Những người lớn chạy nhanh tới, sơ cứu cho đứa bé nhưng thời này hô hấp nhân tạo chưa được phổ cập, những người này chỉ biết ấn bụng để đẩy nước ra.

Thấy đứa trẻ vẫn chưa tỉnh, có người hô: "Làm sao bây giờ, thằng bé sắp không chịu được nữa rồi."

Tô Mạn thở hổn hển hai cái rồi đẩy người ra nói: "Để tôi, tôi biết sơ cứu."

Sau đó cúi đầu làm hô hấp nhân tạo cho đứa bé. Một lát sau đứa bé ho sặc sụa, sắc mặt không còn tái xanh như ban nãy.

"Tỉnh, Hắc Bì tỉnh rồi."

Những người lớn ở bên cạnh sau khi nhìn thấy thế thì vui mừng ra mặt.

"Hắc Bì ơi..., con của mẹ..."

Một người phụ nữ trung niên vừa chạy tới vừa khóc đến xé lòng.

Rồi ôm đứa bé vào lòng và khóc: "Con của mẹ, con sao vậy, đừng làm mẹ sợ."

"Mẹ." Hắc Bì yếu ớt kêu một tiếng: “Là cô giáo Tô đã cứu con."

"Đúng vậy đó mẹ của Hắc Bì, vừa nãy lúc Hắc Bì sắp chịu không nổi, là cô giáo Tô đã nhảy xuống nước cứu nó."

Người đàn ông vừa chạy tới cứu người ban nãy nói.



Mẹ của Hắc Bì vừa nãy vì lo cho con quá nên cũng không nghĩ nhiều như vậy, lúc này thấy đứa nhỏ không sao nữa, lại nghe nói thằng bé là do Tô Mạn cứu, cho nên lập tức muốn cảm ơn cô. Nhưng khi quay lại thì người đã đi đâu mất rồi.

"Cô giáo Tô vừa đi rồi." Một đứa bé nói.

Tô Mạn đi trên đường, trong đầu vang lên một tiếng "đinh", cứu đứa trẻ rơi xuống nước, khen thưởng một ngàn điểm thánh mẫu. Kiến nghị có thể đổi được 400 cân lương thực, 20 cân thịt heo..."

Nghe được âm thanh này, Tô Mạn nhướng mày, cảm thấy cuối cùng cũng không làm việc không công.

789 xúc động đến mức gửi một icon khóc ròng: “Hu hu hu, ký chủ, là tôi đã hiểu lầm cô rồi, cô quá vĩ đại. Hành động liều mình cứu người của cô vừa nãy quả thật là có thể cảm động trời đất. Hơn nữa cô cứu người mà không cần báo đáp, quay đầu đi mất, không màng danh lợi. Đây đúng thực là hình mẫu của anh hùng vô danh."

Tô Mạn trợn mắt nói: “Mi nghĩ nhiều quá rồi, tôi biết bơi. Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, tiện tay là có thể làm được. Cùng là làm việc thiện mà việc này không tốn sức lại có thu nhập cao, rất đáng để làm."

"Vậy tại sao cô lại bỏ đi? Nếu ở lại, sẽ có càng nhiều người tới cảm ơn cô mà?"

Tô Mạn nói: "Đều ở chung một đại đội, mọi người đều quen biết nhau. Tôi đi rồi chẳng lẽ không ai tìm được tôi sao?" Cô cũng không thể nói hồi nãy bỏ đi là vì cô chợt nhận ra ngay trước lúc chạy tới, cô thế mà đã không suy nghĩ gì mà nhảy xuống cứu người.

Chuyện này đối với cô là hơi khó để chấp nhận.

789: "Nhưng mà ký chủ, vừa nãy tôi có cảm nhận được chỉ số thiện ý của cô có dao động."

"Không có!" Tô Mạn nhấn mạnh. Cô không phải vì làm việc tốt mà làm như vậy. Đã chết một lần rồi, cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà làm việc tốt.

Cô về đến nhà vừa thay xong quần áo thì có rất nhiều người kéo đến nhà họ Tô.



Mẹ của Hắc Bì chạy tới với vẻ mặt cảm kích. Trong tay cầm theo một miếng vải, chất liệu khá tốt. Bà muốn lấy nó làm quà cảm ơn Tô Mạn. Nhìn thấy cô, nước mắt của bà rơi như mưa: “Cô giáo Tô, cháu đã cứu Hắc Bì nhà thím. Thím không biết phải làm sao để bày tỏ lòng biết ơn của mình nữa."

Nói xong bà còn muốn quỳ xuống lạy tạ Tô Mạn.

Tô Mạn không dám nhận cái lạy này bèn vội vàng kéo bà dậy: “Thím đừng làm như vậy, đây chỉ là việc nhỏ, trùng hợp cháu đi ngang thấy được nên giúp một tay thôi."

"Cô giáo Tô, cháu quả nhiên là ngươi tốt mà!" Mẹ của Hắc Bì cực kỳ cảm động. Cầm tay Tô Mạn không buông. Miếng vải trong tay cũng nhét vào tay Tô Mạn.

Người nhà họ Tô vừa lúc trở về, trên đường về họ có nghe về chuyện Tô Mạn cứu người, có chút không tin nhưng thấy tình hình trong nhà thế này họ mới tin là thật.

Lý Xuân Hoa chạy tới bên Tô Mạn một cách khoa trương: “Ôi con gái của mẹ, con vừa nhảy xuống nước, cũng không biết có lưu lại di chứng gì không. Sức khỏe của con vốn đã không tốt còn đi cứu người. Sau này làm sao bồi bổ lại được đây."

Tính tình Tô Tam Trụ giống Lý Xuân Hoa nhất, cũng chạy tới phụ diễn: “Đúng vậy em à, sức khỏe của em từ nhỏ đã không tốt, giờ lại càng tệ hơn."

Mẹ của Hắc Bì có chút xấu hổ.

Trong nhà bà cũng không có gì tốt. Tốt nhất cũng chính là miếng vải này.

"Về sau đồ ăn của tôi, tôi đều chia nửa chén cho cô giáo Tô."

Đối với mẹ của Hắc Bì thì việc ăn ít nửa chén lương thực đổi lấy mạng của con trai bà, bà cảm thấy đáng giá.

Vì con trai thì có muốn cái mạng của bà cũng được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện