Kỳ Bác Ngạn móc tiền ra, yên lặng đưa cho chủ quán tính tiền, Mạnh Dao duỗi tay đem tiền đó đoạt đi.

Trợn mắt tức giận.

"Tôi không cần, anh cảm thấy tôi lớn thế này rồi còn thích ăn cái này?"

Kỳ Bác Ngạn thoáng nhướng mày, lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Chắc có lẽ do đứng gần, nên Mạnh Dao cảm thấy khuôn mặt anh đặc biệt đẹp mắt. Nhất là lúc trên mặt anh có biểu cảm phong phú, rất giống như tuyệt thế mỹ nam, càng nhìn càng đẹp.

Biểu tình của Kỳ Bác Ngạn không giống như chất vấn mà chỉ đơn thuần nghi hoặc, gằn từng chữ nói: "Em còn chưa ăn qua sao lại biết mình không thích?"

Mạnh Dao há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ đành trừng mắt lại, nói, "Tôi chính là không thích."

Kỳ Bác Ngạn thấy Mạnh Dao không giống như làm bộ, không dây dưa, gật đầu, "Được! Vậy thì không mua!"

Mạnh Dao đem nước có gas đặt lại trên sạp, rồi đem kẹo đường đặt lên, "Tính tiền cây kẹo đường của cậu bé mập mạp và túi nước của Kỳ Văn Diệp thôi!"

Kỳ Bác Ngạn đem 5 xu đưa cho chủ quán, rốt cuộc thanh toán xong.

Chỉ là đồ trong tay Mạnh Dao, một cái cũng không mua.

Mạnh Dao từ chối được đồ của Kỳ Bác Ngạn mua cho, không khỏi có bao nhiêu vui vẻ.

Đồ của trùm cuối, sao có thể nhận chứ? Nhưng vừa mới xoay người, một bàn tay thon dài ngăn lại.

"Anh..."

"Cái này, cho em!"

Mạnh Dao theo bản năng nghiêng đầu nhìn xem, thì thấy một xấp tiền ở trước mắt, cuối cùng xấp tiền đó được đặt ở trong lòng bàn tay cô.

Không không lại đưa nhiều tiền như thế, Mạnh Dao căng da đầu, đem tay mình né ra chỗ khác, cắn răng cự tuyệt, "Tôi không cần!". Kỳ Bác Ngạn lẳng lặng nhìn Mạnh Dao không nói lời nào, cũng không có hành động gì khác.

Cô thật sự không hiểu trùm cuối muốn làm gì, nhịn lâu như vậy sao có thể nhịn nổi, chống nạnh mà hỏi: "Anh rốt cuộc bị làm sao? Đầu tiên là mua đồ ăn vặt, sau đó là đưa tiền? Anh đang ném rác sao? Hay là anh muốn dùng tiền mua tôi?!"

Kỳ Bác Ngạn hơi chau mày, nhất nhất đáp, "Anh không có việc gì!"

"Cho em chứ không phải ném rác!"

"Không phải thu mua!"

Trả lời rất bài bản hẳn hoi nha, một vấn đề cũng không thiếu.

Mạnh Dao tức giận thở hổn hển, cơ hồ chỉ thẳng vào mặt Kỳ Bác Ngạn mà mắng, "Không có việc gì thì anh theo tôi làm gì? Anh ngồi xe không tốt sao, còn đi bộ theo sau tôi, còn không có lý do gì mà mua đồ, tôi đang hoài nghi anh có ý đồ bất lương!"

"Nói, có phải anh định đánh đòn ra oai phủ đầu đúng không?"

Kỳ Bác Ngạn không nghĩ tới hành động của mình gây hiểu lầm cho Mạnh Dao, nắm chặt số tiền trong tay, nghi hoặc hỏi lại: "Mua đồ cho em, đưa tiền cho em, không phải là?"

Mạnh Dao trừng mắt lớn, hung hăng hỏi lại, "Ai nói?"

Kỳ Bác Ngạn dừng một chút, mỗi mỏng phun ra một chữ, "Mẹ!"

Mạnh Dao: "........"

Lời này đúng là lời mà mẹ chồng cô có thể nói.

"Mặc kệ mẹ nói gì, tôi không cần, anh đừng quên, chúng ta muốn ly hôn, anh cách xa tôi ra một chút, tôi phải về nhà!"

Mạnh Dao hoàn toàn không tiếp nhận ý tốt của Kỳ Bác Ngạn, ánh mắt xẹt qua cọc tiền, cuối cùng hung hăng xoay người.

Kỳ Bác Ngạn nhấp nhánh môi, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.

Anh không rõ vì cái gì mà Mạnh Dao không cần, rõ ràng trước kia mỗi lần đưa tiền cho cô ấy thì cô ấy đều nhận!

Mang theo nghi hoặc, Kỳ Bác Ngạn nhấc chân đi theo sau Mạnh Dao.

Không xa không gần, cách Mạnh Dao một khoảng nhất định. Nếu liếc nhìn có thể thấy Kỳ Bác Ngạn đi theo sau Mạnh Dao, nhịn không được quay đầu.

"Kỳ Bác Ngạn!"

Mạnh Dao không kiên nhẫn gọi cả họ lẫn tên của Kỳ Bác Ngạn.

Cô rất tức giận, không quan tâm đến bố con thằng nào, đứng lại trước mặt trùm cuối, hung tợn, "Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện