"Trong đám người kia có người thích anh?" Tô Quyết nói ra suy nghĩ của mình, hiển nhiên cậu biết mình đang nói cái gì.
Lục Kim Uyên cùng Tô Quyết tiếp tục ăn, uống ngụm cháo bí đỏ, hắn không kén chọn, cũng không quan tâm cháo mặn và cháo ngọt khác nhau như thế nào: "Hả? Lén lút thêm WeChat của tôi, tôi còn không đồng ý." Hắn không có gì phải giấu Tô Quyết, không muốn cứ phải giấu giấu diếm diếm, ngược lại là đối với người có vẻ rất yêu hắn, nhưng ngay cả yêu thích cũng chưa từng nói.
"Ôi, Lục Kim Uyên vẫn chung tình như vậy, cứ như vậy thì khi nào mới có thể bàn chuyện yêu đương?" Tô Quyết nói không sai, Lục Kim Uyên chung tình, từ đầu đến cuối tim đã có chốn về, cùng Tô Quyết phát triển như vậy là chuyện ngoài ý muốn.
Người trong lòng Tô Quyết vẫn luôn là Ninh Uẩn, thế nhưng cậu ta lại là một tên thẳng nam, mãi mãi cũng không có cách nào đáp lại tình cảm của Tô Quyết, cho nên Tô Quyết chưa từng mở miệng bày tỏ tình yêu của mình với cậu ta.
Khác với Tô Quyết, người trong lòng của Lục Kim Uyên là Tần Dư Miên, chỉ cần hắn chủ động, rõ ràng chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới tình yêu, nhưng hắn không biết nên làm sao để bảo đảm tương lai của bọn họ, thà rằng không đụng vào. Nhìn người đàn ông khác đến bên cạnh Tần Dư Miên, mà Lục Kim Uyên vẫn đứng tại chỗ cũ.
Cũng khác với Tô Quyết, Tô Quyết là ai đến cũng không cự tuyệt, và cũng không theo đuổi người ta. Ngoài miệng nói trong lòng đã có người, thế nhưng xưa nay cũng không thiếu bạn tình. Lục Kim Uyên đến nay cũng chỉ có một người bạn tình là Tô Quyết, và có đôi lúc hắn cảm thấy hắn không yêu Tần Dư Miên như hắn vẫn tưởng. Khi ở cùng Tô Quyết, hắn không hề nghĩ đến sự tồn tại của Tần Dư Miên.
"Vậy còn em? Khi nào thì tính đến chuyện yêu đương?" Lục Kim Uyên không biết cái người luôn cứng miệng nói không muốn tính đến chuyện yêu đương này có thể bướng đến khi nào.
Tô Quyết đã ăn gần hết, để đũa xuống: "Tôi không cần thứ gọi là tình yêu."
Lục Kim Uyên đến lúc này vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm trong không khí, không cần tình yêu sao? Vậy thì tại sao đến giờ vẫn cứ bám chặt chết cũng không buông vào một người, Tô Quyết cũng không giống như vẻ bề ngoài mọi người nhìn thấy, cậu cố chấp, những thống khổ giãy dụa đều hóa thành nụ cười của cậu, hoàn mỹ che giấu tất cả.
Như thường lệ, cậu đưa Lục Kim Uyên tới cửa, nói câu "Trên đường chú ý an toàn".
Qua vài ngày sau, Ninh Uẩn hẹn Tô Quyết đi ăn trưa. Lúc ăn cơm, Ninh Uẩn nói tới chuyện hôm trước cậu ta bị người nhà sắp xếp đi gặp đối tượng hẹn hò.
"Thế nào? Nếu cảm thấy thích hợp thì ở chung cũng không tồi." Nụ cười của Tô Quyết trước sau như một, thế nhưng móng tay lại đâm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay cũng không sánh bằng nỗi đau ở trong lòng cậu.
Ninh Uẩn lắc đầu một cái cười nói: "Nếu tốt như lời anh nói, thì hiện tại tôi cũng không ở đây ăn cơm với anh đâu học trưởng."
Bàn tay đang nắm chặt của cậu thoáng buông ra, lông mày của Tô Quyết giãn ra đôi chút: "Ha ha ha, tên tiểu tử nhà cậu đừng có cà lơ phất phơ như vậy."
"Đây còn không phải bởi vì ở trước mặt học trưởng sao? Cũng không phải người ngoài, anh nói đúng không?" Chính vì lời nói vừa thân thiết vừa không xa cách này của Ninh Uẩn mới khiến Tô Quyết muốn ngừng mà không thể ngừng, vẫn luôn nghĩ mãi không thôi.
Một bữa cơm mà tinh thần của Tô Quyết không hề yên, cho nên buổi tối khi nhận được điện thoại của Ứng Phi, cậu liền không chút do dự mà đi đến chỗ hẹn.
Ứng Phi gọi Tô Quyết đi ra ngoài uống rượu là thói quen hàng ngày, một tuần bảy ngày thì phải có đến năm ngày đều ngâm mình ở quán bar. Ngay cả khi bị Tô Quyết từ chối, cậu ta vẫn như cũ hẹn Tô Quyết uống rượu đủ 365 ngày, mấy lần Tô Quyết phải cho cậu ta mặt mũi mà đến chỗ hẹn.
"Ngày hôm nay gặp Ninh Uẩn?" Ứng Phi nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết vì sao Tô Uyển quyết định đến buổi hẹn.
Tô Quyết nhấp một ngụm Tequila (*), ngón tay mân mê vành cốc: "Dù có biết thì cũng không cần nói ra."
(*: (phát âm như tê-ki-la) là một thứ rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của México. Tên gọi của thứ rượu này nguyên là tên gọi của địa phương chủ yếu sản xuất ra nó - vùng Tequila, bang Jalisco trên cao nguyên phía Tây của Mexico. Tequila được chế từ lá cây Agave Azul Tequilana, một loài thực vật bản địa ở Mexico. Thường thì tequila có độ cồn từ 38–40%, song cá biệt có loại có độ cồn lên tới 43–46%.)
Ninh Uẩn là một vết thương trong lòng Tô Quyết, dù có khép lại thì cũng không thể chữa lành, dù cho chỉ dính một chút nước, cũng sẽ khiến người ta thở dài một hơi đầy đau đớn.
Từ khi ngồi xuống, điện thoại của Ứng Phi vẫn luôn có cuộc gọi đến, Tô Quyết liếc mắt nhìn động tác Ứng Phi đem điện thoại di động úp ngược lên mặt bàn, trêu đùa hỏi: "Lễ tình nhân nên người ta tỏ tình với cậu?"
"Không phải." Ứng Phi hất tay phủ nhận, "Một vị khách hàng."
"Khách hàng? Người trong chuyến công tác lần trước?" Tô Quyết tìm kiếm đủ loại đàn ông của Ứng Phi trong trí nhớ của mình.
"Chuyện kia sớm bị lật tẩy rồi." Ứng Phi vẫn nhấp vào WeChat, trả lời tin nhắn
Tô Quyết lại nghĩ tới một chuyện: "Người hồi trước đến quán bar đón cậu, là người vẽ tranh minh họa đi?"
"Không phải, người tới đón tôi là vì quảng cáo, họa sĩ vẽ tranh minh hoạ đã sớm không còn liên lạc." Nếu như Ứng Phi nhớ không lầm, cậu ta quả thực đã lâu không liên lạc với tên họa sĩ kia.
"A..." Tô Quyết thở dài, quả nhiên để biết người đàn ông bên cạnh Ứng Phi là ai quả thực rất khó.
Lục Kim Uyên cùng Tô Quyết tiếp tục ăn, uống ngụm cháo bí đỏ, hắn không kén chọn, cũng không quan tâm cháo mặn và cháo ngọt khác nhau như thế nào: "Hả? Lén lút thêm WeChat của tôi, tôi còn không đồng ý." Hắn không có gì phải giấu Tô Quyết, không muốn cứ phải giấu giấu diếm diếm, ngược lại là đối với người có vẻ rất yêu hắn, nhưng ngay cả yêu thích cũng chưa từng nói.
"Ôi, Lục Kim Uyên vẫn chung tình như vậy, cứ như vậy thì khi nào mới có thể bàn chuyện yêu đương?" Tô Quyết nói không sai, Lục Kim Uyên chung tình, từ đầu đến cuối tim đã có chốn về, cùng Tô Quyết phát triển như vậy là chuyện ngoài ý muốn.
Người trong lòng Tô Quyết vẫn luôn là Ninh Uẩn, thế nhưng cậu ta lại là một tên thẳng nam, mãi mãi cũng không có cách nào đáp lại tình cảm của Tô Quyết, cho nên Tô Quyết chưa từng mở miệng bày tỏ tình yêu của mình với cậu ta.
Khác với Tô Quyết, người trong lòng của Lục Kim Uyên là Tần Dư Miên, chỉ cần hắn chủ động, rõ ràng chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới tình yêu, nhưng hắn không biết nên làm sao để bảo đảm tương lai của bọn họ, thà rằng không đụng vào. Nhìn người đàn ông khác đến bên cạnh Tần Dư Miên, mà Lục Kim Uyên vẫn đứng tại chỗ cũ.
Cũng khác với Tô Quyết, Tô Quyết là ai đến cũng không cự tuyệt, và cũng không theo đuổi người ta. Ngoài miệng nói trong lòng đã có người, thế nhưng xưa nay cũng không thiếu bạn tình. Lục Kim Uyên đến nay cũng chỉ có một người bạn tình là Tô Quyết, và có đôi lúc hắn cảm thấy hắn không yêu Tần Dư Miên như hắn vẫn tưởng. Khi ở cùng Tô Quyết, hắn không hề nghĩ đến sự tồn tại của Tần Dư Miên.
"Vậy còn em? Khi nào thì tính đến chuyện yêu đương?" Lục Kim Uyên không biết cái người luôn cứng miệng nói không muốn tính đến chuyện yêu đương này có thể bướng đến khi nào.
Tô Quyết đã ăn gần hết, để đũa xuống: "Tôi không cần thứ gọi là tình yêu."
Lục Kim Uyên đến lúc này vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm trong không khí, không cần tình yêu sao? Vậy thì tại sao đến giờ vẫn cứ bám chặt chết cũng không buông vào một người, Tô Quyết cũng không giống như vẻ bề ngoài mọi người nhìn thấy, cậu cố chấp, những thống khổ giãy dụa đều hóa thành nụ cười của cậu, hoàn mỹ che giấu tất cả.
Như thường lệ, cậu đưa Lục Kim Uyên tới cửa, nói câu "Trên đường chú ý an toàn".
Qua vài ngày sau, Ninh Uẩn hẹn Tô Quyết đi ăn trưa. Lúc ăn cơm, Ninh Uẩn nói tới chuyện hôm trước cậu ta bị người nhà sắp xếp đi gặp đối tượng hẹn hò.
"Thế nào? Nếu cảm thấy thích hợp thì ở chung cũng không tồi." Nụ cười của Tô Quyết trước sau như một, thế nhưng móng tay lại đâm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay cũng không sánh bằng nỗi đau ở trong lòng cậu.
Ninh Uẩn lắc đầu một cái cười nói: "Nếu tốt như lời anh nói, thì hiện tại tôi cũng không ở đây ăn cơm với anh đâu học trưởng."
Bàn tay đang nắm chặt của cậu thoáng buông ra, lông mày của Tô Quyết giãn ra đôi chút: "Ha ha ha, tên tiểu tử nhà cậu đừng có cà lơ phất phơ như vậy."
"Đây còn không phải bởi vì ở trước mặt học trưởng sao? Cũng không phải người ngoài, anh nói đúng không?" Chính vì lời nói vừa thân thiết vừa không xa cách này của Ninh Uẩn mới khiến Tô Quyết muốn ngừng mà không thể ngừng, vẫn luôn nghĩ mãi không thôi.
Một bữa cơm mà tinh thần của Tô Quyết không hề yên, cho nên buổi tối khi nhận được điện thoại của Ứng Phi, cậu liền không chút do dự mà đi đến chỗ hẹn.
Ứng Phi gọi Tô Quyết đi ra ngoài uống rượu là thói quen hàng ngày, một tuần bảy ngày thì phải có đến năm ngày đều ngâm mình ở quán bar. Ngay cả khi bị Tô Quyết từ chối, cậu ta vẫn như cũ hẹn Tô Quyết uống rượu đủ 365 ngày, mấy lần Tô Quyết phải cho cậu ta mặt mũi mà đến chỗ hẹn.
"Ngày hôm nay gặp Ninh Uẩn?" Ứng Phi nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết vì sao Tô Uyển quyết định đến buổi hẹn.
Tô Quyết nhấp một ngụm Tequila (*), ngón tay mân mê vành cốc: "Dù có biết thì cũng không cần nói ra."
(*: (phát âm như tê-ki-la) là một thứ rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của México. Tên gọi của thứ rượu này nguyên là tên gọi của địa phương chủ yếu sản xuất ra nó - vùng Tequila, bang Jalisco trên cao nguyên phía Tây của Mexico. Tequila được chế từ lá cây Agave Azul Tequilana, một loài thực vật bản địa ở Mexico. Thường thì tequila có độ cồn từ 38–40%, song cá biệt có loại có độ cồn lên tới 43–46%.)
Ninh Uẩn là một vết thương trong lòng Tô Quyết, dù có khép lại thì cũng không thể chữa lành, dù cho chỉ dính một chút nước, cũng sẽ khiến người ta thở dài một hơi đầy đau đớn.
Từ khi ngồi xuống, điện thoại của Ứng Phi vẫn luôn có cuộc gọi đến, Tô Quyết liếc mắt nhìn động tác Ứng Phi đem điện thoại di động úp ngược lên mặt bàn, trêu đùa hỏi: "Lễ tình nhân nên người ta tỏ tình với cậu?"
"Không phải." Ứng Phi hất tay phủ nhận, "Một vị khách hàng."
"Khách hàng? Người trong chuyến công tác lần trước?" Tô Quyết tìm kiếm đủ loại đàn ông của Ứng Phi trong trí nhớ của mình.
"Chuyện kia sớm bị lật tẩy rồi." Ứng Phi vẫn nhấp vào WeChat, trả lời tin nhắn
Tô Quyết lại nghĩ tới một chuyện: "Người hồi trước đến quán bar đón cậu, là người vẽ tranh minh họa đi?"
"Không phải, người tới đón tôi là vì quảng cáo, họa sĩ vẽ tranh minh hoạ đã sớm không còn liên lạc." Nếu như Ứng Phi nhớ không lầm, cậu ta quả thực đã lâu không liên lạc với tên họa sĩ kia.
"A..." Tô Quyết thở dài, quả nhiên để biết người đàn ông bên cạnh Ứng Phi là ai quả thực rất khó.
Danh sách chương