Cùng lúc đó, một tiếng ho nhẹ vang lên. Mạnh Dao cùng Kỳ Văn Diệp đồng thời quay đầu lại.

Liền thấy người vừa rồi được mượn tên tuổi đang đứng ở cửa bếp, khoan thai nhìn bọn họ.

Ý tứ là.....

Mạnh Dao cười ngây ngô, ngượng ngùng mà nói: " Cái kia, cũng làm cho anh một phần."

Kỳ Bác Ngạn lúc này mới vừa lòng, thong thả ung dung đi vào phòng bếp.

Trải qua một thời gian dài ở trong bếp, cuối cùng Kỳ Bác Ngạn cũng mất đi chút tiên khí quay lại làm người phàm.

Kỳ Văn Diệp nhìn anh của mình, "Chị có thấy, anh hai không giống bình thường không?".

Anh hai cậu thể mà tổng tiền! À không đúng, phải là tổng đồ ăn!

Mạnh Dao lắc đầu bất lực cười, "Chị nào biết? Đó là anh hai em đâu phải của chị! Đừng nói nữa, mau làm việc đi, chị đi nấu cơm đây!"

Đậu phộng phải đi hai chuyến mới chở hết về được.

Đi thêm một vòng nữa, thời điểm xong hết công việc trời cũng đã tối đen.

Mạnh Dao canh thời gian rất chuẩn, mọi người vừa về hết là vừa vặn có thể ăn.

Mỗi người một tô xương bò hầm miến.

Xương được hầm từ trưa đến chiều rồi mới nấu, sau đó cô cùng trùm cuối nếm một chút, Kỳ Văn Diệp về cùng nếm thử.

Còn lại số canh xương hầm miến đủ cho mọi người ăn no.

Ngô Ái Trân vốn dĩ định trộm một ít đậu phộng, nhưng ngửi được mùi thịt liền liền mạng chạy vào bếp.

Bếp thì nhỏ, ba người đã không đủ chỗ ngồi, huống gì lại thêm một người nữa!

Kỳ Văn Diệp lập tức rống lên đuổi người, "Chị dâu cả, ở bên ngoài đi, để em múc ra cho chị!"

"Em múc cái gì mà múc, để tự chị múc, không cần đâu, chị tự làm được!".

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Ngô Ái Trân vì để có thể ăn nhiều thêm một chút thịt liền chen chân vào bếp, đẩy Kỳ Văn Diệp đang cản chị ra, đi tới bếp lò.

Bếp nhỏ như vậy sao đủ chứa bốn người, Mạnh Dao định tránh đi, nhưng không có chỗ tránh, đã vậy còn bị Ngô Ái Trân đẩy một cái cả người lão dão.

"Cẩn thận!"

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp, còn có cả hương vị tươi mát, Mạnh Dao thử nhúc nhích, khuôn mặt cũng đỏ lên.

"Chị dâu!"

Kỳ Bác Ngạn che chở cho Mạnh Dao, nặng nề quét mắt nhìn qua Ngô Ái Trân.

Động tác Ngô Ái Trân lập tức bị đình trệ.

Ngô Ái Trân là người luôn ăn mềm không ăn cứng, nhưng có hai người luôn làm chị sợ hãi, một là mẹ chồng Lưu Thúy Hoa, hai chính là cậu em chồng Kỳ Bác Ngạn này

Có đôi khi chị cảm thấy rất kỳ quái, chị cùng Kỳ Bác Ngạn không giao tiếp gì nhiều, thời gian Kỳ Bác Ngạn ở nhà cũng không nhiều, thế nhưng anh vừa trầm mặt, chị hoàn toàn theo phản xạ tự nhiên mà sợ hãi, không dám gây ra sóng gió.

Ngô Ái Trân ngượng ngùng mím môi, "Em hai, chị là tới múc cơm!"

Đôi mắt không nhịn được mà đánh giá tư thế ôm ái muội của hai người. Tình cảm của bọn họ từ khi nào thì tốt lên, sao chị lại không biết nhỉ? "Chị dâu, chờ em, em..."

Mạnh Dao giãy giụa vài cái, định từ trong ngực Kỳ Bác Ngạn chui ra, Kỳ Bác Ngạn ấn vai cô, trấn an: "Không được nhúc nhích, coi chừng đụng đồ!"

Ngữ khí cực kỳ ôn hòa.

Lại nhìn về Ngô Ái Trân, nhưng sự ổn nhu vừa rồi đã biến mất, thay thế bằng thanh âm nặng nề: "Chị dâu ra ngoài trước đi, chúng tôi ra ngoài, rồi chị lại tiến vào!"

"A? Không phải các người nhường một chút là được sao?"

Ngô Ái Trân do dự không đồng ý.

Bị đẩy vào cửa, khuôn mặt của Kỳ Văn Diệp đen xì, "Chị dâu, chị xem đây là chỗ nào? Chị xem chị còn ép Mạnh...Chị dâu thứ? Chị không mau ra ngoài trước!"

"Ngô Ái Trân!"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của Lưu Thúy Hoa, Ngô Ái Trân không do dự lập tức chạy ra ngoài.

"Mẹ, con đây!"

"Có phải ba ngày mẹ không đánh con, con muốn leo lên nóc nhà đúng không? Con..."

Lưu Thúy Hoa giơ tay định đánh Ngô Ái Trân, nhưng vừa nhìn vào bếp.

Trời ơi, bà thấy cảnh gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện