Nếu như Thẩm Tu Lâm ở đây, nhất định sẽ nhận ra hai bóng người này là ai.

Một là Lãnh Truyện Phong, một là… Trương Tô Hàng.

Nếu như Long Thành Uyên ở đây, nhất định sẽ nhận ra, Trương Tô Hàng này, vốn là cháu trai của Trương trạm trưởng, song hệ dị năng giả lợi hại kia.

Nhưng mà, rất đáng tiếc, Thẩm Tu Lâm cùng Long Thành Uyên đều không có ở đây, cho nên, bọn họ không biết.

Lãnh Truyện Phong nhíu mày “Nơi này là đâu? Sao lại lạnh như vậy?”

Trương Tô Hàng khẽ mỉm cười một cái “Nơi này a, là nhà của ta.”

“Nhà của ngươi?” Lãnh Truyện Phong hơi kinh ngạc “Ngươi không phải là cô nhi sao?”

“Đúng là cô nhi, thế nhưng, trước đó, ta còn có một người ông.”

Lãnh Truyện Phong không biết vì sao, chỉ cảm thấy Trương Tô Hàng cùng trước đây có chút không giống nhau.

Lãnh Truyện Phong nhấp môi “Ngươi trước đây ở nơi này sao? Ngươi nói Thẩm Tu Lâm nhất định sẽ tới nơi này?”

“Ừm, hắn và người bên cạnh hắn kia nhất định sẽ tới nơi này.” Trương Tô Hàng nói như chặt đinh chém sắt.

Lãnh Truyện Phong nhíu mày “Ngươi tại sao nhất định muốn nhấn mạnh người bên cạnh hắn? Người đó có cái gì không giống bình thường sao?”

Trương Tô Hàng nghe vậy gật đầu “Đương nhiên là có. Người kia, rất lợi hại.”

“Ồ?” Sắc mặt Lãnh Truyện Phong nham hiểm hơn hai phần “Ngươi là nói tiểu tình nhân kia của Thẩm Tu Lâm rất lợi hại?”

“Đúng vậy.” Trương Tô Hàng đột nhiên nhìn về phía Lãnh Truyện Phong “Lãnh tam thiếu đố kị sao?”

Lãnh Truyện Phong không vui nhìn Trương Tô Hàng “Ngươi đang nói cái gì?”

Trương Tô Hàng đột nhiên tiến lại gần Lãnh Truyện Phong, sau đó kéo Lãnh Truyện Phong vào trong lồng ngực của mình.

Sắc mặt Lãnh Truyện Phong hơi hơi đổi một chút “Ngươi làm cái gì vậy. Thả ra.”

“Tam thiếu, ta ngưỡng mộ tam thiếu từ lâu… Tam thiếu, nếu Thẩm Tu Lâm kia không nhận ra tam thiếu tốt như thế nào, tam thiếu vì sao không chọn ta…” Nói xong, Trương Tô Hàng kéo Lãnh Truyện Phong lại gần hơn, miệng kề sát mặt Lãnh Truyện Phong.

Sắc mặt Lãnh Truyện Phong thay đổi mãnh liệt “Trương Tô Hàng. Ngươi dám.”

“Hahaha…” Trương Tô Hàng cười “Ta ngưỡng mộ tam thiếu thôi mà, tại sao không dám chứ… Tam thiếu, ngươi nhất định không biết, ta còn suy nghĩ… đặt tam thiếu ở dưới thân như thế này…”

Nói xong, Trương Tô Hàng đột nhiên đẩy Lãnh Truyện Phong ra đất.

Lãnh Truyện Phong ra sức giãy dụa, lại phát hiện, chính mình căn bản không giãy ra được.

Sắc mặt Lãnh Truyện Phong thay đổi, mà lúc này, Trương Tô Hàng xé y phục của Lãnh Truyện Phong, một tay đưa vào trong áo…

Lãnh Truyện Phong cảm thấy được ghê tởm, một chân đá ra, lại bị tóm lấy. Trương Tô Hàng liếm liếm lòng bàn tay Lãnh Truyện Phong, sau đó mở hai chân đối phương ra, kéo quần đối phương xuống…

Lãnh Truyện Phong gào lên “Ngươi dám. Trương Tô Hàng. Ta sẽ giết ngươi. Ta nhất định sẽ giết ngươi.”

“Ngươi sẽ không đâu.” Trương Tô Hàng nhếch môi “Lãnh tam thiếu, ngươi đại khái còn không biết năng lực của ta đâu… Giao hoà cùng tinh thần lực của ta, tam thiếu, ngươi từ người đến tâm đều sẽ là người của ta… Ngươi làm sao sẽ cam lòng giết ta chứ. Giết ta… Chính ngươi cũng sẽ chết…”

Dứt lời, Trương Tô Hàng động thân đẩy vào.

Lãnh Truyện Phong kêu thảm một tiếng “A…”

Dưới lòng đất, Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên nhíu mày, bước chân dừng một chút.

Đông Phương Hiển nhìn về phía đối phương “Sao vậy?”

Thẩm Tu Lâm do dự một chút, vẫn nói ra “Ta… Giống như nghe được thanh âm của Lãnh Truyện Phong.”

“Lãnh Truyện Phong?” Đông Phương Hiển híp mắt một cái “Ngươi nghe được thanh âm của hắn?”

Thẩm Tu Lâm hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu “Ừm, giống như nghe được. Ở… phía trên.”

Mắt Đông Phương Hiển sáng lên “Có đúng không?”

“Nếu như quả thật là hắn, e rằng nơi này cũng không đơn giản. Chúng ta không phải vẫn luôn không biết mục đích của đoàn xe kia hay sao? Rất có thể cũng là bởi vì nơi này.”

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, chậm rãi nói “Ngươi muốn đi lên xem hay sao?”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Nếu như Lãnh Truyện Phong xuất hiện ở đây, chúng ta phải làm rõ hắn muốn làm cái gì.”

Đông Phương Hiển không nói gì, chỉ là nhàn nhạt đáp lại “Vậy lên xem một chút.”

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển một chút, đột nhiên nói “Đông Phương, ngươi có phải hiểu lầm cái gì không?”

Đông Phương Hiển lãnh đạm nhìn Thẩm Tu Lâm “Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?”

Thẩm Tu Lâm nắm chặt tay Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng nói “Đông Phương nếu như không thích hắn, chúng ta lần này giết hắn, được không? Ta còn muốn sớm báo thù.”

Đông Phương Hiển nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, nhìn ánh mắt của đối phương, mở miệng “Ngươi cam lòng?”

Thẩm Tu Lâm thở phào, hôn lên mắt Đông Phương Hiển “Đông Phương đang nói linh tinh gì thế? Ngươi không nỡ để kẻ thù của mình đi tìm chết hay sao?”

Đông Phương Hiển không lên tiếng.

Thẩm Tu Lâm thở dài “Đông Phương, ngươi không cho rằng, ta vì hắn mà chết, vì mưu kế của hắn mà nhà tan người mất, ta còn có tình cảm gì với hắn được chứ?”

Đông Phương Hiển chậm rãi nhìn ra hướng khác, nhàn nhạt nói “Ngươi hận hắn.”

“Không chỉ mình hắn, là toàn bộ Lãnh gia, Chu gia, Châu gia.” Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nói.

Đông Phương Hiển quay đầu “Ta không rõ, vậy lên xem một chút đi.”

Thẩm Tu Lâm nhếch miệng “Ừm.”

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển quyết định đi lên xem một chút, tự nhiên, Kình Thương bọn họ cũng sẽ đi cùng.

Chỉ là, mọi người lúc này mới phát hiện thông đạo vừa nãy đi xuống đã bị đóng lại.

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Nhanh như vậy đã đóng?”

Kình Thương nói “Ta đã chuẩn bị trước.”

“Hả?” Thẩm Tu Lâm không rõ.

Sau đó, Kình Thương nhìn lên, chỉ chỉ một cây chuỷ thủ ở phía trên.

Hoá ra, khi Kình Thương rơi xuống đã kẹp một thanh chuỷ thủ ở miệng thông đạo. Tuy rằng lúc đó Kình Thương không thể kéo được Lô Thuỷ lên, thế nhưng ở lúc mấu chốt vẫn để lại một cây chuỷ thủ ở khe hở.

Thẩm Tu Lâm thấy được thanh chuỷ thủ, dùng tinh thần lực, đẩy khe hở mở ra.

Đông Phương Hiển cũng giúp sức, vì vậy, thông đạo lần thứ hai được mở ra, sau đó, Thẩm Tu Lâm nhảy lên.

Thẩm Tu Lâm nhảy được lên, Đông Phương Hiển cũng nhảy lên theo.

Đến phía trên, Thẩm Tu Lâm sững sờ trong nháy mắt, lọt vào trong mắt hắn, tự nhiên là một hồi đông cung sống động.

Mà hồi đông cung sống động này, hiển nhiên có một phương còn không cam nguyện.

“Ngươi cút ngay. A…” Lãnh Truyện Phong kêu thảm.

Đông Phương Hiển tới, nhìn thấy cũng là hình ảnh này, y nhíu mày, tinh thần lực quét ra, Trương Tô Hàng trên người Lãnh Truyện Phong có cảm giác, lúc mấu chốt tránh được lần công kích này, ôm Lãnh Truyện Phong lăn một vòng trên đất.

Lãnh Truyện Phong lúc này mới phát hiện Thẩm Tu Lâm cũng ở chỗ này.

Dáng vẻ chật vật của mình bị Thẩm Tu Lâm nhìn thấy, thân thể Lãnh Truyện Phong có chút run rẩy.

“Tu Lâm…”

Đông Phương Hiển hơi cắn môi.

Thẩm Tu Lâm tà tứ nhướn mày “Ui, đây không phải là tam thiếu cùng ai kia hay sao, hoá ra thật sự là quan hệ như vậy a, đây là ban ngày ban mặt mà cũng dám ở đây làm, chà chà… Ngược lại là khiến người khác… ước ao a.”

Sắc mặt Lãnh Truyện Phong hơi đổi một chút “Tu Lâm, ngươi không nhìn ra ta là bị ép buộc sao? Ngươi… Coi như ta cầu ngươi, cứu ta…”

“A, bị ép buộc?” Thẩm Tu Lâm bộ dáng rất là kinh ngạc “Nhưng là trước đó bộ dáng tam thiếu cùng ai kia không giống như này, tam thiếu không phải chính mình cũng thừa nhận hắn là người ngươi thích hay sao?”

“Ta lúc nào nói như vậy.” Lãnh Truyện Phong gào lên.

“Lúc nào à? Chính là…” Thẩm Tu Lâm một câu còn chưa dứt, nhưng đã tấn công Trương Tô Hàng. Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Trương Tô Hàng lui về phía sau hai bước, sau đó cười lạnh một tiếng, một tay đặt ở trên một mặt tường nhất thời, mặt tường kia xoay chuyển, Trương Tô Hàng cũng chạy vào trong đó.

Thẩm Tu Lâm đuổi tới, thế nhưng bức tường kia rất nhanh đóng lại, Thẩm Tu Lâm đánh vào trên mặt tường, thế nhưng nó chỉ hơi rung lên, không xoay lại.

Đông Phương Hiển chạy lại, cũng đánh vào, vách tường vẫn như cũ, chỉ hơi rung lên, không hề chuyển động.

Lúc này, Lãnh Truyện Phong từ phía sau nhào tới, ôm lấy Thẩm Tu Lâm.

Lãnh Truyện Phong vốn là không mặc quần áo, trống trơn mà dính sát vào, khiến ánh mắt Đông Phương Hiển tối hẳn xuống.

Thẩm Tu Lâm lập tức phản ứng lại, trực tiếp đẩy người ra, động tác rất mạnh, đối phương ngã ra trên đất.

“Tu Lâm…” Lãnh Truyện Phong bĩu môi, điềm đạm đáng yêu, trong mắt càng long lanh nước mắt “Ngươi nhất định đối với ta tàn nhẫn như vậy? Ta…”

“Lãnh Truyện Phong.” Thẩm Tu Lâm đột nhiên nhào tới trước bóp lấy cổ đối phương. Đồng thời, hai tay hắn xiết chặt “Là ảo giác gì khiến cho ngươi nghĩ rằng ta nói chia tay với ngươi chỉ là nói giỡn, ngươi cảm thấy ta sẽ không giết ngươi sao? Vậy ta cho ngươi biết, hiện tại, Lãnh gia các ngươi, tất cả đều là kẻ thù của ta.”

Nói xong, bàn tay xiết cổ Lãnh Truyện Phong lại dùng sức, khiến cho đối phương rất nhanh nghẹt thở.

Thẩm Tu Lâm tiếp tục xiết chặt tay, rốt cuộc bẻ gãy cổ Lãnh Truyện Phong.

Lãnh Truyện Phong chết không nhắm mắt. Tựa hồ không tin Thẩm Tu Lâm sẽ thật sự động thủ, càng tựa hồ không tin mình sẽ chết như vậy…

Vặn gẫy cổ Lãnh Truyện Phong, Thẩm Tu Lâm mặt không đổi sắc thu tay lại.

Người mà đời trước mình vừa yêu sâu đậm, lại vừa hận đến ngập trời, vốn định giữ lại chậm rãi dằn vặt, thế nhưng, chết rồi cũng tốt.

Thời khắc này, Thẩm Tu Lâm phát hiện, tâm tình chính mình rất bình tĩnh.

Không có oán hận, không có yêu thương, giống như, người chết đi chỉ là một kẻ xa lạ…

Đông Phương Hiển cắn môi, ánh mắt cũng kịch liệt co rút lại, thế nhưng cũng khôi phục yên tĩnh.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển cũng bình tĩnh nhìn đối phương.

Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên, Thẩm Tu Lâm mạnh mẽ kéo người vào trong lòng.

“Đông Phương, đáp ứng ta, ở bên cạnh ta, cũng đừng phản bội ta. Đáp ứng ta…”

Thời khắc này, thân hình Đông Phương Hiển cứng ngắc.

“Đáp ứng ta, đừng phản bội ta…”

Thanh âm Thẩm Tu Lâm nghe quá yếu đuối, cũng cần người khác khẳng định đáp lại. Đông Phương Hiển mím môi, rốt cuộc chậm rãi nói “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Thẩm Tu Lâm nhắm chặt hai mắt, càng ôm chặt Đông Phương Hiển hơn.

Kình Thương, Lô Thuỷ, bao gồm cả Long Thành Uyên, khi ở bên này đối đầu liền lúng túng tránh ra. Cho nên lúc này đều ở một bên khác chờ.

Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển một lúc lâu, sau đó buông đối phương ra, nhẹ nhàng nói “Chúng ta đi xuống thôi.”

Đông Phương Hiển gật đầu.

Mấy người tiếp tục xuống thông đạo, còn Trương Tô Hàng đã chạy thoát, trong lòng bọn họ vẫn nhớ kỹ, nhưng sẽ không truy đuổi vào lúc này. Hiện tại, bọn họ muốn giải quyết nhất vẫn là vấn đề năng lượng thể ở phía dưới.

Vì vậy, mấy người lại từ lối đi kia đi xuống. Lần này, vẫn dùng đồ chặn ở cửa như cũ, nhưng là chặn từ phía dưới. Như vậy, coi như ở trên có người đến, muốn đóng thông đạo lại đều có chút khó khăn.

Khi Thẩm Tu Lâm bọn họ vừa đi xuống, vách tường mà Trương Tô Hàng trốn đi liền mở ra, sau đó, Trương Tô Hàng đi tới trước mặt Lãnh Truyện Phong, ngồi xổm xuống, thở dài.

“Tam thiếu, ta đã nói, Thẩm Tu Lâm kia không là thứ tốt đẹp gì, ngươi vì sao lại không tin, ở bên ta, có gì không tốt đâu?”

Nói xong, Trương Tô Hàng bế người lên, sau đó, một tay đặt tại trên ngực đối phương.

Một lát sau, Trương Tô Hàng từ trong túi lấy ra một vật gì đó, sau đó nhét vào miệng Lãnh Truyện Phong.

“May là ngươi chết còn chưa lâu, nếu vượt qua 15 phút, ta cũng không có cách nào cứu ngươi rồi, tam thiếu của ta…”

Hơn mười phút sau, Lãnh Truyện Phong vốn đã chết lại mở mắt ra.

Lúc mới mở mắt, biểu tình Lãnh Truyện Phong có chút mê man.

Trương Tô Hàng nhìn dáng dấp câu dẫn này của Lãnh Truyện Phong thì kích động, vì vậy, đem người để nằm ngang, lại một lần nữa động thân đi vào.

Lãnh Truyện Phong thức tỉnh, đầu tiên là kinh ngạc chính mình không chết, sau đó, cảm giác được Trương Tô Hàng đang làm gì, sắc mặt nhất thời lại thay đổi một chút.

“Tam thiếu, ta chính là bỏ ra đại giới mới cứu sống tam thiếu, tam thiếu lấy thân báo đáp không phải đương nhiên hay sao?”

“Ngươi…” Sắc mặt Lãnh Truyện Phong tái xanh.

Trương Tô Hàng cười haha, càng dùng sức thêm hai phần, Lãnh Truyện Phong gào lên đau đớn, Trương Tô Hàng đột nhiên lại hôn lên môi đối phương “Tam thiếu tuyệt đối đừng kêu, nếu như gọi người tới, để Thẩm Tu Lâm lại giết ngươi lần nữa, ta không còn cách nào cứu ngươi đâu…”

Lãnh Truyện Phong nghe vậy, sắc mặt hơi đổi một chút, nhưng cuối cùng không lên tiếng nữa.

