"Vì cái gì lúc nào cũng muốn cháu phải nhường tất cả những thứ ba đã mua cho cháu cho em trai? Từ quần áo đến hoa quả để ăn cũng vậy." Trì Xu Nhan ánh mắt mông lung, hai hàng đẫm lệ, mang theo sự khó hiểu cùng ủy khuất nói: "Cô ba, cô vẫn luôn nói cháu là móng hàng lỗ vốn, có phải bởi vì cháu là con gái, nên cái gì cũng không thể ăn? Cái gì cũng không thể đòi hỏi? Về sau có phải chỉ có thể nhặt quần áo của người khác để mặc? Ngay cả ăn cơm cũng ăn không đủ no, chỉ có thể ăn đồ ăn còn thừa của người khác hay không?"
Nước mắt của Trì Xu Nhan nói rơi xuống liền rơi xuống, giống như vòi nước nước vậy, có công tắc chốt mở tự nhiên, cô sớm đã không còn là Trì Xu đơn thuần nhát gan trước kia nữa, trải qua sóng to gió lớn, một tờ giấy trắng sớm đã bị nhuộm thành một màu tối đen như mực, nếu như là trước kia Trì Xu Nhan kia, nhất định sẽ dễ dàng bị mê hoặc bởi thái độ nhẹ nhàng của Trì Quế Hoa.
Trì Quế Hoa vừa nghe lời này vẻ mặt liền bối rối, cảm giác không hay rồi, liền vội vàng giải thích: "Nhan Nhan, cháu, cháu đang nói bậy nói bạ gì vậy?"
"Nhan Nhan, sao cháu có thể nói cô của cháu như vậy." Cao Hàn cũng sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Niếp Niếp, làm sao có thể? Con là bảo bối của ba, ai cũng phải nhường cho con mới đúng." Trì Lăng Diễm hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đen nhánh giống như hàn tinh gắt gao trừng mắt nhìn Trì Quế Hoa giống như muốn ăn sống bà ta, trong lòng Trì Quế Hoa căng thẳng, vội vàng thối lui về sau mấy bước, bà ta căn bản không thể chịu nổi ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Trì Lăng Diễm, nhất là Trì Lăng Diễm lớn lên cao lớn, lưng hùm vai gấu, trừng mắt lạnh mặt thật sự là khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Trì Lăng Diễm bước nhanh đi qua mấy người, khí thế như hồng thủy mãnh thú nhìn Cao Hàn khiến cái người anh rể này đều nhịn không được lùi ra phía sau, còn tưởng rằng là ông muốn đánh người, thẳng đến khi hai tay của ông chống phía dưới bàn ăn, hơi dùng sức một chút liền đem bàn ăn lật ngược.
Binh binh bang bang vài tiếng, đồng ất cả thức ăn và nước canh đều đổ xuống sàn nhà, bừa bộn trên mặt đất.
Cả nhà Trì Quế Hoa đều bị động tác của Trì Lăng Diễm dọa sợ, hiển nhiên không nghĩ tới ông sẽ làm như vậy, ngay cả Cao Viễn Tân nằm trên mặt đất la lối om sòm cũng bị dọa sợ đến mức phải lùi ra sau lưng Trì Quế Hoa.
"Nhan Nhan, chúng ta đi ăn cơm" Giọng nói hùng hồn của Trì Lăng Diễm vang lên, lúc nhìn về phía Trì Xu Nhan, ánh mắt sắc bén tất cả đều biến thành một mảnh nhu hòa, không cho một nhà Trì Quế Hoa một chút thể diện nào.
Trì Quế Hoa tức giận đến mức trong mắt bốc hỏa, Cao Hàn biết Trì Lăng Diễm là một quân nhân, có giận cũng không dám nói gì, đám người Cao Viễn Tân cũng bị dọa sợ một chút, hoàn toàn không dám nói lời nào.
Trì Xu Nhan cũng bị động tác của chính cha ruột mình làm cho choáng váng, mở to đôi mắt hạnh ngập nước, hơi hơi câu khoé môi lên, cô không nghĩ tới ba mình nguyện ý vì để cô không phải chịu một chút uất ức nào, mà quyết đoán cùng một nhà cô ba phân rõ ranh giới, một chút tình cảm nguy trang trên mặt cũng không cho, tính tình lại nóng nảy như thế này, nhưng mà cô thích.
Trì Lăng Diễm lái xe đưa Trì Xu Nhan về nhà, nhà của bọn họ là một biệt thự nhỏ kiểu tây ở Bích Ba Viên Lan Đình, cũng không phải Trì Lăng Diễm có tiền cỡ nào, ông xuất thân từ gia đình làm công ăn lương bình thường, nhưng mà ông không phải là loại người cam chịu lại có tầm độc đáo và chính xác, làm việc tương đối lớn mật có quyết đoán, Bích Ba Viên Lan Đình là khu bất động sản vừa mấy mở cửa năm trước cũng không mấy nổi tiếng, người nguyện ý bỏ tiền ra mua cũng không có nhiều, cho đến khi nhà nước quy hoạch lại một lần nữa, từ đó vị trí phía nam đường Tam Trung đã được phát triển theo mô hình khu thương mại tập trung, khu vực này đột nhiên biến thành một miếng bánh ngọt thơm ngon. Theo thời gian trôi qua, nơi này càng trở thành tấc đất tấc vàng.
Mặc dù lúc ấy khu bất động sản này không nổi tiếng, nhưng Trì Lăng Diễm muốn mua ngôi biệt thự này vẫn phải dốc hết tài sản của ông, thậm chí vay ngân hàng rất nhiều tiền, mấy năm trước cuối cùng cũng lần lượt đem tất cả khoản vay trả sạch sẽ.
Lúc Trì Lăng Diễm đỗ xe ở gara, liền nhìn thấy Trì Xu Nhan ngồi ở ghế phụ dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi. Mái tóc dài đen nhánh che khuất nửa bên gò má, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn sắc nhọn càng thêm gầy gò.
Nước mắt của Trì Xu Nhan nói rơi xuống liền rơi xuống, giống như vòi nước nước vậy, có công tắc chốt mở tự nhiên, cô sớm đã không còn là Trì Xu đơn thuần nhát gan trước kia nữa, trải qua sóng to gió lớn, một tờ giấy trắng sớm đã bị nhuộm thành một màu tối đen như mực, nếu như là trước kia Trì Xu Nhan kia, nhất định sẽ dễ dàng bị mê hoặc bởi thái độ nhẹ nhàng của Trì Quế Hoa.
Trì Quế Hoa vừa nghe lời này vẻ mặt liền bối rối, cảm giác không hay rồi, liền vội vàng giải thích: "Nhan Nhan, cháu, cháu đang nói bậy nói bạ gì vậy?"
"Nhan Nhan, sao cháu có thể nói cô của cháu như vậy." Cao Hàn cũng sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Niếp Niếp, làm sao có thể? Con là bảo bối của ba, ai cũng phải nhường cho con mới đúng." Trì Lăng Diễm hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đen nhánh giống như hàn tinh gắt gao trừng mắt nhìn Trì Quế Hoa giống như muốn ăn sống bà ta, trong lòng Trì Quế Hoa căng thẳng, vội vàng thối lui về sau mấy bước, bà ta căn bản không thể chịu nổi ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Trì Lăng Diễm, nhất là Trì Lăng Diễm lớn lên cao lớn, lưng hùm vai gấu, trừng mắt lạnh mặt thật sự là khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Trì Lăng Diễm bước nhanh đi qua mấy người, khí thế như hồng thủy mãnh thú nhìn Cao Hàn khiến cái người anh rể này đều nhịn không được lùi ra phía sau, còn tưởng rằng là ông muốn đánh người, thẳng đến khi hai tay của ông chống phía dưới bàn ăn, hơi dùng sức một chút liền đem bàn ăn lật ngược.
Binh binh bang bang vài tiếng, đồng ất cả thức ăn và nước canh đều đổ xuống sàn nhà, bừa bộn trên mặt đất.
Cả nhà Trì Quế Hoa đều bị động tác của Trì Lăng Diễm dọa sợ, hiển nhiên không nghĩ tới ông sẽ làm như vậy, ngay cả Cao Viễn Tân nằm trên mặt đất la lối om sòm cũng bị dọa sợ đến mức phải lùi ra sau lưng Trì Quế Hoa.
"Nhan Nhan, chúng ta đi ăn cơm" Giọng nói hùng hồn của Trì Lăng Diễm vang lên, lúc nhìn về phía Trì Xu Nhan, ánh mắt sắc bén tất cả đều biến thành một mảnh nhu hòa, không cho một nhà Trì Quế Hoa một chút thể diện nào.
Trì Quế Hoa tức giận đến mức trong mắt bốc hỏa, Cao Hàn biết Trì Lăng Diễm là một quân nhân, có giận cũng không dám nói gì, đám người Cao Viễn Tân cũng bị dọa sợ một chút, hoàn toàn không dám nói lời nào.
Trì Xu Nhan cũng bị động tác của chính cha ruột mình làm cho choáng váng, mở to đôi mắt hạnh ngập nước, hơi hơi câu khoé môi lên, cô không nghĩ tới ba mình nguyện ý vì để cô không phải chịu một chút uất ức nào, mà quyết đoán cùng một nhà cô ba phân rõ ranh giới, một chút tình cảm nguy trang trên mặt cũng không cho, tính tình lại nóng nảy như thế này, nhưng mà cô thích.
Trì Lăng Diễm lái xe đưa Trì Xu Nhan về nhà, nhà của bọn họ là một biệt thự nhỏ kiểu tây ở Bích Ba Viên Lan Đình, cũng không phải Trì Lăng Diễm có tiền cỡ nào, ông xuất thân từ gia đình làm công ăn lương bình thường, nhưng mà ông không phải là loại người cam chịu lại có tầm độc đáo và chính xác, làm việc tương đối lớn mật có quyết đoán, Bích Ba Viên Lan Đình là khu bất động sản vừa mấy mở cửa năm trước cũng không mấy nổi tiếng, người nguyện ý bỏ tiền ra mua cũng không có nhiều, cho đến khi nhà nước quy hoạch lại một lần nữa, từ đó vị trí phía nam đường Tam Trung đã được phát triển theo mô hình khu thương mại tập trung, khu vực này đột nhiên biến thành một miếng bánh ngọt thơm ngon. Theo thời gian trôi qua, nơi này càng trở thành tấc đất tấc vàng.
Mặc dù lúc ấy khu bất động sản này không nổi tiếng, nhưng Trì Lăng Diễm muốn mua ngôi biệt thự này vẫn phải dốc hết tài sản của ông, thậm chí vay ngân hàng rất nhiều tiền, mấy năm trước cuối cùng cũng lần lượt đem tất cả khoản vay trả sạch sẽ.
Lúc Trì Lăng Diễm đỗ xe ở gara, liền nhìn thấy Trì Xu Nhan ngồi ở ghế phụ dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi. Mái tóc dài đen nhánh che khuất nửa bên gò má, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn sắc nhọn càng thêm gầy gò.
Danh sách chương