Đối với người chủ động kết bạn với mình, từ trước đến giờ Giang Phi đều lấy lễ đối đãi. Ở cái thành phố xa lạ này, cậu quả thật chưa từng kết bạn với ai.
“Giang Cửu? Ừm…” Tề Tịch coi Giang Phi thành loại nam nhân bồi tiệc như cậu ta, cố gắng lục soát cái tên này ở trong đầu, cậu ta biết không ít người, kể cả loại bồi rượu có chút lai lịch cậu ta chưa từng gặp cũng đã từng nghe nói qua, thế nhưng suy nghĩ hồi lâu lại không thể nào nhớ nổi nam nhân trước mắt này là ai, Tề Tịch thôi không suy đoán nữa. Cậu ta lặng lẽ xích lại gần Giang Phi, mặt đầy tò mò nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm thế nào mà đứng cạnh được một lão đại như Phó Thâm Trạch thế?”
Giang Phi hơi sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình bị hiểu lầm liền mặt đầy lúng túng giải thích: “Cậu…cậu hiểu lầm rồi, Phó tổng hắn ta là tôi…bạn tôi.” Giang Phi vẫn là không nói ra hai chữ ‘cha nuôi’.
“Bạn?” Tề Tịch hiển nhiên không tin, thiếu chút nữa cười ra tiếng nhưng cũng lười phơi bày ra, dẫu sao có thể kết bạn được với người có quan hệ với Phó Thâm Trạch, giá trị trên người sẽ là vô cùng.
“Cậu không tin phải không?”
“Không không…” Tề Tịch cười khoát tay, cậu ta cũng không muốn bị Giang Phi xem thường liền quay lại thần thần bí bí nói với Giang Phi: “Kỳ thực tôi cũng là bạn của Phó tổng nhưng là một Phó tổng khác.”
“Phó tổng khác? Là cái người mới vừa rồi cậu nói ở trong điện thoại à?” Giang Phi chợt nhớ tới cái gì liền sắc mặt khó coi nói: “Hình như tôi nhớ lúc đó cậu nói tới Trung…thành phố Trung Nam, cho nên Phó tổng mà cậu nói sẽ không phải là…Phó Huân chứ?”
Giang Phi hoàn toàn ôm trong lòng một phần vạn đoán trúng câu hỏi, dẫu sao thương nhân họ Phó ở thành phố Trung Nam cũng không phải chỉ có mình Phó Huân, hơn nữa hiện tại Phó Huân chưa chắc đang ở thành phố Trung Nam. Thế nhưng…
“Sao cậu biết?” Khuôn mặt Tề Tịch tràn đầy ngạc nhiên: “Cậu cũng biết Phó tổng à.”
Giang Phi trái lại hít một hơi, cơ miệng không khỏi giật giật, một lúc lâu sau mới cười mất tự nhiên nói: “Không biết, chỉ…chỉ nghe nói qua mà thôi, cho nên mới thuận miệng nói như vậy.”
“Thế à, bất quá cậu đoán đúng rồi.” Tề Tịch cười nói, cậu ta đã coi Giang Phi thành người cùng nghề nên nói chuyện cũng không còn kiêng kỵ gì nữa: “Đúng vậy, tôi chính là bạn của Phó tổng, bất quá còn nhân tiện bồi ngủ nữa.”
“…” Mặc dù nội tâm Giang Phi đang có hàng vạn con ngựa chạy qua, thế nhưng trên mặt Giang Phi cũng không để lộ quá nhiều điều gì khác thường, cậu hỏi nhỏ: “Nhưng sao tôi lại nghe nói Phó Huân hắn sắp kết hôn rồi, không biết là với cậu…”
“Tôi nào có vận may tốt như thế, nếu là vậy thật thì tôi còn tới đây để mò tiền à.”
“…”
“Những kẻ như bọn họ sẽ không làm như vậy, giống như Phó Thâm Trạch, hắn muốn cậu bồi ăn bồi uống bồi ngủ hắn nhưng trong lòng người ta chưa chắc đã để ý đến cậu đâu.”
Giang Phi nhìn xuống mặt đất tựa như nhớ lại cái gì, bất tri bất giác trào phúng cười ra tiếng, lẩm bẩm nói: “Tôi còn tưởng rằng ban đầu hắn tổn thương tôi là bởi vì si tình với Phó Nam, bây giờ nhìn lại, tôi quả thật là coi trọng hắn mà…”
“Cái gì?” Tề Tịch khó hiểu nhìn Giang Phi.
“À không có gì.” Giang Phí nói: “Chính là xúc động chút thôi, kẻ giàu có như Phó Huân, trong chuyện tình cảm chính là rác rưởi.”
Tề Tịch cau mày, sau khi trầm ngâm chốc lát liền như có điều suy nghĩ nói: “Kỳ thực tôi trái lại lại cảm thấy Phó tổng hắn chung tình với một người, chính là cái đó…cái đó…Ừm nhà manga nổi tiếng Ngư Hỏa đó cậu biết không?”
Giang Phi sửng sốt: “Từng…từng nghe nói rồi.”
Tề Tịch sờ cằm: “Tôi cảm thấy Phó Huân rất thích hắn, hơn nữa còn không phải loại thích theo kiểu hâm mộ như tôi, ừm…chính là loại muốn biết tin tức về đối phương cấp tốc, muốn hiểu sâu về hắn, đây không phải là yêu thì là cái gì?”
Giang Phi khó tin nhìn Tề Tịch trước mắt, cậu nhớ tới ban đầu Phó Huân từng điều tra về cậu, cho nên theo lý thuyết Phó Huân hẳn phải biết “Ngư Hỏa” ở trên mạng chính là Giang Phi cậu chứ.
“Sao cậu biết? Chính miệng hắn nói với cậu à?”
“Không phải chính miệng nói, nhưng hắn biết không ít tin tức liên quan đến Ngư Hỏa từ chỗ tôi, hắn tựa hồ rất hưởng thụ khi nghe tôi kể chuyện liên quan đến Ngư Hỏa, hơn nữa Phó tổng hắn còn…” Tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, Tề Tịch liền kịp thời ngưng lại.
“Hắn còn cái gì…” Giang Phi nhìn chằm chằm Tề Tịch, đang mong đợi cậu ta nói tiếp.
Tề Tịch khoát tay chặn lại: “Ài, loại chuyện này cũng không cần phải nhiều lời, nói thêm gì nữa sẽ liên quan đến chuyện riêng tư nhà người ta.”
“Riêng tư? Hắn có cái gì riêng tư không thể để người khác biết sao?” Giang Phi cười lạnh nói. “Loại nam nhân tồi tệ buồn nôn đấy, có đáng để cậu giữ bí mật cho hắn à?”
“Sao tôi lại cảm giác cậu có thù với Phó Huân nhỉ?” Tề Tịch tràn đầy nghi ngờ nhìn Giang Phi, Giang Phi chợt hoàn hồn, vội vàng thu lãnh ý trên mặt lại: “Dĩ…dĩ nhiên là không có rồi, tôi chưa từng gặp hắn, có lẽ là bởi vì tôi…tôi ghen tị sự giàu có của hắn ta.”
Giang Phi tìm cớ cho đống sơ hở đầy rẫy của mình, Tề Tịch nghe mà cười không dứt. Lúc này điện thoại Tề Tịch đột nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn, cậu ta liếc đọc tin nhắn rồi nhanh chóng quay lại nói với Giang Phi: “Không trò chuyện nữa, tôi phải đến phòng khách bên kia rồi, đúng rồi kết bạn chứ…”
Giang Phi hậu tri hậu giác lấy một tấm danh thiếp từ trong áo ra, đưa cho Tề Tịch: “Tôi là một người làm nghề tự do, sống ở đây, lúc nào cậu cũng…ừm, cũng có thể tìm đến tôi.”
“Được, còn trông cậy vào cậu có thể giới thiệu cho tôi một vài lão đại giống như Phó Thâm Trạch đấy.”
Giang Phi dở khóc dở cười: “Cậu phải còn có Phó Huân sao? Địa vị của hắn không hề thấp hơn Phó Thâm Trạch đâu, cậu có thể đến bên cạnh hắn mà, còn cần tôi giới thiệu cho cậu sao.”
Tề Tịch cau mày trầm tư chốc lát, sau đó vẫy vẫy tay về phía Giang Phi, tỏ ý muốn cậu đến gần. Giang Phi kịp phản ứng đây là Tề Tịch muốn nói với mình bí mật gì đó, vì vậy liền vội vàng nghiêng người xích lỗ tai lại, sau đó nghe thấy Tề Tịch thần bí cười nhỏ giọng nói bên tai mình: “Phó tổng hắn…hắn không được ở phương diện kia.”
“Phương diện kia?” Mặt Giang Phi tràn đầy mờ mịt: “Phương diện nào?”
“Giả bộ cái gì hả đại ca, có chuyến đi này mà cậu có thể nghe không hiểu tôi nói gì à?”
Lúc này Giang Phi mới nhớ tới việc giải thích thân phận của mình, vì vậy nói: “Thật ra thì cậu hiểu lầm rồi, tôi với…”
“Ài chính là không cương nổi đó.” Tề Tịch ngắt lời Giang Phi, tiếp tục ở bên tai Giang Phi nhỏ giọng nói: “Tôi thấy cậu bồi Phó Thâm Trạch, không chênh lệch về cấp bậc mới dám nói cho cậu đó, cậu ngàn vạn lần đừng cho người khác biết, nếu như bị Phó Huân biết được, có lẽ tôi phải chết trăm lần cũng không đủ đâu.”
Giang Phi bị Tề Tịch dọa không nhẹ, Phó Huân không được? Điều này sao có thể chứ? Nhớ tới lúc Phó Huân dày vò mình trên giường trước kia, tựa như cầm thú vậy, Giang Phi chỉ cảm thấy tất cả nam nhân trong thiên hạ đều hỏng, Phó Huân hắn cũng không có khả năng…
“Chuyện bao lâu rồi thế?” Giang Phi nhỏ giọng hỏi.
“Tôi với Phó tổng được hai tháng rồi, vẫn luôn như vậy.”
Giang Phi tính toán thời gian Tệ Tịch nói, tựa hồ là sau khi cậu ‘chết’. Nói như vậy, Phó Huân có thể sau đó gặp cái gì bất ngờ cho nên thân thể bị thương, từ đó khiến cho phương diện kia…Rất có thể! Báo ứng a! Giang Phi kiềm chế nội tâm đang mừng như điên, nhẹ giọng hỏi Tề Tịch: “Vậy cậu ở chung với hắn không làm cái gì à?”
Tề Tịch thở dài một tiếng: “Đúng vậy, mỗi lần Phó tổng hắn muốn gặp tôi đều chỉ là muốn nghe tôi kể chuyện về họa sĩ Ngư Hỏa, thành thật mà nói mặc dù tôi là fan cuồng của Ngư Hỏa nhưng hiểu biết của tôi về hắn cũng có hạn thôi, vậy mà Phó tổng hắn lại chỉ thích nghe cái này. Để lấy lòng hắn, tôi con mẹ nó vắt óc ngồi kể chuyện, còn liều mạng tìm kiếm tin tức liên quan đến Ngư Hỏa ở trên mạng. Dù sao ở trước mặt Phó tổng, bất kỳ tin đồn nào ở trên mạng liên quan đến Ngư Hỏa, tôi đều kể cho hắn rồi, mà câu chuyện tôi kể, Phó tổng còn nghe cực kỳ chuyên chú…”
Nụ cười Giang Phi dần thu lại, sắc mặt có chút cổ quái, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Phó Huân đó…Thật đúng là ngây thơ buồn cười!”
“Giang Cửu? Ừm…” Tề Tịch coi Giang Phi thành loại nam nhân bồi tiệc như cậu ta, cố gắng lục soát cái tên này ở trong đầu, cậu ta biết không ít người, kể cả loại bồi rượu có chút lai lịch cậu ta chưa từng gặp cũng đã từng nghe nói qua, thế nhưng suy nghĩ hồi lâu lại không thể nào nhớ nổi nam nhân trước mắt này là ai, Tề Tịch thôi không suy đoán nữa. Cậu ta lặng lẽ xích lại gần Giang Phi, mặt đầy tò mò nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm thế nào mà đứng cạnh được một lão đại như Phó Thâm Trạch thế?”
Giang Phi hơi sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình bị hiểu lầm liền mặt đầy lúng túng giải thích: “Cậu…cậu hiểu lầm rồi, Phó tổng hắn ta là tôi…bạn tôi.” Giang Phi vẫn là không nói ra hai chữ ‘cha nuôi’.
“Bạn?” Tề Tịch hiển nhiên không tin, thiếu chút nữa cười ra tiếng nhưng cũng lười phơi bày ra, dẫu sao có thể kết bạn được với người có quan hệ với Phó Thâm Trạch, giá trị trên người sẽ là vô cùng.
“Cậu không tin phải không?”
“Không không…” Tề Tịch cười khoát tay, cậu ta cũng không muốn bị Giang Phi xem thường liền quay lại thần thần bí bí nói với Giang Phi: “Kỳ thực tôi cũng là bạn của Phó tổng nhưng là một Phó tổng khác.”
“Phó tổng khác? Là cái người mới vừa rồi cậu nói ở trong điện thoại à?” Giang Phi chợt nhớ tới cái gì liền sắc mặt khó coi nói: “Hình như tôi nhớ lúc đó cậu nói tới Trung…thành phố Trung Nam, cho nên Phó tổng mà cậu nói sẽ không phải là…Phó Huân chứ?”
Giang Phi hoàn toàn ôm trong lòng một phần vạn đoán trúng câu hỏi, dẫu sao thương nhân họ Phó ở thành phố Trung Nam cũng không phải chỉ có mình Phó Huân, hơn nữa hiện tại Phó Huân chưa chắc đang ở thành phố Trung Nam. Thế nhưng…
“Sao cậu biết?” Khuôn mặt Tề Tịch tràn đầy ngạc nhiên: “Cậu cũng biết Phó tổng à.”
Giang Phi trái lại hít một hơi, cơ miệng không khỏi giật giật, một lúc lâu sau mới cười mất tự nhiên nói: “Không biết, chỉ…chỉ nghe nói qua mà thôi, cho nên mới thuận miệng nói như vậy.”
“Thế à, bất quá cậu đoán đúng rồi.” Tề Tịch cười nói, cậu ta đã coi Giang Phi thành người cùng nghề nên nói chuyện cũng không còn kiêng kỵ gì nữa: “Đúng vậy, tôi chính là bạn của Phó tổng, bất quá còn nhân tiện bồi ngủ nữa.”
“…” Mặc dù nội tâm Giang Phi đang có hàng vạn con ngựa chạy qua, thế nhưng trên mặt Giang Phi cũng không để lộ quá nhiều điều gì khác thường, cậu hỏi nhỏ: “Nhưng sao tôi lại nghe nói Phó Huân hắn sắp kết hôn rồi, không biết là với cậu…”
“Tôi nào có vận may tốt như thế, nếu là vậy thật thì tôi còn tới đây để mò tiền à.”
“…”
“Những kẻ như bọn họ sẽ không làm như vậy, giống như Phó Thâm Trạch, hắn muốn cậu bồi ăn bồi uống bồi ngủ hắn nhưng trong lòng người ta chưa chắc đã để ý đến cậu đâu.”
Giang Phi nhìn xuống mặt đất tựa như nhớ lại cái gì, bất tri bất giác trào phúng cười ra tiếng, lẩm bẩm nói: “Tôi còn tưởng rằng ban đầu hắn tổn thương tôi là bởi vì si tình với Phó Nam, bây giờ nhìn lại, tôi quả thật là coi trọng hắn mà…”
“Cái gì?” Tề Tịch khó hiểu nhìn Giang Phi.
“À không có gì.” Giang Phí nói: “Chính là xúc động chút thôi, kẻ giàu có như Phó Huân, trong chuyện tình cảm chính là rác rưởi.”
Tề Tịch cau mày, sau khi trầm ngâm chốc lát liền như có điều suy nghĩ nói: “Kỳ thực tôi trái lại lại cảm thấy Phó tổng hắn chung tình với một người, chính là cái đó…cái đó…Ừm nhà manga nổi tiếng Ngư Hỏa đó cậu biết không?”
Giang Phi sửng sốt: “Từng…từng nghe nói rồi.”
Tề Tịch sờ cằm: “Tôi cảm thấy Phó Huân rất thích hắn, hơn nữa còn không phải loại thích theo kiểu hâm mộ như tôi, ừm…chính là loại muốn biết tin tức về đối phương cấp tốc, muốn hiểu sâu về hắn, đây không phải là yêu thì là cái gì?”
Giang Phi khó tin nhìn Tề Tịch trước mắt, cậu nhớ tới ban đầu Phó Huân từng điều tra về cậu, cho nên theo lý thuyết Phó Huân hẳn phải biết “Ngư Hỏa” ở trên mạng chính là Giang Phi cậu chứ.
“Sao cậu biết? Chính miệng hắn nói với cậu à?”
“Không phải chính miệng nói, nhưng hắn biết không ít tin tức liên quan đến Ngư Hỏa từ chỗ tôi, hắn tựa hồ rất hưởng thụ khi nghe tôi kể chuyện liên quan đến Ngư Hỏa, hơn nữa Phó tổng hắn còn…” Tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, Tề Tịch liền kịp thời ngưng lại.
“Hắn còn cái gì…” Giang Phi nhìn chằm chằm Tề Tịch, đang mong đợi cậu ta nói tiếp.
Tề Tịch khoát tay chặn lại: “Ài, loại chuyện này cũng không cần phải nhiều lời, nói thêm gì nữa sẽ liên quan đến chuyện riêng tư nhà người ta.”
“Riêng tư? Hắn có cái gì riêng tư không thể để người khác biết sao?” Giang Phi cười lạnh nói. “Loại nam nhân tồi tệ buồn nôn đấy, có đáng để cậu giữ bí mật cho hắn à?”
“Sao tôi lại cảm giác cậu có thù với Phó Huân nhỉ?” Tề Tịch tràn đầy nghi ngờ nhìn Giang Phi, Giang Phi chợt hoàn hồn, vội vàng thu lãnh ý trên mặt lại: “Dĩ…dĩ nhiên là không có rồi, tôi chưa từng gặp hắn, có lẽ là bởi vì tôi…tôi ghen tị sự giàu có của hắn ta.”
Giang Phi tìm cớ cho đống sơ hở đầy rẫy của mình, Tề Tịch nghe mà cười không dứt. Lúc này điện thoại Tề Tịch đột nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn, cậu ta liếc đọc tin nhắn rồi nhanh chóng quay lại nói với Giang Phi: “Không trò chuyện nữa, tôi phải đến phòng khách bên kia rồi, đúng rồi kết bạn chứ…”
Giang Phi hậu tri hậu giác lấy một tấm danh thiếp từ trong áo ra, đưa cho Tề Tịch: “Tôi là một người làm nghề tự do, sống ở đây, lúc nào cậu cũng…ừm, cũng có thể tìm đến tôi.”
“Được, còn trông cậy vào cậu có thể giới thiệu cho tôi một vài lão đại giống như Phó Thâm Trạch đấy.”
Giang Phi dở khóc dở cười: “Cậu phải còn có Phó Huân sao? Địa vị của hắn không hề thấp hơn Phó Thâm Trạch đâu, cậu có thể đến bên cạnh hắn mà, còn cần tôi giới thiệu cho cậu sao.”
Tề Tịch cau mày trầm tư chốc lát, sau đó vẫy vẫy tay về phía Giang Phi, tỏ ý muốn cậu đến gần. Giang Phi kịp phản ứng đây là Tề Tịch muốn nói với mình bí mật gì đó, vì vậy liền vội vàng nghiêng người xích lỗ tai lại, sau đó nghe thấy Tề Tịch thần bí cười nhỏ giọng nói bên tai mình: “Phó tổng hắn…hắn không được ở phương diện kia.”
“Phương diện kia?” Mặt Giang Phi tràn đầy mờ mịt: “Phương diện nào?”
“Giả bộ cái gì hả đại ca, có chuyến đi này mà cậu có thể nghe không hiểu tôi nói gì à?”
Lúc này Giang Phi mới nhớ tới việc giải thích thân phận của mình, vì vậy nói: “Thật ra thì cậu hiểu lầm rồi, tôi với…”
“Ài chính là không cương nổi đó.” Tề Tịch ngắt lời Giang Phi, tiếp tục ở bên tai Giang Phi nhỏ giọng nói: “Tôi thấy cậu bồi Phó Thâm Trạch, không chênh lệch về cấp bậc mới dám nói cho cậu đó, cậu ngàn vạn lần đừng cho người khác biết, nếu như bị Phó Huân biết được, có lẽ tôi phải chết trăm lần cũng không đủ đâu.”
Giang Phi bị Tề Tịch dọa không nhẹ, Phó Huân không được? Điều này sao có thể chứ? Nhớ tới lúc Phó Huân dày vò mình trên giường trước kia, tựa như cầm thú vậy, Giang Phi chỉ cảm thấy tất cả nam nhân trong thiên hạ đều hỏng, Phó Huân hắn cũng không có khả năng…
“Chuyện bao lâu rồi thế?” Giang Phi nhỏ giọng hỏi.
“Tôi với Phó tổng được hai tháng rồi, vẫn luôn như vậy.”
Giang Phi tính toán thời gian Tệ Tịch nói, tựa hồ là sau khi cậu ‘chết’. Nói như vậy, Phó Huân có thể sau đó gặp cái gì bất ngờ cho nên thân thể bị thương, từ đó khiến cho phương diện kia…Rất có thể! Báo ứng a! Giang Phi kiềm chế nội tâm đang mừng như điên, nhẹ giọng hỏi Tề Tịch: “Vậy cậu ở chung với hắn không làm cái gì à?”
Tề Tịch thở dài một tiếng: “Đúng vậy, mỗi lần Phó tổng hắn muốn gặp tôi đều chỉ là muốn nghe tôi kể chuyện về họa sĩ Ngư Hỏa, thành thật mà nói mặc dù tôi là fan cuồng của Ngư Hỏa nhưng hiểu biết của tôi về hắn cũng có hạn thôi, vậy mà Phó tổng hắn lại chỉ thích nghe cái này. Để lấy lòng hắn, tôi con mẹ nó vắt óc ngồi kể chuyện, còn liều mạng tìm kiếm tin tức liên quan đến Ngư Hỏa ở trên mạng. Dù sao ở trước mặt Phó tổng, bất kỳ tin đồn nào ở trên mạng liên quan đến Ngư Hỏa, tôi đều kể cho hắn rồi, mà câu chuyện tôi kể, Phó tổng còn nghe cực kỳ chuyên chú…”
Nụ cười Giang Phi dần thu lại, sắc mặt có chút cổ quái, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Phó Huân đó…Thật đúng là ngây thơ buồn cười!”
Danh sách chương