Hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Mạnh Dao đã nghe trong sân có động tĩnh, cô mặc quần áo, vừa đi vừa ngáp ra cửa.

Vừa ra đến cửa, đã nhìn thấy ba người Lưu Thúy Hoa đang thu thập nông cụ chuẩn bị ra đồng.

Cô kinh ngạc hỏi: "Mẹ, sớm như vậy đã ra ruộng rồi sao?"

Nguyên chủ ngủ như chết, mọi người ra đồng chưa bao giờ đánh thức được cô, nên đến bây giờ cô vẫn không biết, mặt trời chưa lên mọi người đã phải ra đồng.

"Mặt trời chưa mọc, thời tiết mới mát mẻ! Trời còn chưa sáng, con dậy sớm làm gì? Mau về phòng ngủ đi!"

Mạnh Dao xoa xoa khuôn mặt bụ bẫm một phen, "Con không mệt, mẹ, con đi nấu cơm, mọi người muốn ăn món gì?"

"Tùy tiện nấu đi, no bụng là được, trong nhà còn ít bột ngô, có thể làm bánh bột ngô để ăn."

"Mẹ nói không sai, điều kiện nhà ta thế nào, ngày hôm qua con làm bánh bao, nếu như bị mọi người biết, sợ nói rằng nhà chúng ta đi ăn cướp. Đúng là không đương gia không biết quý trọng củi gạo, chúng ta...."

Ngô Ái Trân chưa nói xong, Lưu Thúy Hoa đã đánh cho một phát, "Đã làm cho con ăn, mà còn không chặn được miệng con?"

Kỳ Minh An muốn nói lại thôi, cuối cũng không dấu vết che chở cho Ngô Ái Trân.

Ngô Ái Trân hậm hực, bình thường chị như con gà trống chiến, kiêu căng ngạo mạn, hiện tại thì rũ xuống như con gà trong nồi canh, "Con chỉ muốn nói, chúng ta không cần ăn món ngon như vậy."

"Con nói tiếng người không được sao!"

Lưu Thúy Hoa bóp eo, nước miếng phun thật xa, "Đã nói con bao nhiêu lần, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, nói dễ nghe một chút. Khó trách cả ngày đều cãi nhau với người trong thôn, không cãi với người này thì cãi với người khác, con muốn cùng tất cả mọi người trong thôn cãi nhau một trận đúng không?"

Ngô Ái Trân bẹp bẹp miệng, nhỏ giọng trả lời: "Đó là do bọn họ nói chuyện khó nghe a!"

Nếu bọn họ nói dễ nghe, có thể cãi nhau với bọn họ sao! "Con còn cãi?"

Lưu Thúy Hoa giơ tay muốn đánh Ngô Ái Trân, lần này Kỳ Minh An kịp thời cản lại.

"Mẹ, mau đi thôi, trời lập tức liền sáng, một chút nữa mặt trời sẽ mọc!"

Mạnh Dao thấy Ngô Ái Trân đáng thương nấp sau lưng Kỳ Minh An, sờ sờ cái mũi.

Hình thức ở chung của mẹ chồng nàng dâu nhà này, đôi khi làm người ta thấy bất đắc dĩ.

Cô không khỏi mở miệng khuyên: "Mẹ, chị dâu bộc trực, mẹ đừng nóng giận!"

"Hừ, nếu mẹ còn chấp nhặt với nó, mẹ đã sớm bị nó chọc tức chết!"

Lưu Thúy Hoa phỉ nhỏ, tay đẩy chiếc xe, "Còn không đi? Hai đứa còn ở đó dong dong dài dài, coi chừng chết đói!"

Kỳ Minh An vội đẩy chiếc xe, Ngô Ái Trân vốn đứng bên cạnh Lưu Thúy Hoa, vội trốn sang bên kia, khom lưng, giả bộ muốn đẩy xe.

Kỳ Minh An đẩy xe đi, Ngô Ái Trân lập tức trốn theo.

Lưu Thúy Hoa thấy mà phát sầu, nhịn không được thở dài, "Không đàng hoàng một chút được sao, không có chút nào giống phụ nữ, cũng không biết đến lúc nào tôi mới bế được cháu trai?"

Mạnh Dao nghe hai chữ "cháu trai", trong lòng "lộp bộp" một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút cứng đờ.

Ánh mắt không nhịn được, lén nhìn Lưu Thúy Hoa, không ngờ tới, vừa lúc mẹ chồng quay đầu lại nhìn cô.

Mẹ chồng Lưu Thúy Hoa lập tức nổi giận, "Con nhìn cái gì? Mẹ còn chưa nói con đâu!"

Có lẽ bị Ngô Ái Trân chọc tức, Mạnh Dao cũng bị vạ lây, "Con cũng chẳng bớt lo, con là vợ mà Bác Ngạn cưới hỏi đàng hoàng, là con dâu do ba và mẹ thừa nhận, con còn sợ cái gì? Con ngủ cùng chồng con thì chết sao?"

Mạnh Dao: ".........."

Gương mặt trắng nõn lập tức đỏ ửng, cô đem đầu mình vùi thấp xuống, giống như con chim cút ra sức giấu đầu.

Lưu Thúy Hoa vốn định mắng thêm, thấy Mạnh Dao như vậy, nặng nề mà thời dài, thương cảm, "Là mẹ không đúng, biết tính thằng hai như vậy, còn....Là mẹ làm khổ con!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện