Không có gì là Phó Huân không nghĩ tới, Giang Phi biểu hiện dè dặt nội liễm, hắn liền cố ý tấn công vào chỗ yếu ớt của Giang Phi, hắn sẽ không bởi vì hứng thú nhất thời đối với Giang Phi mà băn khoăn về cảm thụ của Giang Phi.

Phó Huân rất thanh tỉnh, tuy ở phương diện nào đó có mất khống chế vài lần trên người Giang Phi, nhưng cừu hận liên quan tới mẹ nuôi cùng Phó Nam vẫn khắc sâu ở trong đầu hắn, hắn cũng rõ khuôn mặt xảo quyệt ác độc của Giang Phi năm đó khi sống ở Giang gia, hắn sẽ không bởi vì Giang Phi ‘thay đổi’ mà thay đổi cái nhìn với cậu ta, hắn chỉ cảm thấy đây là Giang Phi bị cuộc sống chèn ép mới bất đắc dĩ thu liễm khuôn mặt thật của mình mà thôi.

Hiện tại cho dù Giang Phi đã chết, ở trong mắt của Phó Huân hắn, vẫn là đáng tội! Toàn bộ quá trình, thời gian giống như bị kéo dài vô hạn, thống khổ và khuất nhục mãnh liệt khiến Giang Phi một mực rơi nước mắt, trừ thống khổ khó mà kiềm chế ra, chính là thấp giọng cầu xin tha thứ, nhưng Phó Huân vẫn một tay giữ lấy eo của Giang Phi, khiến cậu không cách nào có một khắc được ngừng nghỉ.

Tuy nói động tác của Giang Phi vụng về, nhưng Phó Huân lại cảm nhận được thống khoái trước đó chưa từng có, trong nháy mắt kết thúc, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Giang Phi, trong thoáng chốc giống như là nhìn được phần nhớ nhung của hắn kia, hắn khó kìm lòng ôm lấy eo Giang Phi, đem mặt dựa vào ngực Giang Phi.

“Anh yêu em…” Phó Huân nhắm mắt lại, mất hồn thấp giọng nói: “Tiểu Nam, anh yêu em.”

Năm đó Phó Huân rời khỏi Giang gia, Phó Nam vẫn chỉ là một tiểu thiếu niên chưa hết ngây thơ, khi đó Phó Nam ở trong lòng Phó Huân đã là thân nhân yên lặng thề chết vẫn phải bảo vệ, nhiều năm như vậy rồi, tuy đã sớm tiếp nhận sự thật Phó Nam qua đời, nhưng ở trong lòng Phó Huân, Phó Nam thật giống như vẫn như trước lớn lên cùng với hắn…

Ngày nay trong lòng của Phó Huân, Phó Nam đã không còn là thiếu niên nhiều năm trước nữa, hắn vẫn luôn dùng trí tưởng tượng cùng nhớ nhung ở trong đầu khắc họa ra bộ dáng người thanh niên, chừng hai mươi, gương mặt nhu hòa, vẫn ôn nhu lương thiện như khi còn bé.

Mà trong lúc vô tình, Phó Huân cũng giống như yêu mất thanh niên Phó Nam mà hắn ảo tưởng ra, những năm này tuy hắn đối với nam nhân không có hứng thú nhưng lại thanh tỉnh mê luyến bóng dáng hư ảo trong lòng đó.

Ngẩn ngơ giờ khắc này khiến ngực Phó Huân giống như bị nứt ra một đường, cỗ nhớ nhung chôn giấu không để ý nhiều năm toàn bộ đều chui ra, nhưng sau phút bừng tỉnh ngắn ngủi, Phó Huân lại ý thức được người trước người là Giang Phi không phải Phó Nam, trong giây lát đó cừu hận thay thế nhớ nhung, * xen lẫn căm ghét, khiến cả người Phó Huân dần dần phát điên.

Vết thương trên cánh tay Phó Huân vẫn là nứt ra, bởi vì hắn cuối cùng lại mất khống chế.

Một đêm này, Giang Phi giống như cá trong chảo dầu, sống không bằng chết, đừng nói là tình nhân bí mật, cậu cảm giác Phó Huân căn bản không coi cậu là người mà đối đãi.

Trong lúc hỗn loạn, Giang Phi nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay Phó Huân, vải thưa bị nhuốm màu đỏ tươi, nhưng Phó Huân lại hoàn toàn không có cảm giác, chỉ có tùy ý gia tăng động tác, mà ánh mắt tàn bạo kia của hắn, giống như hận không thể tróc cậu ra ăn sống vậy.

Phó Huân cuối cùng cũng kết thúc một phen thỏa thích, nặng nề đè ở trên người Giang Phi, lúc này mới phát hiện, Giang Phi đã sớm không biết bất tỉnh lúc nào.

Sau phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, Phó Huân xoay mình ngồi dậy, hắn nhìn từ cổ đến mắt cá chân của Giang Phi, đập vào mắt là những vết bầm khó coi trải ra toàn thân, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được mình hạ thủ quá nặng…Người này không chỉ có thân thể ốm yếu mà tâm lý chịu đựng cũng như phế vật vậy, một vài kích thích thôi, quả thực là đủ để đánh sụp cậu.

Phó Huân vỗ mặt Giang Phi một cái,  Giang Phi không có phản ứng, hắn đưa tay thăm dò hơi thở của Giang Phi, cảm giác vẫn bình thường, liền xoay người xuống giường.

Phó Huân gọi điện thoại cho thủ hạ, bảo hắn mang hòm thuốc vào băng bó vết thương cho hắn lần nữa, sau đó liền mặc quần áo rời khỏi phòng ngủ.

Vội tới băng bó vết thương cho Phó Huân là bác sĩ tư nhân của Phó Huân Kiều Dương.

Kiều Dương hơn ba mươi tuổi, bộ dáng anh tuấn lịch sự, đeo kính, là một trong số thủ hạ của Phó Huân, trừ Trầm Thanh Lễ ra, là người duy nhất dễ thân cận có khuôn mặt ôn hòa.

Cha của Phó Huân sau khi đưa Phó Huân về Phó gia liền lục đục an bài bốn năm vị bác sĩ tư nhân bên người hắn, theo nhiều năm quan sát cùng ủy nhiệm, trong đám mấy bác sĩ tư nhân, Phó Huân cũng chỉ tin được mỗi Kiều Dương, cho nên thời điểm xuất hiện ở thành phố Trung Nam, hắn chỉ nhân tiện đưa Kiều Dương tới.

Xử lý loại vết thương ngoài da không đáng ngại đối với Kiều Dương mà nói căn bản dùng không đúng chỗ, nhưng cũng là ngẫu nhiên, tối hôm Kiều Dương ăn cơm cùng với mấy người bạn ở khách sạn Phúc Yên này, Ngô Thân ở khách sạn biết được, lúc này mới gọi điện thoại cho Kiều Dương, dẫu sao thủ pháp xử lý của Kiều Dương chuyên nghiệp hơn bọn họ.

Vào lúc này đã hơn sáu giờ sáng, đồng hồ sinh học của Kiều Dương vừa lúc đến giờ, vừa mới thức dậy liền nhận được điện thoại của Ngô Thân liền rửa mặt ăn mặc gọn gàng, xách hòm thuốc Ngô Thân chuẩn bị cho hắn chạy tới phòng nghỉ của Phó Huân…

Trừ tiến hành kiểm tra sức khỏe định kỳ cho Phó Huân ra, Kiều Dương đã một năm không ‘thượng cương’.

*thượng cương: làm việc theo đúng chức trách.

Thấy vết thương của Phó Huân, sắc mặt Kiều Dương trầm xuống, hắn nhìn ra được đây là vết dao, liền sắc mặt ngưng trọng hỏi: “Sát thủ của Phó Thâm Trạch lại hành động?”

“Không liên quan đến hắn.” Thỏa thích một đêm, tâm tình Phó Huân hiện tại coi như không tệ, nhàn nhạt nói: “Một cái ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn? Vết thương này rõ ràng là bị rách hai lần.” Kiều Dương nói: “Hai lần ngoài ý muốn?”

“…”

Sau khi băng bó xong, Kiều Dương dặn dò Phó Huân mấy câu, Phó Huân không đếm xỉa tới đồng ý, khi Kiều Dương định rời đị, Phó Huân lại sắc mặt phức tạp trầm giọng nói: “Trong phòng có một người.”

Kiều Dương sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.

Phó Huân cố tỏ ra hờ hững ho nhẹ một tiếng: “Đi qua xem một chút, đừng để cậu ta chết là được.”

Kiều Dương mặt đầy mờ mịt, cuối cùng xách hòm thuốc tò mò đi về phía phòng ngủ, chỉ chốc lát Phó Huân liền nghe được thanh âm hít một hơi kinh ngạc truyền từ phòng ngủ của Kiều Dương.

Phó Huân đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, hướng phòng ngủ lười biếng nói: “Người không chết được cậu trở về đi.”

Kiều Dương cũng coi là kiến thức rộng, hắn nhìn ra được Giang Phi trải qua cái gì mới biến thành như vậy, nhưng hắn đi theo Phó Huân nhiều năm, mặc dù chưa từng can dự đến cuộc sống riêng của Phó Huân nhưng cũng không nghĩ tới Phó Huân trên chuyện giường chiếu lại ác liệt như vậy.

Hơn nữa hắn nhớ mấy năm nay bạn giường của Phó Huân đều là nữ nhân, từ lúc nào biến thành…

Kiều Dương nhìn Giang Phi bất tỉnh trên giường, thở dài.

Chỉ chốc lát sau Kiều Dương ra khỏi phòng ngủ, nói với Phó Huân: “Chết thì không chết được, nhưng người sốt, đề nghị đưa đến bệnh viện.”

“Lên cơn sốt?” Phó Huân khẽ run nhưng ngay sau đó liền nhíu mày lại, không vui nói: “Thật đúng là một phế vật, mức này thôi đã lên cơn sốt.”

“…”

“Được rồi.” Phó Huân từ trên ghế salon đứng dậy, chỉnh lại cà vạt lạnh lùng nói: “Tôi trở về thay quần áo khác đến công ty, bên này giao cho cậu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện