Do cách nghĩ có điều thay đổi sau kỳ nghỉ hè, sang học kỳ hai An Thừa Trạch không đi theo con đường cao quý lãnh diễm như dĩ vãng, mà dần dần hòa nhập vào đoàn thể nhỏ của Thạch Nghị. Bắt chước những đứa trẻ bình thường khác ra ngoài rong chơi, cùng nhau ngâm cứu xem Thiên Mã Lưu Tinh Quyền với Lư Sơn Thăng Long Bá (1) cái nào lợi hại hơn, làm thế nào luyện ra Tiểu Vũ Trụ, có phải cứ nắm chặt quả đấm là có thể nổ tung quần áo, hay vũ điệu băng có giúp đông lạnh khí không, cuối cùng vẫn là Phượng Hoàng hay nhất, chết kiểu gì cũng sống lại được, còn có em gái… Ớ, không phải em gái á? Mịa nó, tim nát đầy đất rồi.

*Tiểu Vũ Trụ: tuyệt chiêu của các nhân vật trong Saint Seiya, tiểu vũ trụ chính là năng lượng tiềm tàng trong cơ thể chờ cơ hội bộc phát

Đương nhiên, mỗi lần thảo luận đến cuối cùng, mặc kệ là Thiên Mã Lưu Tinh Quyền hay Thiên Mã Sao Chổi Quyền, giành chiến thắng vẫn là quả đấm thép ngày càng cứng rắn của Thạch lão đại, tẩn một lũ nhóc nhít đến gà bay chó sủa, rồi hài lòng cười ha ha như thường lệ.

Bọn chúng cũng bắt đầu nghiên cứu xem nữ sinh nào xinh đẹp, nữ sinh nào thích trang điểm, ai thích nhỏ nào, ai cáu lên thì kéo bím tóc của nhỏ, thiếu niên ngây ngô quả thực hết sức ngây thơ, cũng vô cùng hồn nhiên.

Hiển nhiên trong suốt quá trình này, An Thừa Trạch vẫn giữ điệu bộ cao quý lãnh diễm, chỉ ngẫu nhiên khích một câu khiến các nhóc con tranh luận kịch liệt hơn. Nhưng lạ thay, thái độ này của hắn lại có thể dung nhập hoàn hảo với đám bé trai, khiến các đồng bọn chấp nhận hắn, sẽ không vì hắn học giỏi mà khinh bỉ. Nói thế nào nhỉ, tuy An Thừa Trạch là mọt sách đứng đầu khối, nhưng cũng là đàn ông đích thực, đích thực đó nha.

Thạch Nghị lúc này không quá mức chiếm hữu nữa, An Thừa Trạch gia nhập đoàn thể nhỏ của mình anh vui còn chả kịp, thi thoảng thấy hắn thân mật quá đà với đứa khác cũng sẽ ghen tuông, song đều nằm trong phạm vi chấp nhận được. Tóm lại, mỗi tối về nhà có đồng bọn nhỏ nấu cơm cho ăn, sáng sớm có đồng bọn nhỏ gọi ra ngoài tập thể dục, trước khi ngủ đồng bọn nhỏ còn kể chuyện cho nghe, hiện đã nghe xong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Triệu Vân vì răng lại ngầu như vậy! Những ngày tịch mịch đã có người bầu bạn, ba tháng ngắn ngủi cứ thế trôi qua một cách phong phú, đôi khi rỗi rãnh đánh lộn trêu ghẹo nhau, thường xuyên cùng rèn luyện học tập chơi đùa, cuộc sống tràn ngập sắc thái.

Trung học sát vách có thằng nhóc Dương Phong thỉnh thoảng tan học gặp được An Thừa Trạch sẽ vỗ vai hắn, sau đó nhét cho cục kẹo linh tinh gì đó, thiệt chịu hết nổi mà!

Cấp hai với tiểu học dầu sao cũng thuộc hai đẳng cấp, học sinh cấp hai không thèm bắt nạt nhóc con, cũng chẳng muốn chơi với chúng. Mà học sinh tiểu học rất sợ mấy anh cấp hai cao cao to to, luôn nỗ lực cách xa bọn họ. Thạch Nghị dĩ nhiên không sợ học sinh cấp hai, nhưng trước kia cũng là nước giếng không phạm nước sông, có lẽ đã tình cờ gặp qua Dương Phong, song không tiếp xúc nên chẳng mấy ấn tượng. Chỉ khi nào chú ý tới một người mới cảm thấy bất cứ nơi nào cũng có mặt hắn, nhất là xung quanh Tiểu Trạch. Kỳ thật, mỗi tháng họ chỉ thấy nhau ba lần, nhưng lần nào lần ấy bị Thạch Nghị biến thành quang cảnh ngập mùi thuốc súng. Dương Phong cũng thế, vóc người hắn rất lớn, sau kỳ nghỉ dường như còn cao thêm chút, thế mà lại đánh đấm với một tên nhóc 11 tuổi, quan trọng nhất là còn đánh không nổi!

May mà giữa cấp hai với tiểu học có ranh giới, dù hai lão đại đánh nhau cỡ nào, thủ hạ hai bên cũng sẽ không ẩu đả. Nhưng đứa nào cũng thấy kỳ quái, An Thừa Trạch lần nào cũng bị vây ở trung tâm bão táp, sao tới giờ vẫn chưa bị gì, hơn nữa hai lão đại đều đối tốt với hắn nữa chứ? Vô cùng may mắn là trung học số 4 với tiểu học tỉnh chỉ có hai vị này tham gia hướng đạo, còn lại đều đến từ các trường khác, bằng không chỉ e mặt mũi của hai lão đại sẽ nát bét hết, thành tích học tập chưa tính, huấn luyện hướng đạo còn bị một nhóc con thân bốn khúc giành mất hạng nhất, ê mặt chưa.

An Thừa Trạch lắc đầu, chả cách nào điều hòa mâu thuẫn giữa Thạch Nghị và Dương Phong, ai cũng nghĩ đối phương là tiện nhân, đại khái cũng là một dạng anh em, là địch mà cũng là bạn.

Tháng ngày hạnh phúc đi qua rất nhanh, trong lúc Thạch Nghị mải vui đến quên trời quên đất, Liễu Như ra ngoài khảo sát gần bốn tháng rốt cuộc cũng mang một đống máy móc trở về!

Do nhà An Thừa Trạch không có điện thoại, thông tin thời bấy giờ cũng chưa phát triển, Liễu Như chắc cũng muốn tạo bất ngờ cho con trai, nên không thông báo mà trực tiếp kéo máy móc và nguyên liệu làm điểm tâm vào nhà, xong xuôi mới đi tìm con mình, tính cho con trai một niềm vui bất ngờ.

Liễu Như đứng trước cổng trường, thời ấy trường cách nhà rất gần, trên đường lại an toàn, phụ huynh đi đón con rất ít, dù có muốn đến đón, chính bản thân đứa trẻ cũng thấy xấu hổ, mấy đứa khác đều tự về nhà nha. Trước cổng chỉ có mình cô là người lớn, học sinh lớp một hai ba tan học trước liếc qua, dì kia đẹp quá đi!

Một tiết nữa trôi qua, các bạn nhỏ mới lục tục kéo nhau ra ngoài. Lúc này, Lâm Vạn Lý đang bận huyên thuyên: “Vương Di lớp ba xinh lắm nha, tính tình phóng khoáng, da trắng, về sau khẳng định là mỹ nhân; Tiếp theo là Triệu Nghiên lớp một, tuy mắt một mí, nhưng ngũ quan rất ưa nhìn, lớn lên chắc chắn cũng xinh; Thiến Thiến lớp sáu… Hắc hắc, người đẹp nhất chính là đây, mặt như cục bột, da trắng như kem bơ… Nhân tiện, bánh gatô kem bơ ngon lắm, tháng trước cô nhỏ tớ mua đem đến đại thọ bà nội, ngon lắm ấy…”

Lâm Vạn Lý không hổ là ông trùm giải trí tương lai, mới đó đã lập ra bảng xếp hạng các mỹ nữ có tiềm năng và khí chất trong trường, Thiến Thiến lớp sáu hiển nhiên có quan hệ khá tốt với nó, nên cũng kéo theo chút hảo cảm. Đáng tiếc, hiện ông trùm giải trí vẫn chỉ là nhóc ham ăn chưa thạo việc đời, mỹ nữ cùng kem bơ không thể kiêm được, ham ăn vẫn chọn kem bơ thôi.

Nói một hồi, nó đột nhiên chỉ ra cổng, ồ òa hai tiếng: “Kia, kia là đẹp nhất! Còn đẹp hơn cô nhỏ tớ nữa!”

Nhóc con đều nghĩ người nhà mình tốt nhất, người phụ nữ có thể khiến Lâm Vạn Lý cho rằng đẹp hơn cả cô nhỏ cực mốt của nó chỉ e thực sự là mỹ nhân. An Thừa Trạch nhòm theo ngón tay nó, xém nữa ngẩn ngơ.

Khi đó chịu ảnh hưởng của kịch Hồng Kông, phái đẹp vùng duyên hải đang theo mốt tóc quăn môi đỏ jacket hưu nhàn, phụ nữ nội địa đều thấy ăn diện như vậy không đứng đắn, nhưng trong lòng cũng rất hâm mộ các cô nàng thời thượng xinh đẹp. Liễu Như có lẽ vẫn còn bảo thủ, tuy học tập phương thức ăn mặc của địa phương, nhưng không uốn tóc thật quăn, mà chỉ uốn đuôi tóc hơi quăn, cộng thêm tóc cô vốn đen mượt lại thẳng, hơi quăn như vậy thoạt nhìn vừa tự nhiên vừa thời trang. Cô trang điểm nền nã, song vì bảo thủ nên không tô môi quá đỏ mà chỉ phơn phớt, vừa không khiến người ta cảm thấy quá diễm lệ, vừa giúp sắc mặt sáng sủa lên. Mắt trông to hơn ngày trước, hẳn là vẽ viền mắt, nhưng vẽ chìm chứ không hun khói, tại cái thời mà mọi người không nhìn quen trang điểm, căn bản chẳng ai nhận ra cô vẽ mắt. Bóng mắt vốn đã đẹp rồi nên không tô thêm, chỉ thoa chút phấn lên mặt, giúp da nom có vẻ trắng hơn, lại vô cùng tự nhiên. Lông mày cũng chỉnh sửa chút đỉnh, chỉ đơn giản chỉnh lại hình dạng, chứ không nhổ sạch rồi xăm như người ta, vẫn mày liễu như mực.

Tính cách bảo thủ và phong cách trang điểm của thời đại này khiến Liễu Như tạo ra cách trang điểm tự nhiên trước thời đại, mới nhìn cứ như không trang điểm, so với dĩ vãng còn rạng rỡ hơn ba phần.

Nhưng may là cô không mặc jacket và quần jean rộng như trong kịch Hồng Kông, đàn ông ăn mặc như thế rất ngầu, nhưng với phụ nữ thì hoàn toàn không thể hiện được đường cong cơ thể, chỉ trông có vẻ mập. Gió mùa thu ở tỉnh Kiến rất lớn, cô mặc áo khoác dài và quần len ống thẳng phối với giày da cao gót, trang nhã mà đúng mực, không quá lố lại đường hoàng, thể hiện hoàn mỹ ưu điểm thon thả cao gầy của cô.

Khi ấy chưa lưu hành khuyên tai cỡ lớn, Liễu Như chỉ đeo khuyên tai nhỏ để tăng thêm phần rạng rỡ, vừa ý nhị vừa phóng khoáng, khiến phong cách thời trang đẹp đẽ bị xem là không đứng đắn tại đương thời hóa thành khí chất. Ba cô sáu bà cổ hủ nhất cũng sẽ không bảo cô trang điểm đẹp, cùng lắm chỉ quở trách cô phá của, phụ nữ độc thân nuôi con đã chẳng dễ, thế mà còn dám mặc loại quần áo vừa nhìn đã thấy quý này.

Thực ra tại Quảng Châu, những kiểu quần áo nội địa có thể bán tới một hai trăm, trong khi giá mua chỉ có mười mấy thậm chí mấy đồng.

Lần đi Quảng Châu này, Liễu Như được mở rộng tầm mắt, rốt cuộc cũng liên hệ được kiến thức thời đại học với thực tế, phát hiện bản thân lúc trước quả là ếch ngồi đáy giếng, cứ bám mãi vào cái xí nghiệp nhà nước kia chỉ bỏ lỡ cơ hội kinh doanh cực tốt ở tỉnh Kiến. Giá thấp mua vào, giá cao bán ra, tích lũy vốn, thị trường chứng khoán, bất động sản, hiện tại không cần An Thừa Trạch nhắc Liễu Như về sự sôi trào của thị trường bất động sản tương lai, chỉ ngẫm lại năm đó trong tay rõ ràng nắm mấy ngàn lại không mua mấy căn nhà lều, Liễu Như liền hối hận không thôi.

Đã phát triển được kha khá ở Quảng Châu rồi, muốn gây dựng sự nghiệp không khó, sức cạnh tranh cũng lớn. Liễu Như lưỡng lự mấy ngày, sau cùng vẫn quyết định trở lại tỉnh Kiến đang phát triển mở tiệm điểm tâm. Quảng Châu tốt thì tốt thật, nhưng muốn kiếm nhiều tiền thì phải chọn đúng thời cơ thành phố đang khởi bước.

Cô hùng tâm tráng chí ngập tràn hi vọng trở lại tỉnh Kiến, khoảnh khắc bước vào cửa nhà lại buông lơi tất cả khát vọng, trong lòng đâu đâu cũng là hình bóng con trai bé bỏng.

Giờ cô có thể dựa vào chính mình, tuy An Thừa Trạch không phải chỗ dựa duy nhất của cô, nhưng là niềm quyến luyến duy nhất. Người có thể cưỡng chế di dời hết thảy tham vọng, chừa lại mỗi dịu dàng, chỉ mình An Thừa Trạch.

Thấy con trai cùng một đám đồng bọn nhỏ ra khỏi cổng trường, coi mòi quen không ít bạn, Liễu Như vẫy vẫy tay, nụ cười ấm áp mang chút gió mát ngày thu, nắng chiều rực rỡ sưởi ấm thân hình.

An Thừa Trạch nhận ra bản thân bỗng trở nên bé nhỏ, lực khống chế yếu đi, hắn thế mà muốn làm chuyện mất thể diện như vừa gọi “Mẹ” vừa vội vàng lao vào lòng Liễu Như cọ cọ… Được rồi, đại khái là lệ tuôn lưu truyền từ Saint Seiya, lệ tuôn cũng dần xuất hiện, dù chỉ tượng trưng, nhưng cũng quê chết.

Chân hắn cứng đờ, phảng phất như không tin vào mắt mình, dụi mắt mãi mới xác định đây chẳng phải ảo tưởng, mà thực sự là người mẹ xinh đẹp quyến rũ của hắn, còn chờ gì nữa, lao vào ngay chứ còn!

Hiềm nỗi luôn có cái loại thẳng tính thân thể hành động trước đại não, vừa trông thấy Liễu Như liền kêu to “Dì Liễu”, rồi tiến lên giành ôm Liễu Như trước, rúc vào lòng cô dụi dụi. Đồng chí đen nhẻm còn vừa dụi vừa giơ tay chữ V đắc ý với Lâm Vạn Lý, thấy chưa, dì xinh đẹp này là dì tao đó nha!

An Thừa Trạch: “…”

Chả biết chúng nó so cái quái gì nữa!

Song, lúc này An Thừa Trạch nào còn tâm tư thổ tào, chậm nửa nhịp nhưng cũng nhanh chóng nhào vào lòng Liễu Như, lúc tới gần liền đạp chân Thạch Nghị, lợi dụng vóc người lùn chui xuống dưới nách Thạch Nghị, đẩy hắn khỏi lòng Liễu Như, đoạn quăng luôn ra ngoài.

Liễu Như: “…”

Tuy con trai kết được bạn, nhưng có vẻ cũng học đòi đánh nhau, nhất định là Thạch Nghị làm gương xấu, sau này tìm thằng nhóc tính sổ mới được.

—–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện