Dưới ánh đèn chùm của khách sạn, tôi thấy gương mặt đỏ ửng của Hứa Thời Tư. Giống như đang say nhưng khi anh ôm tôi, lại giống như anh đang tỉnh.
Tôi ôm lấy gương mặt to của anh, cẩn thận hỏi lại.
“Hứa Thời Tư, anh nhận ra em không?”
“Biết em là ai không?”
Anh nhìn tôi, ý cười trong mắt đã say, anh ôm eo tôi.
“Anh biết.”
“Em là vợ anh.”
“Em là bé iu của anh.”
Tôi lắc đầu. “Không phải, anh nói xem em là ai? Em không phải là Kiều Nhan, cũng không phải là Lâm Linh.”
Anh vén sợi tóc rối ra sau tai tôi rồi kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một.
“Em đừng tưởng anh ngốc, anh biết em là Sầm Sơ của anh. Ngay từ đầu anh đã biết rồi.”
Tôi trố mắt nhìn anh.
Anh nói anh đã biết từ đầu?
Tôi còn đang ngạc nhiên, Lâm Linh đã khóc lóc nhìn Hứa Thời Tư giống như một kẻ đáng thương.
“Thời Tư, anh làm gì vậy?”
“Rõ ràng là cô ta lừa dối anh, sao anh lại còn tha thứ cho cô ta? Cô ta còn muốn giết chết anh kia mà.”
Hứa Thời Tư hất hàm cao ngạo nhìn về phía cô ta.
“Vậy thì sao? Tất cả những điều này tôi đều biết, là tôi cho phép cô ấy làm như vậy. Còn loại phụ nữ lợi dụng lúc người ta say xỉn bò lên giường như cô thì tính là gì?”
Không biết sao, tôi lại cảm thấy trong lời nói anh dành cho Lâm Linh lại vô cùng cay nghiệt khác hẳn với cảm giác dịu dàng anh đối với tôi.
Khuôn mặt cô ta trắng bệch nhìn Hứa Thời Tư, cô ta nắm lấy chiếc váy trên người. Cô ta đã luôn tự tin rằng chỉ cần cô ta đưa đẩy Hứa Thời Tư sẽ không thể chống lại cám dỗ tình ái.
Đàn ông đều giống nhau.
Anh khác họ vì anh khó chinh phục nhưng khi chinh phục được rồi lại rất khó quên được.
“Anh Thời Tư…”
“Đừng gọi tôi như vậy. Trước đây tôi chỉ xem cô là em gái, nghĩ đến tình cảm của chúng ta lúc nhỏ tôi đã nhận nhịn cô rất nhiều. Nhưng từ trước đến giờ đó chưa bao giờ là tình yêu.”
Anh chính là như vậy, khi vô tình thì thường chẳng chừa cho con người ta chút mặt mũi nào cả.
“Sau này, cảm phiền cô tránh xa tôi ra. Tôi là người đã có gia đình rồi.”
Hứa Thời Tư bất ngờ bế xốc tôi lên, xoay người đi thẳng vào trong phòng, tiện chân đá thẳng cánh cửa lại để Lâm Linh một mình đứng đó như chết lặng.
Tôi ngoan ngoãn để anh ôm eo, chủ động để tôi ngồi trên đùi anh. Hứa Thời Tư dụi đầu vào ngực tôi làm nũng.
“Vợ ơi, em hết giận anh chưa?”
“Anh và cô ta quả thật không có gì. Là muốn em quay về nên mới làm vậy thôi, em đừng giận anh, đừng bỏ anh, đừng đuổi anh đi.”
Tôi nghe anh ấm ức một hồi, bàn tay anh xoa xoa lưng cho tôi. Không ngại bụng bầu của tôi, đè lấy gáy tôi, trao một nụ hôn sâu.
Tôi thấy đầu lưỡi anh tê rần, có lẽ là do rượu, cũng có lẽ là do hơi ấm từ hơi thở anh truyền sang, tôi thấy cổ họng mình nóng rực.
Tôi thấy bàn tay ấm áp của anh mò vào trong lớp áo len của tôi, tôi giật mình ngăn anh lại.
“Đừng anh, còn con nữa.”
Anh nhìn tôi như chợt nhớ ra điều gì đó, lại có vẻ buồn bực.
“Em không thương anh nữa à?”
Anh dụi mặt vào hõm vai tôi ấm ức như sắp khóc, kẹp chặt tôi không buông. Đột nhiên nghĩ đến những lời lúc nãy anh nói, tôi bàng hoàng đẩy anh ra.
“Hứa Thời Tư, anh giải thích cho em. Chuyện anh nói với Lâm Linh lúc nãy là sao? Ngay từ đầu anh đã biết tất cả?”
“Phải.”
Tôi nổi giận tóm lấy cổ áo anh.
“Anh biết từ khi nào?”
Anh bật cười, ôm tôi vào lòng.
“Phải, tất cả đều được anh lên kế hoạch từ đầu. Chính anh là người đã thuê em đi ám sát anh kia mà, làm sao anh lại không biết được?”
Tôi tức giận nhìn anh.
“A, tên khốn này. Hóa ra anh là người thuê em à?”
“Anh lừa em?”
Tôi tức giận cầm lấy cánh tay anh một cái in cả dấu răng. Anh cũng không phản kháng, để mặc cho tôi cắn.
“Tại sao anh lại không tránh?”
“Nếu như làm như vậy khiến em trút giận được thì em cứ cắn anh đi.”
Tôi không cắn anh nữa mà lại bật khóc.
“Nhưng em không nỡ.”
Sau đó tôi lại đánh vào ngực anh.
“Hứa Thời Tư, anh là đồ khốn. Hại em đau lòng như vậy.”
Anh không thấy đau chỉ dịu dàng ôm lấy tôi vỗ về dỗ dành như đứa con nít.
“Đừng khóc, anh là đồ khốn. Anh xin lỗi, sau này sẽ không lừa gạt tiểu bảo bối nữa.”
“Tại sao anh lại làm vậy?”
Anh hôn lên mắt tôi, dịu dàng mà ngọt ngào như hết thảy tình yêu anh dành cho tôi.
“Bởi vì anh đã thích em từ lâu. Anh không biết làm sao để em thuộc về anh, cho nên anh mới dùng cách đó để giữ em ở bên cạnh anh.”
Tôi đột nhiên nhớ lại, đại boss hỏi tôi có thích Hứa Thời Tư hay không? Có rung động chút nào không? Phải dụ dỗ Hứa Thời Tư mê muội tôi.
Lúc đó tại sao tôi lại không phát hiện ra giọng nói của hai người cực kỳ giống nhau chứ?
Tôi cảm thấy mình bị lừa quá trắng trợn rồi.
“Cho nên anh lừa em một lần, anh lừa em một lần. Chúng ta hòa nhé!”
Tôi còn chưa tin được, tôi nhìn vào mắt anh hỏi lại.
“Hứa Thời Tư, anh xác định là mình thích em?”
Anh lắc đầu.
Tôi biết ngay mà.
“Không, phải là anh yêu em mới đúng.”
“Nhưng em ngốc như vậy, thân thế cũng không tốt, gương mặt cũng không xinh lắm.”
Anh ôm lấy tôi trong lòng, giống như nâng niu một món bảo vật.
“Không sao, anh yêu em nên có thể chấp nhận được tất cả các khuyết điểm của em.”
Hốc mắt tôi cay cay nhìn anh.
Tôi cảm động chết mất!
“Sao lại khóc nữa rồi, trước đây em đâu có mít ướt như vậy?”
“Hứa Thời Tư, anh sẽ không hối hận chứ?”
“Không hối hận.”
Anh hôn lên má tôi, hơi thở anh phả vào mặt tôi mỗi lúc một đậm, như muốn khảm tôi vào sâu trong anh.
“Vậy còn chuyện em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh thì sao, có phải là em tự nguyện hay không?”
“Lúc em ôm anh, hôn yết hầu của anh, sàm sỡ ngực anh…”
“Được rồi Hứa Thời Tư, anh đừng nói nữa.”
Tôi ngại ngùng đến đỏ cả mặt, ấp úng nói: “Là do em ham mê nhan sắc của anh đấy. Lúc đó kìm lòng không được, cũng muốn hưởng thụ một chút.”
“Vậy vợ ơi, bây giờ anh hết hấp dẫn rồi à?”
Tôi ôm lấy gương mặt to của anh, cẩn thận hỏi lại.
“Hứa Thời Tư, anh nhận ra em không?”
“Biết em là ai không?”
Anh nhìn tôi, ý cười trong mắt đã say, anh ôm eo tôi.
“Anh biết.”
“Em là vợ anh.”
“Em là bé iu của anh.”
Tôi lắc đầu. “Không phải, anh nói xem em là ai? Em không phải là Kiều Nhan, cũng không phải là Lâm Linh.”
Anh vén sợi tóc rối ra sau tai tôi rồi kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một.
“Em đừng tưởng anh ngốc, anh biết em là Sầm Sơ của anh. Ngay từ đầu anh đã biết rồi.”
Tôi trố mắt nhìn anh.
Anh nói anh đã biết từ đầu?
Tôi còn đang ngạc nhiên, Lâm Linh đã khóc lóc nhìn Hứa Thời Tư giống như một kẻ đáng thương.
“Thời Tư, anh làm gì vậy?”
“Rõ ràng là cô ta lừa dối anh, sao anh lại còn tha thứ cho cô ta? Cô ta còn muốn giết chết anh kia mà.”
Hứa Thời Tư hất hàm cao ngạo nhìn về phía cô ta.
“Vậy thì sao? Tất cả những điều này tôi đều biết, là tôi cho phép cô ấy làm như vậy. Còn loại phụ nữ lợi dụng lúc người ta say xỉn bò lên giường như cô thì tính là gì?”
Không biết sao, tôi lại cảm thấy trong lời nói anh dành cho Lâm Linh lại vô cùng cay nghiệt khác hẳn với cảm giác dịu dàng anh đối với tôi.
Khuôn mặt cô ta trắng bệch nhìn Hứa Thời Tư, cô ta nắm lấy chiếc váy trên người. Cô ta đã luôn tự tin rằng chỉ cần cô ta đưa đẩy Hứa Thời Tư sẽ không thể chống lại cám dỗ tình ái.
Đàn ông đều giống nhau.
Anh khác họ vì anh khó chinh phục nhưng khi chinh phục được rồi lại rất khó quên được.
“Anh Thời Tư…”
“Đừng gọi tôi như vậy. Trước đây tôi chỉ xem cô là em gái, nghĩ đến tình cảm của chúng ta lúc nhỏ tôi đã nhận nhịn cô rất nhiều. Nhưng từ trước đến giờ đó chưa bao giờ là tình yêu.”
Anh chính là như vậy, khi vô tình thì thường chẳng chừa cho con người ta chút mặt mũi nào cả.
“Sau này, cảm phiền cô tránh xa tôi ra. Tôi là người đã có gia đình rồi.”
Hứa Thời Tư bất ngờ bế xốc tôi lên, xoay người đi thẳng vào trong phòng, tiện chân đá thẳng cánh cửa lại để Lâm Linh một mình đứng đó như chết lặng.
Tôi ngoan ngoãn để anh ôm eo, chủ động để tôi ngồi trên đùi anh. Hứa Thời Tư dụi đầu vào ngực tôi làm nũng.
“Vợ ơi, em hết giận anh chưa?”
“Anh và cô ta quả thật không có gì. Là muốn em quay về nên mới làm vậy thôi, em đừng giận anh, đừng bỏ anh, đừng đuổi anh đi.”
Tôi nghe anh ấm ức một hồi, bàn tay anh xoa xoa lưng cho tôi. Không ngại bụng bầu của tôi, đè lấy gáy tôi, trao một nụ hôn sâu.
Tôi thấy đầu lưỡi anh tê rần, có lẽ là do rượu, cũng có lẽ là do hơi ấm từ hơi thở anh truyền sang, tôi thấy cổ họng mình nóng rực.
Tôi thấy bàn tay ấm áp của anh mò vào trong lớp áo len của tôi, tôi giật mình ngăn anh lại.
“Đừng anh, còn con nữa.”
Anh nhìn tôi như chợt nhớ ra điều gì đó, lại có vẻ buồn bực.
“Em không thương anh nữa à?”
Anh dụi mặt vào hõm vai tôi ấm ức như sắp khóc, kẹp chặt tôi không buông. Đột nhiên nghĩ đến những lời lúc nãy anh nói, tôi bàng hoàng đẩy anh ra.
“Hứa Thời Tư, anh giải thích cho em. Chuyện anh nói với Lâm Linh lúc nãy là sao? Ngay từ đầu anh đã biết tất cả?”
“Phải.”
Tôi nổi giận tóm lấy cổ áo anh.
“Anh biết từ khi nào?”
Anh bật cười, ôm tôi vào lòng.
“Phải, tất cả đều được anh lên kế hoạch từ đầu. Chính anh là người đã thuê em đi ám sát anh kia mà, làm sao anh lại không biết được?”
Tôi tức giận nhìn anh.
“A, tên khốn này. Hóa ra anh là người thuê em à?”
“Anh lừa em?”
Tôi tức giận cầm lấy cánh tay anh một cái in cả dấu răng. Anh cũng không phản kháng, để mặc cho tôi cắn.
“Tại sao anh lại không tránh?”
“Nếu như làm như vậy khiến em trút giận được thì em cứ cắn anh đi.”
Tôi không cắn anh nữa mà lại bật khóc.
“Nhưng em không nỡ.”
Sau đó tôi lại đánh vào ngực anh.
“Hứa Thời Tư, anh là đồ khốn. Hại em đau lòng như vậy.”
Anh không thấy đau chỉ dịu dàng ôm lấy tôi vỗ về dỗ dành như đứa con nít.
“Đừng khóc, anh là đồ khốn. Anh xin lỗi, sau này sẽ không lừa gạt tiểu bảo bối nữa.”
“Tại sao anh lại làm vậy?”
Anh hôn lên mắt tôi, dịu dàng mà ngọt ngào như hết thảy tình yêu anh dành cho tôi.
“Bởi vì anh đã thích em từ lâu. Anh không biết làm sao để em thuộc về anh, cho nên anh mới dùng cách đó để giữ em ở bên cạnh anh.”
Tôi đột nhiên nhớ lại, đại boss hỏi tôi có thích Hứa Thời Tư hay không? Có rung động chút nào không? Phải dụ dỗ Hứa Thời Tư mê muội tôi.
Lúc đó tại sao tôi lại không phát hiện ra giọng nói của hai người cực kỳ giống nhau chứ?
Tôi cảm thấy mình bị lừa quá trắng trợn rồi.
“Cho nên anh lừa em một lần, anh lừa em một lần. Chúng ta hòa nhé!”
Tôi còn chưa tin được, tôi nhìn vào mắt anh hỏi lại.
“Hứa Thời Tư, anh xác định là mình thích em?”
Anh lắc đầu.
Tôi biết ngay mà.
“Không, phải là anh yêu em mới đúng.”
“Nhưng em ngốc như vậy, thân thế cũng không tốt, gương mặt cũng không xinh lắm.”
Anh ôm lấy tôi trong lòng, giống như nâng niu một món bảo vật.
“Không sao, anh yêu em nên có thể chấp nhận được tất cả các khuyết điểm của em.”
Hốc mắt tôi cay cay nhìn anh.
Tôi cảm động chết mất!
“Sao lại khóc nữa rồi, trước đây em đâu có mít ướt như vậy?”
“Hứa Thời Tư, anh sẽ không hối hận chứ?”
“Không hối hận.”
Anh hôn lên má tôi, hơi thở anh phả vào mặt tôi mỗi lúc một đậm, như muốn khảm tôi vào sâu trong anh.
“Vậy còn chuyện em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh thì sao, có phải là em tự nguyện hay không?”
“Lúc em ôm anh, hôn yết hầu của anh, sàm sỡ ngực anh…”
“Được rồi Hứa Thời Tư, anh đừng nói nữa.”
Tôi ngại ngùng đến đỏ cả mặt, ấp úng nói: “Là do em ham mê nhan sắc của anh đấy. Lúc đó kìm lòng không được, cũng muốn hưởng thụ một chút.”
“Vậy vợ ơi, bây giờ anh hết hấp dẫn rồi à?”
Danh sách chương