Edit: Kazuo
Cũng không biết là nguyên nhân gì, từ lúc bên trong quán cà phê đi ra, gương mặt Lý Hàn Phong đầy hắc tuyến, Chu Lẫm hoài nghi có phải hay không Lý Hàn Phong bị Cố Thâm Mục nói cái gì kích thích, bởi vì lúc cậu đi ra từ nhà vệ sinh, Chu Lẫm nhìn thấy vẻ mặt sát khí của Lý Hàn Phong nhìn chằm chằm Cố Thâm Mục. Chu Lẫm hoài nghi nếu cậu không ra sớm, chỉ sợ Lý Hàn Phong đánh trọng thương Cố Thâm Mục cũng nên.
Lên xe, Chu Lẫm cố ý ngồi trên đùi Lý Hàn Phong, dùng hai tay choàng cổ hắn, vẻ mặt bất mãn, “Uống có ly cà phê mà cũng trưng bộ mặt khó coi, quá là keo kiệt đi, khẳng định Mục ca đã xem thường anh.”
Lý Hàn Phong nhìn chằm chằm Chu Lẫm thật lâu mới nghiêm túc nói, “Tối nay là tiệc mừng thọ, em một tấc cũng không được phép rời khỏi tôi, sau khi chấm dứt, lập tức cùng tôi trở về.”
“Vâng, vâng, vâng”, Chu Lẫm trước đôi mắt đen nhánh của Lý Hàn Phong hạ xuống một nụ hôn, khẽ cười nói “Tất cả đều nghe lời lão công.”
Lý Hàn Phong bị một tiếng lão công của Chu Lẫm làm cho tan đi sự lo lắng, đôi tay vòng ra sau, đem Chu Lẫm ôm vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói “Chu Lẫm, chú ý cẩn thận, vô luận xảy ra chuyện gì, cũng không được phép rời xa tôi.”
Chu Lẫm cười hai tiếng ha hả, “Đường đường là chủ một hòn đảo lại sợ mấy chuyện như thế này.”
Lý Hàn Phong đem đôi môi mỏng dán lên cổ Chu Lẫm, thanh âm trầm thấp nói, “Đời này Lý Hàn Phong tôi chỉ sợ một chuyện, đó là đánh mất em.”
Chu Lẫm thấy Lý Hàn Phong nghiêm trang, không khỏi nghiêm túc lên, “Chỉ cần về sau chuyện gì cũng nghe tôi, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ rời xa anh.”
Lý Hàn Phong ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén đối diện với tầm mắt Chu Lẫm, cảm nhận được Lý Hàn Phong đang phát ra hàn ý, Chu Lẫm vội vàng cười nịnh bổ sung một câu, “Đương nhiên, chuyện trên giường đều nghe anh.”
Lúc này Lý Hàn Phong mới hài lòng lộ ra nụ cười, đem bàn tay tiến vào trong quần Chu Lẫm, tiếp tục châm ngòi thổi gió.
____________________________
Buổi tối, Lý Hàn Phong cao ngạo xuất hiện tại tiệc mừng thọ Cố Bắc Thanh, giày da bóng lưỡng vừa chạm xuống đất liền có người chạy lên tiếp đón, lực lượng ngăn cản hùng hậu, vừa tiến vào hội trường liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nơi nào bọn họ đi qua, đều có người hướng bọn họ gật đầu, lấy kỳ hữu hảo.
Cố Bắc Thanh tiến lên, thân thiện bắt tay với Lý Hàn Phong trước mặt các khách mời.
“Chúc Cố lão gia thọ tỷ Nam Sơn.” Lý Hàn Phong đơn giản mở miệng ứng phó.
Cố Bắc Thanh cười cười, “Thọ tỷ Nam Sơn thì không dám nhận, sợ là thế giới về sau chính là sân khấu của người trẻ như các cậu.”
Cố Bắc Thanh là người có lý trí, ông đối với Lý Hàn Phong không có bất kỳ bài xích gì, ngược lại hy vọng có thể cùng nam nhân trầm ổn như Lý Hàn Phong đạt được hợp tác. Còn về phàn Cố Thâm Mục tường thuật lại toàn bộ chuyện khi ở đảo XX, cũng như câu trả lời của Lý Hàn Phong về Hồng Viêm Đường, Cố Bắc Thanh cũng không có phản ứng kịch kiệt gì. Ở trong lòng ông, đứa con trai của mình làm việc vẫn còn hơi nóng vội, đối với nam nhân như Lý Hàn Phong lại không kiêng kỵ gì, Cố Bắc Thanh tính toán tự thân xuất mã đàm phán.
Nếu muốn nói Cố Bắc Thanh bất mãn Lý Hàn Phong điều gì, đó chính là Lý Hàn Phong cướp lấy người mà con trai Cố Phi yêu thương nhất, Chu Lẫm.
Chu Lẫm không đồng thời tiến vào cùng Lý Hàn Phong cũng là có nguyên do, lo lắng chạm mặt Cố Bắc Thanh.
Chu Lẫm nhớ tới lúc trước mặt Cố Bắc Thanh thề non hẹn biển biểu hiện quyết tâm của mình dành cho Cố Phi, trong lòng liền cảm giác hổ thẹn.
Nghĩ đến, Chu Lẫm thấy hối hận khi tới đây.
May là vẫn có chuyện tốt, lúc ở đại sảnh, Chu Lẫm thấy thân ảnh Cố Phi. Cố Phi dựa người vào tường, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, hai mắt vô thần.
Khi Chu Lẫm đột nhiên xuất hiện trước mặt Cố Phi, Cố Phi đầu tiên là cả kinh, cậu không hề nghĩ đến Chu Lẫm cũng tới tham gia, sau đó vội né tránh ánh mắt, Chu Lẫm không phát hiện bất thường của Cố Phi, mà là dùng khẩu khí như trước đây vui cười mở miệng nói “Phi Phi, nhớ tôi sao.
Cố Phi áp sự sợ hãi trong lòng, khôi phục tâm thái, ôn hòa cười nói “Tất nhiên rồi, mỗi ngày đều nhớ.” Cố Phi có vê uống hơi nhiều, sắc mặt ửng đỏ, nhưng vẫn còn tỉnh, vừa định tiến lên phía trước, thân thể lay động như muốn ngã, Chu Lẫm nhanh tay lẹ mắt, đem thân thể Cố Phi ôm vào trong ngực.
"Phi Phi, cậu không sao chứ!" Vẻ mặt Chu Lẫm lo lắng.
Cố Phi xua tay cười nói: "Không sao! Tôi muốn đi vệ sinh."
“Để tôi đỡ cậu đi, Phi Phi.” Mặc kệ Cố Phi cự tuyệt, Chu Lẫm vòng tay ôm eo Cố Phi đi về phía nhà vệ sinh, Cố Phi muốn từ chối, nhưng bị bàn tay Chu Lẫm nóng bỏng đặt lên eo, Cố Phi im lặng, hai má nóng bừng, không phát ra âm thanh.
Cố Phi biết mặc dù Chu Lẫm ôm cậu, nhưng trong lòng Chu Lẫm cũng không nghĩ nhiều, cậu sợ ở trong lòng Chu Lẫm, địa vị của mình vĩnh viễn không thể so sánh với Lý Hàn Phong.
Cố Phi không hy vọng có thể ở bên Chu Lẫm nữa, nhưng dù chỉ là một khoảnh khắc đẹp đẽ như thế này, Cố Phi cũng muốn nắm chặt lấy, mất đi Chu Lẫm, Cố Phi không muốn Chu Lẫm đối tốt với mình đến mức không cảm nhận được. Vì vậy, cho dù không còn ôm hy vọng gì nữa, nhưng được Chu Lẫm ôm vào lòng vẫn rất ngọt ngào.
Cố Phi rửa mặt, tỉnh táo không ít, cùng Chu Lẫm ngồi ở một bên đại sảnh tán gẫu, vẫn giống như trước đây, Chu Lẫm nói chuyện không ngừng, Cố Phi thỉnh thoảng cười đáp lại vài câu.
Cố Phi phát hiện, chỉ khi ở bên Chu Lẫm, cậu mới không cảm thấy cô đơn.
Trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Cố Phi rót cho Chu Lẫm một chén trà, cười nhạt nói: "Nói nhiều như vậy đảm bảo là khát nước rồi!"
Cố Phi giơ tay định đưa trà trong tay cho Chu Lẫm, nhưng lúc đưa cho Chu Lẫm, cậu lại hốt hoảng hất đổ chén trà, trực tiếp đổ lên áo của Chu Lẫm.
Bởi vì Cố Phi ngoài ý muốn nhìn thấy, cách đó không xa Lý Hàn Uy đang cười tà nhìn cậu.
Bên cạnh Lý Hàn Uy là một người đàn ông đang nói chuyện với hắn, nhưng Cố Phi có thể thấy rõ ràng, tầm mắt của Lý Hàn Uy dừng ở trên người mình.
Cố Phi cầm khăn giấy giúp Chu Lẫm lau áo, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy Lý Hàn Uy đi về phía bên này, nhìn Lý Hàn Uy cười dâm đãng ý tứ sâu xa, Cố Phi lập tức hoảng sợ.
Chu Lẫm chỉ cho rằng Cố Phi bất cẩn, cúi đầu lau chỗ bị đổ nước, lại không có phát hiện sự bất thường trên khuôn mặt Cố Phi.
Cố Phi đẩy Chu Lẫm ra, giả vờ bình tĩnh cười nói: "Lẫm, nếu không vào nhà vệ sinh rửa một chút đi, ở đó có nước rửa, nếu không trên quần áo nhất định sẽ có vết trà."
“Không cần, Phi Phi.” Chu Lẫm thản nhiên nói, “Chỉ là hơi ướt một chút thôi.”
Thấy Lý Hàn Uy càng ngày càng tiến đến gần, Cố Phi mạnh mẽ đẩy Chu Lie, giả vờ cười nói: "Nhanh nào, sẽ chỉ mất một lúc thôi, nếu không nhất định sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu."
Cứ như vậy, Chu Lẫm bị Cố Phi đẩy ra, rời khỏi chỗ ngồi hướng về phía nhà vệ sinh.
Cố Phi đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn Lý Hàn Uy đi tới trước mặt.
Lý Hàn Uy ngồi ở chỗ Chu Lẫm vừa ngồi, cười nham hiểm nói: "Cậu vừa rồi không phải cười rất vui vẻ sao? Tại sao khi tôi tới đây, lại có cảm giác như nhìn thấy kẻ thù?"
Cố Phi không muốn nhiều lời với Lý Hàn Uy, Chu Lẫm sẽ sớm quay lại, Cố Phi tin, một người đàn ông hèn hạ và đáng khinh như Lý Hàn Uy nhất định sẽ đe dọa cậu trước mặt Chu Lẫm.
"Thực xin lỗi, Lý thiếu gia, thân thể tôi không khỏe, chỉ sợ không thể tiếp đón anh." Cố Phi lạnh lùng nói xong, xoay người rời đi.
Cố Phi không quay đầu lại, sải bước đi về phía hành lang không người. Xác định Lý Hàn Uy không có đi theo, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Phi không muốn quay lại, cậu định chào cha mình trước khi quay lại Hồng Viêm Đường, nơi duy nhất mà Lý Hàn Uy không dám đụng đến.
Vừa mới lùi lại hai bước, một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên từ một góc tối trong hành lang vươn ra, dùng sức kéo Cố Phi vào.
Cố Phi liều mạng giãy giụa, nhưng không có tác dụng, cuối cùng bị cưỡng ép kéo vào một căn phòng giống như nhà kho.
Khi thân thể bị bóng tối bao vây chặt chẽ, Cố Phi mới biết người này chính là Lý Hàn Uy.
Cố Phi bị Lý Hàn Uy ép sát vào tường, đầu lưỡi nóng ẩm liếm láp chiếc cổ trắng nõn của Cố Phi, Lý Hàn Uy đem đôi tay Cố Phi ấn ở trên đầu, một tay nhanh chóng luồn vào phía sau quần, trầm thấp mở miệng nói: "Tôi xem cậu làm sao có thể trốn!"