Người đàn ông ở cạnh bà cụ kia hét to: “Mấy người thế mà ức hiếp mẹ già của tôi, có phải cảm thấy nhà chúng tôi không ai chống lưng? Nhà chúng tôi có ba anh em trai, em gái lớn của tôi còn đang học ở trường cấp ba công xã đấy, cùng lắm thì chúng tôi đến công xã tố cáo mấy kẻ trung nông phú nông như các người.”
“Ai là trung nông phú nông, mẹ con hai người đừng ăn nói lung tung.”
Một người phụ nữ trung niên cầm một chiếc muôi lớn đi ra, trái lại người phụ nữ này nhìn còn có chút tinh thần.
“Dù sao nhà chúng tôi chính là bần nông, trong cả cái đại đội này, nhà chúng tôi là nghèo nhất.” Bà cụ ngồi dưới đất lau nước mắt: “Hôm nay, nếu như không để cho tôi lấy đồ ăn trước, tôi sẽ đi tố cáo các người ức hiếp bần nông.”
Tô Mạn: “…” Lúc này nghèo chính là một loại vinh quang….
Đám xã viên vây xem…
Người phụ nữ phụ trách múc đồ ăn tức đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cũng biết đám người nhà họ Tô này đều không phải hạng người tốt lành gì, vì chút chuyện nhỏ đó mà ầm ĩ đến bên công xã, bọn họ thật đúng là làm ra được.
Vả lại, bữa cơm hôm nay còn chưa biết có đủ ăn hay không, thế là đành phải nói: “Đứng lên, đứng lên đi, múc cho bà trước, nhanh lên, đừng làm chậm trễ mọi người ăn cơm.”
Người phụ nữ này lên tiếng, cho dù những người khác không vui khi bị chen ngang cũng không dám nói gì, cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, ai cũng không muốn làm con chim đầu đàn này.
Bà cụ vừa mới còn khóc lóc yếu đuối, lúc này nhanh nhẹn từ dưới đất đứng lên, đi một bước lập tức chỉ vào Tô Mạn đang đứng trước đám người: “Nhị Nha, con còn nhìn gì thế, mau đến đây giúp một tay, con nhóc này phản ứng chậm thật đấy.”
Tô Mạn thấy bà cụ nói chuyện với mình, sau đó cô nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng chỉ vào mặt mình.
“Nhanh lên, còn ngây ra như phỗng ở đó làm gì?” Bà cụ kéo cô đi vào trong nhà ăn.
Tô Mạn: “…”
Cô đã nói mà, sao lại có cảm giác nhìn quen mắt như thế, đây không phải chính là mẹ của nguyên chủ, đồng thời cũng là mẹ ruột của cơ thể này hay sao?
Dưới sự dẫn đầu của bà cụ, Tô Mạn và người đàn ông cao gầy trẻ tuổi kia cùng đi ra khỏi nhà ăn của công xã, sau đó tiếp nhận chỉ trỏ của mọi người cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Bà cụ và người đàn ông trẻ tuổi cao gầy kia hoàn toàn không để ý, Tô Mạn lại có chút bối rối.
Cô thừa nhận chính mình không phải hạng người tốt lành gì, bình thường ở trong làm ăn, vì cướp mối làm ăn, thủ đoạn gì cô cũng từng làm.
Thế nhưng loại chuyện chen ngang này, cô quả thật chưa từng làm, hơn nữa chen ngang còn vì chút cháo không nhìn ra màu sắc…
Tô Mạn nhìn vào trong chậu cháo mấy lần, cảm giác đói khát trước đó thế mà phai nhạt đi rất nhiều…
Chẳng trách nguyên chủ lại muốn đi.
Trên đường trở về, Tô Mạn đã sắp xếp lại trí nhớ của nguyên chủ.
Bà cụ này là mẹ ruột của cô, tên Lý Xuân Hoa, mà người đàn ông cao gầy trẻ tuổi này là con trai thứ ba của Lý Xuân Hoa, tên Tô Tam Trụ, cũng chính anh ba hiện tại của cô.
Bà cụ Lý Xuân Hoa này cũng là một người ghê gớm.
Dựa theo nhiều lần Lý Xuân Hoa khoác lác, trái lại nguyên chủ cũng biết một số “vở kịch” năm đó. Ví dụ như trước mặt mẹ chồng giả bộ đáng yêu, hiếu thuận, dính người, so với con gái ruột còn yêu thương mẹ chồng hơn. Trong lúc ngủ thường xuyên chỉ tay lên trời thề phải hiếu thuận với cha mẹ chồng. Ông bà cụ Tô vốn dĩ không xấu, lại thêm dáng vẻ diễn kịch chân thành này của Lý Xuân Hoa, rất nhanh đã tước vũ khí đầu hàng, đối xử với bà như con gái ruột.
Sau đó dựa vào chiêu này lại, bà lại nắm chặt chồng mình là đồng chí Tô Thiết Sơn, thỉnh thoảng thì giả bộ tủi thân, yếu đuối, thâm tình… Một người đàn ông thành thật như Tô Thiết Sơn đâu chịu nổi, cả đời này đều nghe vợ mình thổi gió bên tai.
Đương nhiên ngoại trừ những điều đó, bà còn rất biết sinh, một hơi sinh liền cho nhà họ Tô ba trai, hai gái, con trai trưởng tên Tô Đại Trụ, năm nay 25 tuổi, đã sớm cưới Lâm Tuyết Cúc ở đại đội Sơn Tiền bên cạnh làm vợ. Vừa vào cửa đã sinh được một cặp sinh đôi một trai một gái, bây giờ đã năm tuổi, đặt tên lần lượt là Tô Lai Hỉ và Tô Lai Nhạc, bởi vì long phượng thai không dễ nuôi, cho nên lấy thêm cái tên xấu là Thạch Đầu và Tiểu Thảo.
Con trai thứ hai tên Tô Nhị Trụ, năm nay 23 tuổi, năm trước đã cưới Tống Ngọc Hoa ở cùng đại đội, năm ngoái lúc cuộc sống bắt đầu khó khăn, sinh được một cô con gái tên Tô Lai Mễ, nhũ danh tên Tiểu Mễ Lạp.
“Ai là trung nông phú nông, mẹ con hai người đừng ăn nói lung tung.”
Một người phụ nữ trung niên cầm một chiếc muôi lớn đi ra, trái lại người phụ nữ này nhìn còn có chút tinh thần.
“Dù sao nhà chúng tôi chính là bần nông, trong cả cái đại đội này, nhà chúng tôi là nghèo nhất.” Bà cụ ngồi dưới đất lau nước mắt: “Hôm nay, nếu như không để cho tôi lấy đồ ăn trước, tôi sẽ đi tố cáo các người ức hiếp bần nông.”
Tô Mạn: “…” Lúc này nghèo chính là một loại vinh quang….
Đám xã viên vây xem…
Người phụ nữ phụ trách múc đồ ăn tức đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cũng biết đám người nhà họ Tô này đều không phải hạng người tốt lành gì, vì chút chuyện nhỏ đó mà ầm ĩ đến bên công xã, bọn họ thật đúng là làm ra được.
Vả lại, bữa cơm hôm nay còn chưa biết có đủ ăn hay không, thế là đành phải nói: “Đứng lên, đứng lên đi, múc cho bà trước, nhanh lên, đừng làm chậm trễ mọi người ăn cơm.”
Người phụ nữ này lên tiếng, cho dù những người khác không vui khi bị chen ngang cũng không dám nói gì, cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, ai cũng không muốn làm con chim đầu đàn này.
Bà cụ vừa mới còn khóc lóc yếu đuối, lúc này nhanh nhẹn từ dưới đất đứng lên, đi một bước lập tức chỉ vào Tô Mạn đang đứng trước đám người: “Nhị Nha, con còn nhìn gì thế, mau đến đây giúp một tay, con nhóc này phản ứng chậm thật đấy.”
Tô Mạn thấy bà cụ nói chuyện với mình, sau đó cô nhìn xung quanh một lúc, cuối cùng chỉ vào mặt mình.
“Nhanh lên, còn ngây ra như phỗng ở đó làm gì?” Bà cụ kéo cô đi vào trong nhà ăn.
Tô Mạn: “…”
Cô đã nói mà, sao lại có cảm giác nhìn quen mắt như thế, đây không phải chính là mẹ của nguyên chủ, đồng thời cũng là mẹ ruột của cơ thể này hay sao?
Dưới sự dẫn đầu của bà cụ, Tô Mạn và người đàn ông cao gầy trẻ tuổi kia cùng đi ra khỏi nhà ăn của công xã, sau đó tiếp nhận chỉ trỏ của mọi người cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Bà cụ và người đàn ông trẻ tuổi cao gầy kia hoàn toàn không để ý, Tô Mạn lại có chút bối rối.
Cô thừa nhận chính mình không phải hạng người tốt lành gì, bình thường ở trong làm ăn, vì cướp mối làm ăn, thủ đoạn gì cô cũng từng làm.
Thế nhưng loại chuyện chen ngang này, cô quả thật chưa từng làm, hơn nữa chen ngang còn vì chút cháo không nhìn ra màu sắc…
Tô Mạn nhìn vào trong chậu cháo mấy lần, cảm giác đói khát trước đó thế mà phai nhạt đi rất nhiều…
Chẳng trách nguyên chủ lại muốn đi.
Trên đường trở về, Tô Mạn đã sắp xếp lại trí nhớ của nguyên chủ.
Bà cụ này là mẹ ruột của cô, tên Lý Xuân Hoa, mà người đàn ông cao gầy trẻ tuổi này là con trai thứ ba của Lý Xuân Hoa, tên Tô Tam Trụ, cũng chính anh ba hiện tại của cô.
Bà cụ Lý Xuân Hoa này cũng là một người ghê gớm.
Dựa theo nhiều lần Lý Xuân Hoa khoác lác, trái lại nguyên chủ cũng biết một số “vở kịch” năm đó. Ví dụ như trước mặt mẹ chồng giả bộ đáng yêu, hiếu thuận, dính người, so với con gái ruột còn yêu thương mẹ chồng hơn. Trong lúc ngủ thường xuyên chỉ tay lên trời thề phải hiếu thuận với cha mẹ chồng. Ông bà cụ Tô vốn dĩ không xấu, lại thêm dáng vẻ diễn kịch chân thành này của Lý Xuân Hoa, rất nhanh đã tước vũ khí đầu hàng, đối xử với bà như con gái ruột.
Sau đó dựa vào chiêu này lại, bà lại nắm chặt chồng mình là đồng chí Tô Thiết Sơn, thỉnh thoảng thì giả bộ tủi thân, yếu đuối, thâm tình… Một người đàn ông thành thật như Tô Thiết Sơn đâu chịu nổi, cả đời này đều nghe vợ mình thổi gió bên tai.
Đương nhiên ngoại trừ những điều đó, bà còn rất biết sinh, một hơi sinh liền cho nhà họ Tô ba trai, hai gái, con trai trưởng tên Tô Đại Trụ, năm nay 25 tuổi, đã sớm cưới Lâm Tuyết Cúc ở đại đội Sơn Tiền bên cạnh làm vợ. Vừa vào cửa đã sinh được một cặp sinh đôi một trai một gái, bây giờ đã năm tuổi, đặt tên lần lượt là Tô Lai Hỉ và Tô Lai Nhạc, bởi vì long phượng thai không dễ nuôi, cho nên lấy thêm cái tên xấu là Thạch Đầu và Tiểu Thảo.
Con trai thứ hai tên Tô Nhị Trụ, năm nay 23 tuổi, năm trước đã cưới Tống Ngọc Hoa ở cùng đại đội, năm ngoái lúc cuộc sống bắt đầu khó khăn, sinh được một cô con gái tên Tô Lai Mễ, nhũ danh tên Tiểu Mễ Lạp.
Danh sách chương