Trì Lăng Diễm đi bên ngoài giải quyết hết việc còn lại, bởi vì trong lòng nhớ con gái, vừa nghĩ đến bộ dạng Xu Nhan ở bệnh viện ỷ lại vào ông, còn có ánh mắt quyến luyến lúc ông rời đi, ông là một người đàn ông cao lớn thô kệch quả thực mềm lòng đến không thể mềm lòng hơn. Ông nào có quản sắc trời đã tối, không quan tâm buổi tối có tiện đi lại ra hay không, cho nên Trì Lăng Diễm liền mang theo một túi lớn quả anh đào cùng các loại hoa quả khác đến nhà chị ba của ông, đang muốn gõ cửa, thì thật trùng hợp, cửa liền mở ra. Đang mặt mày hớn hở nhưng khi nhìn thấy ở trong tay con gái là một bát nước canh trong vắt, rõ ràng có thể nhìn thấy đáy được, còn có hốc mắt phiếm hồng, vẻ hớn hở vui vẻ liền không còn.

Huyền quan* cách phòng ăn rất gần, ông bước đôi chân dài tới gần, ánh mắt sắc bén như chim ưng thoáng cái liền quét sạch một lượt tình huống ở trên bàn ăn, tất cả đều thu vào đáy mắt.

*Ý chỉ cửa nhà.

Ông nhìn thấy con ba ba buổi chiều mình mua để hầm canh bồi bổ thân thể cho Xu Nhan, bây giờ đang đầy ắp ở trong bát của Cao Viễn Dương và Cao Viễn Tân, mà trong bát của chị ba và anh rể của ông cũng đầy miếng thịt lớn, ngay cả trong bát của Cao Linh Tuyết cũng có một hai miếng thịt, người một nhà ăn miệng dính đầy dầu mỡ. Hơn nữa vị trí mà Xu Nhan ngồi, ngay cả một món mặn cũng không thấy, mặt bàn trước chỗ ngồi con bé đặt hai đĩa thức ăn chay không thấy một chút dầu mỡ.

Trì Lăng Diễm cắn chặt cằm, thì ra chị ba và anh rể của ông thay ông chăm sóc con gái chính là như thế này.

"Cậu tư, cậu tư, cậu mang theo món gì ngon vậy?" Cao Viễn Dương hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt lạnh lùng của Trì Lăng Diễm, ánh mắt không chuyển thẳng nhìn chằm chằm vào một túi lớn trong tay Trì Lăng Diễm đang xách: "Hình như là quả anh đào, cậu Tư, thật tốt quá!"

Cao Viễn Tân bảy tuổi cũng cực kỳ hưng phấn, ngón tay dính đầy dầu mỡ ngay cả lau cũng không lau, vội vàng nhảy xuống ghế định ôm lấy đùi Trì Lăng Diễm bán thảm, bị Trì Lăng Diễm không chút do dự tránh đi.



"Cậu Tư, vẫn là cậu tốt, quả anh đào này rất mắc, ngay cả mẹ cũng sẽ không mua cho chúng cháu ăn." Cao Viễn Dương cũng xuống bàn liền muốn đoạt lấy. Trì Lăng Diễm liền nhấc lên, trực tiếp khiến cho Cao Viễn Dương bắt hụt.

"Cậu tư?" Cao Viễn Dương sửng sốt một chút, hiển nhiên không rõ Trì Lăng Diễm là có ý gì, trước kia cậu nhào tới cướp, cậu tư cũng không nói cái gì liền để cho cậu lấy đi.

"Đây là mua cho con gái của ta bồi bổ thân thể." Khuôn mặt của Trì Lăng Diễm vừa âm trầm lại sắc bén, nhất là trên bốn chữ ''con gái của ta" đặc biệt nhấn mạnh, ánh mắt lạnh lẽo chuyển đến trên người Trì Quế Hoa.

Trì Quế Hoa bị khuôn mặt âm trầm của Trì Lăng Diễm dọa đến rùng mình một cái, vô cùng chột dạ, ngụy biện nói: "Con ba ba vừa rồi cũng có phần cho Nhan Nhan, chỉ là Nhan Nhan cũng ăn quá nhanh rồi, sớm biết em muốn đến đây thì chúng ta sẽ để lại một phần cho em."

"Đúng vậy, Lăng Diễm, em cũng đừng có hiểu lầm, thân thể của Nhan Nhan đang suy yếu, không thể ăn quá nhiều thịt ba ba, anh nghe người ta nói, thịt ba ba này quá bổ, mà canh ba ba vừa vặn có tính nhiệt, lại là tinh hoa, ăn đại bổ." Cao Hàn cũng to gan phụ hoạ nói, ngữ khí vô cùng đương nhiên.

Trì Quế Hoa vừa nghe Cao Hàn nói lời này, lập tức cũng liên thanh phụ họa, trong lòng tuy rằng chột dạ, nhưng bà ta vừa nghĩ đến mình chính là chị ba của Trì Lăng Diễm, chẳng lẽ Trì Lăng Diễm còn dám vì cái món hàng phải bồi thêm tiền này mà ra tay đánh bà ta sao? Trước kia khi bà ta còn là một cô gái, ngay cả loại canh ba ba này cũng không có mà uống, còn không phải là ăn cơm thừa canh cặn sao, đây đối với món hàng phải bồi thêm tiền này đã đủ tốt lắm rồi, bà ta vừa nghĩ như vậy, lập tức không còn cảm thấy chột dạ, hùng hồn nhìn sang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện