Phó Huân cười nhạt: “Là bản thân cậu ngu xuẩn…Cậu rất thiếu tình yêu đúng không, cho nên mới không có lực kháng cự trước sự bố thí của tôi, hoặc là, cậu quá yêu tôi…”
Tâm Giang Phi vốn đã như nước đọng*, bị Phó Huân giễu cợt như vậy, trái tim chết lặng lại dâng lên một luồng hận ý cháy bỏng. Hai mắt đỏ bừng của cậu nhìn chòng chọc vào Phó Huân, cắn răng gằn từng chữ: “Anh cứ việc giễu cợt đi, dù sao đây cũng là lần cuối cùng.”
*Tâm như nước đọng: ý chỉ không còn sức sống.
Phó Huân hơi nghiêng người kề sát vào Giang Phi, hai mắt hơi híp lại tập trung nhìn Giang Phi trước mắt, đáy mắt u ám không rõ: “Nói với tôi xem, rốt cuộc cậu yêu tôi bao nhiêu?”
Giang Phi không chút nào sợ hãi: “Tôi chỉ hối hận năm đó sao lại không giết chết hai anh em các người.”
Phó Huân cười khẽ: “Đúng vậy, nếu như năm đó Giang Hải Tông không dẫn tôi và Tiểu Nam vào Giang gia, có lẽ sẽ không có ngày này.”
Giang Phi nghiêng đầu nhìn về nơi khác, không nói gì thêm.
“Tôi nhớ cậu từng nói, ban đầu cậu không ghét tôi, nếu không ghét, tại sao lại gây khó dễ cho tôi? Muốn gợi sự chú ý của tôi?”
Phó Huân thấy Giang Phi không phản ứng, mi tâm liền trầm xuống. Hắn đưa tay nắm lấy cằm của Giang Phi, cưỡng bức mặt cậu chuyển về phía mình, hỏi tiếp: “Có phải khi đó cậu đã bắt đầu thầm mến tôi? Hửm? Bởi vì ghen tị tôi chỉ đối tốt với mình Tiểu Nam cho nên nghĩ đủ cách hấp dẫn ánh mắt của tôi, nhưng lại bởi vì tự ái thiếu gia nhà giàu không cam lòng chủ động lấy lòng tôi, đúng không?”
Giang Phi không rõ rốt cuộc tình cảm mờ mịt năm đó mình dành cho Phó Huân có phải là cái gọi thầm mến hay không. Khi đó cậu còn quá nhỏ, chỉ cảm thấy thiếu niên cao ráo được cha dẫn vào nhà đó, không chỉ có dáng dấp đẹp mắt mà còn cực kỳ mạnh mẽ.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Giang Phi vẫn luôn muốn có một người anh cả cường đại có thể bảo vệ mình, đáng tiếc cậu lại là đứa đầu tiên của cha mình cho nên cậu mới cực kỳ lệ thuộc vào Diệp Phong Miên, mà loại bảo vệ Phó Huân dành cho Phó Nam đó, về sau liền thành sự tồn tại khiến cậu cực kỳ hâm mộ và ghen tỵ.
Cũng muốn được Phó Huân bảo vệ như vậy, cũng muốn chuyện gì Phó Huân cũng ra mặt giúp mình, cũng muốn khiến Phó Huân coi mình thành người mà hắn quý trọng.
Đó là thứ tình cảm gì…Trong lòng Giang Phi cho rằng, đó bất quá chỉ là sự vô tri thời niên thiếu, bởi vì cha mẹ chiến tranh lạnh hàng năm làm thiếu đi cảm giác an toàn của gia đình cho nên cậu mới khát vọng có người bầu bạn và bảo vệ mà thôi. Khi đó cậu đối với hai anh em phá hủy gia đình mình kia, cuối cùng đa phần vẫn là chán ghét.
“Thầm mến?” Giang Phi không nhanh không chậm nói: “Nếu như khi đó tôi thật sự có thứ tình cảm đó thì đó cũng là đối với Phong ca…”
“Diệp Phong Miên sao?” Phó Huân cười một tiếng nhưng đáy mặt lại là hàn ý rùng mình: “Không ngờ đến lúc này rồi vẫn có thể từ trong miệng cậu nghe được tên của hắn ta.”
“Đúng, chính là Diệp Phong Miên.”
Phó Huân lại cười khẽ: “Làm sao? Người tràn đầy mong đợi muốn kết hôn với tôi không phải là cậu sao? Đừng quên, chuyện kết hôn này cũng không phải tôi ép cậu.”
Phó Huân muốn Giang Phi thừa nhận, thừa nhận chuyện cậu yêu Phó Huân hắn.
Tuy Giang Phi đã vạn niệm câu hôi* nhưng thời khắc này đại não lại tỉnh táo dị thường, cậu không chút lưu tình mở miệng nói: “Phó Huân anh đừng quên, trong đoạn cảm tình dối trá giữa tôi và anh, là anh vẫn luôn đuổi tận không buông tôi, đánh mất một số tiền lớn trên người tôi, thậm chí còn thiếu chút nữa chết vì tôi, tôi là người bình thường cũng là người lương thiện, loại liếm chó* tựa như theo đuổi này của anh cho dù là có dụng ý khác, tôi bị cảm động cũng là chuyện đương nhiên, cho nên anh có cái gì để mà kiêu ngạo chứ…”
*Vạn niệm câu hôi: Tất cả suy nghĩ cùng dự định đều tan vỡ. Hình dung bị chịu đả kích hoặc là không được như ý nguyện, sau thất bại là tâm trạng thất vọng nản chí cực đoan.
*Liếm chó: đây là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, bình thường có hai cách dùng, một loại là hình dung trong đời sống tình cảm biết rõ đối phương không thích mình hoặc vô cảm mà còn cố lấy lòng đối phương. Một loại khác là châm chọc những người a dua nịnh nọt.
Ở trong mắt Giang Phi, thời khắc này Phó Huân chỉ là muốn khoe khoang thủ đoạn cùng mưu lược đùa giỡn cậu trong lòng bàn tay mà thôi, dùng điệu bộ nhìn bằng nửa con mắt của một người thắng để mặc sức cười nhạo cậu, chà đạp chân tâm cậu từng bỏ ra dưới lòng bàn chân.
Tên khốn kiếp này, vẫn luôn xấu xa như vậy.
Phen phản kích này của Giang Phi trái lại còn khiến Phó Huân cực kỳ bất ngờ. Ngón tay đang bóp cằm Giang Phi nhất thời càng thêm dùng sức, mặt áp sát đến cơ hồ muốn hôn lên môi Giang Phi.
“Cứ không muốn thừa nhận có yêu tôi như vậy sao?”
Giang Phi không cam lòng yếu thế: “Tôi xem như anh động tâm với tôi.”
Con ngươi Phó Huân khẽ run, mới vừa định mở miệng nói cái gì đó thì Giang Phi lại bỗng nhiên tiếp tục nói: “Tôi nói sai sao? Từ khi chúng ta gặp lại nhau lần nữa, anh vẫn luôn dây dưa với tôi, chỉ là bởi vì cừu hận thì anh đã sớm giết tôi rồi, nếu không đối với anh mà nói lại thiếu thủ đoạn trả thù sao? Anh chia rẽ tôi và Phong ca, giam giữ uy hiếp làm nhục tôi, cho dù Phó Nam trở lại anh vẫn không bỏ qua cho tôi. Phó Huân, người động tâm thực sự, là anh đi, anh yêu tôi, nhưng bởi vì Phó Nam, cũng bởi vì cái lòng tự ái đáng thương của anh, anh mới không cam lòng thừa nhận mà thôi.”
Phó Huân một mực yên tĩnh chờ Giang Phi nói xong, sau đó cũng chỉ hơi nhíu mày lại, khẽ nhếch khóe miệng phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, tựa như hết thảy những gì Giang Phi nói chỉ là một câu chuyện tiếu lâm.
“Yêu cậu?” Phó Huân cười lạnh: “Vậy cậu nói xem, Giang Phi cậu rốt cuộc có chỗ nào có thể khiến Phó Huân tôi động tâm?”
Giang Phi cũng đáp lại bằng ý cười nhạt châm chọc: “Không phức tạp như vậy đâu, chẳng qua là bởi vì Phó Huân anh thiếu yêu mà thôi.”
Châm biếm nơi đáy mắt Phó Huân trong nháy mắt tan hết.
Giang Phi vẫn chưa từ bỏ ý định kích thích Phó Huân như cũ, lúc này, chỉ cần khiến cơn thống khổ hoặc tức giận của Phó Huân tăng thêm một phần, Giang Phi cũng đều cảm thấy đáng giá.
“Biết không? Lúc mới bắt đầu, trong mộng anh còn gọi tên Phó Nam, nhưng về sau, có thể xuất hiện ở trong mộng anh, cũng chỉ có tôi, đáng tiếc lúc ấy tôi không dùng điện thoại ghi lại, nếu không bây giờ đã có thể dùng đoạn ghi âm hung hăng lột mặt anh ra rồi.”
Ánh mắt Phó Huân lạnh lùng: “Bây giờ chọc giận tôi, có gì tốt cho cậu?”
“Là mới vừa rồi anh nói, sắp chết, tôi có thể nói bất cứ cái gì.” Giang Phi khẽ cười một tiếng: “Sao nào? Câu nào của tôi đâm vào tim anh?”
Phó Huân không nghĩ tới Giang Phi mới vừa rồi còn uể oải mất tinh thần, buồn bực chờ chết, qua một hồi đã trở nên miệng lưỡi bén nhọn, hùng hổ dọa người như vậy…
Bất quá Giang Phi tinh thần phấn chấn này, đối với Phó Huân mà nói bất ngờ lại thuận mắt hơn vừa rồi.
Phó Huân buông Giang Phi ra, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, khóa cửa sổ sát đất nối liền với ban công ngoài trời lại, sau đó xoay người mặt không cảm xúc hỏi Giang Phi: “Tối cậu không ăn cơm, bây giờ đói không? Nếu đói, tôi cho người làm chút bữa ăn khuya.”
Giang Phi không biết Phó Huân hiện tại muốn giở trò gì liền hung ác đáp: “Bộ dáng giả vờ giả vịt này của anh, thật khiến tôi chán ghét.”
“Vậy là không đói bụng.” Phó Huân nói xong liền nhấc chân đi tới mép giường, sau đó trực tiếp cởi khăn tắm bên hông ra, cứ như vậy đứng ở mép giường.
Giang Phi kinh ngạc nhìn thân thể cao lớn của nam nhân bên mép giường, hốc mắt giật giật không ngừng, theo bản năng liếc sang bên cạnh: “Anh muốn làm gì?”
Phó Huân cười khẽ: “Cậu đã nói tôi yêu cậu, nếu tôi yêu cậu mà cậu lại phải chết, vậy tôi không phải nên thừa dịp cậu chưa chết mà hưởng thụ thêm chút sao?”
Giang Phi ngẩn ra, sắc mặt ảm đạm: “Anh…anh đúng là không bằng cầm thú!”
“Chửi đi.” Phó Huân híp mắt cười, vừa hoạt động gân cốt bả vai cùng cánh tay, vừa nói: “Bộc phát hết ưu tư cậu muốn phát tiết ra đi, tức giận cùng cừu hận, sẽ khiến cho ** kế tiếp càng thêm tình thú.”
Từ bên kia giường, Giang Phi thình lình vén chăn xuống giường. Bởi vì trước đó đánh nhau với Phó Huân nên trên người không ít vết thương khiến cho sau khi xuống giường liền không đứng vững mà trực tiếp ngã xuống đất, chờ khi tay cậu chống giường định đứng lên thì đã thấy Phó Huân vòng qua đầu giường đi về phía cậu.
Giang Phi kinh hoảng không thôi, cậu không nghĩ tới đến tuyệt cảnh rồi mà vẫn phải bị Phó Huân làm nhục như vậy. Vừa lui về phía sau vừa chỉ vào Phó Huân, Giang Phi đỏ cả con mắt tức giận nói: “Tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh, thành quỷ cũng…cũng sẽ không tha cho anh.”
Lưng Giang Phi dựa sát vào vách tường không thể lui được nữa, cuối cùng cậu liền cầm chiếc đèn bàn bên giường lên ngăn ở trước người, dùng khí thế hung hăng nói với Phó Huân: “Anh dám động thủ, tôi liền lấy mạng đổi mạng với anh!”
Phó Huân cách Giang Phi hai thước bèn dừng lại, nhìn Giang Phi rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại mạnh mẽ trấn định, lạnh lùng cười: “Không phải mới vừa rồi còn khẳng khái liều chết sao? Sao bây giờ lại bắt đầu phản kháng rồi?”
“Tôi phối hợp với kế hoạch của anh, không có nghĩa là hiện tại phải bị anh làm nhục!”
Phó Huân vẫn cười âm hiểm như cũ: “Bị tôi làm nhục nhiều lần như vậy, cậu vẫn chưa quen à.”
Giang Phi tức giận không thôi, nghĩ đến mỗi một lần tiếp xúc qua lại với Phó Huân, cho dù là thời điểm cậu dành cả chân tâm thì Phó Huân cũng chỉ coi cậu là đồ chơi…Tất cả những gì tốt đẹp đều chỉ là Giang Phi cậu tự cho là đúng.
Giang Phi khí huyết công tâm, quơ đèn bàn trong tay lên đập về phía Phó Huân. Phó Huân nhanh chóng né tránh, sau đó liền bắt lấy cổ tay Giang Phi, ném đèn bàn trong tay cậu xuống đất, một tay khác thì vội vàng chụp lấy eo cậu.
Phó Huân vừa ôm vừa đẩy Giang Phi, cuối cùng hai người liền nặng nề ngã xuống một bên giường. Phó Huân nhanh chóng ngồi cưỡi lên người Giang Phi, cũng nắm tay cậu giữ trên đỉnh đầu.
Cho đến khi Giang Phi thấy một phen giãy giụa không có kết quả liền thôi không phản kháng nữa mà trừng cặp mắt căm tức nhìn mình, Phó Huân mới khẽ cười nói: “Chỉ bằng thể trạng của cậu, tôi muốn làm gì cậu có thể cự tuyệt được sao?”
“Anh…”
Lời phản kích đến bên miệng lại bị Giang Phi thu về, Giang Phi nghiêng đầu tuyệt vọng nhìn về nơi khác, cho dù hốc mắt chua xót đến phát đau cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
“Cậu đừng ngại van cầu tôi lần nữa.” Phó Huân đột nhiên cười âm hiểm mở miệng nói: “Thành thật mà nói thì hiện tại tôi cũng chưa quyết định hoàn toàn, lúc này cậu nói đôi câu tốt đẹp với tôi, có lẽ tôi có thể thay đổi chủ ý.”
Giang Phi chậm rãi quay đầu, ánh mắt lại tập trung trên mặt Phó Huân, mà ngay khi Phó Huân cho rằng Giang Phi mở miệng cầu xin hắn thì Giang Phi lại đột nhiên nhổ nước miếng.
“Anh sẽ bỏ qua cho tôi?” Giang Phi cười nhạt: “Anh chỉ là muốn thấy dáng vẻ ngoắc đuôi xin xỏ của tôi đối với anh mà thôi, tôi nói rồi, tôi sẽ không tin bất kỳ câu nói nào của anh nữa…”
Phó Huân giơ tay lau mặt, hơi cúi người, áp đầu rất thấp, hai mắt tập trung nhìn Giang Phi, chậm rãi nói: “Cứ không muốn tranh thủ cho mình một chút cơ hội sống sót như vậy à? Dẫu sao trên đời này còn có rất nhiều ràng buộc cậu không bỏ được.”
Lời Phó Huân thành công chọc trúng chỗ yếu hại của Giang Phi. Giang Phi nghĩ đến cha mẹ mình nhưng cậu hiểu Phó Huân, biết nam nhân này lòng dạ ác độc, không thể nào bởi vì mình mà buông bỏ nghiệp lớn của hắn.
Cầu xin thế nào đi nữa, cũng đều là phí công…
Phó Huân nhìn Giang Phi, hồi lâu vẫn không thấy Giang Phi có ý định mở miệng cầu xin hắn, cuối cùng mặt mày liền trầm xuống, trực tiếp cúi đầu hôn Giang Phi.
Bên cạnh lực lượng mang tính áp đảo của Phó Huân, tất cả phản kháng của Giang Phi đều là phí công…
Động tác Phó Huân cực kỳ kịch liệt, giống như là cần thông qua một động tác nào đó để xác nhận nội tâm của bản thân, an ủi tâm trạng đang rối rắm không chắc chắn của mình.
Một lúc lâu Phó Huân mới ngẩng đầu lên, nhìn Giang Phi mặt đỏ bừng nằm dưới người mình thở hồng hộc, mi tâm càng nhíu chặt lại.
Quả nhiên…
Hắn vẫn không thể để nam nhân này chết.
Tâm Giang Phi vốn đã như nước đọng*, bị Phó Huân giễu cợt như vậy, trái tim chết lặng lại dâng lên một luồng hận ý cháy bỏng. Hai mắt đỏ bừng của cậu nhìn chòng chọc vào Phó Huân, cắn răng gằn từng chữ: “Anh cứ việc giễu cợt đi, dù sao đây cũng là lần cuối cùng.”
*Tâm như nước đọng: ý chỉ không còn sức sống.
Phó Huân hơi nghiêng người kề sát vào Giang Phi, hai mắt hơi híp lại tập trung nhìn Giang Phi trước mắt, đáy mắt u ám không rõ: “Nói với tôi xem, rốt cuộc cậu yêu tôi bao nhiêu?”
Giang Phi không chút nào sợ hãi: “Tôi chỉ hối hận năm đó sao lại không giết chết hai anh em các người.”
Phó Huân cười khẽ: “Đúng vậy, nếu như năm đó Giang Hải Tông không dẫn tôi và Tiểu Nam vào Giang gia, có lẽ sẽ không có ngày này.”
Giang Phi nghiêng đầu nhìn về nơi khác, không nói gì thêm.
“Tôi nhớ cậu từng nói, ban đầu cậu không ghét tôi, nếu không ghét, tại sao lại gây khó dễ cho tôi? Muốn gợi sự chú ý của tôi?”
Phó Huân thấy Giang Phi không phản ứng, mi tâm liền trầm xuống. Hắn đưa tay nắm lấy cằm của Giang Phi, cưỡng bức mặt cậu chuyển về phía mình, hỏi tiếp: “Có phải khi đó cậu đã bắt đầu thầm mến tôi? Hửm? Bởi vì ghen tị tôi chỉ đối tốt với mình Tiểu Nam cho nên nghĩ đủ cách hấp dẫn ánh mắt của tôi, nhưng lại bởi vì tự ái thiếu gia nhà giàu không cam lòng chủ động lấy lòng tôi, đúng không?”
Giang Phi không rõ rốt cuộc tình cảm mờ mịt năm đó mình dành cho Phó Huân có phải là cái gọi thầm mến hay không. Khi đó cậu còn quá nhỏ, chỉ cảm thấy thiếu niên cao ráo được cha dẫn vào nhà đó, không chỉ có dáng dấp đẹp mắt mà còn cực kỳ mạnh mẽ.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Giang Phi vẫn luôn muốn có một người anh cả cường đại có thể bảo vệ mình, đáng tiếc cậu lại là đứa đầu tiên của cha mình cho nên cậu mới cực kỳ lệ thuộc vào Diệp Phong Miên, mà loại bảo vệ Phó Huân dành cho Phó Nam đó, về sau liền thành sự tồn tại khiến cậu cực kỳ hâm mộ và ghen tỵ.
Cũng muốn được Phó Huân bảo vệ như vậy, cũng muốn chuyện gì Phó Huân cũng ra mặt giúp mình, cũng muốn khiến Phó Huân coi mình thành người mà hắn quý trọng.
Đó là thứ tình cảm gì…Trong lòng Giang Phi cho rằng, đó bất quá chỉ là sự vô tri thời niên thiếu, bởi vì cha mẹ chiến tranh lạnh hàng năm làm thiếu đi cảm giác an toàn của gia đình cho nên cậu mới khát vọng có người bầu bạn và bảo vệ mà thôi. Khi đó cậu đối với hai anh em phá hủy gia đình mình kia, cuối cùng đa phần vẫn là chán ghét.
“Thầm mến?” Giang Phi không nhanh không chậm nói: “Nếu như khi đó tôi thật sự có thứ tình cảm đó thì đó cũng là đối với Phong ca…”
“Diệp Phong Miên sao?” Phó Huân cười một tiếng nhưng đáy mặt lại là hàn ý rùng mình: “Không ngờ đến lúc này rồi vẫn có thể từ trong miệng cậu nghe được tên của hắn ta.”
“Đúng, chính là Diệp Phong Miên.”
Phó Huân lại cười khẽ: “Làm sao? Người tràn đầy mong đợi muốn kết hôn với tôi không phải là cậu sao? Đừng quên, chuyện kết hôn này cũng không phải tôi ép cậu.”
Phó Huân muốn Giang Phi thừa nhận, thừa nhận chuyện cậu yêu Phó Huân hắn.
Tuy Giang Phi đã vạn niệm câu hôi* nhưng thời khắc này đại não lại tỉnh táo dị thường, cậu không chút lưu tình mở miệng nói: “Phó Huân anh đừng quên, trong đoạn cảm tình dối trá giữa tôi và anh, là anh vẫn luôn đuổi tận không buông tôi, đánh mất một số tiền lớn trên người tôi, thậm chí còn thiếu chút nữa chết vì tôi, tôi là người bình thường cũng là người lương thiện, loại liếm chó* tựa như theo đuổi này của anh cho dù là có dụng ý khác, tôi bị cảm động cũng là chuyện đương nhiên, cho nên anh có cái gì để mà kiêu ngạo chứ…”
*Vạn niệm câu hôi: Tất cả suy nghĩ cùng dự định đều tan vỡ. Hình dung bị chịu đả kích hoặc là không được như ý nguyện, sau thất bại là tâm trạng thất vọng nản chí cực đoan.
*Liếm chó: đây là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, bình thường có hai cách dùng, một loại là hình dung trong đời sống tình cảm biết rõ đối phương không thích mình hoặc vô cảm mà còn cố lấy lòng đối phương. Một loại khác là châm chọc những người a dua nịnh nọt.
Ở trong mắt Giang Phi, thời khắc này Phó Huân chỉ là muốn khoe khoang thủ đoạn cùng mưu lược đùa giỡn cậu trong lòng bàn tay mà thôi, dùng điệu bộ nhìn bằng nửa con mắt của một người thắng để mặc sức cười nhạo cậu, chà đạp chân tâm cậu từng bỏ ra dưới lòng bàn chân.
Tên khốn kiếp này, vẫn luôn xấu xa như vậy.
Phen phản kích này của Giang Phi trái lại còn khiến Phó Huân cực kỳ bất ngờ. Ngón tay đang bóp cằm Giang Phi nhất thời càng thêm dùng sức, mặt áp sát đến cơ hồ muốn hôn lên môi Giang Phi.
“Cứ không muốn thừa nhận có yêu tôi như vậy sao?”
Giang Phi không cam lòng yếu thế: “Tôi xem như anh động tâm với tôi.”
Con ngươi Phó Huân khẽ run, mới vừa định mở miệng nói cái gì đó thì Giang Phi lại bỗng nhiên tiếp tục nói: “Tôi nói sai sao? Từ khi chúng ta gặp lại nhau lần nữa, anh vẫn luôn dây dưa với tôi, chỉ là bởi vì cừu hận thì anh đã sớm giết tôi rồi, nếu không đối với anh mà nói lại thiếu thủ đoạn trả thù sao? Anh chia rẽ tôi và Phong ca, giam giữ uy hiếp làm nhục tôi, cho dù Phó Nam trở lại anh vẫn không bỏ qua cho tôi. Phó Huân, người động tâm thực sự, là anh đi, anh yêu tôi, nhưng bởi vì Phó Nam, cũng bởi vì cái lòng tự ái đáng thương của anh, anh mới không cam lòng thừa nhận mà thôi.”
Phó Huân một mực yên tĩnh chờ Giang Phi nói xong, sau đó cũng chỉ hơi nhíu mày lại, khẽ nhếch khóe miệng phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, tựa như hết thảy những gì Giang Phi nói chỉ là một câu chuyện tiếu lâm.
“Yêu cậu?” Phó Huân cười lạnh: “Vậy cậu nói xem, Giang Phi cậu rốt cuộc có chỗ nào có thể khiến Phó Huân tôi động tâm?”
Giang Phi cũng đáp lại bằng ý cười nhạt châm chọc: “Không phức tạp như vậy đâu, chẳng qua là bởi vì Phó Huân anh thiếu yêu mà thôi.”
Châm biếm nơi đáy mắt Phó Huân trong nháy mắt tan hết.
Giang Phi vẫn chưa từ bỏ ý định kích thích Phó Huân như cũ, lúc này, chỉ cần khiến cơn thống khổ hoặc tức giận của Phó Huân tăng thêm một phần, Giang Phi cũng đều cảm thấy đáng giá.
“Biết không? Lúc mới bắt đầu, trong mộng anh còn gọi tên Phó Nam, nhưng về sau, có thể xuất hiện ở trong mộng anh, cũng chỉ có tôi, đáng tiếc lúc ấy tôi không dùng điện thoại ghi lại, nếu không bây giờ đã có thể dùng đoạn ghi âm hung hăng lột mặt anh ra rồi.”
Ánh mắt Phó Huân lạnh lùng: “Bây giờ chọc giận tôi, có gì tốt cho cậu?”
“Là mới vừa rồi anh nói, sắp chết, tôi có thể nói bất cứ cái gì.” Giang Phi khẽ cười một tiếng: “Sao nào? Câu nào của tôi đâm vào tim anh?”
Phó Huân không nghĩ tới Giang Phi mới vừa rồi còn uể oải mất tinh thần, buồn bực chờ chết, qua một hồi đã trở nên miệng lưỡi bén nhọn, hùng hổ dọa người như vậy…
Bất quá Giang Phi tinh thần phấn chấn này, đối với Phó Huân mà nói bất ngờ lại thuận mắt hơn vừa rồi.
Phó Huân buông Giang Phi ra, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, khóa cửa sổ sát đất nối liền với ban công ngoài trời lại, sau đó xoay người mặt không cảm xúc hỏi Giang Phi: “Tối cậu không ăn cơm, bây giờ đói không? Nếu đói, tôi cho người làm chút bữa ăn khuya.”
Giang Phi không biết Phó Huân hiện tại muốn giở trò gì liền hung ác đáp: “Bộ dáng giả vờ giả vịt này của anh, thật khiến tôi chán ghét.”
“Vậy là không đói bụng.” Phó Huân nói xong liền nhấc chân đi tới mép giường, sau đó trực tiếp cởi khăn tắm bên hông ra, cứ như vậy đứng ở mép giường.
Giang Phi kinh ngạc nhìn thân thể cao lớn của nam nhân bên mép giường, hốc mắt giật giật không ngừng, theo bản năng liếc sang bên cạnh: “Anh muốn làm gì?”
Phó Huân cười khẽ: “Cậu đã nói tôi yêu cậu, nếu tôi yêu cậu mà cậu lại phải chết, vậy tôi không phải nên thừa dịp cậu chưa chết mà hưởng thụ thêm chút sao?”
Giang Phi ngẩn ra, sắc mặt ảm đạm: “Anh…anh đúng là không bằng cầm thú!”
“Chửi đi.” Phó Huân híp mắt cười, vừa hoạt động gân cốt bả vai cùng cánh tay, vừa nói: “Bộc phát hết ưu tư cậu muốn phát tiết ra đi, tức giận cùng cừu hận, sẽ khiến cho ** kế tiếp càng thêm tình thú.”
Từ bên kia giường, Giang Phi thình lình vén chăn xuống giường. Bởi vì trước đó đánh nhau với Phó Huân nên trên người không ít vết thương khiến cho sau khi xuống giường liền không đứng vững mà trực tiếp ngã xuống đất, chờ khi tay cậu chống giường định đứng lên thì đã thấy Phó Huân vòng qua đầu giường đi về phía cậu.
Giang Phi kinh hoảng không thôi, cậu không nghĩ tới đến tuyệt cảnh rồi mà vẫn phải bị Phó Huân làm nhục như vậy. Vừa lui về phía sau vừa chỉ vào Phó Huân, Giang Phi đỏ cả con mắt tức giận nói: “Tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh, thành quỷ cũng…cũng sẽ không tha cho anh.”
Lưng Giang Phi dựa sát vào vách tường không thể lui được nữa, cuối cùng cậu liền cầm chiếc đèn bàn bên giường lên ngăn ở trước người, dùng khí thế hung hăng nói với Phó Huân: “Anh dám động thủ, tôi liền lấy mạng đổi mạng với anh!”
Phó Huân cách Giang Phi hai thước bèn dừng lại, nhìn Giang Phi rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại mạnh mẽ trấn định, lạnh lùng cười: “Không phải mới vừa rồi còn khẳng khái liều chết sao? Sao bây giờ lại bắt đầu phản kháng rồi?”
“Tôi phối hợp với kế hoạch của anh, không có nghĩa là hiện tại phải bị anh làm nhục!”
Phó Huân vẫn cười âm hiểm như cũ: “Bị tôi làm nhục nhiều lần như vậy, cậu vẫn chưa quen à.”
Giang Phi tức giận không thôi, nghĩ đến mỗi một lần tiếp xúc qua lại với Phó Huân, cho dù là thời điểm cậu dành cả chân tâm thì Phó Huân cũng chỉ coi cậu là đồ chơi…Tất cả những gì tốt đẹp đều chỉ là Giang Phi cậu tự cho là đúng.
Giang Phi khí huyết công tâm, quơ đèn bàn trong tay lên đập về phía Phó Huân. Phó Huân nhanh chóng né tránh, sau đó liền bắt lấy cổ tay Giang Phi, ném đèn bàn trong tay cậu xuống đất, một tay khác thì vội vàng chụp lấy eo cậu.
Phó Huân vừa ôm vừa đẩy Giang Phi, cuối cùng hai người liền nặng nề ngã xuống một bên giường. Phó Huân nhanh chóng ngồi cưỡi lên người Giang Phi, cũng nắm tay cậu giữ trên đỉnh đầu.
Cho đến khi Giang Phi thấy một phen giãy giụa không có kết quả liền thôi không phản kháng nữa mà trừng cặp mắt căm tức nhìn mình, Phó Huân mới khẽ cười nói: “Chỉ bằng thể trạng của cậu, tôi muốn làm gì cậu có thể cự tuyệt được sao?”
“Anh…”
Lời phản kích đến bên miệng lại bị Giang Phi thu về, Giang Phi nghiêng đầu tuyệt vọng nhìn về nơi khác, cho dù hốc mắt chua xót đến phát đau cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
“Cậu đừng ngại van cầu tôi lần nữa.” Phó Huân đột nhiên cười âm hiểm mở miệng nói: “Thành thật mà nói thì hiện tại tôi cũng chưa quyết định hoàn toàn, lúc này cậu nói đôi câu tốt đẹp với tôi, có lẽ tôi có thể thay đổi chủ ý.”
Giang Phi chậm rãi quay đầu, ánh mắt lại tập trung trên mặt Phó Huân, mà ngay khi Phó Huân cho rằng Giang Phi mở miệng cầu xin hắn thì Giang Phi lại đột nhiên nhổ nước miếng.
“Anh sẽ bỏ qua cho tôi?” Giang Phi cười nhạt: “Anh chỉ là muốn thấy dáng vẻ ngoắc đuôi xin xỏ của tôi đối với anh mà thôi, tôi nói rồi, tôi sẽ không tin bất kỳ câu nói nào của anh nữa…”
Phó Huân giơ tay lau mặt, hơi cúi người, áp đầu rất thấp, hai mắt tập trung nhìn Giang Phi, chậm rãi nói: “Cứ không muốn tranh thủ cho mình một chút cơ hội sống sót như vậy à? Dẫu sao trên đời này còn có rất nhiều ràng buộc cậu không bỏ được.”
Lời Phó Huân thành công chọc trúng chỗ yếu hại của Giang Phi. Giang Phi nghĩ đến cha mẹ mình nhưng cậu hiểu Phó Huân, biết nam nhân này lòng dạ ác độc, không thể nào bởi vì mình mà buông bỏ nghiệp lớn của hắn.
Cầu xin thế nào đi nữa, cũng đều là phí công…
Phó Huân nhìn Giang Phi, hồi lâu vẫn không thấy Giang Phi có ý định mở miệng cầu xin hắn, cuối cùng mặt mày liền trầm xuống, trực tiếp cúi đầu hôn Giang Phi.
Bên cạnh lực lượng mang tính áp đảo của Phó Huân, tất cả phản kháng của Giang Phi đều là phí công…
Động tác Phó Huân cực kỳ kịch liệt, giống như là cần thông qua một động tác nào đó để xác nhận nội tâm của bản thân, an ủi tâm trạng đang rối rắm không chắc chắn của mình.
Một lúc lâu Phó Huân mới ngẩng đầu lên, nhìn Giang Phi mặt đỏ bừng nằm dưới người mình thở hồng hộc, mi tâm càng nhíu chặt lại.
Quả nhiên…
Hắn vẫn không thể để nam nhân này chết.
Danh sách chương