Edit: Kazuo

Chu Lẫm tỉnh dậy đã là nửa đêm, cảm giác bùng nổ trong đầu dần biến mất, Chu Lẫm lảo đảo ngồi dậy, xoa xoa thái dương, trầm mặc hồi lâu mới nhận ra mình đang ở trong biệt thự của Cố Thâm Mục. Trong não đột nhiên lóe lên hình ảnh vài giờ trước, mẹ cậu nằm trên giường, mặt đầy máu, mà kẻ giết lại là Lý Hàn Phong.

Chu Liệt đột nhiên cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn, thân thể vô thức căng thẳng, giống như sắp phát điên lần nữa.

Cố Thâm Mục đột nhiên đi vào, bưng ly nước ngồi ở bên giường.

"Tiểu Lẫm, đến, uống nước trước đã." Cố Thâm Mục đưa nước đến miệng Chu Lẫm, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng Chu Lẫm, cố gắng trấn tĩnh Chu Lẫm, bởi vì nếu lúc này Chu Lẫm mất khống chế, người chịu thiệt là chính mình.

Chu Lẫm dần dần bình tĩnh lại, sau khi uống nước xong, đột nhiên nắm lấy cổ tay Cố Thâm Mục, tựa hồ nghĩ tới điều gì, vẻ mặt vô cùng kích động, "Mục ca, vì sao Lý Hàn Phong lại giết mẹ của tôi? Hắn... Hắn không có lý do để làm điều đó!"

“Tiểu Lẫm, bình tĩnh trước đi.” Cố Thâm Mục quan tâm nhìn Chu Lẫm, nhẹ nhàng đem nước trong tay Chu Lẫm đặt ở trên bàn, một tay nắm cầm lấy bàn tay Chu Lẫm, nghiêm túc nói: “Lý Hàn Phong chỉ là nhất thời kích động mà thôi, cậu cũng biết, hắn sợ bởi vì dì mà cậu không trở về, cho nên..."

"Không, không thể là lý do này được." Chu Lẫm lập tức cắt ngang: "Lý Hàn Phong không phải loại người này, Mục ca, có phải hay không còn có nguyên nhân sao? Đúng, nhất định có nguyên nhân khác!"

"Bất kể vì lý do gì, người mà Lý Hàn Phong giết chính là mẹ của cậu." Cố Thâm Mục đột nhiên sắc bén nói, hắn không ngờ loại tín nhiệm Chu Lẫm dành cho Lý Hàn Phong lớn đến mức ngay cả khi đối mặt với cái chết của mẹ mình, cậu cũng có thể tuyệt vọng tìm kiếm lời bào chữa cho Lý Hàn Phong.


Lời nói của Cố Thâm Mục khiến Chu Lẫm sững sờ vài giây, sau đó cúi đầu xuống, Chu Lẫm cảm thấy rất khó chịu, Cố Thâm Mục nói đúng, bất kể là Lý Hàn Phong xuất phát từ lý do gì, cũng không thể che giấu rằng sự thật rằng hắn chính là hung thủ giết mẹ của cậu.

Cho nên, làm sao cậu có thể tha thứ cho hắn...

Thấy Chu Lẫm không tranh cãi nữa, Cố Thâm Mục vươn tay xoa đầu Chu Lẫm, "Bữa tối cậu còn chưa ăn, tôi đã kêu người hầu làm bữa tối cho cậu, để tôi bưng lên."

Cố Thâm Mục đứng dậy đi về phía cửa phòng, trong lòng đắc ý đến cực điểm. Dù sao thì cơ thể của người phụ nữ giả mạo đã bị xử lý, và sự thật sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng. Chừng nào trong lòng Chu Lẫm vẫn lưu lại bóng dáng của Lý Hàn Phong giết mẹ cậu, như vậy cư nhiên cậu sẽ không nghĩ đến việc quay trở lại bên cạnh Lý Hàn Phong một lần nữa, mà bản thân hắn chỉ cần nỗ lực hơn trong lúc cậu cô đơn nhất, Chu Lẫm nhất định là của mình.

“Mục ca.” Chu Lẫm đột nhiên ngăn Cố Thâm Mục lại, sắc mặt trở nên nghi hoặc, “Người phụ nữ kia thật sự là mẹ của tôi sao?”

Cố Thâm Mục đột nhiên dừng lại, hắn không ngờ Chu Lẫm lại đột nhiên lại hỏi như vậy, Cố Thâm Mục bỗng nhiên nhớ ra rằng trong lúc cãi vã, Lý Hàn Phong đã từng nhấn mạnh với Chu Lẫm rằng người phụ nữ này là giả.

Hiển nhiên, Chu Lẫm vẫn nhớ tới.

“Mục ca sao có thể lừa cậu được?” Cố Thâm Mục quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ thân thiết cùng vô tội, nhưng lòng bàn tay đã nắm chặt.


Chu Lẫm nhìn chằm chằm Cố Thâm Mục, vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên nghiêm túc, tất cả những lời Lý Hàn Phong nói lúc đó đều hiện lên trong đầu cậu, trong lòng Chu Lẫm bùng lên tiếng chuông cảnh báo.

"Mục ca, anh... tại sao lại gạt tôi?" Chu Lẫm cau mày, "Là vì cái gì? Không phải chúng ta là anh em tốt sao?"

Cố Thâm Mục muốn giải thích, nhưng giọng điệu kiên định của Chu Lẫm chắc chắn đang nói với Cố Thâm Mục rằng cậu ấy đã lựa chọn tin tưởng vào Lý Hàn Phong, thậm chí còn không cần lời giải thích.

"Tiểu Lẫm, Mục ca đã làm điều này đều là vì cậu. Lý Hàn Phong trời sinh bản tính lạnh lùng. Cậu đã được định sẵn sẽ không có một kết thúc có hậu với hắn. Hơn nữa, là do hắn tự mình rời khỏi biệt thự."

Những lời cuối cùng của Cố Thâm Mục làm Chu Lẫm đau lòng, Chu Lẫm không nhớ rõ lúc đó mình phát điên như thế nào, nhưng cậu nhớ rất rõ ràng bóng dáng kiên quyết rời đi của Lý Hàn Phong.

Tên khốn chết tiệt đó dám vứt bỏ mình như thế, chết tiệt! Đột nhiên, Chu Lẫm nhớ tới một câu Lý Hàn Phong đã nói, nếu đêm nay cậu không trở về, quan hệ của bọn họ sẽ kết thúc.


"Mục ca, đưa xe cho tôi, tôi muốn lập tức trở về." Chu Lẫm xuống giường, vừa vội vàng mặc quần áo vừa nói. Khi cậu nhìn lên lần nữa, liền thấy Cố Thâm Mục đang chĩa súng vào mình.

"Tôi nghĩ như vậy là không tốt đâu, Tiểu Lẫm. Là do cậu ép tôi." Cố Thâm Mục tay cầm súng, từng bước một tới gần Chu Lẫm, "Tôi luôn muốn dùng phương thức dịu dàng nhất để khiến cậu yêu tôi, nhưng sự thật chứng minh, cậu vẫn luôn yêu Lý Hàn Phong hơn tôi, đừng trách tôi vô tình."

Chu Lẫm yên lặng, mặc Cố Thâm Mục chĩa súng vào huyệt thái dương của mình.

"Mục đích thực sự của anh chỉ là đám số liệu đó." Chu Lẫm đột nhiên nói, "Xem ra anh vẫn chưa từ bỏ, những gì anh nói với tôi trước đây đều là giả."

“Chỉ cần cậu còn ở đây, lấy được những dữ liệu đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Cố Thâm Mục nói, một duỗi tay về phía hạ bộ của Chu Lẫm, “Vai trò của cậu không chỉ là cung cấp những dữ liệu đó cho Hồng Viêm Đường.”

Hạ th@n truyền đến cảm giác khó chịu, khiến Chu Lẫm ghê tởm cau mày, "Cố Thâm Mục, tôi đã nhìn lầm anh."

Cố Thâm Mục cười khẩy, "Đừng lo lắng, Tiểu Lẫm, tạm thời tôi sẽ không thượng em. Chờ tôi làm cho Lý Hàn Phong mất mặt trong giới xã hội đen, em sẽ hoàn toàn thuộc về tôi. Khi đó, chúng ta sẽ..." Vừa nói, môi Cố Thâm Mục vừa hôn nhẹ lên cổ Chu Lẫm.

Chu Lẫm đột nhiên phát hiện, bất luận là Thượng Nguyệt Bang hay Hồng Viêm Đường, bên ngoài đẹp trai khiêm tốn lịch sự, nhưng bên trong đều có mưu đồ riêng của mình, huống chi Cố Thâm Mục lại là người thừa kế của Cố Bắc Thanh, làm sao có thể đơn giản tốt tính như vậy.

Khoảnh khắc Cố Thần Mục hôn lên cổ Chu Lẫm, Chu Lẫm đột nhiên cúi đầu, tránh thoát họng súng trên thái dương, sau đó một chiêu đánh mạnh vào đầu Cố Thâm Mục, cũng nhanh chóng cướp lấy khẩu súng trong tay Cố Thâm Mục, khóa chặt hai tay Cố Thâm Mục ra phía sau.

"Tôi cũng không muốn làm anh bị thương, tốt hơn hết là đừng hành động thiếu suy nghĩ" Chu Lẫm nói, đưa khẩu súng áp bên hông Cố Thâm Mục, "Yên lặng mang tôi ra ngoài, chờ tôi lên xe, tôi sẽ thả anh ra."


Nhìn thân thủ nhanh nhẹn của Chu Lẫm khiến Cố Thâm Mục bừng tỉnh nhớ lại hồi nãy hắn vô tình để lộ sơ hở, hắn không nên tiến đến gần cậu khi chưa phòng bị.

Cố Thâm Mục đi về phía trước, mở miệng nói, "Tiểu Lẫm, Mục ca tin chắc em sẽ không bắn."

"Đừng có mà đạo đức giả, Chu Lẫm tôi không phải kẻ ngốc." Kỳ thật trong lòng Chu Lẫm không có biết, biệt thự Cố Thâm Mục canh phòng rất cẩn mật, muốn ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy.

Mới vừa ra khỏi phòng, Cố Thâm Mục đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Tiểu Lẫm, ca chơi với em đến đây thôi." Lời vừa dứt, Cố Thâm Mục đột nhiên xoay người, húc khuỷu tay về phía sau, Chu Lẫm giật mình né tránh, nhưng không nổ súng.

"Anh nghĩ tôi không dám nổ súng!" Chu Lẫm chĩa súng về phía Cố Thâm Mục, cách hắn chỉ có vài mét, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.

"Tuy rằng em cùng Lý Hàn Phong sống với nhau một thời gian, nhưng chắc chắn một người em cũng chưa từng giết qua, đúng chứ?" Cố Thâm Mục khẽ cười nói, "Tiểu Lẫm, bỏ súng xuống! Có lẽ chúng ta có thể rất hợp nhau, Lý Hàn Phong cho em cái gì, tôi đều có thể cho em, cần gì phải mê muội hắn!"

"Cố Thâm Mục, từ lúc anh dám châm ngòi ly gián tôi với Lý Hàn Phong, tôi và anh đã không còn là huynh đệ nữa." Chu Lẫm nghiêm mặt nói.

Cố Thâm Mục thở dài, bất đắc dĩ xòe hai tay ra, "Tôi vốn tưởng rằng sẽ luôn dịu dàng với em, nhưng xem ra, chỉ có thể dừng lại ở đây a, Chu Lẫm, em phải chịu khổ một chút rồi."

Cố Thâm Mục vừa nói xong, ở không trung búng tay một cái, Chu Lẫm không hiểu hành động này, đang định bước lên, đột nhiên có thứ gì giống như ống tiêm siêu nhỏ bay lên, đâm vào cổ cậu, Chu Lẫm hoảng sợ vội vàng rút ra, nhưng chỉ sau ba giây, liền mất đi ý thức ngã phịch xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện