Tuy rằng biểu tình của Trương Hàng vẫn rất đạm mạc, cũng không có ngôn từ ác ý gì, thế nhưng đối với một Trương Hàng trong lúc pha rượu cho dù bị khách hàng chọc ghẹo cũng mỉm cười đối mặt, sắc diện như thế hiển nhiên đã là ghét bỏ không hơn không kém. Lục Thừa Nghiệp từ lúc thức tỉnh cách đây nửa tháng đã vô số lần tưởng tượng qua tình cảnh tái ngộ cùng Trương Hàng, vui sướng có, bi thương có, si ngốc có, thậm chí oán trách cũng có… mặc kệ là loại tái ngộ nào cũng đều nghĩ đến, duy chỉ có một loại biểu tình này là chưa từng có —— chán ghét.

Hắn là cỡ nào muốn tiến lên ôm lấy Trương Hàng, sưởi ấm thân thể đã trở nên lạnh lùng nọ. Thế nhưng nguyên nhân khiến Trương Hàng trở nên lạnh lùng lại cố ý chính là bản thân hắn, chuyện này khiến hắn không biết phải làm sao an ủi mới tốt. Nếu như bên cạnh không có ai…

Ánh mắt của Lục Thừa Nghiệp tối sầm lại, cố gắng tỏ ra tỉnh táo hỏi: “Năm năm trước? Vì sao chỉ một lần gặp gỡ cách đây lâu như vậy mà em vẫn có thể nhớ rõ?”

Trương Hàng rõ ràng đã không muốn nói chuyện cùng Lục Thừa Nghiệp, cậu chỉ thản nhiên trả lời: “Tổng giám đốc Lục quý nhân bận rộn, đại khái đã quên chuyện xảy ra năm năm trước rồi. Ngài có thể đi tra một chút liền hiểu.”

Dứt lời liền đem chai rượu trên quầy bar trả về đúng chỗ, quầy bar của bartender khiếm thị đều là tự mình dọn dẹp, không thể để người ngoài chạm vào, nếu như vị trí chai rượu hỗn loạn, bọn họ liền rất khó có thể tìm được loại rượu mình cần, nếu phải sờ mó xác nhận từng loại một chính là công trình phi thường vĩ đại. Trương Hàng thu dọn đồ đạc chính là muốn rời đi, không muốn tiếp tục dây dưa cùng Lục Thừa Nghiệp. So với cừu hận, càng khiến người ta thương tâm chính là, đối phương ngay cả tiếp xúc cũng không muốn.

Lục Thừa Nghiệp đương nhiên không thể cứ để Trương Hàng rời đi như vậy, hắn vội vàng nói: “Tôi biết đại khái là vì chuyện gì. Năm năm trước, em cùng tôi… chó của em đã cứu tôi một mạng, thế nhưng tôi lại không nói lời cảm tạ, tôi chỉ là một kẻ máu lạnh. Có phải như vậy không?”

“Tôi không cần cái loại cám ơn không chút thành tâm này, ” động tác của Trương Hàng hơi dừng lại, nói, “Huống hồ người lúc đó Đại Hắc muốn cứu cũng không phải ngài mà là tôi. Ngài chỉ là một kẻ may mắn vừa vặn được Đại Hắc cứu vớt, cho dù muốn cảm tạ ngài cũng nên cảm tạ Đại Hắc chứ không phải tôi.”

Nhắc đến Đại Hắc, lời của cậu rõ ràng cũng nhiều hơn một chút, cũng không tiếp tục như trước đây từ chối trao đổi, chỉ là trong ngữ điệu đối với Lục Thừa Nghiệp vẫn tràn đầy chán ghét. Lục Thừa Nghiệp lý giải Trương Hàng, cho dù đã năm năm không gặp hắn cũng có thể hiểu rõ hàm nghĩa trong nhất cử nhất động của đối phương. Trong nháy mắt nhắc đến Đại Hắc kia, Trương Hàng không tự chủ được giơ tay lên, sau đó bàn tay ngưng trệ giữa không trung có chút hoảng thần. Lục Thừa Nghiệp hiểu rõ cử động này, đây là Trương Hàng theo bản năng muốn xoa đầu Đại Hắc vẫn đi bên cạnh mình, trong lúc hắn còn là Đại Hắc, chỉ cần Trương Hàng giơ tay liền liền có thể chạm được đầu của Đại Hắc xáp đến gần, động tác của bọn họ tương đương đồng điệu, một lần cũng chưa từng khiến tay của Trương Hàng trống rỗng qua.

