Dương Hoành Thịnh kinh ngạc mở to hai mắt, không ngờ cô thật sự trao đổi với nữ quỷ kia.
"Nữ quỷ này là một con hát sống ở thời Dân Quốc, yêu đương với một người đàn ông nghèo, hai người kết làm vợ chồng, cô gái hát hí khúc kiếm tiền trợ cấp cho người đàn ông, về sau người đàn ông nghèo này trèo lên một vị thiên kim nhà giàu liền ruồng bỏ người ta, cưới thiên kim nhà giàu, thiên kim nhà giàu ghen tị, biết chuyện của chồng và nữ quỷ này, hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, ép người ta đến treo cổ tự vẫn."
"Nhưng sao cô ta lại dây dưa với đại ca của tôi, đại ca cũng không phải là người phụ tình kia." Tô Diệp Nhiên kỳ quái nói.
"Trì đại sư, đại ca chúng tôi không sao chứ?" Tô Diệp Nhiên lo lắng nhìn thoáng qua Chu Côn Hùng đang hôn mê.
Trì Xu Nhan nhìn thoáng qua Chu Côn Hùng, nói: "Đoán chừng lát nữa có thể tỉnh lại, nhưng mà..."
"Nhưng mà? Nhưng mà làm sao?" Dương Hoành Thịnh nhìn Trì Xu Nhan muốn nói lại thôi, vội vàng hỏi.
Trì Xu Nhan mỉm cười, lắc đầu, không nói gì nữa.
m khí của nữ quỷ này nặng như vậy, bị nhập mấy ngày nay, chỉ sợ vị đại thiếu gia này sẽ mất mấy năm dương thọ.
Nhưng mà nhìn mấy người bọn họ ai nấy đều không sợ trời không sợ đất, không sợ cường thế, lại còn dám nửa đêm đi nghĩa địa tìm quỷ chơi, chắc ngay cả chết cũng không sợ, chắc cũng không tính toán việc mình mất mấy năm tuổi thọ.
Ngược lại thì dù sao thọ mệnh cũng còn dài lắm, Trì Xu Nhan nhún vai, cũng lười nói lời này chọc cho người ta không vui.
Trì Xu Nhan được mọi người cảm kích vây quanh ngồi trên xe Dương Hoành Thịnh, Dương Hoành Thịnh xung phong nhận đưa Trì Xu Nhan trở về.
Trì Kiều Nhan ngồi ở ghế sau, tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
"Trì đại sư, ngài định xử lý chuyện của tôi như thế nào."
Dương Hoành Thịnh lo lắng bất an hỏi, anh vừa nghĩ tới việc mình bị một con quỷ chết đói nhìn chằm chằm thì cảm thấy lạnh sống lưng.
"Chuyện của anh dễ hơn Chu Côn Hùng nhiều, chờ khi nào anh ăn uống thả ga thì tôi sẽ tìm tới cửa."
Trì Xu Nhan cũng không mở mắt.
Trên trán Dương Hoành Thịnh tràn đầy vạch đen: "..."
Ăn uống thả ga? Lời này sao như nói anh đang hưởng phúc vậy?
"Trì đại sư, lúc trước ngài muốn nói lại thôi, có phải lần này sau khi đại ca tôi bị nhập sẽ để lại di chứng gì hay không?"
Dương Hoành Thịnh là một người thô tục nhưng tinh tế, vừa rồi vẫn luôn cân nhắc lời mà Trì Xu Nhan còn chưa nói xong, luôn cảm thấy không phải lời tốt đẹp gì.
"Nữ quỷ này là một con hát sống ở thời Dân Quốc, yêu đương với một người đàn ông nghèo, hai người kết làm vợ chồng, cô gái hát hí khúc kiếm tiền trợ cấp cho người đàn ông, về sau người đàn ông nghèo này trèo lên một vị thiên kim nhà giàu liền ruồng bỏ người ta, cưới thiên kim nhà giàu, thiên kim nhà giàu ghen tị, biết chuyện của chồng và nữ quỷ này, hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, ép người ta đến treo cổ tự vẫn."
"Nhưng sao cô ta lại dây dưa với đại ca của tôi, đại ca cũng không phải là người phụ tình kia." Tô Diệp Nhiên kỳ quái nói.
"Trì đại sư, đại ca chúng tôi không sao chứ?" Tô Diệp Nhiên lo lắng nhìn thoáng qua Chu Côn Hùng đang hôn mê.
Trì Xu Nhan nhìn thoáng qua Chu Côn Hùng, nói: "Đoán chừng lát nữa có thể tỉnh lại, nhưng mà..."
"Nhưng mà? Nhưng mà làm sao?" Dương Hoành Thịnh nhìn Trì Xu Nhan muốn nói lại thôi, vội vàng hỏi.
Trì Xu Nhan mỉm cười, lắc đầu, không nói gì nữa.
m khí của nữ quỷ này nặng như vậy, bị nhập mấy ngày nay, chỉ sợ vị đại thiếu gia này sẽ mất mấy năm dương thọ.
Nhưng mà nhìn mấy người bọn họ ai nấy đều không sợ trời không sợ đất, không sợ cường thế, lại còn dám nửa đêm đi nghĩa địa tìm quỷ chơi, chắc ngay cả chết cũng không sợ, chắc cũng không tính toán việc mình mất mấy năm tuổi thọ.
Ngược lại thì dù sao thọ mệnh cũng còn dài lắm, Trì Xu Nhan nhún vai, cũng lười nói lời này chọc cho người ta không vui.
Trì Xu Nhan được mọi người cảm kích vây quanh ngồi trên xe Dương Hoành Thịnh, Dương Hoành Thịnh xung phong nhận đưa Trì Xu Nhan trở về.
Trì Kiều Nhan ngồi ở ghế sau, tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
"Trì đại sư, ngài định xử lý chuyện của tôi như thế nào."
Dương Hoành Thịnh lo lắng bất an hỏi, anh vừa nghĩ tới việc mình bị một con quỷ chết đói nhìn chằm chằm thì cảm thấy lạnh sống lưng.
"Chuyện của anh dễ hơn Chu Côn Hùng nhiều, chờ khi nào anh ăn uống thả ga thì tôi sẽ tìm tới cửa."
Trì Xu Nhan cũng không mở mắt.
Trên trán Dương Hoành Thịnh tràn đầy vạch đen: "..."
Ăn uống thả ga? Lời này sao như nói anh đang hưởng phúc vậy?
"Trì đại sư, lúc trước ngài muốn nói lại thôi, có phải lần này sau khi đại ca tôi bị nhập sẽ để lại di chứng gì hay không?"
Dương Hoành Thịnh là một người thô tục nhưng tinh tế, vừa rồi vẫn luôn cân nhắc lời mà Trì Xu Nhan còn chưa nói xong, luôn cảm thấy không phải lời tốt đẹp gì.
Danh sách chương