“Chị à, chị còn muốn đem bảng điểm về cho gia đình xem không?” Trên mặt Tô Mạn nghiêm túc hỏi.
“… Không cần đâu, chị, chị tự mình cầm về vậy.” Tô Thu Nguyệt cầm lại bảng điểm của mình rồi nhét nó vào cặp. Trên trán cô ta đã lấm tấm mồ hôi, không biết là do nóng hay do căng thẳng. Các ngón tay cũng hơi run rẩy.
Không chỉ cô ta mà mấy học sinh nữ khác cũng có vẻ gượng gạo.
Tô Mạn mỉm cười với bọn họ, mấy học sinh nữ lộ ra nụ cười càng thêm gượng gạo, có chút xấu hổ nhìn cô, sau đó quay sang hỏi Tô Thu Nguyệt: “Vẫn đi lên huyện thành sao?”
Tô Thu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn em gái mình.
Nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của em gái, cô ta lập tức lắc đầu: “Không, mình phải quay về làm việc, sau này có cơ hội mới đi vậy.”
Nghe Tô Thu Nguyệt nói không đi, mấy học sinh nữ khác đều thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu bỏ chạy.
Suy cho cùng, họ cũng đã thay đổi bảng điểm của mình. Bị Tô Mạn phát hiện ra thì mặt mũi biết vứt đi đâu nữa chứ.
Sau khi mấy học sinh đó đi, Tô Thu Nguyệt mới làm ra dáng chị gái, dặn dò Tô Mạn chuyện bảng điểm: “Dù sao chúng ta cũng là chị em, em gái, em sẽ không tàn nhẫn như thế chứ.”
Tô Mạn hỏi: “Tàn nhẫn cái gì?”
Tô Thu Nguyệt cạn lời rồi: “Em có biết, nếu để chị dâu cả biết được, chắc chắn sẽ mượn cớ mà nhắc đến chuyện của mình, đến lúc đó chị đừng hòng sống ở trong cái nhà này nữa. Còn bị mọi người lấy ra làm trò cười. Hai chúng ta là chị em ruột, em tàn nhẫn nhìn chị bị chị dâu cả chèn ép sao?”
“Trong mắt em, hai người đều như nhau cả. Dù sao cũng là người một nhà. Người một nhà thì quan trọng nhất chính là đoàn kết, chị đừng có nghĩ lung tung.”
“...”
Tô Thu Nguyệt cảm thấy em gái mình đúng là nhẫn tâm, vậy mà lại nghĩ người chị ruột này giống như chị dâu cả.
“Vậy em nghĩ thế nào?”
Nói với Tô Mạn giống như nước đổ lá khoai, cô ta cũng bắt đầu cảm thấy nổi giận.
Tô Mạn nói: “Chẳng muốn gì cả, chị cứ thành thật là được, đừng cứ suốt ngày nghĩ lung tung.”
Thật ra mà nói, nếu như Tô Thu Nguyệt có thể dựa vào năng lực của mình mà quang minh chính đại trốn lao động, Tô Mạn cũng không muốn để ý tới. Nhưng Tô Thu Nguyệt bây giờ là đang lợi dụng cả nhà, loại hành vi này không thể chấp nhận được. Cho dù Tô Mạn không sống dựa vào chút khẩu phần lương thực đó. Cô cũng không muốn chiều Tô Thu Nguyệt.
Điều này không có lợi cho việc cô xây dựng một gia đình hòa thuận sau này.
Lại một lần nữa bị nắm nhược điểm, Tô Thu Nguyệt tức đến mức chẳng thèm nói lời nào, cũng không dám phản bác, chỉ đành ngoan ngoãn cùng Tô Mạn trở về.
Nhưng trên đường về, cô ta lại bỏ xa Tô Mạn ở phía sau.
Tô Mạn cũng không gấp gáp, trước tiên đi đường vòng về phía công xã, đến xem bảng thông báo ở đó.
Thông thường ở công xã có thông tin gì đều sẽ được công bố lên trên bảng thông báo này. Một số văn bản chỉ thị cũng sẽ được dán lên đây.
Tô Mạn cảm thấy muốn cải thiện cuộc sống thì vẫn phải bắt kịp thời đại, chạy theo trào lưu.
Các văn bản trên đó đều nói về cách mở rộng sản xuất và nâng cao sản lượng. Tô Mạn không biết mấy thứ này, cũng chẳng phải người làm nghiên cứu khoa học gì đó.
Nhưng mà, cô lại tò mò hỏi hệ thống: “Nếu tôi đủ điểm thánh mẫu, có thể mua những thứ trong tương lai từ chỗ mi không, các người không lo lắng tôi đảo loạn sự phát triển của thời không à?”
789 thành thật trả lời: “Có thể mua sản phẩm, nhưng không thể phục chế chúng.”
Tô Mạn cũng không cảm thấy thất vọng, cô cũng không định can dự vào sự phát triển của thời không.
Bị hệ thống đưa đến một thời đại khốn khổ, cô còn chưa hiểu rõ cuộc sống của chính mình, còn mơ tưởng viễn vông gì chứ.
Sau khi chăm chú nhìn bảng thông báo, Tô Mạn cũng miễn cưỡng tìm thấy được một thứ có chút hữu dụng trên đó.
Đó là một trang báo rất nhỏ, là tài liệu của hội phụ nữ xã về bảo vệ quyền và lợi ích của phụ nữ và trẻ em.
Giáo dục các xã viên trong công xã nên đối xử tốt với trẻ em, tôn trọng phụ nữ, xóa bỏ những tàn dư của tư tưởng phong kiến trong xã hội cũ.
Tuy bây giờ vẫn luôn nhắc tới “phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời”, nhưng chủ đề này thật sự không được xem trọng. Cho nên vị trí dán văn kiện của hội phụ nữ cũng khá là khuất, ít người để ý đến. Có vẻ như dán lên đây chỉ để ứng phó tạm mà thôi.
“… Không cần đâu, chị, chị tự mình cầm về vậy.” Tô Thu Nguyệt cầm lại bảng điểm của mình rồi nhét nó vào cặp. Trên trán cô ta đã lấm tấm mồ hôi, không biết là do nóng hay do căng thẳng. Các ngón tay cũng hơi run rẩy.
Không chỉ cô ta mà mấy học sinh nữ khác cũng có vẻ gượng gạo.
Tô Mạn mỉm cười với bọn họ, mấy học sinh nữ lộ ra nụ cười càng thêm gượng gạo, có chút xấu hổ nhìn cô, sau đó quay sang hỏi Tô Thu Nguyệt: “Vẫn đi lên huyện thành sao?”
Tô Thu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn em gái mình.
Nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của em gái, cô ta lập tức lắc đầu: “Không, mình phải quay về làm việc, sau này có cơ hội mới đi vậy.”
Nghe Tô Thu Nguyệt nói không đi, mấy học sinh nữ khác đều thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu bỏ chạy.
Suy cho cùng, họ cũng đã thay đổi bảng điểm của mình. Bị Tô Mạn phát hiện ra thì mặt mũi biết vứt đi đâu nữa chứ.
Sau khi mấy học sinh đó đi, Tô Thu Nguyệt mới làm ra dáng chị gái, dặn dò Tô Mạn chuyện bảng điểm: “Dù sao chúng ta cũng là chị em, em gái, em sẽ không tàn nhẫn như thế chứ.”
Tô Mạn hỏi: “Tàn nhẫn cái gì?”
Tô Thu Nguyệt cạn lời rồi: “Em có biết, nếu để chị dâu cả biết được, chắc chắn sẽ mượn cớ mà nhắc đến chuyện của mình, đến lúc đó chị đừng hòng sống ở trong cái nhà này nữa. Còn bị mọi người lấy ra làm trò cười. Hai chúng ta là chị em ruột, em tàn nhẫn nhìn chị bị chị dâu cả chèn ép sao?”
“Trong mắt em, hai người đều như nhau cả. Dù sao cũng là người một nhà. Người một nhà thì quan trọng nhất chính là đoàn kết, chị đừng có nghĩ lung tung.”
“...”
Tô Thu Nguyệt cảm thấy em gái mình đúng là nhẫn tâm, vậy mà lại nghĩ người chị ruột này giống như chị dâu cả.
“Vậy em nghĩ thế nào?”
Nói với Tô Mạn giống như nước đổ lá khoai, cô ta cũng bắt đầu cảm thấy nổi giận.
Tô Mạn nói: “Chẳng muốn gì cả, chị cứ thành thật là được, đừng cứ suốt ngày nghĩ lung tung.”
Thật ra mà nói, nếu như Tô Thu Nguyệt có thể dựa vào năng lực của mình mà quang minh chính đại trốn lao động, Tô Mạn cũng không muốn để ý tới. Nhưng Tô Thu Nguyệt bây giờ là đang lợi dụng cả nhà, loại hành vi này không thể chấp nhận được. Cho dù Tô Mạn không sống dựa vào chút khẩu phần lương thực đó. Cô cũng không muốn chiều Tô Thu Nguyệt.
Điều này không có lợi cho việc cô xây dựng một gia đình hòa thuận sau này.
Lại một lần nữa bị nắm nhược điểm, Tô Thu Nguyệt tức đến mức chẳng thèm nói lời nào, cũng không dám phản bác, chỉ đành ngoan ngoãn cùng Tô Mạn trở về.
Nhưng trên đường về, cô ta lại bỏ xa Tô Mạn ở phía sau.
Tô Mạn cũng không gấp gáp, trước tiên đi đường vòng về phía công xã, đến xem bảng thông báo ở đó.
Thông thường ở công xã có thông tin gì đều sẽ được công bố lên trên bảng thông báo này. Một số văn bản chỉ thị cũng sẽ được dán lên đây.
Tô Mạn cảm thấy muốn cải thiện cuộc sống thì vẫn phải bắt kịp thời đại, chạy theo trào lưu.
Các văn bản trên đó đều nói về cách mở rộng sản xuất và nâng cao sản lượng. Tô Mạn không biết mấy thứ này, cũng chẳng phải người làm nghiên cứu khoa học gì đó.
Nhưng mà, cô lại tò mò hỏi hệ thống: “Nếu tôi đủ điểm thánh mẫu, có thể mua những thứ trong tương lai từ chỗ mi không, các người không lo lắng tôi đảo loạn sự phát triển của thời không à?”
789 thành thật trả lời: “Có thể mua sản phẩm, nhưng không thể phục chế chúng.”
Tô Mạn cũng không cảm thấy thất vọng, cô cũng không định can dự vào sự phát triển của thời không.
Bị hệ thống đưa đến một thời đại khốn khổ, cô còn chưa hiểu rõ cuộc sống của chính mình, còn mơ tưởng viễn vông gì chứ.
Sau khi chăm chú nhìn bảng thông báo, Tô Mạn cũng miễn cưỡng tìm thấy được một thứ có chút hữu dụng trên đó.
Đó là một trang báo rất nhỏ, là tài liệu của hội phụ nữ xã về bảo vệ quyền và lợi ích của phụ nữ và trẻ em.
Giáo dục các xã viên trong công xã nên đối xử tốt với trẻ em, tôn trọng phụ nữ, xóa bỏ những tàn dư của tư tưởng phong kiến trong xã hội cũ.
Tuy bây giờ vẫn luôn nhắc tới “phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời”, nhưng chủ đề này thật sự không được xem trọng. Cho nên vị trí dán văn kiện của hội phụ nữ cũng khá là khuất, ít người để ý đến. Có vẻ như dán lên đây chỉ để ứng phó tạm mà thôi.
Danh sách chương