Thạch Nghị bị một câu của An Thừa Trạch làm toàn thân đỏ như ớt chín rục, nửa thân trên ở trần cũng đỏ rực. An Thừa Trạch cúi đầu cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực anh, ghé vào tai anh thổi một hơi: “Có muốn không nào?”
Muốn, sao lại không muốn chứ? Đó là Tiểu Trạch của anh, người anh thích từ nhỏ, nằm mơ cũng muốn ôm hắn ngủ. Mới đầu là em trai, sau này tâm tư dần thay đổi, nhưng không thể nói là vợ. Theo quan niệm của Thạch Nghị, vợ phải là phụ nữ giống Liễu Như. An Thừa Trạch thì khác, tình cảm Thạch Nghị dành cho hắn nào chỉ đơn thuần là tình yêu. Mà là tình thân, tình bạn đan xen với tình yêu, là nỗi niềm khát vọng và mong mỏi, là chốn thuộc về của tâm hồn, ái tình đơn giản chẳng thể giải thích rõ ràng được.
Với những đấng nam nhi như Thạch Nghị Thạch Lỗi, bảo vệ quốc gia mới là số mệnh của họ. Đâu phải họ không yêu gia đình, Thạch Lỗi không thương Thạch Nghị, không yêu Liễu Như sao? Yêu chứ, thương chứ. Nhưng nếu đất nước cần, hắn vẫn sẽ bỏ qua gia đình mà xông pha tiền tuyến. Trong lòng họ, sứ mệnh cao hơn hết thảy, nhân dân cao hơn hết thảy, an cư lạc nghiệp là bến cảng cuối cùng. Song Thạch Nghị hơi khác với họ, anh có thể hi sinh tất cả vì quốc gia, nhưng bến cuối của Thạch Nghị chỉ có An Thừa Trạch, đó là cõi đi về của anh. Từ nhỏ đến lớn, với tư cách bạn thân nhất, người khuyên can và người yêu, anh trao người ấy toàn bộ tình cảm của mình.
Nếu có thể, ngay từ phút giây thông suốt, Thạch Nghị đã muốn nuốt trọn An Thừa Trạch. Chẳng những thân thể khao khát An Thừa Trạch, ngay cả tâm linh cũng vô cùng mong đợi được kết hợp với hắn. Nhưng mà, muốn thế thôi, chứ không thể được.
Màu đỏ dần nhạt đi, khuôn mặt màu mạch tràn đầy ẩn nhẫn, Thạch Nghị vươn tay vuốt má An Thừa Trạch, làn da nhẵn mịn khác hẳn với sự thô ráp của mình, nhìn là biết đứa trẻ được cưng chiều từ bé, đứa em trai quý giá biết bao.
Sáp tới gần, khóa môi với An Thừa Trạch, hôn khẽ dần hóa thành hôn sâu, tình cảm triền miên nô đùa nơi đầu lưỡi, lưu lại nỗi quyến luyến đắm say lòng người.
Hơi của hai người dài đến kinh ngạc, nhưng Thạch Nghị vẫn chiếm thượng phong. Lát sau, An Thừa Trạch thở dốc đẩy Thạch Nghị ra, đuôi mắt hơi nhướn lên, trong mắt ẩn chứa tình cảm, môi đỏ mọng căng đầy, cơ thể khẽ run vì thở gấp. Thở xong, An Thừa Trạch lại gần liếm tai Thạch Nghị, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy nhiên, Thạch Nghị kiềm chế mà đẩy hắn ra, trầm giọng nói: “Tiểu Trạch, không được.”
“Vì sao?” An Thừa Trạch hơi khó hiểu, hắn rõ hơn ai hết chấp niệm Thạch Nghị dành cho mình, anh luôn dùng ánh mắt như muốn ăn sống nuốt tươi nhìn hắn, đã tới nước này rồi, cớ gì không làm? “Cậu còn nhỏ,” Thạch Nghị nhìn hắn có chút không nỡ, “tớ cũng còn nhỏ. Tớ không thể cho cậu hứa hẹn gì, sau này ngay cả ở bên cậu hay bảo vệ cậu đều không được.”
An Thừa Trạch ngộ ra: “Cậu sợ tương lai tôi sẽ hối hận… hay sợ chính cậu hối hận?”
“Tớ không hối hận!” Thạch Nghị nhấn mạnh, “Chỉ là, tớ không muốn Tiểu Trạch buồn.”
“Tôi cũng không hối hận.” An Thừa Trạch hít sâu một hơi, “Tôi khó khăn lắm mới bắt được cậu, còn chưa hòa vốn đâu, thả cậu ra thế nào được. Giờ chưa dùng được gì đã muốn chạy, cậu cứ chờ bị tôi dây dưa cả đời đi.”
Thạch Nghị quá chính trực, cơ hội ngay trước mắt mà chẳng biết nắm lấy. Anh biết rõ con đường này đầy chông gai, đã tận mắt chứng kiến cha mẹ ruột không thể đi đến cuối cùng, huống hồ là hai đứa nhóc chưa đầy mười tám tuổi. Dẫu từng tế bào đều đang xao động không yên vì khao khát, anh vẫn từ chối lợi dụng tiếp xúc thân thể để giữ hắn, sợ hắn bị kiềm chân.
Cậu bé này dốc hết sức mình để nghĩ cho hắn, dùng toàn bộ năng lực để yêu thương hắn, quý trọng hắn.
…..
Cuối cùng, An Thừa Trạch chẳng thể miễn cưỡng Thạch Nghị… Được rồi, loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này hoàn toàn không thể gọi là miễn cưỡng. Hai người chỉ lẳng lặng dựa vào nhau một lát, lúc nghe tiếng Thạch Lỗi đứng dậy đi vệ sinh, Thạch Nghị vội vàng nhảy dựng lên, chạy qua đỡ Thạch Lỗi, sức anh khá lớn, có thể thoải mái khiêng ba mình lên.
Thạch Lỗi nhíu mày hỏi: “Ở trong phòng với Tiểu Trạch làm gì?”
Thạch Nghị trầm mặc không đáp, trái lại là An Thừa Trạch tiến lên, lạnh lùng liếc Thạch Nghị. Rồi bảo: “Chú Thạch, con thấy anh Nghị đi lính rất tốt, nam nhi chí tại tứ phương không phải sao?”
Giọng hắn rất lãnh đạm, Thạch Lỗi nghe xong hơi buồn bực, thằng ranh vẫn chưa theo đuổi Tiểu Trạch, thấy chưa, người ta chỉ ước nó mau biến đi kìa. Té ra Thạch Nghị mới vừa nói lời chia ly trong phòng An Thừa Trạch, kết cục vẫn bị đá, aiz…
Thôi, Tiểu Trạch chướng mắt Thạch Nghị nhà mình cũng bình thường, nhân chi thường tình ấy mà. Nhưng nghĩ đến những lời lúc trước của Thạch Nghị, chẳng lẽ từ nay muốn sống nốt quãng đời còn lại trong cô độc, nhìn Tiểu Trạch kết hôn sinh con, rồi cứ chờ mãi như thế? Ngẫm lại liền thấy đau lòng thay con trai, hi vọng tương lai nó không đâm đầu vào ngõ cụt, tìm một cô gái mà sống qua ngày.
Đối với An Thừa Trạch, giấu giếm Thạch Lỗi khá đơn giản. Thạch Nghị không muốn nói dối lắm, nhưng chỉ đành im miệng trước ánh nhìn của An Thừa Trạch. Một tuần sau càng không có cơ hội cho Thạch Lỗi biết chân tướng, vì đã tới lúc lên đường.
Ba thành viên trong nhà đưa anh lên xe lửa chiến dịch, Thạch Nghị chỉ cầm giấy tiến cử tới căn cứ đặc biệt kia, trừ phi sắp trở thành người trong căn cứ, ngoài ra cả cha mẹ cũng không được đi theo.
Tiễn bước Thạch Nghị xong, trong nhà trầm lặng rất nhiều. Nhưng chẳng mấy chốc đã có việc làm, vụ kiện của Liễu Như với An Mục Dương mở phiên toà.
Tội trùng hôn thuộc án hình sự, cần Viện kiểm sát lập hồ sơ điều tra, đáng lẽ chưa mở phiên toà sớm như vậy. Song Liễu Như đã chuẩn bị tốt tâm lý từ khi mới gặp An Mục Dương, thu thập đủ chứng cứ, cộng thêm các công tố viên tăng ca để điều tra, xác nhận không sai, tòa án mới gửi lệnh triệu tập cho An Mục Dương.
Hiện Liễu Như đâu thiếu tiền, còn được Thạch Nham giúp tìm luật sư giỏi. Đương nhiên phía An Mục Dương cũng chẳng kém, hơn nữa thời gian quá lâu, có thể lên tòa làm chứng chỉ có cư dân trong thôn của Liễu Như năm ấy, mà mấy thôn dân còn trẻ khi đó đã lớn tuổi hết cả, trưởng thôn đứng ra tổ chức tiệc cho họ đã qua đời, chỉ đành trông chờ vào trí nhớ của con ông. Mà người dân thôn đã tới tòa bao giờ đâu, luật sư biện hộ hỏi một câu liền á khẩu, lời mở đầu không khớp câu sau, rất khó đạt được tín nhiệm.
Mà Liễu Như cũng không cần tội trùng hôn được thành lập, kết quả chẳng quan trọng, cô chỉ cần một thái độ và một tin tức. Cô muốn tỏ thái độ với An Mục Dương rằng, đừng xem chuyện năm xưa là hồi ức tốt đẹp, hắn căn bản không biết một phụ nữ đã bị tổn thương thế nào vì nó, mười tám năm đợi chờ, sự thờ ơ của người cùng thôn, nộ kỳ bất tranh của cha mẹ, cùng nỗi cực khổ một mình thai nghén. Dù An Mục Dương bị trừng phạt theo pháp luật, dù hắn phải bồi thường tiền, nhưng thế thì sao? Trừ phi hắn giống Liễu Như, cũng ngồi tù mười tám năm, mới có thể bù đắp cho vết thương ngần ấy năm của Liễu Như!
*nộ kỳ bất tranh: phẫn nộ vì ai đó không biết đấu tranh
Cô còn muốn cho người nhà An biết một tin, An Mục Dương có con riêng bên ngoài. Liễu Như hiển nhiên chẳng muốn đưa An Thừa Trạch ra ánh sáng, như vậy không tốt cho sự trưởng thành của con trai, còn có khả năng khiến An gia không biết xấu hổ đến tranh quyền nuôi nấng An Thừa Trạch. Nhưng sau khi phát sinh tai nạn giao thông kia, xuất phát từ trực giác của phụ nữ, Liễu Như biết Tô Ngọc Đình muốn bóp chết An Thừa Trạch trước khi nhà họ An biết hòng bảo vệ con trai mình. Một khi đã vậy, biện pháp tốt nhất để bảo hộ An Thừa Trạch chính là tỏ rõ thái độ, công khai thân phận, như vậy Tô Ngọc Đình sẽ khó lòng hạ thủ. Bởi khi thân phận An Thừa Trạch bại lộ trước công chúng, nếu An Thừa Trạch gặp chuyện chẳng lành, theo lối suy nghĩ bình thường, mọi người sẽ hoài nghi Tô Ngọc Đình trước tiên.
Còn vấn đề nuôi dưỡng An Thừa Trạch, hắn sắp tròn mười tám tuổi, tháng sáu là sinh nhật, chờ vụ án trùng hôn kết thúc, nếu An gia lại kéo nhau lên tòa, bọn họ có khối cách kéo dài vụ tranh quyền nuôi con này. Kéo tới khi An Thừa Trạch trưởng thành, hắn thích ai thì ở với người ấy, quyền nuôi nấng gì đó chẳng cần đoạt nữa.
Bởi vậy, dẫu biết đây là lần tố tụng có khả năng thua vô cùng cao, Liễu Như vẫn nhất quyết không chùn bước trước đạo nghĩa mà ra quyết định.
Ân oán của đám nhà giàu vĩnh viễn là lựa chọn hàng đầu của tạp chí lá cải, dù đội ngũ paparazzi cuối thập niên 90 vẫn chưa mạnh mẽ như ngày nay, sức ảnh hưởng của truyền thông cũng chưa tới mức khổng lồ, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua ân oán tình cừu mười tám năm của chủ tịch Hồng Thế!
Các phóng viên biết tin về lệnh triệu tập từ lâu, bèn lũ lượt kéo tới giành chỗ vào hôm mở phiên tòa. Lệnh triệu tập nhận được rồi, mọi chuyện chẳng cách nào che giấu nữa, lão tướng An và chúng họ hàng thân thuộc nhà An cũng biết, bất kể xuất phát từ quan tâm hay sung sướng khi người gặp họa, ngày ấy tất cả đều có mặt chiếm ghế. Tô Ngọc Đình và An Chí Hằng cũng tới, gần đây hai mẹ con có chút mỏi mệt, trạng thái tinh thần không tốt. An Thừa Trạch với An Chí Hằng liếc nhau, đời này không cần giấu giếm, trong mắt An Chí Hằng ngập tràn hận thù, nhìn An Thừa Trạch bằng ánh mặt rừng rực lửa giận, miệng khép mở mấy lần, An Thừa Trạch hiểu khẩu hình của hắn: Đồ con hoang.
Hắn chả giận, sớm biết An Chí Hằng mồm chó chẳng mọc được ngà voi, chó cắn hắn một lần, việc gì hắn phải làm hành động thấp kém như cắn lại. Kỳ thực tâm trạng An Chí Hằng cũng dễ hiểu, bao năm qua tuy ba không thích mẹ, nhưng vẫn rất tốt với đứa con một là hắn. Mặc kệ An Mục Dương có bao nhiêu đàn bà, An Chí Hằng vẫn biết địa vị của mình không thể lung lay. Thậm chí mấy người đàn bà đó có sinh được con trai thì cũng còn nhỏ, căn bản không có lực uy hiếp. Song An Thừa Trạch ngang trời xuất thế đã mười bảy tuổi! Thêm nữa còn vô cùng xuất sắc về mọi mặt, từng có chứng nhận hạng nhất huấn luyện hướng đạo. Chớ thấy An Mục Dương là chủ tịch Hồng Thế mà lầm, người có tiếng nói tại An gia vẫn là lão tướng An. Lão tướng An thích trẻ ngoan học giỏi, càng thích người thân thủ tốt có thể bảo vệ quốc gia. Tính nết An Thừa Trạch nhất định được lão tướng An ưu ái, đến lúc đó ai là người thừa kế chưa biết chắc đâu.
An Chí Hằng cảm thấy bị uy hiếp nên mới phẫn nộ như thế. An Thừa Trạch lại chẳng coi An Chí Hằng ra gì, sau khi sống lại, hắn biết rõ nhất việc An gia đã là cây đại thụ mục nát. Thoạt nhìn ngăn nắp sáng chói, thực chất bên trong đã thối nát rỗng tuếch. Lão tướng An là anh hùng bảo vệ đất nước, tiếc rằng đời sau của ông chỉ biết dựa dẫm vinh quang đời trước, ngày càng tuột dốc. Đến đời An Chí Hằng, ngay cả hành vi buôn lậu ma túy tàn nhẫn cũng chẳng từ, đích xác là sâu mọt quốc gia!
So sánh An gia, rồi lại nhìn Thạch gia, ba anh em Thạch Nham Thạch Sâm Thạch Lỗi đều là nhân trung anh kiệt, còn chính trực vô cùng. Tuy đời sau chỉ được mỗi Thạch Thành, nhưng theo An Thừa Trạch, có Thạch Nghị ở đây, dù đám con cháu còn lại toàn cặn bã, anh vẫn có thể chống đỡ Thạch gia, huống hồ bản thân Thạch Thành đã là nhân tài ưu tú không thân với Thạch Nghị.
An gia chưa đủ gây sợ hãi.
Sau phiên tòa, quả nhiên những nhân chứng Liễu Như tìm đến đều bị luật sư biện hộ hỏi tới á khẩu, không đủ tin cậy. Người duy nhất tương đối bình tĩnh chính là con trai trưởng thôn, hồi ấy hắn là bạn học của Liễu Như, cũng tham dự hai tiệc cưới của hai người. Tốt nghiệp đại học giống cô, hiện đang làm việc cho cơ quan chính phủ, hắn cực kỳ trấn định, lời chứng khá đáng tin. Ai dè luật sư biện hộ lại xoáy từ góc độ khác, ép hỏi hắn phải chăng từng thầm yêu Liễu Như, nhiều năm qua vẫn ghi tạc trong lòng, chính vì tình nghĩa này mới giúp đỡ Liễu Như.
Đối với Liễu Như, vấn đề này thật nhảm nhí, hoàn toàn không cần để ý, ngờ đâu con trai thôn trưởng đỏ mặt ngay tại chỗ, biểu tình kia như muốn nói lại thôi, tất cả viết hết lên mặt, Thạch Lỗi tức đến suýt lật bàn.
Do đó, lời con trai trưởng thôn cũng không thể tin. Liễu Như đã đoán được kết cục, đang định bỏ cuộc thì chợt nghe người đàn ông trung niên trên bàn nhân chứng bảo: “Năm xưa tôi thầm mến Liễu Như, nhưng lúc đứng tại tòa, mỗi lời tôi nói đều trải qua thử thách lương tâm và tín nhiệm, tuyệt đối không dối trá. Tình cảm và thành thật chẳng hề mâu thuẫn, dù tôi thích Liễu Như, cũng sẽ nói sự thật. Hồi ấy đúng là An Mục Dương với Liễu Như chiếu theo quy mô tiệc cưới của thôn chúng tôi mà tổ chức, còn mời thân thích bạn bè trong thôn tới dự, trong nhà dán đầy chữ Hỉ, chủ hôn là ba tôi, người đứng đầu thôn. Thời điểm Liễu Như tìm tôi làm chứng, tôi đồng ý, nhưng tôi cũng biết lời mình chưa đủ thuyết phục. Thành ra tôi lục lọi đồ vật cũ trong nhà, trước ngày đi Bắc Kinh rốt cuộc cũng tìm thấy hai thứ!”
“Một, là nhật ký của trưởng thôn ba tôi, mọi việc đều được ghi chép trong đó, thậm chí có cả hạn hán và lũ lụt từng năm, tuyệt đối là thật. Thứ hai, chính là ảnh hôn lễ của Liễu Như cùng An Mục Dương do người được thuê chụp lại!”
Trong tay hắn cầm tấm ảnh đen trắng chụp lại trưởng thôn của Liễu Như và An Thừa Trạch cùng toàn bộ bạn bè thân thích của cô năm ấy. Chữ Hỉ thật to dán trên khung cửa sổ đơn sơ, quần áo trên người Liễu Như tuy nhìn không ra màu sắc, nhưng kiểu dáng chắc chắn là trang phục hôn lễ truyền thống. Mà khéo cái là, trong ảnh, thôn trưởng đứng tại chủ vị, trước mặt ông là đôi cô dâu chú rể đang uống rượu giao bôi!
Muốn, sao lại không muốn chứ? Đó là Tiểu Trạch của anh, người anh thích từ nhỏ, nằm mơ cũng muốn ôm hắn ngủ. Mới đầu là em trai, sau này tâm tư dần thay đổi, nhưng không thể nói là vợ. Theo quan niệm của Thạch Nghị, vợ phải là phụ nữ giống Liễu Như. An Thừa Trạch thì khác, tình cảm Thạch Nghị dành cho hắn nào chỉ đơn thuần là tình yêu. Mà là tình thân, tình bạn đan xen với tình yêu, là nỗi niềm khát vọng và mong mỏi, là chốn thuộc về của tâm hồn, ái tình đơn giản chẳng thể giải thích rõ ràng được.
Với những đấng nam nhi như Thạch Nghị Thạch Lỗi, bảo vệ quốc gia mới là số mệnh của họ. Đâu phải họ không yêu gia đình, Thạch Lỗi không thương Thạch Nghị, không yêu Liễu Như sao? Yêu chứ, thương chứ. Nhưng nếu đất nước cần, hắn vẫn sẽ bỏ qua gia đình mà xông pha tiền tuyến. Trong lòng họ, sứ mệnh cao hơn hết thảy, nhân dân cao hơn hết thảy, an cư lạc nghiệp là bến cảng cuối cùng. Song Thạch Nghị hơi khác với họ, anh có thể hi sinh tất cả vì quốc gia, nhưng bến cuối của Thạch Nghị chỉ có An Thừa Trạch, đó là cõi đi về của anh. Từ nhỏ đến lớn, với tư cách bạn thân nhất, người khuyên can và người yêu, anh trao người ấy toàn bộ tình cảm của mình.
Nếu có thể, ngay từ phút giây thông suốt, Thạch Nghị đã muốn nuốt trọn An Thừa Trạch. Chẳng những thân thể khao khát An Thừa Trạch, ngay cả tâm linh cũng vô cùng mong đợi được kết hợp với hắn. Nhưng mà, muốn thế thôi, chứ không thể được.
Màu đỏ dần nhạt đi, khuôn mặt màu mạch tràn đầy ẩn nhẫn, Thạch Nghị vươn tay vuốt má An Thừa Trạch, làn da nhẵn mịn khác hẳn với sự thô ráp của mình, nhìn là biết đứa trẻ được cưng chiều từ bé, đứa em trai quý giá biết bao.
Sáp tới gần, khóa môi với An Thừa Trạch, hôn khẽ dần hóa thành hôn sâu, tình cảm triền miên nô đùa nơi đầu lưỡi, lưu lại nỗi quyến luyến đắm say lòng người.
Hơi của hai người dài đến kinh ngạc, nhưng Thạch Nghị vẫn chiếm thượng phong. Lát sau, An Thừa Trạch thở dốc đẩy Thạch Nghị ra, đuôi mắt hơi nhướn lên, trong mắt ẩn chứa tình cảm, môi đỏ mọng căng đầy, cơ thể khẽ run vì thở gấp. Thở xong, An Thừa Trạch lại gần liếm tai Thạch Nghị, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy nhiên, Thạch Nghị kiềm chế mà đẩy hắn ra, trầm giọng nói: “Tiểu Trạch, không được.”
“Vì sao?” An Thừa Trạch hơi khó hiểu, hắn rõ hơn ai hết chấp niệm Thạch Nghị dành cho mình, anh luôn dùng ánh mắt như muốn ăn sống nuốt tươi nhìn hắn, đã tới nước này rồi, cớ gì không làm? “Cậu còn nhỏ,” Thạch Nghị nhìn hắn có chút không nỡ, “tớ cũng còn nhỏ. Tớ không thể cho cậu hứa hẹn gì, sau này ngay cả ở bên cậu hay bảo vệ cậu đều không được.”
An Thừa Trạch ngộ ra: “Cậu sợ tương lai tôi sẽ hối hận… hay sợ chính cậu hối hận?”
“Tớ không hối hận!” Thạch Nghị nhấn mạnh, “Chỉ là, tớ không muốn Tiểu Trạch buồn.”
“Tôi cũng không hối hận.” An Thừa Trạch hít sâu một hơi, “Tôi khó khăn lắm mới bắt được cậu, còn chưa hòa vốn đâu, thả cậu ra thế nào được. Giờ chưa dùng được gì đã muốn chạy, cậu cứ chờ bị tôi dây dưa cả đời đi.”
Thạch Nghị quá chính trực, cơ hội ngay trước mắt mà chẳng biết nắm lấy. Anh biết rõ con đường này đầy chông gai, đã tận mắt chứng kiến cha mẹ ruột không thể đi đến cuối cùng, huống hồ là hai đứa nhóc chưa đầy mười tám tuổi. Dẫu từng tế bào đều đang xao động không yên vì khao khát, anh vẫn từ chối lợi dụng tiếp xúc thân thể để giữ hắn, sợ hắn bị kiềm chân.
Cậu bé này dốc hết sức mình để nghĩ cho hắn, dùng toàn bộ năng lực để yêu thương hắn, quý trọng hắn.
…..
Cuối cùng, An Thừa Trạch chẳng thể miễn cưỡng Thạch Nghị… Được rồi, loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này hoàn toàn không thể gọi là miễn cưỡng. Hai người chỉ lẳng lặng dựa vào nhau một lát, lúc nghe tiếng Thạch Lỗi đứng dậy đi vệ sinh, Thạch Nghị vội vàng nhảy dựng lên, chạy qua đỡ Thạch Lỗi, sức anh khá lớn, có thể thoải mái khiêng ba mình lên.
Thạch Lỗi nhíu mày hỏi: “Ở trong phòng với Tiểu Trạch làm gì?”
Thạch Nghị trầm mặc không đáp, trái lại là An Thừa Trạch tiến lên, lạnh lùng liếc Thạch Nghị. Rồi bảo: “Chú Thạch, con thấy anh Nghị đi lính rất tốt, nam nhi chí tại tứ phương không phải sao?”
Giọng hắn rất lãnh đạm, Thạch Lỗi nghe xong hơi buồn bực, thằng ranh vẫn chưa theo đuổi Tiểu Trạch, thấy chưa, người ta chỉ ước nó mau biến đi kìa. Té ra Thạch Nghị mới vừa nói lời chia ly trong phòng An Thừa Trạch, kết cục vẫn bị đá, aiz…
Thôi, Tiểu Trạch chướng mắt Thạch Nghị nhà mình cũng bình thường, nhân chi thường tình ấy mà. Nhưng nghĩ đến những lời lúc trước của Thạch Nghị, chẳng lẽ từ nay muốn sống nốt quãng đời còn lại trong cô độc, nhìn Tiểu Trạch kết hôn sinh con, rồi cứ chờ mãi như thế? Ngẫm lại liền thấy đau lòng thay con trai, hi vọng tương lai nó không đâm đầu vào ngõ cụt, tìm một cô gái mà sống qua ngày.
Đối với An Thừa Trạch, giấu giếm Thạch Lỗi khá đơn giản. Thạch Nghị không muốn nói dối lắm, nhưng chỉ đành im miệng trước ánh nhìn của An Thừa Trạch. Một tuần sau càng không có cơ hội cho Thạch Lỗi biết chân tướng, vì đã tới lúc lên đường.
Ba thành viên trong nhà đưa anh lên xe lửa chiến dịch, Thạch Nghị chỉ cầm giấy tiến cử tới căn cứ đặc biệt kia, trừ phi sắp trở thành người trong căn cứ, ngoài ra cả cha mẹ cũng không được đi theo.
Tiễn bước Thạch Nghị xong, trong nhà trầm lặng rất nhiều. Nhưng chẳng mấy chốc đã có việc làm, vụ kiện của Liễu Như với An Mục Dương mở phiên toà.
Tội trùng hôn thuộc án hình sự, cần Viện kiểm sát lập hồ sơ điều tra, đáng lẽ chưa mở phiên toà sớm như vậy. Song Liễu Như đã chuẩn bị tốt tâm lý từ khi mới gặp An Mục Dương, thu thập đủ chứng cứ, cộng thêm các công tố viên tăng ca để điều tra, xác nhận không sai, tòa án mới gửi lệnh triệu tập cho An Mục Dương.
Hiện Liễu Như đâu thiếu tiền, còn được Thạch Nham giúp tìm luật sư giỏi. Đương nhiên phía An Mục Dương cũng chẳng kém, hơn nữa thời gian quá lâu, có thể lên tòa làm chứng chỉ có cư dân trong thôn của Liễu Như năm ấy, mà mấy thôn dân còn trẻ khi đó đã lớn tuổi hết cả, trưởng thôn đứng ra tổ chức tiệc cho họ đã qua đời, chỉ đành trông chờ vào trí nhớ của con ông. Mà người dân thôn đã tới tòa bao giờ đâu, luật sư biện hộ hỏi một câu liền á khẩu, lời mở đầu không khớp câu sau, rất khó đạt được tín nhiệm.
Mà Liễu Như cũng không cần tội trùng hôn được thành lập, kết quả chẳng quan trọng, cô chỉ cần một thái độ và một tin tức. Cô muốn tỏ thái độ với An Mục Dương rằng, đừng xem chuyện năm xưa là hồi ức tốt đẹp, hắn căn bản không biết một phụ nữ đã bị tổn thương thế nào vì nó, mười tám năm đợi chờ, sự thờ ơ của người cùng thôn, nộ kỳ bất tranh của cha mẹ, cùng nỗi cực khổ một mình thai nghén. Dù An Mục Dương bị trừng phạt theo pháp luật, dù hắn phải bồi thường tiền, nhưng thế thì sao? Trừ phi hắn giống Liễu Như, cũng ngồi tù mười tám năm, mới có thể bù đắp cho vết thương ngần ấy năm của Liễu Như!
*nộ kỳ bất tranh: phẫn nộ vì ai đó không biết đấu tranh
Cô còn muốn cho người nhà An biết một tin, An Mục Dương có con riêng bên ngoài. Liễu Như hiển nhiên chẳng muốn đưa An Thừa Trạch ra ánh sáng, như vậy không tốt cho sự trưởng thành của con trai, còn có khả năng khiến An gia không biết xấu hổ đến tranh quyền nuôi nấng An Thừa Trạch. Nhưng sau khi phát sinh tai nạn giao thông kia, xuất phát từ trực giác của phụ nữ, Liễu Như biết Tô Ngọc Đình muốn bóp chết An Thừa Trạch trước khi nhà họ An biết hòng bảo vệ con trai mình. Một khi đã vậy, biện pháp tốt nhất để bảo hộ An Thừa Trạch chính là tỏ rõ thái độ, công khai thân phận, như vậy Tô Ngọc Đình sẽ khó lòng hạ thủ. Bởi khi thân phận An Thừa Trạch bại lộ trước công chúng, nếu An Thừa Trạch gặp chuyện chẳng lành, theo lối suy nghĩ bình thường, mọi người sẽ hoài nghi Tô Ngọc Đình trước tiên.
Còn vấn đề nuôi dưỡng An Thừa Trạch, hắn sắp tròn mười tám tuổi, tháng sáu là sinh nhật, chờ vụ án trùng hôn kết thúc, nếu An gia lại kéo nhau lên tòa, bọn họ có khối cách kéo dài vụ tranh quyền nuôi con này. Kéo tới khi An Thừa Trạch trưởng thành, hắn thích ai thì ở với người ấy, quyền nuôi nấng gì đó chẳng cần đoạt nữa.
Bởi vậy, dẫu biết đây là lần tố tụng có khả năng thua vô cùng cao, Liễu Như vẫn nhất quyết không chùn bước trước đạo nghĩa mà ra quyết định.
Ân oán của đám nhà giàu vĩnh viễn là lựa chọn hàng đầu của tạp chí lá cải, dù đội ngũ paparazzi cuối thập niên 90 vẫn chưa mạnh mẽ như ngày nay, sức ảnh hưởng của truyền thông cũng chưa tới mức khổng lồ, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua ân oán tình cừu mười tám năm của chủ tịch Hồng Thế!
Các phóng viên biết tin về lệnh triệu tập từ lâu, bèn lũ lượt kéo tới giành chỗ vào hôm mở phiên tòa. Lệnh triệu tập nhận được rồi, mọi chuyện chẳng cách nào che giấu nữa, lão tướng An và chúng họ hàng thân thuộc nhà An cũng biết, bất kể xuất phát từ quan tâm hay sung sướng khi người gặp họa, ngày ấy tất cả đều có mặt chiếm ghế. Tô Ngọc Đình và An Chí Hằng cũng tới, gần đây hai mẹ con có chút mỏi mệt, trạng thái tinh thần không tốt. An Thừa Trạch với An Chí Hằng liếc nhau, đời này không cần giấu giếm, trong mắt An Chí Hằng ngập tràn hận thù, nhìn An Thừa Trạch bằng ánh mặt rừng rực lửa giận, miệng khép mở mấy lần, An Thừa Trạch hiểu khẩu hình của hắn: Đồ con hoang.
Hắn chả giận, sớm biết An Chí Hằng mồm chó chẳng mọc được ngà voi, chó cắn hắn một lần, việc gì hắn phải làm hành động thấp kém như cắn lại. Kỳ thực tâm trạng An Chí Hằng cũng dễ hiểu, bao năm qua tuy ba không thích mẹ, nhưng vẫn rất tốt với đứa con một là hắn. Mặc kệ An Mục Dương có bao nhiêu đàn bà, An Chí Hằng vẫn biết địa vị của mình không thể lung lay. Thậm chí mấy người đàn bà đó có sinh được con trai thì cũng còn nhỏ, căn bản không có lực uy hiếp. Song An Thừa Trạch ngang trời xuất thế đã mười bảy tuổi! Thêm nữa còn vô cùng xuất sắc về mọi mặt, từng có chứng nhận hạng nhất huấn luyện hướng đạo. Chớ thấy An Mục Dương là chủ tịch Hồng Thế mà lầm, người có tiếng nói tại An gia vẫn là lão tướng An. Lão tướng An thích trẻ ngoan học giỏi, càng thích người thân thủ tốt có thể bảo vệ quốc gia. Tính nết An Thừa Trạch nhất định được lão tướng An ưu ái, đến lúc đó ai là người thừa kế chưa biết chắc đâu.
An Chí Hằng cảm thấy bị uy hiếp nên mới phẫn nộ như thế. An Thừa Trạch lại chẳng coi An Chí Hằng ra gì, sau khi sống lại, hắn biết rõ nhất việc An gia đã là cây đại thụ mục nát. Thoạt nhìn ngăn nắp sáng chói, thực chất bên trong đã thối nát rỗng tuếch. Lão tướng An là anh hùng bảo vệ đất nước, tiếc rằng đời sau của ông chỉ biết dựa dẫm vinh quang đời trước, ngày càng tuột dốc. Đến đời An Chí Hằng, ngay cả hành vi buôn lậu ma túy tàn nhẫn cũng chẳng từ, đích xác là sâu mọt quốc gia!
So sánh An gia, rồi lại nhìn Thạch gia, ba anh em Thạch Nham Thạch Sâm Thạch Lỗi đều là nhân trung anh kiệt, còn chính trực vô cùng. Tuy đời sau chỉ được mỗi Thạch Thành, nhưng theo An Thừa Trạch, có Thạch Nghị ở đây, dù đám con cháu còn lại toàn cặn bã, anh vẫn có thể chống đỡ Thạch gia, huống hồ bản thân Thạch Thành đã là nhân tài ưu tú không thân với Thạch Nghị.
An gia chưa đủ gây sợ hãi.
Sau phiên tòa, quả nhiên những nhân chứng Liễu Như tìm đến đều bị luật sư biện hộ hỏi tới á khẩu, không đủ tin cậy. Người duy nhất tương đối bình tĩnh chính là con trai trưởng thôn, hồi ấy hắn là bạn học của Liễu Như, cũng tham dự hai tiệc cưới của hai người. Tốt nghiệp đại học giống cô, hiện đang làm việc cho cơ quan chính phủ, hắn cực kỳ trấn định, lời chứng khá đáng tin. Ai dè luật sư biện hộ lại xoáy từ góc độ khác, ép hỏi hắn phải chăng từng thầm yêu Liễu Như, nhiều năm qua vẫn ghi tạc trong lòng, chính vì tình nghĩa này mới giúp đỡ Liễu Như.
Đối với Liễu Như, vấn đề này thật nhảm nhí, hoàn toàn không cần để ý, ngờ đâu con trai thôn trưởng đỏ mặt ngay tại chỗ, biểu tình kia như muốn nói lại thôi, tất cả viết hết lên mặt, Thạch Lỗi tức đến suýt lật bàn.
Do đó, lời con trai trưởng thôn cũng không thể tin. Liễu Như đã đoán được kết cục, đang định bỏ cuộc thì chợt nghe người đàn ông trung niên trên bàn nhân chứng bảo: “Năm xưa tôi thầm mến Liễu Như, nhưng lúc đứng tại tòa, mỗi lời tôi nói đều trải qua thử thách lương tâm và tín nhiệm, tuyệt đối không dối trá. Tình cảm và thành thật chẳng hề mâu thuẫn, dù tôi thích Liễu Như, cũng sẽ nói sự thật. Hồi ấy đúng là An Mục Dương với Liễu Như chiếu theo quy mô tiệc cưới của thôn chúng tôi mà tổ chức, còn mời thân thích bạn bè trong thôn tới dự, trong nhà dán đầy chữ Hỉ, chủ hôn là ba tôi, người đứng đầu thôn. Thời điểm Liễu Như tìm tôi làm chứng, tôi đồng ý, nhưng tôi cũng biết lời mình chưa đủ thuyết phục. Thành ra tôi lục lọi đồ vật cũ trong nhà, trước ngày đi Bắc Kinh rốt cuộc cũng tìm thấy hai thứ!”
“Một, là nhật ký của trưởng thôn ba tôi, mọi việc đều được ghi chép trong đó, thậm chí có cả hạn hán và lũ lụt từng năm, tuyệt đối là thật. Thứ hai, chính là ảnh hôn lễ của Liễu Như cùng An Mục Dương do người được thuê chụp lại!”
Trong tay hắn cầm tấm ảnh đen trắng chụp lại trưởng thôn của Liễu Như và An Thừa Trạch cùng toàn bộ bạn bè thân thích của cô năm ấy. Chữ Hỉ thật to dán trên khung cửa sổ đơn sơ, quần áo trên người Liễu Như tuy nhìn không ra màu sắc, nhưng kiểu dáng chắc chắn là trang phục hôn lễ truyền thống. Mà khéo cái là, trong ảnh, thôn trưởng đứng tại chủ vị, trước mặt ông là đôi cô dâu chú rể đang uống rượu giao bôi!
Danh sách chương