Trương Tô Hàng nhếch môi, sau đó tiếp tục động tác, cũng không biết bao lâu, Trương Tô Hàng phát động tinh thần lực của mình, so với tinh thần lực ngũ sắc của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, tinh thần lực của Trương Tô Hàng có thể nhìn thấy rõ là màu đen.

Tinh thần lực màu đen kia chui vào trong đầu của Lãnh Truyện Phong, nhất thời, cả người Lãnh Truyện Phong đều kích động lên.

Sau đó, Trương Tô Hàng dùng thanh âm tràn đầy ma tính nói bên tai Lãnh Truyện Phong.

“Tam thiếu, ngươi phải nhớ kỹ, ta là Trương Tô Hàng. Trương Tô Hàng mới là người ngươi yêu nhất, mà Thẩm Tu Lâm, hắn là kẻ thù của ngươi, kẻ thù ngươi luôn muốn giết, rõ chưa? Rõ chưa?”

Hai mắt Lãnh Truyện Phong vô cùng mông lung.

Trương Tô Hàng lập đi lặp lại câu nói này bên tai Lãnh Truyện Phong.

Cuối cùng, Lãnh Truyện Phong rốt cuộc gật đầu.

“Trương Tô Hàng… là người yêu của ta… Thẩm Tu Lâm… là kẻ thù của ta…”

Trương Tô Hàng nghe vậy vô cùng hài lòng “Đúng, tam thiếu, ngươi nói một chút cũng không sai. Ta mới là người yêu của ngươi. Thẩm Tu Lâm, hắn là kẻ thù của ngươi, kẻ thù lớn nhất đời này của ngươi…”

Lúc này, vừa xuống thông đạo phía dưới, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển còn không biết người vừa mới bị bọn họ giết chết hiện tại đã khởi tử hoàn sinh.

Bọn họ đến một tầng này, mới phát hiện nơi này cũng có chút lạnh.

Hơn nữa, cái lạnh này, không phải lạnh giá, mà thật giống như âm phong chảy vào cơ thể con ngươi, lạnh thấu xương.

Tuyết lang vào lúc này bỗng nhiên kêu gào.

Lòng Thành Uyên ngồi trên lưng, dùng tinh thần lực giao tiếp với đối phương, một lát sau, Long Thành Uyên nói “Tuyết lang nói phía trước có thứ nó sợ.”

“Thứ nó sợ?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Thuỷ Bạch Sắc, ngươi có cảm giác gì không?”

Thuỷ Bạch Sắc nói “Ta không sợ, nhưng ta ghét nó, ta cảm giác nó ở phía trước.”

Đông Phương Hiển tự nhiên cũng biết Thuỷ Bạch Sắc nói cái gì, vì vậy, y nói “Trước tiên đi đến phía trước xem xét kỹ rồi hẵng nói.”

Thẩm Tu Lâm cũng đồng ý, vì vậy, mấy người lần thứ hai đi về phía trước.

Theo chân bọn họ càng đi về phía trước, loại cảm giác thấu xương kia càng mãnh liệt.

Bỗng nhiên, lúc này, một vệt bóng đen dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng về Thẩm Tu Lâm đi ở đầu tiên…

“Cẩn thận.” Đông Phương Hiển kinh hô một tiếng, thật nhanh kéo Thẩm Tu Lâm lại.

Thẩm Tu Lâm chính mình kỳ thực cũng đang đề phòng cao độ, cho nên, bóng đen kia mặc dù tốc độ rất nhanh, thế nhưng cũng chưa chắc có thể thực sự thương tổn đến hắn.

Thẩm Tu Lâm nhờ vào Đông Phương Hiển lôi kéo mà thuận thế tránh ra.

Phía sau Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng đề phòng cao độ, súng trong tay nắm chặt, hơn nữa hai mắt cũng đeo kính nhìn trong đêm.

“Không sao chứ?” Đông Phương Hiển hỏi Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm mỉm cười lắc đầu “Yên tâm, không sao, nhưng đó là vật gì?”

“Là con thạch sùng.” Long Thành Uyên đột nhiên nói, tầm mắt nhìn chằm chằm một vách tường cách đó không xa.

Mọi người nhìn theo… Chỗ ấy, quả nhiên có một con thạch sùng, hơn nữa chính là con vừa công kích lúc nãy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện