"Hôm nay cậu gan lắm, dám hất nước vào tôi!" Lý Hàn Uy lấy một tờ giấy trên bàn để lau mặt, gần như phải sử dụng hết sức lực để kiềm chế sự tức giận muốn đập gãy chiếc bàn.

"Còn... Còn không phải là do anh?" Đối mặt với ánh mắt âm u của Lý Hàn Uy, bỗng Cố Phi có chút sợ hãi, giọng điệu tự nhiên nhỏ hơn nhiều.

"Ý cậu là tôi nó bậy?" Lý Hàn Uy nhếch mày, biểu cảm không còn đáng sợ như trước.

"Tona là đại tiểu thư của băng đảng lớn, cha tôi vì không muốn mất mối quan hệ này nên mới cho tôi gặp Tona, căn bản không phải kiểu dơ bẩn như anh nói." Nếu không phải sợ Lý Hàn Uy lại giở trò đồi bại, Cố Phi sẽ không mắc công giải thích.

"Có nghĩa hai người lần đầu gặp mặt, cậu cũng không có ý định bắt đầu một mối quan hệ với cô ta đúng không?"

Cố Phi 'Ừ' một tiếng, Lý Hàn Uy ngay lập tức cười tươi như hoa, "Thì ra chuyện là như vậy, nếu cậu thông báo trước cho tôi một tiếng, tôi sẽ không làm phiền hai người ngẫu hứng."

“......” Cố Phi không biết nói gì nữa, cậu định mắng nhưng không biết nên nói cái gì, việc gì mà mình cần phải báo cáo cho tên hỗn đản này? "Thôi thì chuyện cũng đã lỡ rồi, uống cà phê nói chuyện với tôi nhé. Phục vụ đâu!" Lý Hàn Uy gọi một ly cà phê, mỉm cười nhìn Cố Phi, bộ dáng lúc này hoàn toàn khác biệt so với vẻ hung ác trước đây.


"Làm sao Tona lại rời đi vậy?" Cố Phi đột ngột hỏi.

Lý Hàn Uy nhếch môi, trả lời rất tự nhiên: "Không phải tôi đuổi cô ta đi, tôi chỉ cho xem một thứ, rồi cô ta tự rời đi thôi."

"Thứ... thứ gì vậy?" Cố Phi bấc an, "Chẳng lẽ anh... Anh đã cho cô ấy xem những bức ảnh đó?"

Nhìn thấy Cố Phi sợ hãi, Lý Hàn Uy hài lòng cười: "Tất nhiên không phải, nếu cô ta thấy cơ thể của cậu đẹp rồi lại bám theo cậu thì sao? Tôi chỉ cho cô ấy xem cái này." Lý Hàn Uy đặt điện thoại trước mặt Cố Phi.

Trong điện thoại đang phát một đoạn video, chính là toàn bộ quá trình mà Lý Hàn Uy đã quay lại khi hắn c**ng bức Cố Phi tại khách sạn trên đảo XX. Trên màn hình, Lý Hàn Uy không mặc gì, cả người đè lên đôi chân thon dài của Cố Phi đòi hỏi không biết chán chường, vô luận hai người đang dính chặt với nhau, trên khuôn mặt Cố Phi không bao giờ ngừng nhăn nhó vì đau đớn.

“Ah!!” Cố Phi hét lên, cứ như trước mặt cậu là con mãnh thú đáng sợ, cậu lùi lại vài bước, tay run rẩy chỉ vào Lý Hàn Uy, “Anh... Anh thật sự đã quay video lại.”

Lý Hàn Uy bình thản uống một ngụm cà phê một, cười nhẹ: “Nếu không cậu nghỉ sao?”


“Anh... Anh sao lại có thế như vậy!” Cố Phi đang sợ hãi đến mức nước mắt muốn rơi, “Anh làm tổn thương tôi còn chưa đủ sao? Vì sao còn dùng mấy thứ này để vũ nhục tôi nữa?!!”

Sắc mặt Lý Hàn Uy trầm xuống, “Cậu cứ bình tĩnh! Ngồi xuống cho tôi!”

Thực ra, Lý Hàn Uy không hề cho Tona xem những hình ảnh đó. Hắn chỉ nói cho cô ta biết về danh tính của mình, còn không quên cảnh báo nếu cô ta dám gặp lại Cố Phi một lần nữa, hắn sẽ cho băng đảng cô ta biến mất khỏi nước Mỹ.

Tona chưa trải sự đời, chỉ cần bị Lý Hàn Uy dọa một chút, liền sợ hãi rời đi.

Chuyện chỉ có vậy thôi...

"Lý Hàn Uy, anh... anh quá đáng lắm rồi! Anh nghĩ rằng ở Mỹ là anh có thể đe dọa tôi sao? Tôi nói cho anh biết, kể từ bây giờ, bất kể anh dùng biện pháp gì để đe dọa tôi, tôi cũng sẽ không đợi anh đến chà đạp tôi nữa."

Cố Phi hét xong, Lý Hàn Uy đứng dậy, đập mạnh lên bàn, vẻ mặt ngoan tuyệt, "Hay lắm, là do cậu nói, bây giờ tôi sẽ ngay lập tức vào trong yêu cầu nhân viên sao chép toàn bộ những băng ghi âm, video và những bức ảnh của cậu bị trói trên giường trong điện thoại của tôi, rồi phát tán trên mạng cho mọi người, tôi còn sẽ chuyển đoạn video tôi thao cậu như con đ* thành phim chiếu cho mọi người trong rạp xem, khi đó, gương mặt tôi sẽ được đặt vào trên đó, mọi người sẽ thấy được con người đê tiện của cậu, đúng rồi, còn người đó mà cậu không thể quên được, Chu Lẫm, tôi cũng sẽ gửi một bản cho cậu ta, tôi sẽ để cho cả thế giới biết rằng tính cách của Cố thiếu gia không khác gì một tên đ* đực..."


Cố Phi biết Lý Hàn Uy khắc khẩu, nhưng chỉ hôm nay mới thực sự chứng kiến được bản chất của Lý Hàn Uy, người này đáng sợ hơn cả một con rắn độc, hắn ta có thể đẩy một người đến bước đường cùng, khiến đối phương không còn cách phản kháng, nội tâm đau đớn muốn chết.

Cố Phi như bị tê liệt, mở miệng một lúc mà không thốt ra một lời nào, trong đôi mắt ngoài sự hoảng sợ còn chứa đựng sự tuyệt vọng, hai bên má đã ướt đẫm, cơ thể như lung lay sắp đổ.

Nhìn dáng vẻ Cố Phi, Lý Hàn Uy cảm thấy một hơi lạnh tràn qua lòng ngực, hối hận vì đã nói quá đà, nhưng một khi nghĩ đến việc nếu mình không ép buộc cậu, cậu chắc chắn rời xa mình, bàn tay nắm chặt, tàn nhẫn nói: "Tôi cảnh báo cậu, nếu cậu dám đến tố cáo trước mặt Cố Bắc Thanh, tôi có hàng nghìn cách làm cho cậu không còn mặt mũi để gặp mặt người khác nữa, hơn nữa, cậu chắc chắn cũng không muốn thấy Thượng Nguyệt Bang và Hồng Viêm Đường vì cậu mà đối đầu với nhau, đúng không? Một khi hai băng lớn nhất ở Mỹ xảy ra xung đột, sẽ có rất nhiều người phải chết."

Những lời của Lý Hàn Uy hoàn toàn làm phai nhòa hy vọng trong lòng Cố Phi về việc tìm sự giúp đỡ từ cha mình. Lý Hàn Uy hiểu rõ Cố Phi là người lương thiện, biết Cố Phi chắc chắn sẽ chọn hy sinh bản thân mình thay vì muốn Hồng Viêm Đường và Thượng Nguyệt xảy ra mâu thuẫn.

Cố Phi im lặng đứng, còn Lý Hàn Uy cảm thấy nhẹ nhõm, hắn nghĩ rằng cuối cùng hắn đã thu phục được Cố Phi.

“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn chuyển đến ở với tôi, tôi đảm bảo nội dung trong điện thoại sẽ không bị rò rỉ.” Lý Hàn Uy cười khẽ, nói ra mục đích của mình, nhưng trong lòng đã lên kế hoạch làm sao để tối nay ôn nhu yêu thương chàng trai này.

Cố Phi đột nhiên ngẩng đầu, tuyệt vọng cười lạnh một tiếng, “Lý Hàn Uy, anh không phải chỉ muốn chơi đùa với tôi sao? Tốt, vậy thì làm đi!”

Lý Hàn Uy bất ngờ, “Cậu đang nói cái quái gì vậy? Ai muốn chơi đùa với cậu!!?”

Cố Phi hoảng hốt lùi lại phía sau, “Bắn tôi đi! Nghe nói con trai của Lý Cừu bắn súng rất giỏi, đây này! Có ngon thì bắn vào nơi này nè!” Cố Phi chỉ vào ngực mình, đột nhiên hét lên, “Giết tôi đi! Dù sao tôi cũng đã sống đủ lâu rồi!!”


Lý Hàn Uy không ngờ Cố Phi sẽ nói ra những lời như vậy, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, đột nhiên, Lý Hàn Uy bắt đầu sợ hãi, nam nhân trước mặt đang tuyệt vọng khiến anh hoảng hốt không biết phải làm sao.

Thấy Lý Hàn Uy chậm chạp không có phản ứng, Cố Phi cười lớn, châm chọc nói, “Sao vậy? Thủ lĩnh của Thượng Nguyệt Bang mà còn do dự khi giết người à?”

“... Tôi vẫn chưa chơi đủ, sao có thể giết cậu được chứ.” Lý Hàn Uy cố nén lại cảm xúc, bản thân tỏ ra không có chuyện gì, nhưng lòng hắn đang chìm vào vực sâu không đáy.

"Chơi chưa đủ hả?" Cố Phi mỉa mai cười, biểu lộ sự khinh bỉ. Cậu không thể nào tin được Lý Hàn Uy lại nói những điều như vậy, thế mà đôi lúc cậu lại nghĩ tốt cho hắn, nghĩ hắn chỉ độc mồm độc miệng thôi, chứ lương tâm vẫn còn chút thiện lương, ai dè... "Lý Hàn Uy, anh muốn làm gì thì làm đi, tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước anh nữa. Cùng lắm là chết, dù sao ngay từ lần đầu anh sỉ nhục tôi, tôi đã không muốn sống nữa rồi."

Cố Phi nói xong, quay lưng rời khỏi quán cà phê, chỉ để lại bóng lưng quyết liệt cho Lý Hàn Uy.

Khi một người không còn quan tâm đ ến cả tính mạng của mình, điều đó có nghĩa là không có gì có thể đe dọa họ được nữa. Lý Hàn Uy hiểu rõ điều này, chàng trai mà hắn đã từng ôm chặt giờ sợ không còn quay lại với hắn nữa.

Cậu đối với hắn, chỉ còn sự hận thù...

Và những đoạn ghi âm, hình ảnh và video trên điện thoại cũng sẽ không còn giá trị nào nữa, chúng chỉ có một tác dụng, là nhắc nhở Lý Hàn Uy về mức độ tổn thương mà hắn đã gây ra cho người đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện