Kỳ Văn Diệp không khỏi rối rắm một hỏi
Trước kia, có lần cậu vừa khéo đi cùng một chỗ với Mạnh Dao, bị mấy đứa bạn biết được chị ấy là chỉ dấu thứ, liền cười nhao câu một phen, lúc ấy cậu nhất quyết không nhận cô làm chị dâu đã vậy, bảy giờ nếu thừa nhận, không phải bị cười chết sao!!!
"Anh hai...... Kỳ Văn Diệp cố gắng sắp xếp lại từ ngữ của mình, "Anh không cảm thấy, anh đứng cùng chị ấy rất không thích hợp sao? Đến lúc đó người khác chê cười anh cưới một bà vợ béo, thì phải làm sao bây giờ.
Kỳ Bắc Ngạn trầm mặc, chớp mắt hỏi lại: "Vì cái gì phải để ý đến ánh mắt của người khác?"
"Ách? Kỳ Văn Diệp gãi đầu, rối rắm, "Chính là người khác nói..."
Sao có thể không để bụng khi người ta nói?
Kỷ Bắc Ngan không chủ Kỳ Văn Diệp giải thích, rão bước đi vào nhà.
Trong sân, Mạnh Dao đang một bên lau tóc, một bên chơi với Hồ Tử.
Trước kia, có bao giờ Hồ Tử thèm để ý đến Mạnh Dao, giờ phút này, nó đứng trước mặt, Mạnh Dao rung đùi đắc ý, y hết chó cưng đang ra sức lấy lòng chủ nhân.
Kỳ Văn Điệp áp chế máy thủ rối rắm trong lòng xuống, ngẩng đầu kêu một tiếng "HỔ TỬ, đáp lại cậu chỉ là cái quẫy đuôi của Hồ Tử.
Thấy Hổ Tử chỉ quẫy đuôi, làm lơ tiếng gọi của mình. Kỳ Văn Diệp dẩu miệng lên.
Chậc chậc, Hồ Tử thay đổi rồi!
Kỳ Bác Ngạn nhìn một vòng sân, rồi nhanh chóng dùng trên người Mạnh Dao. Ánh mắt chăm chú theo dõi, nhấc chân đi đến chỗ cô.
Mạnh Dao cảm giác được, vốn dĩ dạng củi đầu lau tóc, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt đối diện với Kỳ Bác Ngạn, thấy anh
nhìn mình, tâm Mạnh Dao nhảy dựng lên, ngồi
không yên, nhanh nhẹn đứng lên khỏi ghế.
Tuy rằng cô biết, trùm cuối sẽ không đi về phía mình, nhưng chân không chịu khống chế mà
xê dịch a, cách anh rất xa.
Chân Kỳ Bắc Ngạn cứng lại, mấp máy môi mỏng.
Mạnh Dao không chú ý đến sự khác thường của Kỳ Bắc Ngạn, thấy anh dừng lại, tâm liền thả lỏng.
Cô biết mà, sao trùm cuối có thể qua đây tìm cô?
Quả nhiên là ảo giác!
Hù chết cô rồi!
Mạnh Dao bình ổn tâm tỉnh, thấy Kỳ Văn Diệp đứng ngốc lăng ở đó, lập tức trừng mắt nhìn một cái, "Kỳ Văn Diệp, em còn đứng đó làm gì?
Mau đi rửa tay ăn cơm!"
......Nga!
Dạ Thôi, kệ
"Anh hai, em đi ăn cơm trước đây"
Nói xong, nhanh nhẹn chạy đi.
Kỳ Bắc Ngan không nhịn được mà nhìn Kỳ Văn Diệp, nghĩ đến món bánh lúc này, anh không khỏi giật giật lông mày.
Lại lần nữa nhìn Mạnh Dao các đó không xa.
Chỉ là, anh vừa mới nhìn qua, Mạnh Dao như bật công tắt xê dịch đi một xíu, thẳng đến khi cô núp mình sau cây hòe, tuy nhiên cây cũng không che hết được thân hình to lớn của cô.
Kỳ Bác Ngạn nhấp môi càng nhanh.
Mạnh Dao liếc mắt thấy Kỳ Bác Ngạn đi vào bếp, mới thò đầu ra.
Vẻ mặt đầy nghi hoặc sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trùm cuối vào bếp làm gì nhỉ?"
Khi vào bếp, Kỳ Bác Ngạn chú ý đến, Kỳ Văn Diệp đang đun nước, trên kệ bếp chỉ có một chén cháo trắng.
Bếp lò đã được nh Dao thêm củi vẫn đang còn lửa, cháo vẫn còn ấm ấm, có thể trực tiếp ǎn.
Chỉ là, một chén cháo... Đủ hai người ăn sao?
Trước kia, có lần cậu vừa khéo đi cùng một chỗ với Mạnh Dao, bị mấy đứa bạn biết được chị ấy là chỉ dấu thứ, liền cười nhao câu một phen, lúc ấy cậu nhất quyết không nhận cô làm chị dâu đã vậy, bảy giờ nếu thừa nhận, không phải bị cười chết sao!!!
"Anh hai...... Kỳ Văn Diệp cố gắng sắp xếp lại từ ngữ của mình, "Anh không cảm thấy, anh đứng cùng chị ấy rất không thích hợp sao? Đến lúc đó người khác chê cười anh cưới một bà vợ béo, thì phải làm sao bây giờ.
Kỳ Bắc Ngạn trầm mặc, chớp mắt hỏi lại: "Vì cái gì phải để ý đến ánh mắt của người khác?"
"Ách? Kỳ Văn Diệp gãi đầu, rối rắm, "Chính là người khác nói..."
Sao có thể không để bụng khi người ta nói?
Kỷ Bắc Ngan không chủ Kỳ Văn Diệp giải thích, rão bước đi vào nhà.
Trong sân, Mạnh Dao đang một bên lau tóc, một bên chơi với Hồ Tử.
Trước kia, có bao giờ Hồ Tử thèm để ý đến Mạnh Dao, giờ phút này, nó đứng trước mặt, Mạnh Dao rung đùi đắc ý, y hết chó cưng đang ra sức lấy lòng chủ nhân.
Kỳ Văn Điệp áp chế máy thủ rối rắm trong lòng xuống, ngẩng đầu kêu một tiếng "HỔ TỬ, đáp lại cậu chỉ là cái quẫy đuôi của Hồ Tử.
Thấy Hổ Tử chỉ quẫy đuôi, làm lơ tiếng gọi của mình. Kỳ Văn Diệp dẩu miệng lên.
Chậc chậc, Hồ Tử thay đổi rồi!
Kỳ Bác Ngạn nhìn một vòng sân, rồi nhanh chóng dùng trên người Mạnh Dao. Ánh mắt chăm chú theo dõi, nhấc chân đi đến chỗ cô.
Mạnh Dao cảm giác được, vốn dĩ dạng củi đầu lau tóc, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt đối diện với Kỳ Bác Ngạn, thấy anh
nhìn mình, tâm Mạnh Dao nhảy dựng lên, ngồi
không yên, nhanh nhẹn đứng lên khỏi ghế.
Tuy rằng cô biết, trùm cuối sẽ không đi về phía mình, nhưng chân không chịu khống chế mà
xê dịch a, cách anh rất xa.
Chân Kỳ Bắc Ngạn cứng lại, mấp máy môi mỏng.
Mạnh Dao không chú ý đến sự khác thường của Kỳ Bắc Ngạn, thấy anh dừng lại, tâm liền thả lỏng.
Cô biết mà, sao trùm cuối có thể qua đây tìm cô?
Quả nhiên là ảo giác!
Hù chết cô rồi!
Mạnh Dao bình ổn tâm tỉnh, thấy Kỳ Văn Diệp đứng ngốc lăng ở đó, lập tức trừng mắt nhìn một cái, "Kỳ Văn Diệp, em còn đứng đó làm gì?
Mau đi rửa tay ăn cơm!"
......Nga!
Dạ Thôi, kệ
"Anh hai, em đi ăn cơm trước đây"
Nói xong, nhanh nhẹn chạy đi.
Kỳ Bắc Ngan không nhịn được mà nhìn Kỳ Văn Diệp, nghĩ đến món bánh lúc này, anh không khỏi giật giật lông mày.
Lại lần nữa nhìn Mạnh Dao các đó không xa.
Chỉ là, anh vừa mới nhìn qua, Mạnh Dao như bật công tắt xê dịch đi một xíu, thẳng đến khi cô núp mình sau cây hòe, tuy nhiên cây cũng không che hết được thân hình to lớn của cô.
Kỳ Bác Ngạn nhấp môi càng nhanh.
Mạnh Dao liếc mắt thấy Kỳ Bác Ngạn đi vào bếp, mới thò đầu ra.
Vẻ mặt đầy nghi hoặc sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trùm cuối vào bếp làm gì nhỉ?"
Khi vào bếp, Kỳ Bác Ngạn chú ý đến, Kỳ Văn Diệp đang đun nước, trên kệ bếp chỉ có một chén cháo trắng.
Bếp lò đã được nh Dao thêm củi vẫn đang còn lửa, cháo vẫn còn ấm ấm, có thể trực tiếp ǎn.
Chỉ là, một chén cháo... Đủ hai người ăn sao?
Danh sách chương