Giang Phi ngủ một giấc đến chạng vạng tối, lúc tỉnh lại thì bên trong phòng vắng ngắt, không có một bóng người, cậu chịu đựng khó chịu trong thân thể, chật vật từ trên giường ngồi dậy.

Giang Phi yếu ớt căng mi mắt, hoảng hốt kiểm tra bốn phía, một lúc lâu mới phản ứng được mình đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện, mà sau phút định thần ngắn ngủi, kí ức điên cuồng cùng kinh khủng đêm qua liền thế mạnh như nước bắt đầu hiện lên trong đầu óc, Giang Phi chợt cảm thấy cả người phát lạnh, cậu cúi đầu, hai tay nắm chặt chăn, vành mắt dần dần ửng đỏ.

Máy điều hòa trong phòng bệnh vẫn để nhiệt độ dễ chịu nhất là hai mươi lăm độ, nhưng bên trong phòng bệnh yên tĩnh, Giang Phi vẫn như cũ cảm giác bốn phía có một cỗ ớn lạnh ray rứt bám lên trên người cậu, khiến cậu cảm thấy giá rét từ trong đến ngoài.

Giang Phi đã quên tối hôm qua mình bất tỉnh thế nào, trong trí nhớ, chỉ có khuôn mặt tàn bạo cùng dữ tợn bị tình dục điều khiển của Phó Huân, trong lúc cuồng phong bạo vũ, cậu giống như mẫu xét nghiệm bị Phó Huân đùa giỡn, trên tuyến thời gian không có lấy một điểm cuối, một mực đi tới đi lui trong sinh tử.

Phút chốc như vậy, cậu đã cho rằng mình sẽ không chống đỡ nổi.

Có lẽ đêm qua khóc quá nhiều hoặc là tiêu hao thể lực quá lớn mà lúc này cả người Giang đều mệt mỏi đến tận cùng,  suy nghĩ chết lặng ngược lại khiến cậu so với rơi lệ thì muốn một mình đờ đẫn tĩnh tọa một hồi hơn.

Mất hết ý chí, buồn nản như đưa đám, không phải đối với cuộc sống, mà là đối với chính mình…cái loại cảm giác từ trong ra ngoài thân thể đều ngập tràn hơi thở của Phó Huân, chỉ khiến Giang Phi cảm thấy muốn nôn mửa.

Giang Phi cúi đầu nhìn quần áo trên người, phát hiện đã bị thay quần áo dành cho bệnh nhân, tựa hồ nghĩ tới điều gì, Giang Phi cởi vài cúc áo trước ngực ra, quả nhiên như dự đoán của cậu, lúc này trên người mình, lại là một khối da không chỗ nào gặp được người.

Như vậy người thay quần áo bệnh nhân cho mình, nhất định là cái gì cũng biết hết rồi.

Giang Phi cài chắc áo, lúc này Kiều Dương đi vào phòng bệnh, hắn thấy Giang Phi đã tỉnh lại, không khỏi ngẩn ra: “Cậu tỉnh rồi, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ ngủ đến tối.”

Giang Phi mặt đầy phòng bị nhìn chằm chằm nam nhân bộ dáng anh tuấn trước mắt, hắn mặc áo khoác màu nâu, đeo mắt kính không gọng, nhìn qua văn chất lịch sự, gương mặt cũng hết sức dễ gần.

“Tôi họ Kiều, là bạn của Phó Huân.” Kiều Dương tự giới thiệu mình.

Vừa nghe là bạn của Phó Huân, sắc mặt Giang Phi liền tái nhợt, phòng bị nơi đáy mắt nhất thời chuyển thành sợ hãi: “Anh…Anh muốn làm gì?”

“Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không thương tổn cậu.” Kiều Dương nhanh chóng nói.

Kiều Dương có thể hiểu được sợ hãi của nam nhân trước mắt này đối với mình, là do bị Phó Huân bạo hành, tất nhiên đã tạo thành một bóng ma trong lòng cậu.

“Tôi là bác sĩ tư nhân của Phó Huân, cuộc sống riêng của Phó Huân, tôi vẫn luôn không tham dự.” Kiều Dương tiếp tục nói: “Tôi tới đây chẳng qua là muốn xem cậu khôi phục thế nào, dù sao cũng là tôi đưa cậu đến bệnh viện, chung quy vẫn phải phụ trách tới cùng.”

Giang Phi lúc này mới buông xuống phòng bị, nhỏ giọng nói: “Cảm…cảm ơn.”

“Tôi cũng có chuyện phải làm, nếu cậu hiện tại tỉnh rồi, vậy cậu liên lạc với người thân hoặc bạn bè của cậu tới bệnh viện chăm sóc cậu đi, tất cả mọi thứ cậu để ở khách sạn, trước đó tôi đã cho người cầm tới hết rồi, đều ở kia.”

Kiều Dương chỉ chỉ hành lý xách tay trên bàn cạnh giường của Giang Phi, đó là túi hành lý mà Giang Phi chuẩn bị để đi du lịch với Diệp Phong Miên, sau khi rời khỏi Diệp Phong Miên đến khách sạn Phó Huân yêu cầu liền xách hết sang.

“Cám ơn.” Giang Phi lần nữa nhỏ giọng nói, sau vài giây rối rắm liền sắc mặt khó coi hỏi: “Xin…xin hỏi lúc tôi tới quần…quần áo là ai thay giúp tôi…”

Kiều Dương biết Giang Phi đang băn khoăn cái gì: “Khi rời khỏi khách sạn tôi giúp cậu mặc quần áo, đến bệnh viện rồi thì là y tá thay cho cậu, bất quá cậu yên tâm, vẫn là câu nói trước kia, chuyện riêng của Phó Huân tôi không tham dự cũng không tò mò, còn về y tá chỗ này, tôi tin tưởng các nàng có đạo đức nghề nghiệp bảo vệ tư mật của người bị thương.”

Hai ba câu của Kiều Dương liền trấn an Giang Phi, Giang Phi chậm rãi rủ mắt cúi đầu xuống, lần nữa uể oải thấp giọng đáp: “Cám ơn.”

Kiều Dương thấy bộ dáng uể oải mất tinh thần này của Giang Phi, trong lòng cũng có chút đồng tình, đây là bạn giường đầu tiên mà hắn thấy bị Phó Huân dày vò đến phải vào bệnh viện, hắn biết Phó Huân vốn không phải dạng hiền lành gì, nhưng đối với bạn giường, Kiều Dương hắn chưa từng thấy Phó Huân bạc đãi qua ai, tuy nói không tính là đặc biệt sủng ái, nhưng đều dùng đống kim ốc tiền tài bao nuôi, những nữ nhân mảnh mai hơn, cũng chưa từng thấy bất kỳ ai bị thương.

“Thương thế của cậu không tính là nặng, dùng chút thuốc nghỉ ngơi hai ngày là được.” Kiều Dương nhẹ giọng nói: “Nói nhiều một câu, mạng nặng hơn so với tiền nhiều, sau này vẫn là yêu quý bản thân đi.”

Kiều Dương không biết ân oán giữa Phó Huân và Giang Phi, trước mắt chỉ đơn thuần cho rằng Giang Phi là tình nhân mới được Phó Huân coi trọng nhất, cho nên không nhịn được khuyên nhủ một câu.

Kiều Dương cũng không nói gì nhiều, sau khi nói lời tạm biệt liền xoay người rời khỏi phòng bệnh. Sau khi hắn rời đi, Giang Phi đưa tay lấy quần áo đầu giường thay vào.

Từ trong túi áo khoác tìm được khối ngọc Diệp Phong Miên đưa cho, Giang Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi Giang Phi vừa lục tìm điện thoại di động trong túi áo thì cửa phòng bệnh lại lần nữa bị đẩy ra, Giang Phi giống như chim sợ ná ngẩng đầu lên, thấy Phó Huân đẩy cửa đi vào, sắc mặt nhất thời tái nhợt.

Bộ dáng Giang Phi như vậy liền mang chút vẻ thần kinh, Phó Huân vừa vào cửa liền bắt gặp ngay ánh mắt kinh hoảng rõ ràng cùng tròng mặt run run của cậu, tựa như giây sau sẽ bị dọa đến phát khóc vậy.

Phó Huân mặc tây trang màu đen được cắt xén vừa vặn, cả người tỏa ra phong thái thương nhân đoan nghiêm lãnh túc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khi nghiêm túc đều khiến người ta có một loại cảm giác bị áp bách âm lãnh tuấn hàn, mà Giang Phi giờ khắc này, đã sớm có thể xuyên qua lớp âu phục giày da của Phó Huân, thấy được mặt mũi thực kinh khủng của hắn.

Cầm thú chính là cầm thù, một khi bị nhìn thấu khuôn mặt thật, cho dù có ở trước mặt người ta dùng âu phục quý giá để che giấu bản tính hung ác xấu xa thì Giang Phi nhìn vẫn không khác gì người ở ngoài sáng như cũ.

Giờ khắc này trong mắt Giang Phi, đứng bên cạnh cậu không phải là tổng tài tập đoàn tuổi trẻ tài cao mà chỉ đơn thuần là một tên súc sinh áo mũ chỉnh tề.

Phó Huân mặt không cảm xúc đi về phía mép giường, Giang Phi theo bản năng dịch qua bên kia giường, cậu cúi đầu, hai tay nắm chặt chăn.

Phó Huân đứng ở mép giường, nhìn nam nhân trên giường nhìn thì như rụt rè e sợ, mà kỳ thực lại đang cắn chặt hàm răng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, lạnh lùng cười một tiếng: “Tối nay có thể làm không?”

Giang Phi sửng sốt, kinh hoảng biết sai ngẩng đầu lên nhìn Phó Huân: “Không…không thể, còn chưa khôi…khôi phục, tôi…tôi tối nay thật sự không…”

“Được rồi.” Phó Huân lười biếng ngắt lời Giang Phi: “Dù cậu có nguyện ý tôi cũng không có khẩu vị.”

Giang Phi mặt phồng đến đỏ bừng, nhưng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, lần nữa chậm rãi cúi đầu.

Lúc này Phó Huân ném kẹp văn kiện ở trong tay tới trước người Giang Phi, trầm giọng nói: “Ký vào.”

Giang Phi chậm rãi mở kẹp văn kiện ra, phát hiện bên trong lại là hiệp nghị Phó Huân đã thỏa thuận với cậu tối qua…Nói là hiệp nghị, kỳ thực giống khế ước bán thân hai tháng của Giang Phi cậu thì đúng hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện