Tuy rằng Kỳ Văn Diệp có vẻ cố chấp nhưng thật ra cậu khá nghe lời.
Dựa theo những gì Mạnh Dao nói, thêm lửa, đi lấy củi, rồi lại quay về cho heo và gà ăn.
Mạnh Dao trộm nhìn bóng dáng nhỏ hùng hổ làm việc, trong lòng mừng rỡ mà hừ nhẹ.
Ai bảo thằng nhóc này ăn hết đồ của cô, chịu chút giáo huấn là điều hiển nhiên.
Mạnh Dao hết sức chuyên chú làm đồ ăn cho mình, bên kia Kỳ Văn Diệp buồn rầu mà lao vào làm việc, mệt đến mồ hôi đầy đầu, cũng không hé răng nửa chữ.
Mạnh Dao không biết tên nhóc này đang cho heo ăn, cậu cứ im lặng làm cũng không nói cô tiếng nào.
Bà Triệu đem một chén mì trứng qua, vừa lúc thấy Kỳ Văn Diệp đang cố sức mang thùng cám heo đến chuồng.
Bộ dạng run run rẩy rẩy kia, hù dọa bà đến mức phải chạy nhanh tới.
"Con còn nhỏ sao làm mấy việc này? Mau chóng thả xuống, ai da, sao con không nghe lời?"
Kỳ Văn Diệp ngẩng đầu mới miễn cưỡng nhìn được là ai.
Tuy ở trước mặt Mạnh Dao là thằng nhóc khó ưa, nhưng giờ cậu lại lộ ra nụ cười lễ phép, "Bà Thu Nguyệt, không có việc gì, con làm được!"
"Con còn nói? Để bà giúp!"
Bà Triệu một tay bưng chén, một tay ngang ngạnh đoạt thùng cháo heo của Kỳ Văn Diệp, xách tới chuồng heo mới thả xuống.
Mạnh Dao ở trong bếp nghe động tĩnh thì đi ra.
Mới vừa ra tới, đã nghe bà Triệu hỏi: "Người lớn đâu? Sao để con cho heo ăn?"
Kỳ Văn Diệp lập tức quệt miệng, chỉ Mạnh Dao vừa mới chạy ra, giống như e sợ cô bỏ chạy.
Bà Triệu quay đầu thấy vẻ mặt vô tội của Mạnh Dao thì nhướng mày.
"Văn Diệp còn nhỏ như vậy, tại sao cho thằng bé làm việc nặng như thế, vạn nhất thằng bé không cao lên được thì sao?"
Mạnh Dao giả bộ cúi đầu, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Kỳ Văn Diệp, miệng không nhịn được giật giật.
Cô cảm thấy thằng nhóc này là giả bộ đáng thương.
Tuy rằng cô nói cậu cho heo ăn cho gà ăn, nhưng cô không bắt cậu cầm thùng to như vậy cho ăn a? Cô thấy lúc nãy cậu cho Hổ Tử ăn còn biết dùng cái chậu nhỏ, như thế nào cho heo ăn không thông minh như lúc vậy?
Bà Triệu trừng mắt nhìn Mạnh Dao, Mạnh Dao biết không thể giải thích, đành ngượng ngùng cười.
Bà Triệu vốn hôm nay có ấn tượng tốt với Mạnh Dao, giờ lại lạnh mặt.
Bà không thèm nói Mạnh Dao, chụp lấy bả vai của Kỳ Văn Diệp, lại thấm thía dạy cậu: "Người lớn thì làm việc của người lớn, người nhỏ thì chỉ cần học hành cho tốt làm được, đừng cả ngày ở ngây ngốc rồi bị sai sử!"
Cậu không có cả ngày ngây ngốc, cậu cũng không bị sai sử, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!
Lúc Kỳ Văn Diệp còn chút mờ mịt, Bà Triệu liền đem chén mì trong tay đưa cho cậu.
"Cầm, mau ăn đi, ăn nhanh còn đi học!"
"Cháu không cần!"
Kỳ Văn Diệp mới phản ứng lại, lập tức đẩy trở về, bị bà Triệu cường ngạnh nhét lại.
"Nói con cầm, còn liền cầm đi, Thạch Tử ăn cơm của con, con không đói bụng a? Cầm, lúc còn nóng thì mau ăn đi, hôm nay con có lộc ăn a, bà chiên một trái trứng gà, ngửi thử xem, thơm không?"
Kỳ Văn Diệp đã ngửi qua, đặc biệt thơm.
Không chỉ có trứng gà, còn có dầu mè, thêm chút hành lá.
Nhưng cậu đã ăn cơm rồi, hơn nữa, Thạch Tử cũng không phải ăn đồ của cậu.
Kỳ Văn Diệp cẩn thận liếc trộm Mạnh Dao, vừa vặn đụng ngay ánh mắt ý vị thâm trường của cô, lập tức sợ hãi thu mắt về.
Mà Mạnh Dao bên này cũng minh bạch vì sao phần cơm của cô lại hết, nguyên lai không phải cậu ăn hết mà đem cho thằng bé cách vách ăn.
Cô nói mà, Kỳ Văn Diệp thật ra là một đứa trẻ có nguyên tắc!
Bà Triệu lại nhét chén vào tay Kỳ Văn Diệp, lực của người lớn trẻ con sao so được. Bà Triệu mạnh mẽ nhét cho cậu rồi lùi lại mấy bước, mới nói cho cậu: "Đừng đẩy tới đẩy lui nữa, coi chừng đổ! Làm cho con ăn thì con cứ ăn, còn nói nhiều như vậy?"
Dựa theo những gì Mạnh Dao nói, thêm lửa, đi lấy củi, rồi lại quay về cho heo và gà ăn.
Mạnh Dao trộm nhìn bóng dáng nhỏ hùng hổ làm việc, trong lòng mừng rỡ mà hừ nhẹ.
Ai bảo thằng nhóc này ăn hết đồ của cô, chịu chút giáo huấn là điều hiển nhiên.
Mạnh Dao hết sức chuyên chú làm đồ ăn cho mình, bên kia Kỳ Văn Diệp buồn rầu mà lao vào làm việc, mệt đến mồ hôi đầy đầu, cũng không hé răng nửa chữ.
Mạnh Dao không biết tên nhóc này đang cho heo ăn, cậu cứ im lặng làm cũng không nói cô tiếng nào.
Bà Triệu đem một chén mì trứng qua, vừa lúc thấy Kỳ Văn Diệp đang cố sức mang thùng cám heo đến chuồng.
Bộ dạng run run rẩy rẩy kia, hù dọa bà đến mức phải chạy nhanh tới.
"Con còn nhỏ sao làm mấy việc này? Mau chóng thả xuống, ai da, sao con không nghe lời?"
Kỳ Văn Diệp ngẩng đầu mới miễn cưỡng nhìn được là ai.
Tuy ở trước mặt Mạnh Dao là thằng nhóc khó ưa, nhưng giờ cậu lại lộ ra nụ cười lễ phép, "Bà Thu Nguyệt, không có việc gì, con làm được!"
"Con còn nói? Để bà giúp!"
Bà Triệu một tay bưng chén, một tay ngang ngạnh đoạt thùng cháo heo của Kỳ Văn Diệp, xách tới chuồng heo mới thả xuống.
Mạnh Dao ở trong bếp nghe động tĩnh thì đi ra.
Mới vừa ra tới, đã nghe bà Triệu hỏi: "Người lớn đâu? Sao để con cho heo ăn?"
Kỳ Văn Diệp lập tức quệt miệng, chỉ Mạnh Dao vừa mới chạy ra, giống như e sợ cô bỏ chạy.
Bà Triệu quay đầu thấy vẻ mặt vô tội của Mạnh Dao thì nhướng mày.
"Văn Diệp còn nhỏ như vậy, tại sao cho thằng bé làm việc nặng như thế, vạn nhất thằng bé không cao lên được thì sao?"
Mạnh Dao giả bộ cúi đầu, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Kỳ Văn Diệp, miệng không nhịn được giật giật.
Cô cảm thấy thằng nhóc này là giả bộ đáng thương.
Tuy rằng cô nói cậu cho heo ăn cho gà ăn, nhưng cô không bắt cậu cầm thùng to như vậy cho ăn a? Cô thấy lúc nãy cậu cho Hổ Tử ăn còn biết dùng cái chậu nhỏ, như thế nào cho heo ăn không thông minh như lúc vậy?
Bà Triệu trừng mắt nhìn Mạnh Dao, Mạnh Dao biết không thể giải thích, đành ngượng ngùng cười.
Bà Triệu vốn hôm nay có ấn tượng tốt với Mạnh Dao, giờ lại lạnh mặt.
Bà không thèm nói Mạnh Dao, chụp lấy bả vai của Kỳ Văn Diệp, lại thấm thía dạy cậu: "Người lớn thì làm việc của người lớn, người nhỏ thì chỉ cần học hành cho tốt làm được, đừng cả ngày ở ngây ngốc rồi bị sai sử!"
Cậu không có cả ngày ngây ngốc, cậu cũng không bị sai sử, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!
Lúc Kỳ Văn Diệp còn chút mờ mịt, Bà Triệu liền đem chén mì trong tay đưa cho cậu.
"Cầm, mau ăn đi, ăn nhanh còn đi học!"
"Cháu không cần!"
Kỳ Văn Diệp mới phản ứng lại, lập tức đẩy trở về, bị bà Triệu cường ngạnh nhét lại.
"Nói con cầm, còn liền cầm đi, Thạch Tử ăn cơm của con, con không đói bụng a? Cầm, lúc còn nóng thì mau ăn đi, hôm nay con có lộc ăn a, bà chiên một trái trứng gà, ngửi thử xem, thơm không?"
Kỳ Văn Diệp đã ngửi qua, đặc biệt thơm.
Không chỉ có trứng gà, còn có dầu mè, thêm chút hành lá.
Nhưng cậu đã ăn cơm rồi, hơn nữa, Thạch Tử cũng không phải ăn đồ của cậu.
Kỳ Văn Diệp cẩn thận liếc trộm Mạnh Dao, vừa vặn đụng ngay ánh mắt ý vị thâm trường của cô, lập tức sợ hãi thu mắt về.
Mà Mạnh Dao bên này cũng minh bạch vì sao phần cơm của cô lại hết, nguyên lai không phải cậu ăn hết mà đem cho thằng bé cách vách ăn.
Cô nói mà, Kỳ Văn Diệp thật ra là một đứa trẻ có nguyên tắc!
Bà Triệu lại nhét chén vào tay Kỳ Văn Diệp, lực của người lớn trẻ con sao so được. Bà Triệu mạnh mẽ nhét cho cậu rồi lùi lại mấy bước, mới nói cho cậu: "Đừng đẩy tới đẩy lui nữa, coi chừng đổ! Làm cho con ăn thì con cứ ăn, còn nói nhiều như vậy?"
Danh sách chương