Edit: Kazuo96

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Cố Phi đã gọi một xe taxi để về nhà. Trong lòng âm thầm tuyên thệ, sẽ không bao giờ để Lý Hàn Uy thao túng mình nữa, dù cho hắn ta có đe dọa thế nào đi chăng nữa.

Cùng lắm là chết, giống như lời cậu đã hét trước mặt Lý Hàn Uy, cậu đã sống đủ rồi. Những ngày thiếu Chu Lẫm giống như mất đi ánh nắng mặt trời, chưa kể bị Lý Hàn Uy tra tấn một cách tàn nhẫn, tất cả mọi thứ đều đẩy cậu vào chỗ chết.

Ở trên xe, Cố Phi cố gắng kìm nén nước mắt, không để chúng rơi xuống, nhưng những ủy khuất, nỗi oan ức tích tụ trong lòng vẫn khiến cậu đau đớn không thể tả.

Không lâu sau khi xe chạy, Lý Hàn Uy liền lao đến chiếc siêu xe màu đen của mình, bắt đầu cạnh tranh với chiếc taxi. Lúc đuổi kịp, Lý Hàn Uy mở cửa sổ, giọng nói uy nghiêm ra lệnh tài xế phía trước: "Dừng xe ngay lập tức!"

Tài xế còn băn khoăn, Cố Phi tức giận nói với tài xế: "Đừng để ý tới hắn, tôi sẽ trả gấp đôi tiền, cắt đuôi hắn ta cho tôi."

Tài xế vừa nghe thấy chữ tiền, liền lập tức đạp ga tăng tốc, nhưng mà làm sao xe taxi lại có thể so sánh với chiếc xe xa xỉ của Lý Hàn Uy, dù đã tăng tốc mấy lần, Lý Hàn Uy vẫn có thể bám sát bên cạnh.

"Tao đã nói là dừng xe, mày muốn điếc không!" Lý Hàn Uy không phải là người dễ tính, thấy tài xế không nghe liền tức giận hét lớn.


Tài xế dường tựa hồ bị khí thế của Lý Hàn Uy làm cho choáng váng, đang chuẩn bị giảm tốc độ, Cố Phi bất ngờ nắm lấy cánh tay của tài xế, nói: "Xin đừng dừng xe, tôi sẽ trả gấp mười lần."

Như được tiếp thêm động lực, mắt của tài xế lập tức sáng lên, sau đó hắn đạp hết ga.

Lý Hàn Uy phát hỏa, lại tăng tốc, tiếp tục đuổi kịp, trực tiếp lấy súng hướng ra ngoài cửa sổ, chỉ vào đầu của tài xế, "Mày thực sự nghĩ tao không dám hả, mày tin không, tao bắn mày chừ, dừng xe!!"

Người tài xế chưa từng trải qua nhiều biến cố, ngay lập tức nhận ra người đàn ông mang súng đang hướng vào mình không phải là người có lai lịch đơn giản, thiếu chút nữa bị dọa muốn ngất đi, liên tục gật đầu đồng ý, lập tức dừng xe ven đường, năn nỉ Cố Phi 'vui lòng' xuống xe.

Khi Cố Phi bước ra khỏi xe, tài xế ngay lập tức phóng xe bỏ chạy.

Lý Hàn Uy dừng xe bên cạnh Cố Phi, cười một cách đáng sợ, "Cậu muốn tôi quá giang một chuyến không? Con đường này vắng vẻ lắm, rất khó để gọi được xe."

Cố Phi lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý tới Lý Hàn Uy, quay lưng tiếp tục bước đi về phía trước, có vẻ như muốn đối đầu với Lý Hàn Uy đến cùng.

Lý Hàn Uy lái xe từ từ bên cạnh Cố Phi, vì chiếc Lamborghini mà Lý Hàn Uy lái là loại mui trần, Lý Hàn Uy trực tiếp mở mui xe, điều này làm cho việc trò chuyện với Cố Phi trở nên dễ dàng hơn.


"Tôi đã xóa hết những thứ trong điện thoại rồi, không tin cậu lên xe kiểm tra đi." Lý Hàn Uy nói rồi lấy ra điện thoại, đặt nó trên ghế phụ, dường như chờ Cố Phi đề xuất lên xe.

Cố Phi hoàn toàn không để ý đến Lý Hàn Uy, bước chân nhanh hơn, trên khuôn mặt là biểu cảm 'Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh sao?'.

Lý Hàn Uy suy nghĩ một lúc, đột nhiên dùng sức ném điện thoại thật mạnh, điện thoại rơi vào một chỗ tối tăm bên lề đường, có vẻ như còn kèm theo âm thanh rơi vào nước, giống như là ném vào cống nước.

"Bây giờ không còn gì nữa, chuyện tôi đe dọa lúc trước, là do tôi lỡ mồm, liệu tôi có thể xin lỗi cậu không? Xin lỗi bảo bối a, lần sau tôi nhất định sẽ không làm vậy nữa." Lý Hàn Uy tỏ ra 'rất thành ý', trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có lỗi hoặc phải hạ mình xin lỗi ai, nhưng không ngờ lại có thể vì chàng trai này mà hắn có thể từ bỏ sự tự trọng một cách dễ dàng.

"Ai là bảo bối của anh!" Cố Khi đột nhiên hét lên, "Anh đừng có nằm mơ nữa, tôi không bao giờ có thể tha thứ cho một người như anh được!"

"Đừng nóng a!" Lý Hàn Uy thâm ý cười, "Nếu được thì uống với tôi một ly rượu để giải tỏa căng thẳng nhé?"

Cố Phi trước tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó liền hiểu ly rượu trong miệng Lý Hàn Uy có ý nghĩa gì, càng tức giận hơn, "Anh... Anh là một tên khốn nạn!!" Cố Phi nói xong bất ngờ chạy đi, dường như muốn tránh vẻ mặt khó ưa của Lý Hàn Uy. Cố Phi cố ý rẽ vào một tòa nhà cũ bị bỏ hoang bên đường, nhìn như sắp phá dỡ.

Xe không thể chạy vào trong, Lý Hàn Uy không có lựa chọn nào khác ngoài việc xuống xe và theo sau Cố Phi, nhưng vẫn không dám đi cùng bên cạnh cậu.


"Vẫn còn giận sao? Tôi đường đường là thủ lĩnh của Thượng Nguyệt Bang, vứt hết mặt mũi hạ mình xin lỗi cậu rồi, cậu nên biết ơn chứ." Hai tay Lý Hàn Uy xỏ vào túi quần, bộ dáng cao cao tại thượng, không biết xấu hổ nói.

Cố Phi đột nhiên quay lại, ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm vào Lý Hàn Uy, "Vâng, cảm ơn, nếu anh không vui thì đừng đuổi theo tôi, quay về Thượng Nguyệt Bang của anh đi! Tôi thực sự không muốn thấy anh nữa." Cậu nói xong rồi bước đi nhanh, trong lòng chỉ mong Lý Hàn Uy sớm mất kiên nhẫn rời đi.

Nhưng không ngờ Lý Hàn Uy không chỉ không tức giận, mà còn tiếp tục bước theo sau Cố Phi. Bất kể Cố Phi đi nhanh đến đâu, tốc độ của hắn cũng tăng theo bấy nhiêu, khoảng cách giữa hai người luôn được giữ nguyên, không hề thay đổi chút nào.

"Phía trước là một khu vực hoang vắng đang được sơ tán, cậu đến đó làm gì?" Lý Hàn Uy hỏi.

"Liên quan gì đến anh!!" Cố Phi tức giận đáp lại, nhưng trong lòng đang lo lắng. Cậu sao mà biết được bản thân đến đây để làm gì đâu, chỉ là muốn trốn thoát khỏi Lý Hàn Uy, nhưng không ngờ Lý Hàn Uy lại cứ bám theo không buông.

"Tôi muốn nhắc cậu là nơi này hoàn toàn không có ai, nếu tôi muốn làm gì với cậu thì cậu sẽ không thể tìm được sự giúp đỡ nào đâu." Lý Hàn Uy cố tình đe dọa.

Cố Phi thực sự sợ hãi quay đầu nhìn Lý Hàn Uy, sau đó tức giận đạp mạnh một cái, "Được thôi! Nếu anh dám làm gì với tôi một lần nữa, tôi sẽ tự sát ngay trước mặt anh!"

Lý Hàn Uy nghe vậy, biết rằng đã đùa quá đà, liền nhanh chóng nói, "Đừng giận! Tôi chỉ đùa thôi, Lý Hàn Uy tôi nói được làm được, nếu đã hứa không dùng vũ lực với cậu, thì chính là như thế."

Cố Phi biểu hiện sự khinh thường liếc Lý Hàn Uy một cái rồi tiếp tục đi về phía trước, chuẩn bị vượt qua tòa nhà hoang tàn này để ra phía đối diện để gọi xe, lúc này cậu hối hận đến tột cùng, bị điên hay sao mà chọn đi đường này chứ.


Lý Hàn Uy dần dần rút gọn khoảng cách giữa hai người, dự định nói chuyện vài câu với Cố Phi để làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng giữa bọn họ, nhưng hắn liền có gì không đúng, xung quanh trong bóng tối có người đang ẩn nấp, không chỉ một người.

Cảm giác bất an khiến Lý Hàn Uy lập tức cảnh giác, trực giác báo cho hắn biết, nhóm người này không phải chỉ là bọn đầu gấu bình thường, mục đích có lẽ không phải vì tiền.

Nếu chỉ vì tiền, bọn họ đã tấn công từ lâu rồi, Lý Hàn Uy đột nhiên nhìn thấy tòa nhà bỏ hoang cách đó vài bước, mơ hồ đoán được rằng nhóm người này có thể sẽ chuẩn bị tấn công.

Nếu mục đích không phải là tiền của bản thân và Cố Phi, thì tình hình sẽ trở nên phức tạp hơn...

Bây giờ, Lý Hàn Uy chỉ muốn biết mục tiêu của nhóm người này là ai.

Lý Hàn Uy tự cho rằng có vô số tổ chức muốn giết mình, vì vậy điều đầu tiên hắn nghĩ đến là bản thân mình. Nếu mục tiêu của nhóm người này là mình, thì hắn sẽ không do dự mà quay đầu và rời đi, ít nhất là không gây rắc rối cho Cố Phi.

Nhưng nếu... không phải là mình... mà là...

"Dừng lại!" Lý Hàn Uy bất ngờ tiến lên, nắm chặt tay Cố Phi, "Xe của tôi đang đỗ phía trước, tôi sẽ chở cậu về."

Cố Phi nghĩ rằng Lý Hàn Uy mất kiên nhẫn, giật lại bàn tay đang bị nắm, tức giận nói: "Muốn về thì tự mà về! Không ai ép anh phải đi theo tôi!" Nói xong quay người chạy vào tòa nhà bỏ hoang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện