Tô Mạn cười nhạt: “Chuyện này cũng không phải là thứ cháu có thể nói trước được, về sau mọi người không cần cháu nữa, cháu vẫn phải trở về làm việc, cháu không phải cán bộ đại đội.”
Thím Ngưu nói: “Thím thấy cháu cũng không kém gì những cán bộ đại đội đó đâu.”
Tô Mạn nghe thấy thế thì khẽ cười, không nói tiếp.
Ngày hôm sau, Tô Mạn cũng không cần ra đồng làm việc, cô đến phòng họp đại đội, mỗi ngày dẫn theo mười mấy đứa nhỏ cùng nhau học tập.
Đây cũng là thuộc về nguyên tắc tự nguyện, cho nên cũng không có quá nhiều đứa nhỏ đến.
Đứa lớn một chút thì muốn ra đồng kiếm công điểm, đứa nhỏ thì không muốn tới, tới nơi này cũng chỉ có mấy đứa nhỏ năm, sáu tuổi, lá gan không lớn, cha mẹ bảo sao thì làm thế.
Tô Mạn soạn cho bọn nhóc mấy chuyện xưa Tiểu Hồng và Tiểu Minh gì đó, dù sao cũng không cần quá đặc sắc, đủ ứng phó với bọn nhỏ.
Sau khi kể xong chuyện xưa, Tô Mạn hỏi: “Các em biết vì sao chị lại giảng được nhiều chuyện xưa như thế không?”
Bọn nhỏ đều lắc đầu: “Không biết.”
Tô Mạn lại hỏi: “Các em có muốn biết không?”
Câu này thì bọn nhỏ liên tục gật đầu.
“Bởi vì chị thích học, chờ các em biết chữ, biết đọc sách, sau này các em muốn đọc chuyện xưa gì đều có thể tự mình đọc.”
Hai mắt bọn nhỏ nhất thời tỏa sáng.
Thì ra đi học còn có chỗ tốt như thế.
….
Tô Mạn dùng phương thức kể chuyện xưa trên lớp học để giảng bài cho bọn nhỏ, rất nhanh mấy đứa nhóc không thích học đã nghe kể.
Những đứa nhỏ lì đòn không thích đi học kia cũng không đi chơi nữa, đi theo đến phòng học.
Trước đó cũng chỉ mới hơn mười đứa, bây giờ giống như một bầy ong vỡ tổ, phòng học cũng không ngồi đủ nữa.
Rất nhiều học sinh còn phải nằm sấp trên bệ cửa sổ nghe giảng, chẳng qua cấu tạo của toàn bộ phòng học cũng chỉ có một cửa sổ nhỏ, chỉ có thể đủ hai người nằm sấp, ngay cả thế cũng không đủ chỗ, chỉ có thể đứng ngoài nghe câu được câu chăng.
Đối với chuyện này, Tô Mạn cũng không sốt ruột.
Cứ để bọn nhỏ nghe như thế.
Bây giờ cô kể chuyện xưa sẽ giữ lại một nửa, mỗi ngày sau khi lớp học kết thúc, cô sẽ kể cho bọn nhỏ một câu chuyện, sau khi kể được một nửa thì giữ lại đến ngày mai kể tiếp, điều này khiến cho bọn nhỏ nằm sấp ngoài cửa sổ kia, mỗi ngày đều vội vàng đi học.
Hiện tại bọn nhỏ cũng thông minh, biết đến sớm sẽ có chỗ ngồi, từng đứa đều rất tích cực, mỗi ngày đều đến rất sớm.
Điều này khiến cho đám xã viên trong đội vô cùng khâm phục Tô Mạn. Mấy đứa nhóc lì đòn này, bình thường bọn họ không quản được, thế mà Tô Mạn có thể làm cho bọn nhỏ trở nên thích học tập như thế.
Chờ đến khi những đứa nhỏ này đều quen thuộc với việc mỗi ngày đều đến trường đi học, Tô Mạn bèn yêu cầu nghiêm khắc bọn nhỏ đổi sang gọi cô giáo.
Phải gọi cô là cô giáo Tô.
Hiện tại bọn nhỏ đối với Tô Mạn là nói gì nghe nấy, đương nhiên bảo gọi gì là gọi cái đó.
Ngoại trừ điều đó ra, Tô Mạn cũng sử dụng một vài phương pháp dạy học hiện đại mà mình được chứng kiến.
Ở thời đại này, giáo viên giảng bài vẫn rất đâu ra đấy, không giống như sau này có nhiều tiết học thủ công hay hoạt động ngoại khóa gì đó.
Mỗi ngày Tô Mạn đều dạy bọn nhỏ ca hát, đương nhiên là ca khúc của thời đại này, Tô Thu Nguyệt có một bản chép tay các ca khúc, trên đó còn có giai điệu, Tô Mạn tự mình học xong, sau đó dạy những đứa nhỏ kia hát.
Cô còn dạy bọn nhỏ vẽ, dạy bọn nhỏ chơi, làm cho bọn nhỏ rất sùng bái, mỗi ngày đều ngóng trông đi học.
Sau khi về nhà bọn nhỏ luôn miệng lải nhải: “Cô giáo Tô của bọn con nói, chỉ cần biết được 10 chữ lớn thì sẽ dạy cho chúng con ca hát đấy.”
“Cô giáo Tô của bọn con nói, chờ chúng con học đếm xong, sẽ chơi trò chơi liên quan đến số với chúng con, cô giáo Tô của chúng con biết nhiều lắm, nhất định biết nhiều hơn cả giáo viên công xã, giáo viên công xã cũng không biết những thứ này.”
Trong lúc vô thức, người lớn cũng không gọi là nhóc Mạn nữa, theo bọn nhỏ gọi cô giáo Tô, bình thường lúc gặp mặt chào hỏi cũng chào một câu: “Cô giáo Tô tan làm rồi à.”
Tô Mạn không cần ra đồng phơi gió phơi nắng vẫn có được công điểm, điều này khiến cho những người khác trong nhà họ Tô hâm mộ không thôi.
Trước đó người mà những người khác trong nhà họ Tô hâm mộ nhất chính là em gái lớn Tô Thu Nguyệt.
Thím Ngưu nói: “Thím thấy cháu cũng không kém gì những cán bộ đại đội đó đâu.”
Tô Mạn nghe thấy thế thì khẽ cười, không nói tiếp.
Ngày hôm sau, Tô Mạn cũng không cần ra đồng làm việc, cô đến phòng họp đại đội, mỗi ngày dẫn theo mười mấy đứa nhỏ cùng nhau học tập.
Đây cũng là thuộc về nguyên tắc tự nguyện, cho nên cũng không có quá nhiều đứa nhỏ đến.
Đứa lớn một chút thì muốn ra đồng kiếm công điểm, đứa nhỏ thì không muốn tới, tới nơi này cũng chỉ có mấy đứa nhỏ năm, sáu tuổi, lá gan không lớn, cha mẹ bảo sao thì làm thế.
Tô Mạn soạn cho bọn nhóc mấy chuyện xưa Tiểu Hồng và Tiểu Minh gì đó, dù sao cũng không cần quá đặc sắc, đủ ứng phó với bọn nhỏ.
Sau khi kể xong chuyện xưa, Tô Mạn hỏi: “Các em biết vì sao chị lại giảng được nhiều chuyện xưa như thế không?”
Bọn nhỏ đều lắc đầu: “Không biết.”
Tô Mạn lại hỏi: “Các em có muốn biết không?”
Câu này thì bọn nhỏ liên tục gật đầu.
“Bởi vì chị thích học, chờ các em biết chữ, biết đọc sách, sau này các em muốn đọc chuyện xưa gì đều có thể tự mình đọc.”
Hai mắt bọn nhỏ nhất thời tỏa sáng.
Thì ra đi học còn có chỗ tốt như thế.
….
Tô Mạn dùng phương thức kể chuyện xưa trên lớp học để giảng bài cho bọn nhỏ, rất nhanh mấy đứa nhóc không thích học đã nghe kể.
Những đứa nhỏ lì đòn không thích đi học kia cũng không đi chơi nữa, đi theo đến phòng học.
Trước đó cũng chỉ mới hơn mười đứa, bây giờ giống như một bầy ong vỡ tổ, phòng học cũng không ngồi đủ nữa.
Rất nhiều học sinh còn phải nằm sấp trên bệ cửa sổ nghe giảng, chẳng qua cấu tạo của toàn bộ phòng học cũng chỉ có một cửa sổ nhỏ, chỉ có thể đủ hai người nằm sấp, ngay cả thế cũng không đủ chỗ, chỉ có thể đứng ngoài nghe câu được câu chăng.
Đối với chuyện này, Tô Mạn cũng không sốt ruột.
Cứ để bọn nhỏ nghe như thế.
Bây giờ cô kể chuyện xưa sẽ giữ lại một nửa, mỗi ngày sau khi lớp học kết thúc, cô sẽ kể cho bọn nhỏ một câu chuyện, sau khi kể được một nửa thì giữ lại đến ngày mai kể tiếp, điều này khiến cho bọn nhỏ nằm sấp ngoài cửa sổ kia, mỗi ngày đều vội vàng đi học.
Hiện tại bọn nhỏ cũng thông minh, biết đến sớm sẽ có chỗ ngồi, từng đứa đều rất tích cực, mỗi ngày đều đến rất sớm.
Điều này khiến cho đám xã viên trong đội vô cùng khâm phục Tô Mạn. Mấy đứa nhóc lì đòn này, bình thường bọn họ không quản được, thế mà Tô Mạn có thể làm cho bọn nhỏ trở nên thích học tập như thế.
Chờ đến khi những đứa nhỏ này đều quen thuộc với việc mỗi ngày đều đến trường đi học, Tô Mạn bèn yêu cầu nghiêm khắc bọn nhỏ đổi sang gọi cô giáo.
Phải gọi cô là cô giáo Tô.
Hiện tại bọn nhỏ đối với Tô Mạn là nói gì nghe nấy, đương nhiên bảo gọi gì là gọi cái đó.
Ngoại trừ điều đó ra, Tô Mạn cũng sử dụng một vài phương pháp dạy học hiện đại mà mình được chứng kiến.
Ở thời đại này, giáo viên giảng bài vẫn rất đâu ra đấy, không giống như sau này có nhiều tiết học thủ công hay hoạt động ngoại khóa gì đó.
Mỗi ngày Tô Mạn đều dạy bọn nhỏ ca hát, đương nhiên là ca khúc của thời đại này, Tô Thu Nguyệt có một bản chép tay các ca khúc, trên đó còn có giai điệu, Tô Mạn tự mình học xong, sau đó dạy những đứa nhỏ kia hát.
Cô còn dạy bọn nhỏ vẽ, dạy bọn nhỏ chơi, làm cho bọn nhỏ rất sùng bái, mỗi ngày đều ngóng trông đi học.
Sau khi về nhà bọn nhỏ luôn miệng lải nhải: “Cô giáo Tô của bọn con nói, chỉ cần biết được 10 chữ lớn thì sẽ dạy cho chúng con ca hát đấy.”
“Cô giáo Tô của bọn con nói, chờ chúng con học đếm xong, sẽ chơi trò chơi liên quan đến số với chúng con, cô giáo Tô của chúng con biết nhiều lắm, nhất định biết nhiều hơn cả giáo viên công xã, giáo viên công xã cũng không biết những thứ này.”
Trong lúc vô thức, người lớn cũng không gọi là nhóc Mạn nữa, theo bọn nhỏ gọi cô giáo Tô, bình thường lúc gặp mặt chào hỏi cũng chào một câu: “Cô giáo Tô tan làm rồi à.”
Tô Mạn không cần ra đồng phơi gió phơi nắng vẫn có được công điểm, điều này khiến cho những người khác trong nhà họ Tô hâm mộ không thôi.
Trước đó người mà những người khác trong nhà họ Tô hâm mộ nhất chính là em gái lớn Tô Thu Nguyệt.
Danh sách chương