sự giải thoát.” Công Tôn Sách nhìn Tô Ngọc Tuyết đang nằm trên giường, thở dài một tiếng, “Ngoài người hạ thuốc, không ai biết trong cơ thể người thuốc chứa thuốc gì, có thể uống thuốc nào, không thể uống thuốc nào.”
Điều ông chưa nói chính là, dược vật trong cơ thể người thuốc quá nhiều, cũng có thể đến cả người hạ thuốc cũng đã quên mất mình từng dùng loại thuốc nào.
“Hả?” Trương Long há to miệng, “Thế, chẳng phải là dù ngã bệnh hay bị thương đều không thể uống thuốc ư? Chỉ đành cố chịu mà thôi?”
Công Tôn Sách khẽ gật đầu, “Đúng vậy, chỉ có thể tự mình chống đỡ.”
Cổ họng Trương Long vô thức thắt chặt lại, “Thế nếu không chống đỡ được?”
Công Tôn Sách không đáp, chỉ thở dài một tiếng, hai người có mặt đều tự hiểu sẽ có kết quả thế nào. “Chẳng qua, thường thì người thuốc rất ít ngã bệnh.” Về phần bị thương, thế thì hết cách rồi.
“Thế cũng quá đáng thương rồi.” Trương Long thì thầm.
Triển Chiêu nhìn người nằm trên giường. Trong mắt chứa đầy sự áy náy. Nếu không phải hắn không chịu tin lời cô nói, có lẽ cô sẽ không gặp người muốn giết cô rồi. “Công Tôn tiên sinh, tại sao bây giờ nàng vẫn chưa tỉnh thế?”
“Chỉ là bị dọa sợ mà thôi. Vốn thì chỉ cần dùng canh định thần là được.”
Triển Chiêu đương nhiên hiểu lời Công Tôn Sách chưa nói rõ, vì thể chất của cô đặc biệt, thế nên không thể dùng canh định thần được.
“Triển hộ vệ.” Công Tôn Sách nhìn hắn, “Người này đến từ đâu thế? Theo lý mà nói, người thuốc đều sẽ bị người hạ thuốc giam giữ trông chừng.”
Triển Chiêu lập tức kể lại chuyện hôm nay, “Bây giờ nghĩ lại, vị cô nương này tuy có giấu giếm tình cảnh của mình, nhưng hẳn là có lời khó nói.” Trước đây Bao đại nhân từng bị thích khách lừa qua, suýt chút bị thương nên hắn mới cẩn thận như vậy. Sớm biết thế, hắn nhất định sẽ tin nàng.
“Hóa ra là vậy.” Công Tôn Sách khẽ gật đầu, “Nếu đã như thế, vậy chỉ đành đợi vị cô nương này tỉnh lại, nói cho chúng ta biết nàng rốt cuộc muốn chúng ta giúp gì.”
“Ừ.”
[Cho nên nói, lời nói dối của chị bị vạch trần rồi hả?] Tô Ngọc Tuyết có chút ngỡ ngàng, sau đó nhìn bé gái ú nu đáng yêu kia, [Tiểu Ác à, sao em không nói cho chị biết, còn có cảm xúc đồng hóa nữa hả?] Chẳng trách cô cứ cảm thấy mình làm việc cứ là lạ sao đấy, hóa ra là bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng. Nếu là chính cô thì đã sớm tìm Bao Chửng rồi, quanh co như vậy làm gì chứ.
Cảm xúc đồng hóa là di chứng sau khi có được kí ức của nguyên chủ, nếu cô không nhận ra thì sẽ mãi bị cảm xúc, tính cách của nguyên chủ lôi kéo, như thế, khả năng thất bại nhiệm vụ chắc chắn sẽ rất cao. Vì Tô Ngọc Tuyết hiểu bản thân mình, nên vẫn có thể khắc phục được đặc điểm tính cách của mình để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô không hiểu rõ nhược điểm tính cách của người ủy thác.
Lần này vì cô nhận thức được, nếu không chẳng lẽ sẽ tiếp tục thất bại sao?
Hệ thống hai tay chống nạnh, nghiến quai hàm, đùng đùng nổi giận, [Tôi phải làm sao đây, đây đều là nhiệm vụ của cô cả. Tôi là hệ thống, chỉ có trách nhiệm dẫn dắt, cô không ý thức được, đó là chuyện của cô chứ. Ông trời sắp đặt như vậy, tôi không thể chống lại được. Chẳng lẽ, tôi không muốn cô thành công sao?]
Tô Ngọc Tuyết trợn trắng mắt, ngã xuống đất, hệ thống rác rưởi, sớm muộn cũng toi! Bề ngoài đáng yêu cũng không thể chống đỡ nổi hệ thống xấu xa này. [Thế bây giờ chị phải làm sao đây?]
Hệ thống nhún vai, [Đành dựa vào ý chí tỉnh lại của cô thôi.]
[...] Tô Ngọc Tuyết trong không gian não bộ triệt để chán chường nằm dài, ôi thật đáng giận mà! Hừ, nếu tạm thời chưa thể tỉnh lại, cô dứt khoát nghiên cứu làm sao để tu luyện vậy, tốt xấu gì cũng có thể phòng thân. Điểm võ lực quá yếu, thật sự vã lắm.
Triển Chiêu mời nữ tì trong Khai Phong Phủ đến chăm sóc cho Tô Ngọc Tuyết, chỉ là bản thân cứ hễ cái lại đến hỏi thăm, đợi cô tỉnh lại. Chờ đợi này, liền chờ đến đêm khuya.
Tô Ngọc Tuyết rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy Triển Chiêu nhìn mình mỉm cười. Cô im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn, “Nếu ta nói, ta là con gái của Bát Hiền Vương, Triển đại nhân sẽ tin chứ?”
Tô Ngọc Tuyết chớp chớp mắt, dần ổn định lại cảm xúc. Cô lắc đầu, “Triển đại nhân không cần xin lỗi, là do ta không nói rõ.”
Chờ đã! Tô Ngọc Tuyết bỗng phát hiện ra một vấn đề, tại sao cô làm việc lại lo trước lo sau như thế? Cô không nói mình là người quả cảm nhưng cũng không phải là người để ý trước sau, vòng vo do dự, tại sao bây giờ lại không nói thẳng nhỉ? Cô biết rõ mình vẫn là mình, nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. Rốt cuộc là không đúng chỗ nào nhỉ?
[Tít! Chúc mừng túc chủ đã phát hiện ra vấn đề ẩn giấu, cảm xúc đồng hóa. Ban thưởng: Trang thứ nhất của tu luyện pháp thuật.]
Ánh sáng bỗng ồ ạt lóe qua não cô khiến trước mắt Tô Ngọc Tuyết chợt tối đi, lập tức ngất xỉu.
[Quên mất, tinh thần chịu đựng của túc chủ hơi kém tí.]
Triển Chiêu thấy người đột nhiên ngất đi, liền tiến lên giữ lấy cô, “Cô nương, cô nương?” Hắn đưa tay giúp cô bắt mạch, phát hiện không có gì khác, chỉ là hôn mê mà thôi.
Không còn cách nào, cô vừa trải qua một trận đuổi giết, hắn chỉ đành đưa cô về Khai Phong Phủ. Còn về thi thể kia, chỉ có thể sau khi quay về Khai Phong Phủ lại cho người mang về.
Trong Khai Phong Phủ, Bao Chửng đang cùng Công Tôn Sách trò chuyện. “Gần đây trong thành không xảy ra chuyện lớn nào cả, bổn phủ thật sự rất thoải mái.”
Công Tôn Sách gật đầu, “Nếu cả thiên hạ đều không xảy ra chuyện lớn, thì mới thật sự khiến đại nhân thoải mái.”
Bao Chửng vuốt vuốt râu, “Công Tôn tiên sinh nói lời này thật đúng, đáng tiếc...” Ông thở dài, không nói tiếp.
“Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh.” Trương Long đứng ngoài cổng gõ cửa.
“Vào đi.”
Trương Long bước vào thư phòng, hành lễ rồi nói: “Triển đại nhân đã về rồi, còn mang theo một cô nương về đây. Cô nương này hôn mê bất tỉnh, Công Tôn tiên sinh có cần đến phòng khách xem thử không ạ.”
“Ồ?” Bao Chửng xoay đầu nhìn Công Tôn Sách, “Nếu là như thế, Công Tôn tiên sinh cứ đến xem thử trước. Nếu có chuyện gì, bổn phủ ở trong thư phòng.” Ông cho rằng Triển Chiêu nếu đã mang người về đây, thế nhất định là bên trong có ẩn tình.
“Vâng, đại nhân.” Công Tôn Sách đứng dậy, cùng Trương Long ra ngoài, đi đến phòng khách.
