@rubybaozi

- -----------

Trình Tư Độ không có lòng huấn luyện quân sự, chạy đến phòng giáo y vừa diễn một trận, thiếu chút nữa nói mình thành bệnh tim nghiêm trọng bẩm sinh, bác sĩ phòng giáo y nhanh chóng làm đơn xin nghỉ phép để cho cậu đi bệnh viện lớn khám.

Lấy được giấy nghỉ phép, Trình Tư Độ sải bước đến xe máy điện của Đàm Khinh, rất không khách khí đặt cằm trên xương bả vai của hắn, "Anh còn có bao nhiêu chuyển phát nhanh phải giao á?"

Đàm Khinh suy nghĩ một chút, "Rất nhiều."

Trình Tư Độ thật mất mát mà "Ồ" một tiếng, "Vậy em đi giao cùng anh. Sẽ bất tiện không?"

"Không cần, rất phơi nắng, em đến ký túc xá ngủ một giấc, tỉnh lại chúng ta đi ăn cơm."

Trình Tư Độ rất nghe lời mà đáp ứng, cũng quan tâm trong sân trường kẻ đến người đi, cậu liền từ phía sau ôm lấy eo Đàm Khinh, xấu hổ mà làm nũng: "Anh cũng không nói với em anh sẽ đến, ngày đó hại em phát cáu một trận lớn."

Đàm Khinh tránh nặng tìm nhẹ, " Tim em không tốt, còn có thể để mình khóc lóc tới mức vậy, không muốn sống."

Trình Tư Độ hừ hừ: "Ai bảo anh chọc tức em."

"Được, mang em đến dưới lầu, vào nhà mở máy điều hòa ngủ một giấc."

"Được rồi." Trình Tư Độ nhảy xuống xe điện, cười cười cùng Đàm Khinh, bước chân rất nhẹ nhàng mà đi đến tòa ký túc xá.

Một mực đợi đến năm giờ rưỡi chiều, Trình Tư Độ vừa tỉnh ngủ, sách giáo khoa tiếng Anh đại học đều xem gần nửa quyển, còn thuận tiện giặt đồ lót xong, Đàm Khinh mới ghi tên lên lầu.

"Ngồi." Trình Tư Độ để cho hắn ngồi trên giường mình.

"Đừng mà, trên người đều là mồ hôi với bụi bặm." Đàm Khinh nhận lấy khăn mặt Trình Tư Độ lau mặt một phen.

" Ký túc xá sinh viên còn khá nhỏ." Đàm Khinh đánh giá.

Kỳ thực cũng không tính khá nhỏ, phòng ngủ bốn người, có phòng vệ sinh riêng, còn có ban công, không gian sinh hoạt còn tương đối rộng rãi.

Trình Tư Độ lấy ly nước của mình rót cho hắn ly nước, "Anh không biết, em có bạn cùng phòng, hết giấy ăn liền mang năm đề (đề trong đề cập), xếp phải xếp đống ở trên quốc lộ, thoạt nhìn rất phải sạch sẻ, cái tất cũng không thấy hắn tẩy."

"Vậy quần lót của em cùng tất thì sao, ông chủ nhỏ?" Đàm Khinh dĩ nhiên còn biết trêu ghẹo cậu.

"Tự em biết giặt!" Trình Tư Độ ồn ào, liền cười híp mắt nói: "Buổi tối ăn gì nè?"

"Anh sáu giờ rưỡi tan tầm, ngày hôm nay xin nghỉ một lát, dẫn em đi ăn thịt nướng." Đàm Khinh bóp bóp thịt mềm trên mặt cậu.

"Anh nói xem, em sẽ ăn rất nhiều rất nhiều, em nên mang đủ tiền đó."

Kết quả khi chọn món ăn, Trình Tư Độ căn bản không chọn bao nhiêu thịt, " Phải gọi trước một ba chỉ, thêm chút dầu, sau đó sẽ gọi thịt hoa mai(*), anh ăn thịt bò không? Vậy lại gọi một phần thịt bò thăn. Ừm, lại thêm hai phần cơm đi."

(*) thịt nạt vai

"Đừng giảm bớt cho anh, tiếp tục gọi." Đàm Khinh thổi máy lạnh một hồi, ửng đỏ trên mặt dần dần thoát ra, thoải mái không ít, âm thanh đều ôn nhu ngậm lấy ý cười.

"Đủ rồi đủ rồi."

Trình Tư Độ nghĩ, Đàm Khinh đưa chuyển phát nhanh khổ cực, cậu phải suy nghĩ thay hắn, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Nói chung nha, giống đạo lý cô dâu nhỏ muốn tiết kiệm tiền cho trong nhà.

"Anh sau khi rời khỏi công trường đi đâu?" Trình Tư Độ ăn hoa mai thịt Đàm Khinh nướng, trên môi bóng loáng.

"Về nhà xem một chút."

Đàm Khinh không nói thật.

Hắn ngồi đường dài trở lại thị trấn nhỏ, thuận theo đường phố quen thuộc đi đến trong nhà, khóa cửa, đèn tối tăm. Người đâu? Chết sớm rồi.

Đàm Khinh ở trên thảm tiếp khách đầy vết bẩn loang lổ trước cửa nhà ngồi một hồi, chờ ánh chiều tà le lói, đèn đuốc mọi nhà sáng lên, hắn mới thật sự rõ ràng, hắn chỉ có một mình.

Lúc cao trung đọc 《 trẦn tình biểu 》, bên trong viết "Cô đơn lẻ loi, cô đơn lẻ bóng ".

Hắn bây giờ là đã đọc hiểu rồi.

Đàm Khinh còn có một tấm vé tàu khác, liền ở trong túi quần, đi đến hẻm núi Chiết Đông.

Hắn đeo ba lô ngồi xe đường dài, lúc hừng đông đến trạm, hắn tại hẻm núi Chiết Đông ; đi lang thang hồi lâu, muốn chết, lại cảm thấy nhu nhược, nhưng là tiếp tục tồn tại lại dày vò như vậy.

Cuối cùng hắn cho lý do chính mình sống sót là, không hy vọng Trình Tư Độ ở trên báo chí nhìn thấy tin người chết của hắn.

Trình Tư Độ toàn bộ không biết chuyện bĩu môi: "Anh có thể nói với em nha. Này, thịt sắp khét, lật một cái."

Thịt không ăn no, ăn bibimbap của tiệm thịt nướng ngược lại là no.

Hai chàng trai từ tiệm thịt nướng đi ra, giống như hai con chó nhỏ, nhăn mũi ngửi mùi thịt nướng trên cổ áo cùng tóc của đối phương. May là gió đêm mát mẻ, ven đường đi gần mười phút, cũng không đến nỗi ngạt thở như vậy.

Trình Tư Độ nói hết quân huấn cùng bạn cùng phòng của mình, lại nói chương trình học đại học cùng xã đoàn của mình, quanh co, liền quấn về trên người Đàm Khinh: "Đàm Khinh, anh bây giờ ở chỗ nào nha?"

"Chính là nhà trọ ở đường phía sau trường học của em."

"Há, là loại hai trăm rưỡi một tháng sao? Máy điều hòa có không?"

"Không, có một cái quạt điện."

"A, quạt điện đỉnh được việc gì a." Trình Tư Độ đâm đâm eo hắn, có chút ngượng ngùng, "Anh dẫn em đi xem một chút nha."

Đàm Khinh trầm mặc một lát, nói được. Ấm điện trong nhà trọ hỏng, hắn liền mua hai bình nước khoáng lên lầu.

Trình Tư Độ một đường đi, một đường tính, cuối cùng lúc tiến vào căn nhà trọ cũ kỹ cười nói: "Cách ký túc xá em rất gần, chỉ 15 phút đi đường."

Quả nhiên là phòng ở hai trăm rưỡi một tháng, nhỏ muốn chết, để cái giường cùng một bàn học học sinh dùng, bên tường kê tủ quần áo kiểu cũ, cái gì khác đều không để xuống được.

Đàm Khinh mở quạt điện, quạt hướng về trên người Trình Tư Độ.

Trình Tư Độ giật nhẹ cổ áo, kề sát cổ áo làn da bỗng nhiên trống không, lộ ra mảng lớn xương quai xanh trắng sáng trong như tuyết.

Đàm Khinh nói: "Không có TV."

Trình Tư Độ suy nghĩ một chút, "Vậy chúng ta nằm trên giường tán gẫu được rồi."

Hai người liền nằm dài trên giường.

Đàm Khinh nghĩ, Trình Tư Độ rất kỳ lạ, cậu với chính mình, với rất nhiều người khác không giống nhau. Cậu như là đứa bé không chịu lớn, hoặc là PeterPan mãi mãi chưa lên đảo, cậu cùng người thân cận là không có khoảng cách, thậm chí không đặt giới hạn. Trình Tư Độ có cho rằng là, nói chuyện yêu đương chính là có thể một cách tự nhiên như vậy mà nằm ở trên giường tán gẫu, hoặc là tại dưới ánh trăng len lén hôn môi?

Chân Trình Tư Độ rất không phép tắc mà gác ở trên bắp chân Đàm Khinh, nhẹ nhàng câu lên, hai người liền gần sát, cậu cười nói: "Em thích chân gác ở trên người người khác."

"Ừm, cho em để." Đàm Khinh nghiêng đầu đi nhìn cậu.

Hai người hô hấp rất gần, mang theo nhiệt khí nóng bỏng.

Cậu liền rất lo lắng cho mình coi như sẽ cùng loại giống như với mấy con ngựa với lừa này, hơi thở như mưa rào có sấm chớp ở phạm vi nhỏ, đành phải gom lại hơi thở, lẳng lặng mà lại bất an mà nhìn Đàm Khinh.

Đàm Khinh mở miệng trước: "Đứa ngốc, nín thở làm gì?"

Trình Tư Độ nở nụ cười: "Đàm Khinh, giống như nằm mơ. Em cơm nước xong, anh liền tại cửa phòng ăn. Giống như em vừa quay đầu lại anh sẽ ở nơi đó. Anh sau này cũng phải như vậy, có thể để cho em thất vọng xiu xíu, thế nhưng chú ý trả lại em một phần kinh hỉ."

Đàm Khinh sờ sờ đầu tóc mềm mại của cậu: "Anh ra sức thực hiện."

Trình Tư Độ dịch gần thêm một chút, nhìn chằm chằm Đàm Khinh, đột nhiên ở trong túi lục lọi cái gì, tìm ra một viên kẹo bạc hà tiệm thịt nướng tặng, nhỏ giọng hỏi: "Ăn kẹo không?"

Đàm Khinh nhìn Trình Tư Độ xé ra bọc giấy, ngậm viên kẹo này, lại giống như ngậm đường quả, ôn nhu khả ái mà ngậm vào đôi môi hắn.

Tay Đàm Khinh nhẹ nhàng khoát lên trên eo Trình Tư Độ, hôn lên rồi hôn lên, trượt tới trên bắp chân nhỏ của Trình Tư Độ.

Cậu mặc quần thể thao ngắn, dưới ống quần rộng lộ ra hai chân nhỏ nhắn thẳng tắp đẹp đẽ, nắm một cái, phần thịt trắng mềm mịn tràn vào kẽ tay

Trình Tư Độ được hôn đến thoải mái, híp mắt nhỏ giọng hừ hừ, đột nhiên eo liền bị bóp chặt cả người bị áp đến dưới thân Đàm Khinh. Biểu hiện trên mặt Đàm Khinh rất nhạt, ánh mắt lại mưa gió phiêu bạt, trừng trừng bao lấy Trình Tư Độ.

Eo Trình Tư Độ như nhũn ra, có chút chột dạ: "Không hôn nữa à?"

Bàn tay Đàm Khinh tiến vào bên trong T shirt cậu, sờ sờ cái bụng mềm mại trắng như tuyết của cậu, liền thuận theo đường nét phần eo của thiếu niên ngây ngô mãnh khảnh, trượt tiến vào bên trong quần cộc cậu.

Trình Tư Độ há miệng run rẩy vùi ở trong lồng ngực Đàm Khinh, bị bắt nạt tàn nhẫn liền cắn hắn một cái. Hai cái chân đột nhiên bật thẳng, mới bị Đàm Khinh lại kẹp dưới thân.

Trình Tư Độ đỏ mắt lên: "Lưu manh."

Đàm Khinh lấy giấy ăn lau khô tay, "Ai ban nãy còn rên rỉ cong người theo."

Trình Tư Độ phát điên, nhìn giấy ăn thấm ướt trong tay Đàm Khinh, "Không được, nhanh lên lại đi rửa tay một lượt!"

Trước khi đi, Trình Tư Độ đỏ mặt nói, "Em cảm thấy, loại chuyện kia có thể nâng lên tầm hội nghị rồi, thế nhưng, thế nhưng em trước tiên phải học tập một chút."

Đàm Khinh cười nói: "Anh không vội."

Trình Tư Độ giận dữ: " Anh rõ ràng rất vội!"

Dưới đèn đường mờ nhạt hoa đồng (*) nở rộ, khuôn mặt Trình Tư Độ nuột nà thanh tú, hai con mắt ánh lên vầng trăng trên trời, cũng ánh lên người trong lòng.

(*) hoa đồng

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện