"Mẹ, mẹ ăn chậm một chút, chừa cho con và Minh An nữa!"Ngô Ái Trân lo mình không có phần, chạy tới giành chén lấy chén Mạnh Dao vừa mới đổ ra.
Thì ra là cháo, Ngô Ái Trân đưa lên miếng "rột" hết nửa chén cháo.
Cháo này ăn thật thơm.
"Minh An, anh mau ăn a, mau ăn!"Ngô Ái Trân giống như sợ người khác tranh với mình, chính mình bưng cháo lên húp còn chưa tính, còn đem chén kia một bên đưa, một bên gọi Kỳ Minh An tới uống.
Kỳ Minh An sợ đổ, vội vàng nhận lấy, thấy chén cháo trắng vẫn còn nóng, lập tức cẩn thận ăn.
"Hôm nay đồ ăn thật ngon a!"Vừa nói vừa cười ha hả, Kỳ Minh An tầm mắt dừng lại trên người Mạnh Dao, trên mặt tràn đầy ý cười, nhưng trong ánh mắt lại không thấy rõ.
"Vất vả cho em dâu rồi, lần đầu tiên anh ăn chén cháo ngon như vậy, đây là dùng gạo nấu đúng không? Là gạo trắng a, anh còn tưởng rằng đời này mình sẽ không được ăn gạo trắng, vẫn là nhờ em dâu!"Mạnh Dao: "!!! " Lời này tuy dễ nghe, nhưng cần thận ngẫm lại, có gì đó không đúng.
Kỳ Minh An đang âm thầm chỉ trích cô ăn xài phung phí, đáng tiếc Lưu Thúy Hoa bởi vì áy náy để Mạnh Dao phải chịu ủy khuất, giả vờ câm điếc, thiên vị cô, còn Ngô Ái Trân chỉ cần có đồ ngon bỏ bụng, còn lại đều không để ý.
Ngô Ái Trân mặc dù đang tập trung ăn uống nhưng cũng quên gắp cho Kỳ Minh An một đũa khoai tay sợi.
Số khoai tây sợi còn lại này, do Lưu Thúy Hoa ngại Ngô Ái Trân bốc tay vào bị dơ nên không ăn, nhưng Kỳ Minh An thì không ngại, đem đồ ăn vợ gắp bỏ hết vào miệng.
Ăn một đũa, không nhịn được, thêm một đũa nữa.
"Món xào này ăn thật ngon!"Chua chua cay cay, ăn với cơm là khỏi bàn.
Mạnh Dao vốn cho rằng Kỳ Minh An tự gắp cho mình, không nghĩ ra, anh thế mà lại gắp đồ ăn đút cho vợ.
"Ái Trân nói không sai, món này ăn rất ngon, em ăn nhiều một chút.
"Ngô Ái Trân liên tục gật đầu, thiếu điều vùi mặt trong chén để mà ăn.
Mạnh Dao nhìn mà há hốc mồm.
Cô không biết trong sách viết Kỳ Minh An lừa ăn lừa uống có đúng hay không, Mạnh Dao đối với người nhà họ Kỳ không quan tâm, đối với Kỳ Minh An thì lại càng mơ hồ, chỉ nhớ anh thường xuyên gạt đồ người khác, mình cũng là đối tượng trong đó.
Nhưng nãy giờ cô quan sát Kỳ Minh An, ấn tượng sâu sắc nhất chỉ có một: Biết đau lòng cho vợ.
Mặc kệ, Ngô Ái Trân chọc mẹ, hay đi gây gổ, hiện tại có đồ ăn ngon thì Kỳ Minh An vẫn không quên gắp cho vợ mình.
Mạnh Dao có chút rồi rắm.
Nếu Kỳ Văn Diệp trong sách miêu tả không đúng lắm, có thể lý giải được, đó là chuyện của vài năm sau, nhưng một người biết đau lòng vợ, sẽ lừa dối......Cũng có khả năng đi!Ai nói đau lòng vợ, sẽ không phạm tội?Mạnh Dao ném suy nghĩ ra khỏi đầu, cầm lấy bánh chiên hai vợ chồng anh chị dâu cả chưa ăn đem qua.
"Chị dâu, chị nếm thử cái này xem, đây là bánh hành chiên, lúc chiên em có bỏ thêm tí hành lá.
"Mùi vị của khoai tây sợi quá thơm, trong lúc nhất thời át luôn mùi bánh chiên, Lưu Thúy Hoa cũng cắn một ngụm rồi mới tiếp tục ăn bánh này.
Lúc bánh đến gần Ngô Ái Trân, vốn dĩ chị đang vùi đầu ăn, đột nhiên ngẩng lên ngửi ngửi.
Có mùi thơm.
Ở phương diện ăn uống này, Ngô Ái Trân chưa bao giờ thua ai, há mồm cắn một miếng thật to.
"Ngô, ăn ngon!"Bánh khá to, cắn một lần chưa hết, Ngô Ái Trân dùng sức cắn thêm một miếng, miếng bánh rớt xuống đất cũng nhặt lên ăn, không lãng phí một chút nào.
Vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.
"Ăn từ từ, đừng để nghẹn!"Kỳ Minh An thấy Ngô Ái Trân không đủ tay, vội vàng bưng giúp, để vợ có thể ăn.
Đây mới là chồng đúng nghĩa nè!Lưu Thúy Hoa tựa hồ đã quá quen với cảnh này, không giục con trai mình ăn, càng không thèm nhìn hai bọn họ.
Thì ra là cháo, Ngô Ái Trân đưa lên miếng "rột" hết nửa chén cháo.
Cháo này ăn thật thơm.
"Minh An, anh mau ăn a, mau ăn!"Ngô Ái Trân giống như sợ người khác tranh với mình, chính mình bưng cháo lên húp còn chưa tính, còn đem chén kia một bên đưa, một bên gọi Kỳ Minh An tới uống.
Kỳ Minh An sợ đổ, vội vàng nhận lấy, thấy chén cháo trắng vẫn còn nóng, lập tức cẩn thận ăn.
"Hôm nay đồ ăn thật ngon a!"Vừa nói vừa cười ha hả, Kỳ Minh An tầm mắt dừng lại trên người Mạnh Dao, trên mặt tràn đầy ý cười, nhưng trong ánh mắt lại không thấy rõ.
"Vất vả cho em dâu rồi, lần đầu tiên anh ăn chén cháo ngon như vậy, đây là dùng gạo nấu đúng không? Là gạo trắng a, anh còn tưởng rằng đời này mình sẽ không được ăn gạo trắng, vẫn là nhờ em dâu!"Mạnh Dao: "!!! " Lời này tuy dễ nghe, nhưng cần thận ngẫm lại, có gì đó không đúng.
Kỳ Minh An đang âm thầm chỉ trích cô ăn xài phung phí, đáng tiếc Lưu Thúy Hoa bởi vì áy náy để Mạnh Dao phải chịu ủy khuất, giả vờ câm điếc, thiên vị cô, còn Ngô Ái Trân chỉ cần có đồ ngon bỏ bụng, còn lại đều không để ý.
Ngô Ái Trân mặc dù đang tập trung ăn uống nhưng cũng quên gắp cho Kỳ Minh An một đũa khoai tay sợi.
Số khoai tây sợi còn lại này, do Lưu Thúy Hoa ngại Ngô Ái Trân bốc tay vào bị dơ nên không ăn, nhưng Kỳ Minh An thì không ngại, đem đồ ăn vợ gắp bỏ hết vào miệng.
Ăn một đũa, không nhịn được, thêm một đũa nữa.
"Món xào này ăn thật ngon!"Chua chua cay cay, ăn với cơm là khỏi bàn.
Mạnh Dao vốn cho rằng Kỳ Minh An tự gắp cho mình, không nghĩ ra, anh thế mà lại gắp đồ ăn đút cho vợ.
"Ái Trân nói không sai, món này ăn rất ngon, em ăn nhiều một chút.
"Ngô Ái Trân liên tục gật đầu, thiếu điều vùi mặt trong chén để mà ăn.
Mạnh Dao nhìn mà há hốc mồm.
Cô không biết trong sách viết Kỳ Minh An lừa ăn lừa uống có đúng hay không, Mạnh Dao đối với người nhà họ Kỳ không quan tâm, đối với Kỳ Minh An thì lại càng mơ hồ, chỉ nhớ anh thường xuyên gạt đồ người khác, mình cũng là đối tượng trong đó.
Nhưng nãy giờ cô quan sát Kỳ Minh An, ấn tượng sâu sắc nhất chỉ có một: Biết đau lòng cho vợ.
Mặc kệ, Ngô Ái Trân chọc mẹ, hay đi gây gổ, hiện tại có đồ ăn ngon thì Kỳ Minh An vẫn không quên gắp cho vợ mình.
Mạnh Dao có chút rồi rắm.
Nếu Kỳ Văn Diệp trong sách miêu tả không đúng lắm, có thể lý giải được, đó là chuyện của vài năm sau, nhưng một người biết đau lòng vợ, sẽ lừa dối......Cũng có khả năng đi!Ai nói đau lòng vợ, sẽ không phạm tội?Mạnh Dao ném suy nghĩ ra khỏi đầu, cầm lấy bánh chiên hai vợ chồng anh chị dâu cả chưa ăn đem qua.
"Chị dâu, chị nếm thử cái này xem, đây là bánh hành chiên, lúc chiên em có bỏ thêm tí hành lá.
"Mùi vị của khoai tây sợi quá thơm, trong lúc nhất thời át luôn mùi bánh chiên, Lưu Thúy Hoa cũng cắn một ngụm rồi mới tiếp tục ăn bánh này.
Lúc bánh đến gần Ngô Ái Trân, vốn dĩ chị đang vùi đầu ăn, đột nhiên ngẩng lên ngửi ngửi.
Có mùi thơm.
Ở phương diện ăn uống này, Ngô Ái Trân chưa bao giờ thua ai, há mồm cắn một miếng thật to.
"Ngô, ăn ngon!"Bánh khá to, cắn một lần chưa hết, Ngô Ái Trân dùng sức cắn thêm một miếng, miếng bánh rớt xuống đất cũng nhặt lên ăn, không lãng phí một chút nào.
Vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.
"Ăn từ từ, đừng để nghẹn!"Kỳ Minh An thấy Ngô Ái Trân không đủ tay, vội vàng bưng giúp, để vợ có thể ăn.
Đây mới là chồng đúng nghĩa nè!Lưu Thúy Hoa tựa hồ đã quá quen với cảnh này, không giục con trai mình ăn, càng không thèm nhìn hai bọn họ.
Danh sách chương