Cho dù đã qua năm năm, cái thói quen này vẫn như trước khắc vào trong xương cốt của Trương Hàng, chưa từng quên mất. Mỗi khi cậu nhớ đến Đại Hắc thì luôn không nhịn được giơ tay lên sờ một cái, mặc kệ đã thất bại bao nhiêu lần, lần tiếp theo cậu vẫn giơ tay lên như vậy, phảng phất như chỉ cần làm như thế, Đại Hắc có thể vĩnh viễn ở cùng cậu, chia sẻ hết vui buồn hờn giận của cậu.

Vừa thấy Trương Hàng giơ tay lên Lục Thừa Nghiệp cũng đã theo bản năng muốn đưa đầu tới, cổ của hắn cũng đều vươn ra rồi, lại phát hiện hình thể bây giờ sai biệt nhiều lắm, vị trí cũng không thích hợp, đầu của hắn cách bàn tay của Trương Hàng xa đến vạn dặm. Cũng may tốc độ phản ứng của hắn vẫn thật nhanh, sau khi phát giác cái cổ không đủ dài, đầu không thể vươn qua liền nghiêng người đưa tay đến, nhét vào dưới tay của Trương Hàng.

Đã năm năm nay, Trương Hàng giơ tay vô số lần đều chụp vào khoảng không, cậu cũng đã quen thuộc, chỉ là lần này Trương Hàng lại chạm đến một bàn tay ấm áp lại có lực, mà bàn tay này còn vô cùng không an phận, năm ngón liều mạng len vào khe hở giữa tay cậu, ý đồ cùng cậu mười ngón tương giao.

Gương mặt bình thản của Trương Hàng có rút nhẹ một cái không dễ nhận ra, cậu lắc lắc tay, cố gắng tách khỏi bàn tay của Lục Thừa Nghiệp, trên mặt cũng lộ vẻ tức giận “Tổng giám đốc Lục, xin người tôn trọng một chút!”

Bảo an lúc này đã đến bên cạnh Trương Hàng và Lục Thừa Nghiệp, thấy chân của Lục Thừa Nghiệp còn bó thạch cao, cơ thể quấn quýt băng vải, gương mặt còn dán một miếng băng gạc mà bàn tay vẫn cố gắng nắm chặt ngón tay của Trương Hàng, nhất thời không biết nên làm gì cho đúng. Nói đối phương quấy rối quán bar… nhìn bộ dạng này ai tin chứ, vị này là đang dùng tính mạng quấy rối người khác đi! “Tôi vẫn luôn phi thường tôn trọng em, ” Lục Thừa Nghiệp nói, “Ở trong mắt tôi, trên thế giới này không có người nào kiên cường hơn, ôn nhu hơn em, dường như không có cái gì có thể đánh đổ em, em có nghị lực hơn xa bất cứ người nào. Đổi lại là tôi, tuyệt đối không làm được đến trình độ này, vậy nên so với bất luận kẻ nào tôi cũng tôn trọng em hơn, kính nể em, yêu thích em.”

Biểu, biểu lộ liễu! Lục Thừa Nghiệp lòng đang bồn chồn, cả người đều sắp bị nhiệt độ thiêu hủy, đầu óc đều sắp không bình thường! Đã lâu rất lâu, từ lúc hắn bắt đầu thích Hàng Hàng cũng chỉ có thể bầu bạn với cậu, chỉ có thể dùng tiếng sủa đến biểu thị sự yêu thích của mình, mặc kệ bản thân có bao nhiêu thích đối phương cũng không thể nói ra một lời. Mà sự tưởng niệm lâu dài lúc này rốt cuộc hóa thành ngôn ngữ, để hắn có thể dùng thanh âm của mình đến biểu lộ với người trong lòng, làm người thật tốt, có thể nói cũng thật tốt!

“Thế nhưng tôi phi thường chán ghét ngài, mặc kệ ngài có cảm giác gì với tôi, tôi vẫn như cũ chán ghét ngày. Năm năm trước, khi lần đầu tiên gặp ngài tôi đã rất chán ghét.” Đáp lại sự biểu lộ của Lục Thừa Nghiệp, Trương Hàng hoàn toàn không có chút lưu tình nào.

“…” Lục Thừa Nghiệp cảm giác trái tim mình đang rỉ máu. Dù cho trước đây hắn chỉ sủa lên vài tiếng Hàng Hàng cũng đã tiến đến ôm lấy hắn, thỉnh thoảng còn có thể hôn lên trán hắn, hiện tại hắn dốc lòng bày tỏ lại chỉ có thể nhận lấy sự đối đãi lãnh khốc như vậy, đúng là làm chó vẫn tốt hơn mà!

“Tổng giám đốc Lục đại khái không rõ tôi vì sao lại chán ghét ngài đến như vậy đi, dù sao lúc đó ngài cũng là người bị hại mà.” Chỉ cần nhắc đến Đại Hắc Trương Hàng cũng sẽ không muốn nhịn nữa, trước đó cậu vốn chỉ định không nhìn Lục Thừa Nghiệp, hiện tại lại nghĩ có mấy lời bất kể đối phương có hiểu hay không, nếu như mình không nói ra Đại Hắc đích thực cũng chết đi vô ích rồi, cậu sẽ thay Đại Hắc cảm thấy bất bình.

“Nếu như nói tôi hận, đại khái là nên hận người say rượu gây họa lúc đó là Lục Hoành Bác, hoặc là hận mình bất lực, tổng giám đốc Lục cũng coi như là người bị hại, tôi không hận ngài, thế nhưng như vậy cũng không thể ngăn được sự chán ghét của tôi với ngài. Lúc đó vì sao tai nạn lại phát sinh trong lòng ngài hiểu rõ, thế nhưng lại bởi vì một vài nguyên nhân mà lựa chọn im lặng, đem động cơ của Lục Hoành Bác giấu diếm đi mất, đem chuyện này trở thành say rượu lái xe, xử lý như tại nạn ngoài ý muốn. Thế nhưng sự thật là thế nào ngài so với tôi còn rõ ràng hơn, có thể nếu như Lục Hoành Bác không uống rượu liền tuyệt đối không có khả năng đụng ngài, thế nhưng nếu không phải những hành động kia của ngài, ông ta cho dù có say đến đâu đi nữa cũng không chọn ngài để ra tay. Ông ta rõ ràng chính là rượu say tâm loạn, cố ý đã thương người khác, cho dù có say rượu cũng không giấu được sự thật này. Thế nhưng ngài lại vì một vài nguyên nhân mà che giấu sự thật.

Tồi tệ nhất là, ngài còn lợi dụng tôi, lợi dụng Đại Hắc, ngài muốn giấu diếm chuyện này lại cảm thấy chỉ xử phạt cậu lưu nửa tháng, một tháng không đủ giáo huấn Lục Hoành Bác, vì vậy liền lợi dụng cảm tình của tôi đối với Đại Hắc mà đi truy cứu trách nhiệm của Lục Hoành Bác, để ông ta bị câu lưu nửa năm. Từ đó mục đích giáo huấn của ngài cũng đạt được, ông ta hoàn toàn không dám tái phạm nữa. Tôi lý giải được cách làm của ngài, mỗi người đều có tính toán riêng mà thôi? Thế nhưng tôi không thể tha thứ ngài cũng là tâm tình của tôi.

Ngài là một người âm hiểm, tôi từ lần đầu gặp mặt đã cảm thấy như vậy, hiện tại cũng không thay đổi cái nhìn.”

Trương Hàng một hơi nói thật nhiều, ánh mắt của cậu trong suốt, rõ ràng là không thể nhìn thấy nhưng vẫn hướng thẳng vào Lục Thừa Nghiệp, cái loại biểu tình nhắm thẳng vào nhân tâm này đâm cho phế phổi của Lục Thừa Nghiệp cũng trở nên đau nhói.

Hắn thật muốn lần nữa quay về năm năm năm, tát cho bản thân của mình khi ấy một cái thật mạnh, tự làm tự chịu!

“Em ghét tôi như vậy, muốn báo thù sao?” Lục Thừa Nghiệp hỏi, hắn đương nhiên biết Trương Hàng không phải loại người như thế, hắn bây giờ trái tim đã bị đâm thành cái sàng, yết hầu cũng nghẹn lại, thế nhưng vẫn muốn cùng Trương Hàng nói gì đó, hy vọng đối phương sẽ không lạnh lùng ly khai chính mình. Vì vậy chọn chọn một hồi, không hiểu vì sao lại tốt ra câu này.

Trương Hàng lộ ra một nụ cười lạnh: “Suy bụng ta ra bụng người, tổng giám đốc Lục nghĩ như vậy hoàn toàn không ngoài dự đoán của tôi. Có phải một tháng trước ngài lại xảy ra tại nạn phải không, báo chí đều có đưa tin, ngài là vì hoài nghi tôi nên mới đến điều tra? Cứ việc tự nhiên, tôi cây ngay không sợ chết đứng!”

Nếu như bây giờ bên cạnh không có ai, Lục Thừa Nghiệp tuyệt đối đã tìm một cái chậu nôn ra từng ngụm máu, hắn thật sự đã bị ngược đến đứt từng khúc ruột, lại hết lần này đến lần khác quý trọng từng lời Trương Hàng thốt ra. Hàng Hàng, hắn rốt cục đã có thể đối thoại với Hàng Hàng, dùng tay chạm vào cậu, cho dù hiện tại Hàng Hàng rất chán ghét hắn, thế nhưng có thể nhìn Hàng Hàng như vậy hắn đã vô cùng hạnh phúc rồi!

“Tôi đương nhiên sẽ không hoài nghi em, tôi chỉ là muốn ghé thăm em một lát mà thôi.” Lục Thừa Nghiệp nhìn Trương Hàng thật sâu, dùng ngữ điệu tràn đầy thành ý nói, “Tôi thích em, hy vọng có thể thay đổi cảm giác em dành cho tôi. Tôi phải làm sao mới có thể khiến em không chán ghét tôi nữa, em có thể nói cho tôi biết không? “

0 giờ, quán bar kỳ thực còn rất nhiều người, cuộc sống về đêm bất quá cũng vừa qua được phân nửa mà thôi. Ông chủ của Black trước giờ vẫn rất được hoan nghênh, thế nhưng bị người mặt dày như vậy cuốn lấy cũng là lần đầu tiên. Thoáng cái bên cạnh Trương Hàng đã vây quanh không ít người, toàn bộ đều mở to mắt nhìn Lục Thừa Nghiệp không ngừng bị cự tuyệt, lại liên tục không hề sợ hãi lặp lại biểu lộ.

Càng thần kỳ hơn chính là, ông chủ của Black rõ ràng là người rất giàu tình cảm, lúc này lại giống như thiếu một cây gân, hoàn toàn cho rơi sự biểu lộ của người đàn ông bị gãy xương trước mặt, trả lời không đúng trọng điểm.

Sau khi Trương Hàng thu dọn quầy bar xong thì lạnh lùng nói: “Vì sao tôi không thể ghét ngài? Tôi dựa vào cái gì thay đổi cảm xúc của mình. Tôi chán ghét ngài là xuất phát từ nội tâm, chán ghét toàn bộ sự hiện diện của ngài, làm sao tôi có thể không chán ghét ngài nữa?”

“…” Trái tim của Lục Thừa Nghiệp cho dù có cường hãn hơn nữa cũng không chịu được sự đả kích lãnh khốc vô tình này, hết lần này đến lần khác hắn một chữ cũng không thể phản bác. Bởi vì nếu không phải có dính líu đến Đại Hắc, sự tồn tại của Lục Thừa Nghiệp trước giờ quả nhiên luôn khiến người ta chán ghét. Nếu như bây giờ hắn là Đại Hắc, nhất định sẽ kiên định đứng ở bên cạnh Trương Hàng “Uông” một tiếng ủng hộ cậu, cùng cậu chán ghét bản thân như vậy, phân liệt đến mức chính hắn cũng không chịu nổi!

Lục Thừa Nghiệp gian nan địa mở miệng nói: “Kỳ thực xét đến cùng cũng là bởi vì Đại Hắc đi? Em thích nó, càng hận tôi đã gián tiếp hại chết nó, phải không?”

Hắn cần cứu rỗi, cần nghe được hai chữ yêu thích từ miệng Trương Hàng, thích Đại Hắc cũng được, bởi vì Đại Hắc cũng là hắn đấy thôi!

“Đúng!” Trương Hàng rất thẳng thắn nói, “Có lẽ đối với ngài mà nói, bất quá chỉ là một con chó chết đi mà thôi. Thế nhưng Đại Hắc là thân nhân của tôi, tôi và Đại Hắc sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, nó là một phần trong sinh mệnh của tôi không thể tách rời. Tôi yêu thích Đại Hắc, tôi luôn mong chờ cuộc sống cùng với nó, có thể ở cùng Đại Hắc, mỗi ngày đều rất vui vẻ.”

Nhìn Trương Hàng bởi vì nhắc đến Đại Hắc mà đôi mắt tràn ngập lệ quang, nghe được Trương Hàng nói mình thích Đại Hắc, Lục Thừa Nghiệp thiếu chút nữa đã hét toáng lên “Tôi chính là Đại Hắc”. Thế nhưng nhìn một đám người đang xem náo nhiệt bên cạnh, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể đem lời đã dâng lên khóe miệng biến thành: “Tôi chính là… tôi bồi thường một Đại Hắc cho em.”

“Ha hả, ” Trương Hàng khó có một lần giận dữ, lại bị thái độ mặt dày mày dạn của  Lục Thừa Nghiệp chọc giận đến phát sinh tiếng cười cứng ngắc, “Ngài muốn bồi thường thế nào?”

“Uông!” Trước mắt bao người, tổng giám đốc Lục  bình tĩnh sủa vang một tiếng.

Trương Hàng: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện