“Vô luận quyết định cuối cùng của cậu là cái gì thì ít nhất bây giờ, không thể để cậu ta rời đi.”

Phó Huân không để ý đến Trầm Thanh Lễ, sải bước rời khỏi phòng.

“Trầm ca, thế nào?” Trương Ngạo mặt đầy lo lắng nói: “Phó ca chẳng lẽ thật sự hồ đồ lúc mấu chốt ư, nếu không em sắp xếp người…”

Lời đề nghị của Trương Ngạo, người ở chỗ này ai cũng bày tỏ ủng hộ, Trầm Thanh Lễ trầm tư hồi lâu mới nói: “Không cần, nếu như lúc mấu chốt này mà hắn làm việc theo cảm tính, vậy thì hắn không phải là Phó Huân tôi biết nhiều năm.”

“Nhưng…”

“Cho hắn nhiều thời gian cân nhắc, hắn sẽ biết nên làm thế nào.” Trầm Thanh Lễ trầm giọng nói: “Hơn nữa người hắn quan tâm thực sự còn đang chờ hắn.”

Phó Huân vừa rời khỏi câu lạc bộ lại nhận được điện thoại của trợ lý Phó Chấn Freed, trong điện thoại Freed bảo bệnh tình Phó Chấn đột nhiên nặng thêm, giờ phút này đang cấp cứu ở bệnh viện, lúc đó đám người Phó Thâm Trạch liền đến bệnh viện,

Giờ phút này, là con trai độc nhất ruột thịt của Phó Chấn, hiển nhiên càng phải ở bệnh viện.

“Đã biết, tôi lập tức đến ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Huân liền giao phó cho Ngô Thân sau lưng làm một chuyện rồi lên xe lái tới bệnh viện.

————-

Giang Phi chờ Phó Huân trong khu nhà cao cấp đã lâu, hai mươi phút sau vẫn không thấy Phó Huân trở lại, cậu thử gửi tin nhắn, nhưng qua một lúc lâu Phó Huân vẫn không đáp lại.

Giang Phi có phần sốt ruột liền trực tiếp gọi điện thoại tới, kết quả phát hiện Phó Huân không biết đã tắt máy từ lúc nào.

Mắt thấy trễ sẽ không kịp lên máy bay, Giang Phi quyết định không chờ đợi nữa, cậu gửi một tin nhắn ngắn tạm biệt Phó Huân rồi đi xuống tầng.

Vừa định ra khỏi phòng khách, Giang Phi đang cúi đầu định gọi điện thoại cho Phó Huân thì đối diện liền đụng phải Ngô Thân đang vội vã chạy tới.

Vừa nhìn thấy Ngô Thân, Giang Phi thuận tiện cho rằng Phó Huân cũng trở lại, kết quả trái phải đều không thấy bóng dáng Phó Huân, bèn nghi ngờ hỏi: “Phó Huân đâu? Sao anh ấy không về, điện thoại gọi mãi không được.”

“Phó tổng tạm thời có việc.” Ngô Thân mặt không chút thay đổi nói: “Đặc biệt bảo thuộc hạ trở lại chiếu cố Giang tiên sinh.”

“Vậy à, ừm…cũng không sao, anh ấy mới vừa về, khẳng định rất nhiều việc.” Giang Phi nhìn Ngô Thân, nho nhã lễ độ nói: “Vậy phiền Ngô tiên sinh giúp tôi đến sân bay được không? Hoặc là đưa đến ven đường gần đây cũng được, tôi tự đón xe qua.” Giang Phi vừa nói, vừa định vòng qua Ngô Thân đi ra bên ngoài: “Hiện tại sắp không kịp rồi, chúng ta phải nhanh…”

Lời Giang Phi còn chưa nói hết thì Ngô Thân bỗng nhiên sải bước chắn trước người cậu, thanh lãnh nói: “Xin lỗi Giang tiên sinh, ngài không thể rời đi.”

Giang Phi mặt đầy mờ mịt:  “A? Sao…Tại sao?”’

“Đây là lệnh của Phó tổng, ngài phải ở đây chờ Phó tổng trở về.”

Giang Phi vẫn chưa nhận thấy được sự khác thường, cười trả lời: “Tôi đã nói với anh ấy rồi, cậu bảo anh ấy đừng lo lắng, chờ tôi đến thành phố Trung Nam rồi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy báo bình an.”

Ngô Thân trực tiếp đưa tay ngăn lại, muốn Giang Phi đi theo hắn: “Giang tiên sinh, xin ngài phối hợp.”

Lúc này Giang Phi mới cảm thấy không đúng, Ngô Thân hiện tại không giống như là lo lắng mình rời đi sẽ gặp nguy hiểm mà giống như là muốn thay Phó Huân cấm túc mình.

“Phó Huân anh ấy biết tôi phải đi, hơn nữa tôi cũng đặt vé máy bay rồi, không đi sẽ không kịp.” Giang Phi gấp gáp nói: “Mới vừa rồi tôi có gọi điện cho Phó Huân, nhưng điện thoại lại tắt máy, không thì bây giờ anh gọi lại cho anh ấy thử đi?”

Mặt Ngô Thân không cảm xúc, không nói gì.

Giang Phi thấy vậy liền không thể làm gì khác hơn là tự lấy điện thoại ra rồi thử gọi một cuộc điện thoại cho Phó Huân nhưng điện thoại Phó Huân vẫn trong trạng thái tắt máy như cũ.

“Ngô tiên sinh, phiền anh nhường đường.” Giang Phi nghiêm túc đứng dậy: “Anh không có quyền quyết định tôi đi hay ở, coi như là Phó Huân ở chỗ này, anh ấy cũng sẽ không ngăn cản tôi rời đi.”

“Xin Giang tiên sinh kiên nhẫn chờ đợi Phó tổng, chờ Phó tổng trở lại mới quyết định.”

“Xin lỗi, tôi rất gấp, nếu anh ngăn tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Vừa nói, Giang Phi vừa định từ bên người Ngô Thân mạnh mẽ xông ra ngoài, kết quả hai tên thuộc hạ sau lưng Ngô Thân lại đột nhiên tiến lên, một trái một phải bắt lấy hai cánh tay của Giang Phi, hoàn toàn kiềm chế tự do của cậu.

Lúc này Giang Phi mới cuống cuồng: “Ngô Thân anh có ý gì? Buông ra cho tôi.”

Ngô Thân nhanh chóng đoạt lấy điện thoại cùng hành lý xách tay nhỏ dành cho nam giới trong tay của Giang Phi, sau đó ra lệnh thủ hạ đưa Giang Phi lên phòng trên tầng.

“Các anh làm gì? Buông tay! Buông tay!”

Giang Phi hô to, thân thể rụt về phía sau hai chân giữ đất kháng cự nhưng vẫn không ngăn được cường thế của nam nhân hai bên, cuối cùng gần như là bị người ta kéo lên tầng.

“Ngô Thân anh lại làm như vậy với tôi! Tôi phải nói với Phó Huân! Tôi phải báo cảnh sát!” Tiếng gào của Giang Phi vang vọng trong cầu thang: “Đưa điện thoại di động cho tôi, tôi gọi điện thoại cho Phó Huân! Bảo anh ấy trở về!”

Cuối cùng Giang Phi bị nhốt vào một phòng nghỉ tầng bốn, cửa phòng nghỉ bị khóa trái từ bên ngoài.

Giang Phi đập cửa phẫn nộ gào hồi lâu mới nghe được Ngô Thân ngoài cửa lãnh đạm nói: “Giang tiên sinh chỉ cần kiên nhân chờ Phó tổng trở về là được, trước ở đây nếu ngài cần gì thuộc hạ sẽ cố gắng làm ngài hài lòng.”

“Trả điện thoại của tôi lại cho tôi!”

“Xin lỗi, yêu cầu ngài có thể nói chỉ giới hạn trong ăn uống.”

“Anh…”

“Ngoài cửa luôn có người canh chừng, mong Giang tiên sinh nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi.”

Khi Giang Phi thử gọi lần nữa, bên ngoài đã không ai đáp lại cậu, Giang Phi tức giận đến thiếu chút nữa định đạp cửa.

Chuyện khó hiểu này khiến Giang Phi vừa tức vừa nghi hoặc, sau khi tỉnh táo Giang Phi chợt nghĩ đến, Ngô Thân là cận vệ của Phó Huân, hắn làm việc nhất định là có được sự cho phép của Phó Huân.

Nhưng tại sao Phó Huân không gọi điện thoại nói cho mình, còn dung túng cách thủ hạ hắn dùng để hạn chế tự do, ngăn cản mình rời đi? Giang Phi càng nghĩ càng giận, giận Ngô Thân rồi còn giận Phó Huân hơn, cậu không nghĩ tới Phó Huân lại dùng thủ đoạn hống hách ngăn cản mình rời đi như vậy.

Không ra được, Giang Phi cũng không muốn uổng phí sức lực, chỉ đành phải thuyết phục mình kiên nhẫn chờ Phó Huân trở lại, sau đó sẽ đặt vé máy bay sáng mai trở về thành phố Trung Nam, cuối cùng nhất định phải bắt Ngô Thân kia nói xin lỗi trước mặt mình.

Một tiếng, hai tiếng…Giang Phi tựa trên giường, nhìn chằm chằm quả lắc đồng hồ cú mèo phục cổ trên tường mà buồn ngủ mê man.

Trong mơ mơ màng màng, Giang Phi mơ một giấc mơ hỗn loạn thanh lãnh, trong mộng sấm chớp rền vang, mưa to như thác, cậu bị người ta ấn quỳ xuống trên nền cỏ lạnh như băng, tứ chi bị giữ lại, khẽ động cũng khó, tiếng sấm tiếng mưa rơi lần lượt thay phiênnhau ở bên tai, bốn phía u ám lạnh lẽo, chỉ có bóng hình Phó Huân cách đó không xa là chân thực rõ ràng.

“Cứu…cứu mạng…”

Bên trong cổ họng giống như có loại chất lỏng nào đó tràn vào, dùng hết toàn lực cũng không cách nào phát ra được thanh âm, một khắc cuối cùng sắp mất đi ý thức, cậu chỉ thấy khuôn mặt thờ ơ, không chút ấm áp của Phó Huân.

Thân thể trong mộng bỗng nhiên ngã xuống khiến Giang Phi thức tỉnh từ trong mộng, cậu chợt ngồi dậy khỏi giường, hai mắt trợn to vẫn chưa hết sợ hãi nhìn về phía trước.

Lúc này cũng đúng lúc Phó Huân mới vừa đẩy cửa vào, thấy Giang Phi bị dọa như vậy cũng không khỏi ngẩn ra.

Vừa quay đầu liền thấy Phó Huân, nỗi khiếp sợ đọng lại từ trong cơn ác mộng nhất thời tan thành mây khói, trong chốc lát Giang Phi còn quên luôn cả ảo não vì bị giam cầm mấy giờ trước, cậu nhanh chóng xuống giường, vọt tới bên cạnh Phó Huân, ôm chầm lấy hắn.

Phó Huân sửng sốt hai giây mới sắc mặt phức tạp vươn tay phủ lên lưng Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Gặp ác mộng?”

Giang Phi gật đầu một cái, thanh âm cũng có chút run rẩy: “Mơ thấy có người muốn giết em, anh đứng ở bên cạnh nhưng lại thờ ơ.”

Vừa nói, Giang Phi vừa ôm Phó Huân chặt hơn.

(Huynh: Hô ~ Cuối cùng cũng bắt đầu ~)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện