Sau khi nồi cháo được thêm nước rồi nấu lại lần nữa, Mạnh Dao nhân cơ hội này, lột máy tép tỏi, làm mắm tỏi.
"Chị dâu, cháo rau dại ăn với mắm tỏi ngon lắm, chị nếm thử đi!"
Chỉ cần đưa cho Ngô Ái Trân thì cơ bản chị sẽ không từ chối, bất quá miệng vẫn nói mấy lời không dễ nghe, "Mắm tôi làm gì không biết, thêm tỏi đô thì làm sao....Ngô, ngon, ngon ghê!"
Ngô Ái Trân ăn mắm tỏi với cháo, cầm lòng không đậu liền sửa lại lời của mình.
Hương vị này đúng là khác lúc nãy rất nhiều.
Đúng là chị nấu cháo thì cũng có thể ăn, nhưng ăn ngon thế này thì chị không thể nào nấu ra được.
"Em để phần cho chị một chén, chị dâu lúc cầm rổ ra đồng thì cẩn thận một chút."
"Đổ, đổ, đổ thêm chút nữa, nhiều cháo như vậy sao chỉ để một chén nhỏđổ nhiều một chút, đổ hết nồi vào chén luôn đi"
Nói rồi, đoạt lấy cái nồi của Mạnh Dao, bỏ luôn vào rổ, còn lại hơn nửa chén cháo cũng bị chị đem bỏ vào rổ.
Mạnh Dao ba ba nhìn Ngô Ái Trân, bộ dạng tràn ngập ủy khuất, đang lên án Mạnh Dao bá đạo.
Nếu có người cùng Ngô Ái Trân nhao nhao cãi, cùng chị đánh thì chị sẵn sàng tiếp chiêu, chị chả sợ bố con thằng nào.
Nhưng chỉ cần có người cùng chị tố khổ, nói lời mềm mại, yếu thế thì chị cũng xìu xuống theo.
"Được rồi, tôi chẳng lẽ không để lại? Lại nói, cô ở nhà này có bao giờ thiếu ăn?"
Mạnh Dao không nhịn được nhe răng cười, vô vùng cao hứng lấy chén rồi chang thêm chút nước mắm tỏi.
Vừa khuấy vừa nói: "Chúng ta là người một nhà, đương nhiên là cùng nhau ăn rồi."
Ngô Ái Trân ấp úng nói vài câu, nói Mạnh Dao lắm lời, rồi lại dặn Mạnh Dao nhớ bỏ mắm tỏi vào rổ, lâu lâu lại nhờ Mạnh Dao thêm củi.
Mạnh Dao thêm củi xong, nhịn không được nở một nụ cười, "Chị dâu, em mua ít thịt cùng đồ ăn, buổi tối mẹ và chị nhớ về nhà sớm một chút nha"
Ngô Ái Trân mắt sáng rỡ, nhưng vẫn không ngăn được mà càm ràm, "Mua cái gì mà mua, đồ ăn mua làm gìtrong nhà căn bản ăn không hết, rảnh tiền quá ha, không bằng mua thêm tí thit!"
"Mua thịt có đủ người trong nhà ăn không? Không thì cô đi mua thêm đi! Dù sao chú hai cũng ở nhà, chú ấy có rất nhiều tiền"
Mạnh Dao ngượng ngùng cười cười"Chị dâu yên tâm, khẳng định đủ ăn!"
"Đủ ăn cái gì mà đủ ăn, toàn một đám chết đói, buổi sáng làm bánh cùng cháo sao không biết chừa cho tôi với mẹ nhiều một chút?"
Ngô Ái Trân không hài lòng bĩu môi, dùng muỗng múc cháo.
Chị xuống tay rất mạnh, một lần múc cũng rất nhiều, nhưng Mạnh Dao còn ướt gì chị múc nhiều hơn, "Chị dâu, múc thêm đi, chị cùng mẹ và anh cả làm việc rất vất vả"
"Vô nghĩa, cô xuống đồng mà coi, trời nóng thế này, có thể lột xuống tầng da, cô cho rằng ai cũng giống như cô ở nhà hưởng phúc sao?"
Ngô Ái Trân vừa nói, vừa múc thêm cháo và đồ ǎn.
"Đúng đúng đúng, chị dâu nói đúng lắm, nếu không, hay chị ăn hết chén cháo, sau đó mang hết đi ra đồng ăn tiếp cho no!"
Ngô Ái Trân lúc này rốt cuộc cũng nghe ra chỗ nào không thích hợp, mặt kéo dài xuống, "Chê đồ tôi làm khó ăn thì nói sớm, tôi làm ít lắm, không có phần cô, tôi đâu giống như cô làm nhiều phí lương thực!"
Mạnh Dao chột dạ co cổ lại, ngượng ngùng ngây ngô cười, "Cái kia, không phải, em định giảm béo, không định ăn trưa!"
"Giảm béo cái gì? Cô cũng không mập, cả ngày làm ba cái gì đâu!"
Ngô Ái Trân nhao nhao nói, liếc mắt nhìn
Mạnh Dao một cái, ngay sau đó, đem đồ ăn đổ vào chén gốm sứ, chỉ để lại một ít.
"Hai người ở nhà trông nhà a, đồ ăn tôi mang đi hết, không để phần cho hai người!"
Mạnh Dao lập tức rụt cổ, bất quá vẫn không thoát khỏi cảnh nghe Ngô Ái Trân lãi nhải, "Nói chuyện quanh co lòng vòng, phiền muốn chết, có thể hay không nói chuyện đoàng hoàng?"
"Được a!"
Mạnh Dao vội vàng đáp, đặc biệt nghiêm túc mà nói, "Chị dâu yên tâm, em về sau nói chuyện với chị khẳng định sẽ nói rõ ràng!"
"Chị dâu, chị xem, có muốn mang hết không, Kỳ... Bác Ngạn hẳn là không ăn!"
"Vô nghĩa, tôi nói cho cô biết, chú hai chưa bao giờ ăn đồ tôi nấu, đây là phần của Kỳ Văn Diệp! Mạnh Dao vội vàng cười trừ, thì ra là thế, cô cũng không muốn ăn món hạ độc dạ dày kiểu này.
Ngô Ái Trân hừ lạnh một tiếng, đem đồ đồng. lại, ném một câu liền đi, "Gà heo trong nhà đều đã được cho ăn, đừng có rãnh rỗi cho chúng nó ăn lại!"
Mạnh Dao tính toán ở nhà làm cái gì chuẩn bị đồ cho ngày mai bán.
Ai da, chắc không tốn nhiều thời gian lắm, lúc cô làm xong mọi người vẫn chưa trở về đâu nhỉ?
"Chị dâu, cháo rau dại ăn với mắm tỏi ngon lắm, chị nếm thử đi!"
Chỉ cần đưa cho Ngô Ái Trân thì cơ bản chị sẽ không từ chối, bất quá miệng vẫn nói mấy lời không dễ nghe, "Mắm tôi làm gì không biết, thêm tỏi đô thì làm sao....Ngô, ngon, ngon ghê!"
Ngô Ái Trân ăn mắm tỏi với cháo, cầm lòng không đậu liền sửa lại lời của mình.
Hương vị này đúng là khác lúc nãy rất nhiều.
Đúng là chị nấu cháo thì cũng có thể ăn, nhưng ăn ngon thế này thì chị không thể nào nấu ra được.
"Em để phần cho chị một chén, chị dâu lúc cầm rổ ra đồng thì cẩn thận một chút."
"Đổ, đổ, đổ thêm chút nữa, nhiều cháo như vậy sao chỉ để một chén nhỏđổ nhiều một chút, đổ hết nồi vào chén luôn đi"
Nói rồi, đoạt lấy cái nồi của Mạnh Dao, bỏ luôn vào rổ, còn lại hơn nửa chén cháo cũng bị chị đem bỏ vào rổ.
Mạnh Dao ba ba nhìn Ngô Ái Trân, bộ dạng tràn ngập ủy khuất, đang lên án Mạnh Dao bá đạo.
Nếu có người cùng Ngô Ái Trân nhao nhao cãi, cùng chị đánh thì chị sẵn sàng tiếp chiêu, chị chả sợ bố con thằng nào.
Nhưng chỉ cần có người cùng chị tố khổ, nói lời mềm mại, yếu thế thì chị cũng xìu xuống theo.
"Được rồi, tôi chẳng lẽ không để lại? Lại nói, cô ở nhà này có bao giờ thiếu ăn?"
Mạnh Dao không nhịn được nhe răng cười, vô vùng cao hứng lấy chén rồi chang thêm chút nước mắm tỏi.
Vừa khuấy vừa nói: "Chúng ta là người một nhà, đương nhiên là cùng nhau ăn rồi."
Ngô Ái Trân ấp úng nói vài câu, nói Mạnh Dao lắm lời, rồi lại dặn Mạnh Dao nhớ bỏ mắm tỏi vào rổ, lâu lâu lại nhờ Mạnh Dao thêm củi.
Mạnh Dao thêm củi xong, nhịn không được nở một nụ cười, "Chị dâu, em mua ít thịt cùng đồ ăn, buổi tối mẹ và chị nhớ về nhà sớm một chút nha"
Ngô Ái Trân mắt sáng rỡ, nhưng vẫn không ngăn được mà càm ràm, "Mua cái gì mà mua, đồ ăn mua làm gìtrong nhà căn bản ăn không hết, rảnh tiền quá ha, không bằng mua thêm tí thit!"
"Mua thịt có đủ người trong nhà ăn không? Không thì cô đi mua thêm đi! Dù sao chú hai cũng ở nhà, chú ấy có rất nhiều tiền"
Mạnh Dao ngượng ngùng cười cười"Chị dâu yên tâm, khẳng định đủ ăn!"
"Đủ ăn cái gì mà đủ ăn, toàn một đám chết đói, buổi sáng làm bánh cùng cháo sao không biết chừa cho tôi với mẹ nhiều một chút?"
Ngô Ái Trân không hài lòng bĩu môi, dùng muỗng múc cháo.
Chị xuống tay rất mạnh, một lần múc cũng rất nhiều, nhưng Mạnh Dao còn ướt gì chị múc nhiều hơn, "Chị dâu, múc thêm đi, chị cùng mẹ và anh cả làm việc rất vất vả"
"Vô nghĩa, cô xuống đồng mà coi, trời nóng thế này, có thể lột xuống tầng da, cô cho rằng ai cũng giống như cô ở nhà hưởng phúc sao?"
Ngô Ái Trân vừa nói, vừa múc thêm cháo và đồ ǎn.
"Đúng đúng đúng, chị dâu nói đúng lắm, nếu không, hay chị ăn hết chén cháo, sau đó mang hết đi ra đồng ăn tiếp cho no!"
Ngô Ái Trân lúc này rốt cuộc cũng nghe ra chỗ nào không thích hợp, mặt kéo dài xuống, "Chê đồ tôi làm khó ăn thì nói sớm, tôi làm ít lắm, không có phần cô, tôi đâu giống như cô làm nhiều phí lương thực!"
Mạnh Dao chột dạ co cổ lại, ngượng ngùng ngây ngô cười, "Cái kia, không phải, em định giảm béo, không định ăn trưa!"
"Giảm béo cái gì? Cô cũng không mập, cả ngày làm ba cái gì đâu!"
Ngô Ái Trân nhao nhao nói, liếc mắt nhìn
Mạnh Dao một cái, ngay sau đó, đem đồ ăn đổ vào chén gốm sứ, chỉ để lại một ít.
"Hai người ở nhà trông nhà a, đồ ăn tôi mang đi hết, không để phần cho hai người!"
Mạnh Dao lập tức rụt cổ, bất quá vẫn không thoát khỏi cảnh nghe Ngô Ái Trân lãi nhải, "Nói chuyện quanh co lòng vòng, phiền muốn chết, có thể hay không nói chuyện đoàng hoàng?"
"Được a!"
Mạnh Dao vội vàng đáp, đặc biệt nghiêm túc mà nói, "Chị dâu yên tâm, em về sau nói chuyện với chị khẳng định sẽ nói rõ ràng!"
"Chị dâu, chị xem, có muốn mang hết không, Kỳ... Bác Ngạn hẳn là không ăn!"
"Vô nghĩa, tôi nói cho cô biết, chú hai chưa bao giờ ăn đồ tôi nấu, đây là phần của Kỳ Văn Diệp! Mạnh Dao vội vàng cười trừ, thì ra là thế, cô cũng không muốn ăn món hạ độc dạ dày kiểu này.
Ngô Ái Trân hừ lạnh một tiếng, đem đồ đồng. lại, ném một câu liền đi, "Gà heo trong nhà đều đã được cho ăn, đừng có rãnh rỗi cho chúng nó ăn lại!"
Mạnh Dao tính toán ở nhà làm cái gì chuẩn bị đồ cho ngày mai bán.
Ai da, chắc không tốn nhiều thời gian lắm, lúc cô làm xong mọi người vẫn chưa trở về đâu nhỉ?
Danh sách chương