“Công Tôn tiên sinh.” Nhìn thấy Công Tôn Sách, Triển Chiêu đứng dậy hành lễ, “Ta đã bắt mạch cho cô nương này, chỉ là nàng vẫn chưa tỉnh lại, đề phòng vạn nhất, vẫn mong tiên sinh xem thử.”
“Vậy thì.” Công Tôn Sách ngồi xuống chiếc ghế bên giường, đưa tay bắt mạch cho người trên giường. Vẻ mặt của ông dần trở nên nặng nề, đôi mày khẽ nhíu, “Trương giáo úy, có thể đến chỗ ta, mang hòm thuốc của ta đến không?”
Trương Long đứng ngoài cửa đáp, “Thuộc hạ đi ngay.”
Triển Chiêu khó hiểu, “Công Tôn tiên sinh, chẳng lẽ cô nương này thật sự không ổn?”
“Ừ.” Công Tôn Sách khẽ gật đầu, “Nếu ta đoán không lầm, chẳng qua, vẫn nên kiểm chứng trước đã.”
Trương Long rất nhanh liền mang hòm thuốc đến, đưa cho Công Tôn Sách. Công Tôn Sách mở hòm thuốc ra, từ trong lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, lấy ra một dải kim chân. Ông chọn một cây, tay cầm kim châm, tay khác giữ lấy tay phải của Tô Ngọc Tuyết, ông dùng kim đâm vào ngón trỏ trên tay phải cô, rất nhanh liền xuất hiện một giọt máu trên đầu ngón tay.
“Đây...” Triển Chiêu kinh ngạc, “Công Tôn tiên sinh, sao lại là màu đen thế?”
Công Tôn Sách cầm một tấm vải sạch lau đi giọt máu kia, lại đưa vải lên mũi ngửi. “Quả nhiên, cô nương này hẳn là người thuốc trong y thuật từng nhắc đến. Có thể nói, nàng là một người thuốc không quá thành công.”
Trương Long có chút khó hiểu, “Công Tôn tiên sinh, người thuốc là gì thế?”
Công Tôn Sách dùng rượu rửa sạch kim châm sau đó lau khô cất đi, “Người thuốc chính là người từ bé đã được nuôi bằng đủ loại dược vật nuôi lớn, các loại dược vật trong cơ thể sẽ tạo thành một loại cân bằng vi diệu. Người thuốc cuối cùng có thể nói là bách độc bất xâm, thậm chí có thể hoạt tử da thịt của con người. Chẳng qua, ta vẫn chưa từng gặp qua người thuốc thực thụ.”
Trong lòng Triển Chiêu có một loại suy đoán chẳng lành, “Thế Công Tôn tiên sinh, người thuốc không thành công sẽ thế nào?”
“Người thuốc không thành công ư, trong cơ thể họ đều là độc dược, bình thường vẫn ổn, sẽ không sao cả. Nhưng nếu có dược vật nào đó tiến vào trong người họ, phá hỏng loại cân bằng này, sẽ có thể khiến họ sống không bằng chết. Chết đi, chính là một sự giải thoát.” Công Tôn Sách nhìn Tô Ngọc Tuyết đang nằm trên giường, thở dài một tiếng, “Ngoài người hạ thuốc, không ai biết trong cơ thể người thuốc chứa thuốc gì, có thể uống thuốc nào, không thể uống thuốc nào.”
Điều ông chưa nói chính là, dược vật trong cơ thể người thuốc quá nhiều, cũng có thể đến cả người hạ thuốc cũng đã quên mất mình từng dùng loại thuốc nào.
“Hả?” Trương Long há to miệng, “Thế, chẳng phải là dù ngã bệnh hay bị thương đều không thể uống thuốc ư? Chỉ đành cố chịu mà thôi?”
Công Tôn Sách khẽ gật đầu, “Đúng vậy, chỉ có thể tự mình chống đỡ.”
Cổ họng Trương Long vô thức thắt chặt lại, “Thế nếu không chống đỡ được?”
Công Tôn Sách không đáp, chỉ thở dài một tiếng, hai người có mặt đều tự hiểu sẽ có kết quả thế nào. “Chẳng qua, thường thì người thuốc rất ít ngã bệnh.” Về phần bị thương, thế thì hết cách rồi.
“Thế cũng quá đáng thương rồi.” Trương Long thì thầm.
Triển Chiêu nhìn người nằm trên giường. Trong mắt chứa đầy sự áy náy. Nếu không phải hắn không chịu tin lời cô nói, có lẽ cô sẽ không gặp người muốn giết cô rồi. “Công Tôn tiên sinh, tại sao bây giờ nàng vẫn chưa tỉnh thế?”
“Chỉ là bị dọa sợ mà thôi. Vốn thì chỉ cần dùng canh định thần là được.”
Triển Chiêu đương nhiên hiểu lời Công Tôn Sách chưa nói rõ, vì thể chất của cô đặc biệt, thế nên không thể dùng canh định thần được.
“Triển hộ vệ.” Công Tôn Sách nhìn hắn, “Người này đến từ đâu thế? Theo lý mà nói, người thuốc đều sẽ bị người hạ thuốc giam giữ trông chừng.”
Triển Chiêu lập tức kể lại chuyện hôm nay, “Bây giờ nghĩ lại, vị cô nương này tuy có giấu giếm tình cảnh của mình, nhưng hẳn là có lời khó nói.” Trước đây Bao đại nhân từng bị thích khách lừa qua, suýt chút bị thương nên hắn mới cẩn thận như vậy. Sớm biết thế, hắn nhất định sẽ tin nàng.
“Hóa ra là vậy.” Công Tôn Sách khẽ gật đầu, “Nếu đã như thế, vậy chỉ đành đợi vị cô nương này tỉnh lại, nói cho chúng ta biết nàng rốt cuộc muốn chúng ta giúp gì.”
“Ừ.”
[Cho nên nói, lời nói dối của chị bị vạch trần rồi hả?] Tô Ngọc Tuyết có chút ngỡ ngàng, sau đó nhìn bé gái ú nu đáng yêu kia, [Tiểu Ác à, sao em không nói cho chị biết, còn có cảm xúc đồng hóa nữa hả?] Chẳng trách cô cứ cảm thấy mình làm việc cứ là lạ sao đấy, hóa ra là bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng. Nếu là chính cô thì đã sớm tìm Bao Chửng rồi, quanh co như vậy làm gì chứ.
Cảm xúc đồng hóa là di chứng sau khi có được kí ức của nguyên chủ, nếu cô không nhận ra thì sẽ mãi bị cảm xúc, tính cách của nguyên chủ lôi kéo, như thế, khả năng thất bại nhiệm vụ chắc chắn sẽ rất cao. Vì Tô Ngọc Tuyết hiểu bản thân mình, nên vẫn có thể khắc phục được đặc điểm tính cách của mình để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô không hiểu rõ nhược điểm tính cách của người ủy thác.
Lần này vì cô nhận thức được, nếu không chẳng lẽ sẽ tiếp tục thất bại sao?
Hệ thống hai tay chống nạnh, nghiến quai hàm, đùng đùng nổi giận, [Tôi phải làm sao đây, đây đều là nhiệm vụ của cô cả. Tôi là hệ thống, chỉ có trách nhiệm dẫn dắt, cô không ý thức được, đó là chuyện của cô chứ. Ông trời sắp đặt như vậy, tôi không thể chống lại được. Chẳng lẽ, tôi không muốn cô thành công sao?]
Tô Ngọc Tuyết trợn trắng mắt, ngã xuống đất, hệ thống rác rưởi, sớm muộn cũng toi! Bề ngoài đáng yêu cũng không thể chống đỡ nổi hệ thống xấu xa này. [Thế bây giờ chị phải làm sao đây?]
Hệ thống nhún vai, [Đành dựa vào ý chí tỉnh lại của cô thôi.]
[...] Tô Ngọc Tuyết trong không gian não bộ triệt để chán chường nằm dài, ôi thật đáng giận mà! Hừ, nếu tạm thời chưa thể tỉnh lại, cô dứt khoát nghiên cứu làm sao để tu luyện vậy, tốt xấu gì cũng có thể phòng thân. Điểm võ lực quá yếu, thật sự vã lắm.
Triển Chiêu mời nữ tì trong Khai Phong Phủ đến chăm sóc cho Tô Ngọc Tuyết, chỉ là bản thân cứ hễ cái lại đến hỏi thăm, đợi cô tỉnh lại. Chờ đợi này, liền chờ đến đêm khuya.
Tô Ngọc Tuyết rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy Triển Chiêu nhìn mình mỉm cười. Cô im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn, “Nếu ta nói, ta là con gái của Bát Hiền Vương, Triển đại nhân sẽ tin chứ?”
Danh sách chương