“Anh rốt cuộc muốn gì?” Chu Lẫm hùng hổ đoạt lấy cuốn nhật ký trong tay Lý Hàn Phong, lồ ng ngực phập phồng vì tức giận.
“Vết thương trên mặt của cậu vì sao mà có?” Lý Hàn Phong nhìn thân hình lay động, sắc mặt tái nhợt của Chu Lẫm, trên khuôn mặt vô cảm có một tia dao động khó phát hiện.
Nói đến cơ thể hiện giờ đầy thương tích, sự tức giận của Chu Lẫm đối với Lý Hàn Phong càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu những gì Đổng Thắng Lôi nói là sự thật, người đàn ông trước mặt chắc chắn là thủ phạm.
Lý Hàn Phong nắm lấy tay Chu Lẫm, muốn chất vấn Chu Lẫm, nhưng thân thể của cậu lại mềm nhũn, yếu ớt trong lồ ng ngực của Lý Hàn Phong.
Trong trận chiến ác liệt ở quán bar, sau gáy bị chai rượu đập trúng, cùng với tác dụng của thuốc, cơ thể Chu Lẫm đã đạt tới cực hạn.
Lý Hàn Phong như thế lại hoảng sợ, lập tức bế Chu Mặc lên giường, véo người Chu Lẫm.
“Cậu đừng có mà giả chết, mở mắt ra cho tôi.” Lý Hàn Phong véo người của Chu Lẫm hết lần này đến lần khác, đồng thời ở bên tai đe dọa Chu Lẫm.
Một lúc sau, Chu Lẫm yếu ớt mở mắt ra, liền thấy trong tay Lý Hàn Phong cầm hộp thuốc.
“Anh cuối cùng muốn gì?” Chu Lẫm nhìn chằm chằm Lý Hàn Phong, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu.
“Cậu đừng nhúc nhích, tôi lau rượu thuốc cho cậu.” Lý Hàn Phong phớt lờ câu hỏi của Chu Lẫm, lấy ra một bình rượu thuốc.
Chu Lẫm lúc này mới phát hiện bản thân chính mình bị Lý Hàn Phong cởi chỉ còn độc một chiếc qu@n lót.
“Anh đã làm gì?” Chu Lẫm rống lên.
Lý Hàn Phong vươn bàn tay mạnh mẽ ấn đầu Chu Mặc đang định ngẩng lên.
"Cậu thành thật cho tôi! Cậu muốn người phụ nữ ở dưới nhà lên xem cậu bị thương có bao nhiêu nặng không?" Lý Hàn Phong đoán với tính cách của Chu Lẫm, sẽ không muốn cho dì Trương phải lo lắng, cho nên nói "Tôi nói cậu không cẩn thận bị ngã, mới lừa được người phụ nữ tìm cho tôi hộp thuốc”.
Nghe vậy, Chu Lẫm thật sự trầm mặc xuống. Cậu vừa kéo chăn bông che thân vừa đỏ mặt.
“Nếu cậu che lại tôi liền bây giờ thượng cậu. Đừng quên, cậu còn nợ tôi bốn lần.” Lý Hàn Phong nhìn động tác của Chu Lẫm, vẻ mặt uy hiếp dọa người.
Chu Mặc nghiến răng dừng lại, để cho Lý Hàn Phong lau rượu thuốc trên người.
Nhìn vết máu trên đầu Chu Lẫm cùng toàn thân đầy vết bầm tím, sắc mặt hắn dần dần tối sầm lại.
Khi Chu Lẫm hôn mê, Lý Hàn Phong đã gọi điện cho đám người mà hắn phái theo để bảo vệ Chu Lẫm.
Câu trả lời của đám người là bởi vì mấy tên kia cũng là thủ hạ của Lý Hàn Phong, cho nên mới không ra tay giúp đỡ.
Lý Hàn Phong lúc này mới nhớ ra rằng hắn đã phái một nhóm thủ hạ đến Đổng Thắng Lôi nhiều ngày trước, để đẩy Chu Lẫm vào ngõ cụt mà phải đến cầu xin hắn, chính hắn còn đặc biệt nói với Đổng Thắng Lôi không cần phải nhẹ tay với Chu Lẫm.
Nói cách khác, Chu Lẫm trở thành như bây giờ, hoàn toàn là do Lệ Hàn Phong hắn.
Đi đến một kết luận như vậy, Lý Hàn Phong phi thường bực bội.
Động tác của Lý Hàn Phong càng nhẹ nhàng, Chu Lẫm càng cảm thấy khó chịu.
Đây hoàn toàn không phải là ác ma tàn nhẫn mà cậu biết, kẻ đã đem đối thủ của mình đùa giỡn và giế t chết không chớp mắt.
Sau khi Lý Hàn Phong lau rượu thuốc xong, hắn kiên nhẫn quấn băng gạc lên trán Chu Lẫm.
Vẻ mặt hung ác ban đầu của Chu Lẫm dần dần dịu đi. Quả nhiên, cậu vẫn không hiểu Lý Hàn Phong.
“Ngày mai tôi sẽ cho cậu nghỉ một ngày, hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt!” Lý Hàn Phong thu dọn hộp thuốc, thân hình cường tráng dựa vào trên giường Chu Lẫm.
Kỳ thật Chu Lẫm không có đáp lại, bởi vì cậu thật sự không biết nên nói cái gì.
La lên? Hay là cảm động nói cảm ơn hắn? Chu Lẫm đều không làm được, bởi vì lúc này cậu không có dũng khí nói.
Chu Lẫm đơn giản nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Chu Lẫm nhắm mắt lại, cảm thấy chung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Cậu lúc này không quá tin tưởng Lý Hàn Phong cùng cậu giữ im lặng.
Biết rằng bên cạnh vẫn còn Lý Hàn Phong, Chu Mặc không chịu nổi bầu không khí kỳ quái này, vì thế liền mở mắt.
Chu Lẫm hít sâu một hơi, nhìn vẻ mặt mê ly gần đến nỗi suýt chút nữa chóp mũi của cả hai sắp đụng nhau, trong nháy mắt, đại não sụp đổ.
Lý Hàn Phong ngây người nhìn Chu Lẫm như đang duyệt cái gì đó, hai tay đặt ở hai bên đầu Chu Lẫm.
Mà Chu Lẫm bị dọa sợ trước hành động đột ngột của Lý Hàn Phong, đầu óc cậu trở nên trống rỗng khi ánh mắt hai người chạm nhau.
“Lẫm, tôi có thể hôn cậu không?” Đôi mắt Lý Hàn Phong trở nên mơ hồ, mang theo sự cám dỗ và ma lực khó tả.
Chu Lẫm nhìn Lý Hàn Phong lúc này tràn đầy thâm tình, đại não không ngừng chết máy.
“Cậu không nói chính là cam chịu.” Lý Hàn Phong nhẹ nhàng nói.
“A?” Chu Lẫm chưa kịp phản ứng, Lý Hàn Phong đã cúi đầu hôn cậu.
"Ưm..." Chu Mặc trợn to hai mắt, trên môi được bao trùm hơi ấm quen thuộc, nhất thời quên mất chửi bậy cùng phản kháng.
Lý Hàn Phong nhắm mắt lại, ôn nhu đến cực điểm cuốn lấy hương vị ngọt ngào trên môi Chu Lẫm, như là đang thưởng thức một món trân bảo.
Giống như bị mê đắm trong một loại m@ túy nào đó, Chu Lẫm cho dù có muốn bài xích, cũng đã rơi vào hưởng thụ loại tình yêu này rồi.
Lý Hàn Phong là tên ác ma, Chu Lẫm cảm thấy chính mình sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông như vậy, thậm chí sẽ không bao giờ có có cái nhìn thiện ý.
Nhưng điều mà Chu Lẫm không ngờ là tình yêu tuy vô hình nhưng lại có thể sưởi ấm trái tim của một người.
“Lẫm, Lẫm của tôi!” Lý Hàn Phong ôm Chu Lẫm, thấp giọng lẩm bẩm một mình.
Chu Lẫm tựa đầu vào trong ngực Lý Hàn Phong, nghe tiếng tim đập mạnh của Lý Hàn Phong, Chu Mặc yếu ớt nhắm mắt lại.
Lý Hàn Phong, đừng ôn nhu với tôi.