Xung quanh tỉnh Kiến không hề thiếu làng xã và thị trấn, có mười phiên họp chợ chủ yếu, thời gian họp bất đồng. Ví như thị trấn Dương có chợ Phùng Tam, nghĩa là mỗi tháng vào ngày 3, 13 và 23, các tiểu thương sẽ tập trung ở chợ trấn Dương; ngày 4 sẽ tới phiên chợ khác, mười ngày xoay vòng một lần. Pháo hoa bán quá sớm không ai mua, tốt nhất nên đợi đến gần tết ông Táo hẵng bắt đầu buôn bán. Ngày 17 tháng chạp, tức ngày 1 tháng 2 năm 1991, Liễu Như kéo hai nhóc choai choai tới phiên chợ đầu tiên.

Thành thật mà nói, tình hình trị an những năm 90 không tốt lắm, nhưng những kẻ hung ác chặn đường cướp của phần lớn đều là dân bần cùng, nếu có tiền ai lại đi ăn cướp. Chính vì nghèo nên công cụ phạm tội cũng rất đơn sơ, bình thường đều cầm vật dụng hàng ngày, cùng lắm thì mỗi người có thêm chiếc xe đạp đòn dông 28 tấc làm phương tiện đi lại để gây án. Nếu đi bằng xe trâu, xe ngựa, xe lừa, đi bộ hay lái xe đạp, chỉ e ba người Liễu Như đã bị cướp thật rồi, nhưng họ dùng xe bốn bánh. Cho dù chỉ có một phụ nữ và hai đứa trẻ, cướp đường cũng phải suy nghĩ cho kĩ càng, lỡ như bắt dừng xe mà người ta không dừng, bộ tính dùng xe đạp cán qua xe bốn bánh à? Đây cũng chính là một trong những nguyên do An Thừa Trạch nhất quyết muốn Liễu Như tham dự, tiền, tuổi, an toàn, đây đều là những thứ hắn không cách nào lay chuyển được trong giai đoạn hiện tại.

Thực ra, Liễu Như không muốn để hai đứa trẻ đi theo giữa trời đông giá rét thế này, nhưng không chịu nổi An Thừa Trạch với cặp mắt bán manh và Thạch Nghị nằm sấp trên xe muốn lôi cũng lôi không ra. Ngẫm lại, một mình cô vừa bán hàng vừa lấy tiền cũng không ổn, ít nhất hai nhóc con có thể lên xe lấy hàng giúp cô.

Tuy Thạch Nghị là trẻ con, nhưng luôn được người lớn và thầy cô dặn dò không được chạy lung tung, rất nguy hiểm. Liễu Như là phụ nữ, còn An Thừa Trạch chỉ là củ cải đỏ, Thạch lão đại tự nhận mình là người duy nhất có sức chiến đấu trong ba người, nhất định phải bảo vệ em trai và dì. Nghĩ thế, anh liền vội vàng lên xe, trong áo bông giấu cây mã tấu hại anh bị hủy mặt kiếp trước và khiến An Thừa Trạch bị thương ở kiếp này.

Thạch Nghi trèo lên xe cứ như kẻ trộm, tay nhét trong lòng, suốt đoạn đường không ngừng cảnh giác. Liễu Như chuyên chú lái xe không phát hiện Thạch Nghị bất thường, An Thừa Trạch nhìn ra nên nghẹn cười tới tận chợ.

Mùa đông trời sáng muộn, tám rưỡi chợ bắt đầu, lái xe cũng mất nửa tiếng, họ phải tới sớm hơn để chiếm được khu vực tốt, vì thế đoàn người xuất phát từ sáu rưỡi sáng. Lúc này, mặt trời vẫn chưa mọc, thời điểm trước bình minh luôn tối và lạnh nhất, tay Thạch Nghị đút vào lòng, cổ áo rộng mở đón gió, thoáng cái đã lạnh đến tứ chi chết lặng. Giờ mà có kẻ xấu thật, vệ sĩ Thạch cũng nhấc không nổi cánh tay.

An Thừa Trạch với Thạch Nghị vốn tách ra ngồi trước sau ghế lái, thấy Thạch Nghị bị cóng thành cái dạng kia, hắn liền bò lên từ phía sau, dựa vào Thạch Nghị, lôi tay anh ra, nhét túi chườm nóng vào. Kỳ thật, hắn chuẩn bị đến ba túi chườm nóng, trong đó hai cái đặt trong lòng hắn và Liễu Như, mà Thạch Nghị thì bận đề phòng nên không chú ý tới cái túi An Thừa Trạch đưa cho. An Thừa Trạch dứt khoát không quan tâm, ai bảo Thạch Nghị tự tìm chết.

Túi chườm nóng vẫn được An Thừa Trạch bọc trong áo bông giữ ấm, đến giờ vẫn rất ấm áp. Dòng nước ấm dũng mãnh trong lòng tức thì lan khắp tứ chi bách hài của Thạch Nghị, anh thoải mái đến tận đầu ngón tay. Vệ sĩ Thạch chẳng thèm để ý đến vũ khí của mình nữa, ôm túi chườm nóng phát run, khí thế lão đại mất sạch.

Trong mắt An Thừa Trạch có thêm ý cười, áp bàn tay nóng hầm hập vừa rút từ bao tay cotton lên mặt Thạch Nghị. Thạch Nghị lập tức dùng móng vuốt lạnh đến cứng ngắc cầm tay An Thừa Trạch, cái tay lạnh lẽo sưng phù khiến An Thừa Trạch vô thức run lên, nhưng hắn không rút lại mà vươn tay kia nắm móng vuốt của Thạch Nghị.

“Đáng đời cậu ra ngoài không mang bao tay với nón.” An Thừa Trạch lấy cái nón đã chuẩn bị sẵn đội lên đầu Thạch Nghị. Thạch lão đại uy phong lẫm liệt bấy giờ đã lạnh như chim cút vào đông, anh cuộn tròn người, chỉ ước cả người đều lăn vào lòng An Thừa Trạch, chả có tí phong phạm lão đại nào.

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, Thạch Nghị ấm áp dễ chịu cũng cảm thấy thời gian qua lẹ hơn. Ba người đến tương đối sớm, An Thừa Trạch nhảy xuống xe trước, đi một vòng trong chợ, chọn được nơi có thể thu hút đông khách, đoạn bảo Liễu Như đậu xe tại đây. Có chiếc xe này, người nào muốn cướp vị trí cũng bon chen không nổi.

Túi chườm nóng trong lòng đã gần bằng nhiệt độ cơ thể, không còn tác dụng giữ ấm, Thạch Nghị mới đỡ hơn chút lại bị lạnh tiếp. Liễu Như còn mệt hơn, cô lái xe, đồng thời là người hứng nhiều gió lạnh nhất.

An Thừa Trạch móc ra một phích nước nóng cùng ba cái chén từ đống hàng hóa trong thùng xe, cho mỗi người một chén sữa đậu nành nóng hổi. Liễu Như và Thạch Nghị kinh ngạc nhìn An Thừa Trạch, đứa trẻ nhỏ gầy mỉm cười: “Con dậy sớm đến nhà chú Triệu mua, con sợ lạnh mà.”

Cả đời Chú Triệu gắn bó với đậu hủ, không thể nói mỗi ngày trời chưa sáng, phải là mỗi đêm chưa chợp mắt bao lâu đã rời giường làm đậu hủ, muốn có sữa đậu nành ngon và nóng nhất phải đi mua từ năm rưỡi sáng. Hàng ngày vào giờ ấy Liễu Như đều thức dậy nhóm lửa nấu cơm, chả biết thằng bé này chuồn ra lúc nào nữa. Từ bao giờ Tiểu Trạch bắt đầu biết suy nghĩ chu đáo như vậy rồi?

Thạch Nghị lại chẳng nghĩ nhiều, anh chỉ thấy gặp được cứu tinh, vội vơ lấy sữa đậu nành uống hai chén đầy, không quan tâm có đường hay không, uống xong ấm hết cả người. Thạch Nghị cảm thấy đây là thức uống ngon nhất mình từng uống trong đời, vài chục năm sau không còn sữa đậu nành ngon lành như quỳnh tương ngọc lộ thế này nữa.

Thân thể ấm áp lại được lấp đầy dạ dày, lúc này dòng người cũng kéo tới. Muốn kiếm tiền ở phiên chợ quê cũng rất cực khổ, giá nhìn chung không rẻ, pháo hoa của bọn họ bán còn mắc hơn năm ngoái trong thành phố, dù vậy vẫn bán rất đắt hàng. Kỳ thật, mới đầu Liễu Như ra giá khá thấp, chỉ nhỉnh hơn giá vốn một chút, xong lại nhớ người bán ở chợ sỉ bảo đây đã là giá lỗ vốn, liền tăng thêm 50% nữa, nhưng cũng mới bằng giá bán năm ngoái. An Thừa Trạch tiếp tục khuyên Liễu Như tăng thêm sao cho gấp hai lần giá vốn. Liễu Như với Thạch Nghị đều hài lòng, cảm thấy đã thu được món lãi kếch sù. Ai dè lúc vào chợ, An Thừa Trạch lại khảo sát mấy người bán khác một vòng, khi về đề giá lên gấp đôi, bấy giờ giá thành đã tăng gấp bốn, nhưng so với những sạp khác vẫn còn rẻ chán.

Vốn hai người chẳng mấy tin tưởng, nghĩ bán không được thì giảm giá, ai ngờ người tới hỏi đều mua rất nhiều vì bọn họ bán rẻ. Một hai người mua xong, An Thừa Trạch thừa dịp chợ còn vắng tăng giá tiếp, xem như ngang bằng với các sạp khác.

“Này…” Liễu Như chưa từng buôn bán hơi lo lắng, “Tiểu Trạch, hay rẻ rẻ chút đi, để bằng người ta thì sao bán chạy được.”

“Giá rẻ quá cũng không bán được đâu.” An Thừa Trạch nghe thấy hai tiếng thở dài thất vọng, làm ăn đều phải chừa đường lui, hắn không định lũng đoạn thị trường, bán rẻ quá người ta tìm đến gây rối thì sao, trong tình huống này nhất định phải bán ngang giá thị trường. Có muốn khuyến mãi cũng phải lén lút ấy chứ.

Vì thế, dưới ánh mắt kinh ngạc đến ngu người của Thạch Nghị và Liễu Như, An Thừa Trạch rút ra một xấp chữ Phúc, bảo với hai người: “Mua hơn năm đồng tiền pháo thì tặng một chữ Phúc, mười đồng hai chữ, cứ thế suy ra. Chúng ta không giảm giá, bán vậy đi!”

Ban đầu Liễu Như với Thạch Nghị không dám rao to, người khác tới hỏi giá cũng ấp úng, may có An Thừa Trạch biết dụ ngọt, kéo được không biết bao nhiêu khách, bằng không sạp nhà họ ế là cái chắc. Đáng nhẽ Thạch Nghị và Liễu Như cảm thấy khuyến mãi chữ Phúc chẳng có ích gì, ai biết người đến mua có đôi khi thường mua bốn đồng đã thấy đủ, nhưng vừa nghe An Thừa Trạch nói mua năm đồng được chữ Phúc, nhiều người lại lưỡng lự chọn thêm vài món nữa. Điều này giúp bọn họ bán rất mau, mười hai giờ trưa chợ thưa người dần, một xe hàng chỉ còn chút ít.

Mùa đông chỉ họp chợ buổi sáng, qua một giờ là có thể dọn đồ về nhà, chung quy trời cũng gần tối rồi, dân nông thôn đều đi bộ đến chợ, có khi mất một tiếng mới tới nơi. Ngày đông ăn hai bữa, xế chiều hai ba giờ ăn một bữa, thành ra người ta còn phải về nhà nấu cơm, một giờ gần như là lúc trễ nhất.

Bận rộn cả buổi sáng, Thạch Nghị sứt đầu mẻ trán đầy đầu mồ hôi, không rành buôn bán nên người càng đông anh càng lúng túng, rõ ràng đã sắp xếp hàng đâu ra đấy mà xém nữa tìm không ra, càng sốt ruột càng tìm không thấy, còn sợ lấy hàng quá chậm làm khách sốt ruột bỏ sang sạp khác. May mà An Thừa Trạch không chút hoang mang, làm việc gọn gàng ngăn nắp, dùng giọng điệu bình tĩnh cho Thạch Nghị biết cách thay đổi, hàng hóa đặt ở đâu, nhờ vậy Thạch Nghị mới chậm rãi tỉnh táo lại. Liễu Như tính tiền bên kia cũng suýt nữa quá tải, nhiều lần còn tính sai, vẫn là An Thừa Trạch vừa lấy hàng bên này vừa quan sát toàn cục kịp thời phát hiện sai sót của Liễu Như.

Sau khi người đi hết, ba người mệt muốn quay đơ, Liễu Như với Thạch Nghị là không quen, An Thừa Trạch thì quản quá nhiều mà tuổi lại nhỏ, thể lực lẫn trí nhớ đều theo không kịp.

Đành rằng mệt muốn chết, nhưng ba người vẫn vui sướng không thôi, bởi cả xe hàng gần như đều bán sạch!

Thấy không còn ai nữa, họ uống thêm một chén sữa nóng lấp đầy bụng, rồi nhân lúc trời còn sáng lái xe về nhà. Dù cả ba rất muốn kiểm tra tiền, nhưng không thể làm ở đây được, đành về rồi tính.

Tuy Liễu Như đã bước đầu trở thành nữ hán tử, nhưng trên đường về vẫn rất thấp thỏm. Khi đi chở nguyên xe hàng không sợ bị cướp, dầu gì cũng là vật nguy hiểm, nhưng lúc về là một bao tiền, nhỡ đụng phải cướp thì thảm rồi! Thạch Nghị càng không chút khách khí trực tiếp cầm mã tấu trên tay, cảnh giác quan sát bốn phía. Anh không sợ lạnh do nhiệt độ giữa trưa khá cao, còn ngại mũ chắn tầm mắt, bao tay không linh hoạt nên lột hết ra.

Liễu Như vốn không thích cây đao kia, giờ lại tặng Thạch Nghị một ánh mắt khen ngợi, cô lái xe như bay, cả đường xóc nảy trở về thành phố.

Dọc đường đều bình an, an toàn đến tận điểm cuối. Thời điểm đặt chân đến cửa nhà, Liễu Như và Thạch Nghị đã toát mồ hôi đầy đầu, toàn thân kiệt sức, cơ bắp đau nhức, nom chả có tí sức lực nào.

Chỉ có An Thừa Trạch là thong thả bước xuống, bình tĩnh xếp lại ít hàng còn dư trên xe, ung dung đi vào nhà, thản nhiên lôi ví tiền trên thắt lưng Liễu Như: “Tính tiền thôi.”

Nhất thời, hai người kia cảm thấy eo không đau, chân hết mỏi, bước đi cũng có lực hơn, hào hứng bắt đầu tính tiền. Đều là tiền lẻ khó xếp, ba người mất một tiếng mới đếm xong, bỏ đi hai tờ tiền giả Liễu Như không có kinh nghiệm nên thu phải, lần “ra khơi” này thu được 2132.6 đồng, ngày đầu đã hồi vốn!

Giờ mới là ngày đầu tiên, bọn họ còn ba xe hàng nữa! Thạch Nghị với Liễu Như chỉ cảm thấy cả người nhẹ hẫng, hạnh phúc muốn thăng luôn rồi này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện