Trong giới học sinh có một loại người khiến người ta khinh bỉ nhất, đó chính là mách lẻo. Kiếp trước An Thừa Trạch bị Thạch Nghị bắt nạt nhiều lần như vậy mà chưa từng nghĩ đến tìm thầy cô cáo trạng, nguyên nhân chủ yếu cũng do loại tư tưởng ấy. Còn đời này không muốn đi mách là vì thấy chẳng cần thiết, chẳng qua chỉ là một Thạch Nghị, tự mình dư sức thu phục, cần gì phải xin người khác hỗ trợ. Hiện tại cũng giống thế, Lâm Vạn Lý và Trình Phi thật sự rất dễ xử, con nít dễ dụ lắm, mới khích có mấy câu đã khiến bọn chúng ra tay đánh nhau. Bước kế tiếp tương đối dễ, chỉ việc thả một ít ơn huệ làm bọn nhỏ tiếp nhận mình, thậm chí xem hắn là thành viên, đồng ý cho hắn đi theo Thạch Nghị.
Nhưng, việc gì phải thế? Hắn vốn định dùng một đao trả món nợ đời trước cho Thạch Nghị, kết quả bị Thạch thổ phỉ gây khó dễ, bắt một học sinh tiểu học phải phụ đạo cho con mình, khiến Thạch Nghị dán dính lấy hắn. Hắn lợi dụng mượn tiền của Thạch Nghị cùng lắm là muốn thu chút tiền công dạy thêm thôi, với lại bản thân Thạch Nghị cũng kiếm bộn tiền từ việc buôn bán mà, tính đi tính lại vẫn là Thạch Nghị mang ơn hắn. Cả một dây chuyền tiếp xúc dẫn tới Thạch Nghị chủ động quấn lấy mình nào phải lỗi của hắn, giờ còn vì lấy lòng Thạch Nghị mà bị chặn đường… Ngàn sai vạn sai đều tại Thạch Nghị trêu chọc mình nên mới đưa tới phiền toái, dù có biện pháp giải quyết, nhưng việc gì hắn phải gánh trách nhiệm thay Thạch Nghị, nhất định phải bắt anh nhận ra việc này, việc do Thạch Nghị gây ra thì anh tự đi mà giải quyết.
Đương nhiên, An Thừa Trạch sẽ không làm cái loại chuyện thấp kém như mách lẻo. Tố cáo chỉ dùng vào lúc cần thiết nhất, còn việc nhỏ này cứ để Thạch Nghị tự nghĩ ra đi.
Vì vậy, hôm sau An Thừa Trạch không chịu về nhà với Thạch Nghị nữa, thà rằng ngồi một mình trong lớp ăn cơm chan canh. Thạch Nghị hiển nhiên cũng chẳng được ăn điểm tâm và đồ ăn của An Thừa Trạch nữa, nhưng anh không so đo việc này lắm, chỉ không hiểu sao An Thừa Trạch lại đột nhiên không để ý tới mình, mình làm sai cái gì sao?
Mấy ngày kế tiếp vẫn diễn ra như thế, dù Thạch Nghị có đần hơn nữa cũng nhận ra An Thừa Trạch cố ý lảng tránh mình. Mấy lần anh muốn tìm An Thừa Trạch hỏi cho rõ ràng, nhưng người ta lại luôn lẩn đâu mất. Lúc này An Thừa Trạch cứ như cá chạch, vô cùng trơn trượt, căn bản không làm sao tóm được.
Tâm trạng Thạch Nghị không tốt, nói chuyện với các đàn em cũng cực kỳ thô lỗ. Thời điểm hoạt động tự do trong tiết thể dục, Lâm Vạn Lý đánh nhau với Trình Phi đến giờ chân vẫn còn hơi xanh, nó khập khiễng đến cạnh Thạch Nghị: “Lão đại, dạo này anh bị sao vậy, ăn phải thuốc súng hở?”
Các tiểu đệ khác chẳng đứa nào dám hỏi, Lâm Vạn Lý tự nhận là tâm phúc của Thạch Nghị, nên cũng lớn mật mở miệng.
“Cậu ta không để ý tới tao.” Toàn thân Thạch Nghị tỏa ra khí đen, mắt nhìn chằm chằm An Thừa Trạch đang chạy chậm. Từ lúc sống lại đến nay, ngoại trừ quãng thời gian bị thương kia, dù mỗi ngày đều bận rộn và mệt mỏi, nhưng An Thừa Trạch đều sẽ dành thời gian rèn luyện thân thể. Hai năm đi phục dịch đủ cho con người ta nhận thức rõ tầm quan trọng của thể năng, kiếp này không thể chỉ lo học tập như kiếp trước, mà phải chú ý tập luyện nữa. Vừa nãy Thạch Nghị muốn chạy bộ chung với An Thừa Trạch nhưng bị né tránh, qua mấy lần như vậy, Thạch Nghị cũng biết tự ái, dĩ nhiên sẽ không tiếp tục đeo bám, quyết đoán xoay người đi.
Còn biết thức thời đấy. Lâm Vạn Lý hài lòng nghĩ, quả nhiên mình mới là tâm phúc của lão đại, thằng An Thừa Trạch kia, dọa sơ sơ hai câu đã chạy biến.
Thạch Nghị cảm thấy tâm trạng rất bức bối, cần được xả giận một chút. Anh để ý thấy chân Lâm Vạn Lý mất tự nhiên, hỏi: “Chân mày sao vậy, bị ai đánh?”
“Không sao không sao, đã đánh trả rồi.” Lâm Vạn Lý vội đáp, tuyệt đối không thể để lão đại biết lý do nó với Trình Phi đánh nhau.
“Nói mau, là ai đánh, tao tìm nó tính sổ!” Thạch Nghị vô cùng có nghĩa khí anh em, dứt khoát phải giúp Lâm Vạn Lý trả đũa.
“Không không không! Thật không cần đâu mà!” Lâm Vạn Lý có chút kích động lắc đầu.
Bấy giờ, Trình Phi từ xa nhìn thấy đồ hèn Lâm Vạn Lý thế mà đang nịnh bợ lão đại, vội vã chạy qua. Ai ngờ vừa lại gần, Thạch Nghị đã nổi điên: “Sao mặt mày sưng phù thế kia? Hai tụi bay rốt cuộc làm sao, đánh nhau với ai, khai mau!”
Trình Phi hối hận cực kỳ, đồ hèn kia toàn nhắm vào mặt mà đánh, hại nó mấy bữa nay không dám gặp lão đại. Hôm nay vừa sốt ruột chạy tới đã chọc trúng tổ ong vò vẽ, biết giải thích làm sao đây?
Dưới uy thế áp đảo của Thạch Nghị, đầu óc hai đứa trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ tới lấy cớ. Thực ra không phải không muốn lấy cớ, mà là tìm không được kẻ đổ tội. Hai đứa bây giờ rõ ràng là đánh nhau, nhưng đánh với ai… Bất kể là với ai, chỉ cần Thạch Nghị đi tính sổ là sẽ lòi ra hết!
Thấy không ai trả lời, Thạch Nghị tưởng bọn nó bị mấy học sinh cấp hai kế bên bắt nạt, sợ anh chịu thiệt nên không dám nói. Lập tức tìm mấy thằng em khác trong lớp hỏi thăm, các tiểu đệ chịu không nổi áp lực truy hỏi của Thạch Nghị, rốt cuộc cũng khai ra, bảo lúc bọn họ chặn đầu An Thừa Trạch, Lâm Vạn Lý và Trình Phi tranh giành vị trí đàn em số một nên đánh nhau.
Mặt Thạch Nghị vốn đã đen, hiện tại nom càng giống than đá, thậm chí sắp phát sinh phản ứng cháy tới nơi rồi. Anh nhớ lại mấy hôm nay lúc tìm An Thừa Trạch nói chuyện, Tiểu Trạch luôn nhìn quanh quất bốn phía, nếu thấy đàn em của mình gần đó sẽ cúi đầu ngay, im thin thít tránh đi.
Em trai mình lại bị lũ đàn em ăn hiếp, thế mà được sao!
Cho dù Lâm Vạn Lý với Trình Phi là anh em chơi thân từ thời mầm non tới giờ, nhưng An Thừa Trạch chỉ dùng vài ngày ngẳn ngủi đã đi vào lòng Thạch Nghị, được anh coi là người nhà. Anh em bắt nạt người nhà chính là phản bội trắng trợn, tuy hồi trước người ăn hiếp An Thừa Trạch nhiều nhất là mình, nhưng anh có thể không có nghĩa kẻ khác cũng có thể, nhất là tại thời điểm quan hệ giữa anh và Tiểu Trạch đang tốt như này!
Do vậy, Thạch Nghị quyết đoán đập hai đàn em số một một trận nhừ đòn ngay trước mặt An Thừa Trạch.
Tan học ngày đó, An Thừa Trạch lâu ngày không gặp lại bị Thạch Nghị ngăn chặn, nhưng lần này không phải bắt nạt, mà là mang An Thừa Trạch tới nơi vẫn thường tụ họp, ôm vai củ cải đỏ rồi tuyên bố với chúng đàn em: “Từ nay về sau Tiểu Trạch chính là em trai anh mày, là người được anh mày bảo vệ, ai bắt nạt cậu ấy chính là bắt nạt tao!”
Nói xong còn lườm hai tên đang cụp đuôi, Lâm Vạn Lý và Trình Phi y như gà trống bại trận, nhưng vẻ mặt lại càng ấm ức, mọt sách là cái thá gì mà được lão đại đối tốt như vậy.
An Thừa Trạch cũng chả có hứng ăn hiếp mấy nhóc con xấu xa, còn vấn đề “anh với em đang tốt, em không muốn anh tốt với nó, tại sao anh phải tốt với nó”, chẳng qua là nhị vị vẫn chưa hết hi vọng, quả nhiên đói đòn mà.
Lâm Vạn Lý và Trình Phi không muốn hắn đi với Thạch Nghị, một là ghen ăn tức ở, hai là coi thường. Chính vì coi thường nên càng ghen tị. Dù không muốn cùng nhị vị xoắn xuýt vấn đề tranh thủ tình cảm, nhưng bị hai nhóc xấu xa khinh bỉ, thâm tâm An Thừa Trạch cực kỳ bất mãn.
Đời trước hắn bị xem thường rất nhiều, đời này bày mưu tính kế không phải để tranh giành một “thủ lĩnh”. Nếu là nằm gai nếm mật nhẫn nại thì hắn còn chịu được, nhưng bị hai nhóc con khinh thường quả thực rất hạ giá mình.
Ra sức liếc tên Thạch Nghị gây phiền phức cho mình xong, An Thừa Trạch thả cặp sách xuống, cởi đồng phục, lộ ra áo len trắng sạch sẽ bên trong. Áo len là hè năm ngoái Liễu Như đan cho hắn, thời ấy đa số phụ nữ đều tự đan len làm giày, áo và chăn. Quần áo và cặp sách mấy năm nay của An Thừa Trạch cơ bản đều là thành phẩm sau nhiều đêm trắng dưới ánh đèn của Liễu Như. Gia đình bình thường sẽ không đan áo len trắng cho trẻ con, nhưng Liễu Như thích trông con mình thật sạch sẽ, vậy mới không bị người ta xem là nhóc bẩn thỉu.
Mấy ngày này, An Thừa Trạch mập lên không ít, sắc mặt hồng hào, vóc dáng cũng cao hơn chút, mặc áo len trắng thoạt nhìn vừa sạch sẽ vừa ngoan ngoãn. Mắt Thạch Nghị lập lòe, nom An Thừa Trạch thuận mắt hơn đám đàn em suốt ngày lăn lộn trong bùn đất kia nhiều, dẫu không có điểm tâm với phụ đạo, anh cũng muốn chơi với An Thừa Trạch. Trong lòng Thạch lão đại có bí mật khó nói, trước kia bắt nạt An Thừa Trạch, ngoài miệng thì bảo tại hắn không biết điều, không làm bài tập giúp mình, thật tình Thạch Nghị phiền muộn lắm thay. Anh cũng tỏ ý tốt muốn làm anh em với An Thừa Trạch, An Thừa Trạch lại cứ cho anh ăn trái bơ, ông vua con hết nhịn nổi nên đành đi tìm An Thừa Trạch gây rối. Nhóc con càng thích ai thì càng hay ăn hiếp người ấy, Thạch Nghị chỉ muốn gây chú ý với An Thừa Trạch, cầm quà sinh nhật – mã tấu Thụy Sĩ — cho An Thừa Trạch xem cũng là muốn khoe thôi, đáng tiếc lại tự xơi nhầm quả đắng ở kiếp trước.
Củ cải đỏ 11 tuổi trắng trẻo, sạch sẽ, đẹp mắt, thậm chí còn có điểm xinh xắn đáng yêu, vững vàng bước tới trước mặt hai nhóc cao hơn mình nửa cái đầu, nói đặc biệt bình tĩnh: “Tôi biết các cậu không phục, không phục vậy đánh một trận đi, đỡ mắc công sau này lại uy hiếp tôi, tôi muốn đánh các cậu còn phải nể mặt Thạch Nghị.”
Lâm Vạn Lý, Trình Phi: “…”
Mẹ kiếp, bị khinh bỉ kiểu đó cho dù lão đại đứng sờ sờ đây cũng phải dạy cho thằng ranh này một bài học, chính nó tự tìm, lão đại không có lý do ngăn cản.
Vì thế, hai đứa tự tìm chết đánh về phía An Thừa Trạch, chỉ thấy nhóc con nhỏ nhỏ tiêu sái nghiêng người, chuẩn xác chen vào giữa cả hai, công kích một cách chớp nhoáng. Trong lúc nghiêng người, An Thừa Trạch một tay nâng nách Lâm Vạn Lý, một cước đá vào đầu gối nó, dưới chân Lâm Vạn Lý mềm oặt, bị An Thừa Trạch đúng lúc bắt lấy, chả biết xài cách gì mà khiêng được Lâm Vạn Lý qua vai rồi ném ra ngoài!
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, An Thừa Trạch đã quay người chống lại Trình Phi, lật người túm chặt, rồi cong đầu gối thúc vào eo Trình Phi, khéo léo đẩy nó ra ngoài. Trình Phi chỉ cảm thấy cả người mất lực, ngay sau đó bị An Thừa Trạch quăng đi, vừa vặn nằm sấp lên người Lâm Vạn Lý bị ném qua vai vẫn chưa gượng dậy nổi, xếp thành một đống với nó.
Trong khi mấy đứa khác vẫn mải ⊙o⊙, An Thừa Trạch chỉ nhẹ nhàng vỗ tay, áo len trắng không nhiễm một hạt bụi. Hắn mặc lại đồng phục, đeo cặp lên vai, bước lên gò cao, quay lưng với ánh mặt trời, đứng giữa hào quang nhàn nhạt bao phủ, nói: “Không phải đánh không lại các cậu, chỉ không muốn chấp nhặt mà thôi. Tôi nịnh bợ lão đại các cậu á? Muốn tôi đánh với cậu ta một trận không?”
Bị túm lấy hung hăng đánh vào mặt – Thạch Nghị: “…”
Mợ nó, cứ như là thua thật rồi ấy!
Nhưng, việc gì phải thế? Hắn vốn định dùng một đao trả món nợ đời trước cho Thạch Nghị, kết quả bị Thạch thổ phỉ gây khó dễ, bắt một học sinh tiểu học phải phụ đạo cho con mình, khiến Thạch Nghị dán dính lấy hắn. Hắn lợi dụng mượn tiền của Thạch Nghị cùng lắm là muốn thu chút tiền công dạy thêm thôi, với lại bản thân Thạch Nghị cũng kiếm bộn tiền từ việc buôn bán mà, tính đi tính lại vẫn là Thạch Nghị mang ơn hắn. Cả một dây chuyền tiếp xúc dẫn tới Thạch Nghị chủ động quấn lấy mình nào phải lỗi của hắn, giờ còn vì lấy lòng Thạch Nghị mà bị chặn đường… Ngàn sai vạn sai đều tại Thạch Nghị trêu chọc mình nên mới đưa tới phiền toái, dù có biện pháp giải quyết, nhưng việc gì hắn phải gánh trách nhiệm thay Thạch Nghị, nhất định phải bắt anh nhận ra việc này, việc do Thạch Nghị gây ra thì anh tự đi mà giải quyết.
Đương nhiên, An Thừa Trạch sẽ không làm cái loại chuyện thấp kém như mách lẻo. Tố cáo chỉ dùng vào lúc cần thiết nhất, còn việc nhỏ này cứ để Thạch Nghị tự nghĩ ra đi.
Vì vậy, hôm sau An Thừa Trạch không chịu về nhà với Thạch Nghị nữa, thà rằng ngồi một mình trong lớp ăn cơm chan canh. Thạch Nghị hiển nhiên cũng chẳng được ăn điểm tâm và đồ ăn của An Thừa Trạch nữa, nhưng anh không so đo việc này lắm, chỉ không hiểu sao An Thừa Trạch lại đột nhiên không để ý tới mình, mình làm sai cái gì sao?
Mấy ngày kế tiếp vẫn diễn ra như thế, dù Thạch Nghị có đần hơn nữa cũng nhận ra An Thừa Trạch cố ý lảng tránh mình. Mấy lần anh muốn tìm An Thừa Trạch hỏi cho rõ ràng, nhưng người ta lại luôn lẩn đâu mất. Lúc này An Thừa Trạch cứ như cá chạch, vô cùng trơn trượt, căn bản không làm sao tóm được.
Tâm trạng Thạch Nghị không tốt, nói chuyện với các đàn em cũng cực kỳ thô lỗ. Thời điểm hoạt động tự do trong tiết thể dục, Lâm Vạn Lý đánh nhau với Trình Phi đến giờ chân vẫn còn hơi xanh, nó khập khiễng đến cạnh Thạch Nghị: “Lão đại, dạo này anh bị sao vậy, ăn phải thuốc súng hở?”
Các tiểu đệ khác chẳng đứa nào dám hỏi, Lâm Vạn Lý tự nhận là tâm phúc của Thạch Nghị, nên cũng lớn mật mở miệng.
“Cậu ta không để ý tới tao.” Toàn thân Thạch Nghị tỏa ra khí đen, mắt nhìn chằm chằm An Thừa Trạch đang chạy chậm. Từ lúc sống lại đến nay, ngoại trừ quãng thời gian bị thương kia, dù mỗi ngày đều bận rộn và mệt mỏi, nhưng An Thừa Trạch đều sẽ dành thời gian rèn luyện thân thể. Hai năm đi phục dịch đủ cho con người ta nhận thức rõ tầm quan trọng của thể năng, kiếp này không thể chỉ lo học tập như kiếp trước, mà phải chú ý tập luyện nữa. Vừa nãy Thạch Nghị muốn chạy bộ chung với An Thừa Trạch nhưng bị né tránh, qua mấy lần như vậy, Thạch Nghị cũng biết tự ái, dĩ nhiên sẽ không tiếp tục đeo bám, quyết đoán xoay người đi.
Còn biết thức thời đấy. Lâm Vạn Lý hài lòng nghĩ, quả nhiên mình mới là tâm phúc của lão đại, thằng An Thừa Trạch kia, dọa sơ sơ hai câu đã chạy biến.
Thạch Nghị cảm thấy tâm trạng rất bức bối, cần được xả giận một chút. Anh để ý thấy chân Lâm Vạn Lý mất tự nhiên, hỏi: “Chân mày sao vậy, bị ai đánh?”
“Không sao không sao, đã đánh trả rồi.” Lâm Vạn Lý vội đáp, tuyệt đối không thể để lão đại biết lý do nó với Trình Phi đánh nhau.
“Nói mau, là ai đánh, tao tìm nó tính sổ!” Thạch Nghị vô cùng có nghĩa khí anh em, dứt khoát phải giúp Lâm Vạn Lý trả đũa.
“Không không không! Thật không cần đâu mà!” Lâm Vạn Lý có chút kích động lắc đầu.
Bấy giờ, Trình Phi từ xa nhìn thấy đồ hèn Lâm Vạn Lý thế mà đang nịnh bợ lão đại, vội vã chạy qua. Ai ngờ vừa lại gần, Thạch Nghị đã nổi điên: “Sao mặt mày sưng phù thế kia? Hai tụi bay rốt cuộc làm sao, đánh nhau với ai, khai mau!”
Trình Phi hối hận cực kỳ, đồ hèn kia toàn nhắm vào mặt mà đánh, hại nó mấy bữa nay không dám gặp lão đại. Hôm nay vừa sốt ruột chạy tới đã chọc trúng tổ ong vò vẽ, biết giải thích làm sao đây?
Dưới uy thế áp đảo của Thạch Nghị, đầu óc hai đứa trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ tới lấy cớ. Thực ra không phải không muốn lấy cớ, mà là tìm không được kẻ đổ tội. Hai đứa bây giờ rõ ràng là đánh nhau, nhưng đánh với ai… Bất kể là với ai, chỉ cần Thạch Nghị đi tính sổ là sẽ lòi ra hết!
Thấy không ai trả lời, Thạch Nghị tưởng bọn nó bị mấy học sinh cấp hai kế bên bắt nạt, sợ anh chịu thiệt nên không dám nói. Lập tức tìm mấy thằng em khác trong lớp hỏi thăm, các tiểu đệ chịu không nổi áp lực truy hỏi của Thạch Nghị, rốt cuộc cũng khai ra, bảo lúc bọn họ chặn đầu An Thừa Trạch, Lâm Vạn Lý và Trình Phi tranh giành vị trí đàn em số một nên đánh nhau.
Mặt Thạch Nghị vốn đã đen, hiện tại nom càng giống than đá, thậm chí sắp phát sinh phản ứng cháy tới nơi rồi. Anh nhớ lại mấy hôm nay lúc tìm An Thừa Trạch nói chuyện, Tiểu Trạch luôn nhìn quanh quất bốn phía, nếu thấy đàn em của mình gần đó sẽ cúi đầu ngay, im thin thít tránh đi.
Em trai mình lại bị lũ đàn em ăn hiếp, thế mà được sao!
Cho dù Lâm Vạn Lý với Trình Phi là anh em chơi thân từ thời mầm non tới giờ, nhưng An Thừa Trạch chỉ dùng vài ngày ngẳn ngủi đã đi vào lòng Thạch Nghị, được anh coi là người nhà. Anh em bắt nạt người nhà chính là phản bội trắng trợn, tuy hồi trước người ăn hiếp An Thừa Trạch nhiều nhất là mình, nhưng anh có thể không có nghĩa kẻ khác cũng có thể, nhất là tại thời điểm quan hệ giữa anh và Tiểu Trạch đang tốt như này!
Do vậy, Thạch Nghị quyết đoán đập hai đàn em số một một trận nhừ đòn ngay trước mặt An Thừa Trạch.
Tan học ngày đó, An Thừa Trạch lâu ngày không gặp lại bị Thạch Nghị ngăn chặn, nhưng lần này không phải bắt nạt, mà là mang An Thừa Trạch tới nơi vẫn thường tụ họp, ôm vai củ cải đỏ rồi tuyên bố với chúng đàn em: “Từ nay về sau Tiểu Trạch chính là em trai anh mày, là người được anh mày bảo vệ, ai bắt nạt cậu ấy chính là bắt nạt tao!”
Nói xong còn lườm hai tên đang cụp đuôi, Lâm Vạn Lý và Trình Phi y như gà trống bại trận, nhưng vẻ mặt lại càng ấm ức, mọt sách là cái thá gì mà được lão đại đối tốt như vậy.
An Thừa Trạch cũng chả có hứng ăn hiếp mấy nhóc con xấu xa, còn vấn đề “anh với em đang tốt, em không muốn anh tốt với nó, tại sao anh phải tốt với nó”, chẳng qua là nhị vị vẫn chưa hết hi vọng, quả nhiên đói đòn mà.
Lâm Vạn Lý và Trình Phi không muốn hắn đi với Thạch Nghị, một là ghen ăn tức ở, hai là coi thường. Chính vì coi thường nên càng ghen tị. Dù không muốn cùng nhị vị xoắn xuýt vấn đề tranh thủ tình cảm, nhưng bị hai nhóc xấu xa khinh bỉ, thâm tâm An Thừa Trạch cực kỳ bất mãn.
Đời trước hắn bị xem thường rất nhiều, đời này bày mưu tính kế không phải để tranh giành một “thủ lĩnh”. Nếu là nằm gai nếm mật nhẫn nại thì hắn còn chịu được, nhưng bị hai nhóc con khinh thường quả thực rất hạ giá mình.
Ra sức liếc tên Thạch Nghị gây phiền phức cho mình xong, An Thừa Trạch thả cặp sách xuống, cởi đồng phục, lộ ra áo len trắng sạch sẽ bên trong. Áo len là hè năm ngoái Liễu Như đan cho hắn, thời ấy đa số phụ nữ đều tự đan len làm giày, áo và chăn. Quần áo và cặp sách mấy năm nay của An Thừa Trạch cơ bản đều là thành phẩm sau nhiều đêm trắng dưới ánh đèn của Liễu Như. Gia đình bình thường sẽ không đan áo len trắng cho trẻ con, nhưng Liễu Như thích trông con mình thật sạch sẽ, vậy mới không bị người ta xem là nhóc bẩn thỉu.
Mấy ngày này, An Thừa Trạch mập lên không ít, sắc mặt hồng hào, vóc dáng cũng cao hơn chút, mặc áo len trắng thoạt nhìn vừa sạch sẽ vừa ngoan ngoãn. Mắt Thạch Nghị lập lòe, nom An Thừa Trạch thuận mắt hơn đám đàn em suốt ngày lăn lộn trong bùn đất kia nhiều, dẫu không có điểm tâm với phụ đạo, anh cũng muốn chơi với An Thừa Trạch. Trong lòng Thạch lão đại có bí mật khó nói, trước kia bắt nạt An Thừa Trạch, ngoài miệng thì bảo tại hắn không biết điều, không làm bài tập giúp mình, thật tình Thạch Nghị phiền muộn lắm thay. Anh cũng tỏ ý tốt muốn làm anh em với An Thừa Trạch, An Thừa Trạch lại cứ cho anh ăn trái bơ, ông vua con hết nhịn nổi nên đành đi tìm An Thừa Trạch gây rối. Nhóc con càng thích ai thì càng hay ăn hiếp người ấy, Thạch Nghị chỉ muốn gây chú ý với An Thừa Trạch, cầm quà sinh nhật – mã tấu Thụy Sĩ — cho An Thừa Trạch xem cũng là muốn khoe thôi, đáng tiếc lại tự xơi nhầm quả đắng ở kiếp trước.
Củ cải đỏ 11 tuổi trắng trẻo, sạch sẽ, đẹp mắt, thậm chí còn có điểm xinh xắn đáng yêu, vững vàng bước tới trước mặt hai nhóc cao hơn mình nửa cái đầu, nói đặc biệt bình tĩnh: “Tôi biết các cậu không phục, không phục vậy đánh một trận đi, đỡ mắc công sau này lại uy hiếp tôi, tôi muốn đánh các cậu còn phải nể mặt Thạch Nghị.”
Lâm Vạn Lý, Trình Phi: “…”
Mẹ kiếp, bị khinh bỉ kiểu đó cho dù lão đại đứng sờ sờ đây cũng phải dạy cho thằng ranh này một bài học, chính nó tự tìm, lão đại không có lý do ngăn cản.
Vì thế, hai đứa tự tìm chết đánh về phía An Thừa Trạch, chỉ thấy nhóc con nhỏ nhỏ tiêu sái nghiêng người, chuẩn xác chen vào giữa cả hai, công kích một cách chớp nhoáng. Trong lúc nghiêng người, An Thừa Trạch một tay nâng nách Lâm Vạn Lý, một cước đá vào đầu gối nó, dưới chân Lâm Vạn Lý mềm oặt, bị An Thừa Trạch đúng lúc bắt lấy, chả biết xài cách gì mà khiêng được Lâm Vạn Lý qua vai rồi ném ra ngoài!
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, An Thừa Trạch đã quay người chống lại Trình Phi, lật người túm chặt, rồi cong đầu gối thúc vào eo Trình Phi, khéo léo đẩy nó ra ngoài. Trình Phi chỉ cảm thấy cả người mất lực, ngay sau đó bị An Thừa Trạch quăng đi, vừa vặn nằm sấp lên người Lâm Vạn Lý bị ném qua vai vẫn chưa gượng dậy nổi, xếp thành một đống với nó.
Trong khi mấy đứa khác vẫn mải ⊙o⊙, An Thừa Trạch chỉ nhẹ nhàng vỗ tay, áo len trắng không nhiễm một hạt bụi. Hắn mặc lại đồng phục, đeo cặp lên vai, bước lên gò cao, quay lưng với ánh mặt trời, đứng giữa hào quang nhàn nhạt bao phủ, nói: “Không phải đánh không lại các cậu, chỉ không muốn chấp nhặt mà thôi. Tôi nịnh bợ lão đại các cậu á? Muốn tôi đánh với cậu ta một trận không?”
Bị túm lấy hung hăng đánh vào mặt – Thạch Nghị: “…”
Mợ nó, cứ như là thua thật rồi ấy!
Danh sách chương