Kỳ Bác Ngạn quét mặt nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của Kỳ Văn Diệp, sảng khoái gật đầu, "Ân!"

+

Kỳ Văn Diệp cho rằng minh nghe nhầm, đối mắt trừng lớn hỏi lại anh lần nữa, "Anh hai, anh đồng ý? Thật tốt quá, mẹ nhất định sẽ cao hứng!".

"Anh không biết đâumẹ rất nhớ anh, nằm mơ cũng gọi tên anh, nói anh..."

Kỳ Bác Ngạn nghe ra sự chần chờ trong lời nói

của Kỳ Văn Diệp, liếc mắt nhìn cậu, "Nói anh là thằng bất hiếu".

Kỳ Bác Ngạn im lặng hồi lâu, hơi hơi cúi đầu, "Là anh sai!".

Lỗ tai Kỳ Văn Diệp lập tức dựng thẳng lên, cẩn thận mà hỏi lại, "Anh hai, anh vì sao trước đây không trở về? Lần này chờ về thì cũng rất vội?"

Kỳ Bác Ngạn hơi trầm ngâm, nhưng vẫn trả lời một câu đầy quen thuộc, "Anh có việc phải làm"

"Anh hai..."

Kỳ Văn Diệp trước đây cho rằng trong lòng Kỳ Bác Ngạn còn giận dỗi, thời gian dài không quay về thì không nói, mẹ viết thư cho anh, anh cũng không trả lời lại nữa chứ, rất giống như một đứa con bất hiếu, Kỳ Văn Diệp thiếu chút nữa khuyên mẹ không nên nhớ đến đứa con trai này.

Nhưng ở phương diện khác mà nói, Kỳ Văn Diệp vẫn tình nguyên tin rằng anh hai có lý do riêng của mình không phải anh không hiếu thuận mà anh có việc khó nói mà thôi, Kỳ Văn Diệp cố gắng tìm lý do cho Kỳ Bác Ngạn.

"Anh hai, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì anh có thể nói với mẹ, cũng có thể nói cho em hoặc anh haichúng ta sẽ nghĩ cách giúp anh, anh đừng có chuyện gì cũng để trong lòng rồi buồn bực.

Kỳ Bác Ngạn nhìn khuôn mặt non nớt của em traitrong lòng sinh ra một chút ấm áp, ôn hòa đáp lại: "Ân!"

Lúc này, Kỳ Văn Diệp mới thấy anh giống như anh hai trước đây cậu nhếch môi cười, tiếp tục ríu rít cùng Kỳ Bác Ngạn nói chuyện.

Cậu kể cho anh nghe rất nhiều chuyện từ lúc anh đi đến bây giờ, có chuyện của Lưu Thủy Hoa, có chuyện liên quan đến anh cả Kỳ Minh An, còn cả về Mạnh Dao.

Đôi mắt nhỏ sáng như tuyết, Kỳ Văn Diệp rất giống quản gia nhỏ, trong nhà chuyện lớn chuyện bé gì cậu cũng biết.

"Mẹ luôn nói, ba sống trên đời là chịu tội, kỳ thật khi ba qua đời, mẹ khóc rất nhiều, nhưng vẫn phải tiếp tục sống, mẹ phải kiên cường, nên mọi người mới nghĩ mẹ không đau lòng như vậy!"

"Khoảng thời gian trước, có mấy bà trong thôn nói chị dâu cả là gà mái không biết đẻ trứng, đại ca nghe được, liền đem mấy người kia...Khu khụ, đem mấy người kia giáo huấn một trận".

Kỳ Văn Diệp không dám nói cho Kỳ Bác Ngạn, là anh cả Kỳ Minh An đem con gà mái già đẻ trứng của nhà kia làm thịt, rồi tới một nhà khác lấy mấy củ cải trắng, còn có nhà nọ thì anh cả trực tiếp lừa tiền của thằng bé nhà đó.

Hai nhà trước đều mờ mịt không biết là ai, duy chỉ có nhà bị lừa tiền là tìm đến cửa, lúc ấy nháo một trận lớn.

Bất quá cuối cùng nháo đến việc bọn họ ở sau lưng nói xấu chị dâu cả, bọn họ tự biết mình đuối lý, không tiếp tục so đo, nhưng từ đó về sau mối quan hệ hai nhà rất căng thẳng.

Anh cả cùng chị dâu kết hơn ba năm, vẫn luôn không có con cái đây cũng là tâm bệnh của Lưu Thúy Hoa.

"Cái kia.......người nhà chị dâu thứ cũng có tới một lần, chính là chú thím của chị ấy, tới nhà chúng ta vay tiền, mẹ không đồng ý, cũng may chị ấy không ngốc, không cho bọn họ mượn tiền. Bất quá sau này, em thấy ánh mắt chị dâu nhìn mẹ có chút hận ý.

"Đương nhiên, hai ngày nay là ngoại lệ".

Kỳ Văn Diệp nói chuyện rất có công đạo, nên thế nào liền nói thế ấy, lúc ấy, thấy ánh mắt của Mạnh Dao không thích hợp, cậu còn cảnh giác, cố ý hung dữ, uy hiếp cô mắng cô, thấy cô vẫn luôn chịu đựng mới thoáng an tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện