Giang Phi dành hai tiếng giúp Dịch Thần quét dọn phòng trọ, thuận tiện lên trang siêu thị trên mạng, bổ sung chút đồ dùng hàng ngày cho phòng trọ Dịch Thần.

Dịch Thần ở phòng trọ Giang Phi xem xong phim, liền đứng dậy trở về phòng trọ của mình tìm Giang Phi, vừa ra khỏi cửa phòng trọ Giang Phi, liền thấy trước của phòng mình có hai túi rác lớn…Đều là Giang Phi dọn sạch phòng trọ hắn rồi mang ra ngoài.

Bước vào cửa, Dịch Thần liền thấy Giang Phi đang lau nhà, gạch nền màu trắng sạch sẽ đến phản quang.

“Đổi giày rồi hẵng vào.” Giang Phi nói với Dịch Thần: “Đừng lại làm bẩn.”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Giang Phi, Dịch Thần có chút ngượng ngùng: “Thật ra thì…làm qua loa là được rồi, khi tôi mới chuyển tới đây cũng không sạch sẽ như vậy.”

“Không có sao, quét dọn chút thôi.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Anh cứ coi là mời một nhân viên làm công miễn phí.”

Dịch Thần đổi giày bước vào nhà, liếc nhìn phòng bếp, phát hiện phòng bếp bị mình làm cho bừa bộn, đều đã được Giang Phi dọn dẹp sạch sẽ.

Dịch Thần gãi đầu một cái, cười nói: “Ăn của cậu một bữa cơm, còn để cậu dọn dẹp nhà giúp tôi, ách…Không thì cậu nói với tôi khó khăn trong cuộc sống của cậu, tôi xem tôi có thể giúp gì hay không, dĩ nhiên không nhất định phải ở phương diện kinh tế, có thể là nghề nghiệp các thứ, bạn tôi nhiều, có thể…”

“Không cần.” Giang Phi mỉm cười nói: “Hiện tại cuộc sống tôi không khó khăn, hơn nữa còn rất thoải mái cho nên anh chỉ cần lo cho mình là được.”

Dịch Thần nhìn khuôn mặt thanh tú dịu dàng của Giang Phi, chân mày không tự chủ giật giật hai cái.

Lúc này, điện thoại của Giang Phi bỗng vang lên.

Dịch Thần thấy Giang Phi lấy điện thoại ra, khi nhìn tên hiển thị trên điện thoại liền mặt đầy phấn chấn.

Dịch Thần vừa định thuận miệng hỏi một câu ai gọi tới, chỉ thấy Giang Phi đi nhanh tới bên cạnh hắn nhét cây lau nhà vào trong tay hắn, nói nhanh: “Chỉ còn ban công là chưa lau, còn nữa phơi quần áo trong máy giặt lên, ngoài ra tôi đã ở trên mạng mua vài món đồ dùng hàng ngày cho anh, bán ở ngoài kia thôi nên hẳn sẽ đến rất nhanh.”

Dịch Thần còn chưa kịp mở miệng, Giang Phi đã lướt qua hắn chạy chậm ra ngoài, cũng nhanh chóng nhận điện thoại.

Giang Phi chạy ra trước cửa nhà trọ, Dịch Thần nghe được tiếng ‘A lô’ kia của Giang Phi nói với chiếc điện thoại ôn nhu dị thường.

Dịch Thần cau mày, sau khi suy tư một hồi, hắn đặt cây lau nhà trong tay lên tường, sau đó xoay người đi tới cửa.

Giang Phi đang ở lối thoát hiểm ở hành lang, đứng bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại. Dịch Thần đứng cạnh cửa thoát hiểm, nhìn Giang Phi cười khanh khách, cũng có thể đoán được đầu bên kia là ai.

Giang Phi nói chuyện điện thoại xong, vừa quay người liền thấy Dịch Thần đang dựa vào tường, nụ cười trên mặt còn chưa kịp tắt đã sợ hết hồn: “Anh…anh tại sao lại đứng sau lưng của tôi?”

“Bạn gái sao?” Dịch Thần có thâm ý khác cười nói: “Hay là vợ cậu?”

Mặt Giang Phi đỏ lên, nhanh chóng nói: “Tôi còn chưa kết hôn.”

“Vậy là bạn gái.”

“Tôi còn độc thân.”

Dịch Thần sờ cằm, lại cười híp mắt nói: “Là cô gái cậu thầm mến, bằng không sao có thể cười thành như vậy, tôi đoán cô ta hẳn…”

Để ngăn Dịch Thần tiếp tục tự cho mình thông minh, Giang Phi vội vàng ngắt lời nói: “Là anh của tôi.”

“A cậu còn có anh sao? Cậu chẳng phải nói nhà cậu có ba người sao? Cha mẹ đi ra nước ngoài công tác, còn mỗi cậu.” Dịch Thần mờ mịt nói: “Anh ở đâu ra?”

“Ách…nói ra rất dài dòng.” Giang Phi qua loa lấy lệ nói: “Anh cứ coi như là tôi thừa nhận đi.”

Dịch Thần cũng không hỏi tiếp, nhưng trong lòng có chút khó chịu, kỳ thực cũng là do ích kỷ gây chuyện. Có lẽ cảm thấy mình hiện tại rất thảm, hi vọng Giang Phi này có thể cung cấp cho mình.

Sưởi ấm, nếu như trong cuộc sống của Giang Phi đều là cô độc một mình, thì việc ôm nhau để sưởi ấm sẽ dễ dàng hơn, nhưng hiện tại có thêm một người anh, điều này khiến vị hàng xóm mới quen được nửa ngày như hắn, muốn thân thôi cũng đã khó.

Giang Phi rốt cuộc cũng đưa ba ngàn cho Dịch Thần, để hắn tìm một công việc sống thật tốt, không phải luôn ăn thức ăn bên ngoài, nếu sau này muốn sống một mình, vậy phải học nấu cơm.

Nhưng Dịch Thần lại không tự giác, buổi chiều ở bên ngoài ngao du cả buổi, chập tối mới trở lại, phòng trọ mình thì không vào, trực tiếp ấn chuông cửa phòng trọ của Giang Phi.

Dĩ nhiên lần này Dịch Thần không phải tay không tới, hắn dùng tiền Giang Phi cho, mua hai túi lớn đủ loại hải sản, đến cả hắn cũng không biết mình mua cái gì ở chợ hải sản, dù sao khi trả tiền thì tiêu hơn hai ngàn.

Dịch Thần nói hắn cho nguyên liệu nấu ăn, Giang Phi cho tài nấu nướng, như vậy sẽ không tỏ ra hắn ở đây ăn đồ chùa.

Giang Phi đối với thói xài tiền như nước của Dịch Thần cảm thấy vừa đau lòng lại vừa đau đầu, cậu không biết Dịch Thần hiện tại đã ý thức được hoàn cảnh túng thiếu của hắn hay chưa, cứ tình trạng sống không có tiền không kiếm được tiền này, đoán chừng chưa được hai ngày lại phải thiếu thốn đến mức ngay cả kem đánh răng cũng không mua được cho xem.

Giang Phi nói với Dịch Thần, trong tuần này cậu phải chuyển đi, nhưng Dịch Thần lại thản nhiên vô sỉ ngỏ ý, vậy trước khi cậu dọn đi, bữa nào cũng tới ăn, cho đến khi ăn hết hải sản đã mua này mới thôi.

Giang Phi không biết làm sao, suy nghĩ coi như mình đau đầu mấy ngày, nên cứ như vậy dung túng cho Dịch Thần.

Nhét toàn bộ nguyên liệu nấu ăn vào trong tủ lạnh, cơm tối, Giang Phi chỉ nấu cho Dịch Thần một đĩa sủi cảo.

Buổi trưa Phó Huân gọi điện thoại tới, trong điện thoại Phó Huân nói với Giang Phi hắn phải xử lý chuyện trong tay mấy ngày, một khi xử lý xong, hắn sẽ lập tức tìm cậu, sau đó trả tiền lại cho cậu.

Trong điện thoại, Phó Huân nói với Giang Phi rất nhiều nghe tựa như thôi tâm trí phúc, Giang Phi nghe mà trong lòng ấm áp dị thường.

Nửa đêm hôm nay, Giang Phi ngồi ở phòng vẽ đã hơn ba giờ, vẽ một bức manga về Phó Huân, trên bản vẽ manga, Phó Huân mặc tây trang màu đen, một tay đút túi quần tây, một tay bưng ly cà phê, đang nghiêng người dựa vào một ô cửa sổ sát đất, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn ngoài cửa sổ…

Vẽ xong bức manga, Giang Phi vươn vai một cái, nhìn Phó Huân mình vẽ trên tranh, Giang Phi càng nhìn trong lòng càng thấy thỏa mãn, ngay sau đó lại nghĩ đến khoảng thời gian này Phó Huân đối với cậu đủ loại ôn nhu, Giang Phi không nhịn được lấy điện thoại ra, gửi cho Phó Huân một tin nhắn ngắn…

Ca, có anh bên cạnh em thật tốt.

Sau khi tin nhắn ngắn được gửi đi, Giang Phi mới phát hiện lúc này đã hơn một giờ đêm, lúc này Phó Huân hẳn đã ngủ rồi.

Giang Phi cực kỳ hối hận, cảm thấy mình quá kích động.

Thời điểm Phó Huân nghe được âm thanh nhắc nhở có tin nhắn của điện thoại, cũng cùng lúc kết thúc vòng dây dưa cuối cùng với Hướng Mạt Nhi dưới người.

Phó Huân đối với chuyện lên giường cho tới giờ chỉ lo phát tiết cho chính mình, sẽ không quan tâm đến cảm thụ của bạn tình, khi tâm tình tốt hắn có thể hơi kiểm soát được lực độ, khi tâm tình không tốt, hắn làm với tình nhân, Hướng Mạt Nhi cảm giác Phó Huân căn bản không coi nàng là người mà đối đãi.

Tối nay chính là như vậy, Hướng Mạt Nhi không biết Phó Huân vì sao lại tức giận, bình thường thấy sắc mặt Phó Huân tốt còn có thể nói vài lời nũng nịu, nhưng tối nay nàng không dám nói câu nào.

Phó Huân đứng dậy xuống giường, cầm điện thoại lên mở tin nhắn ngắn ra lạnh lùng liếc đọc, sau đó tiện tay ném điện thoại sang một bên, cầm bao thuốc lá cùng bật lửa đi tới cạnh cửa sổ sát đất.

Đốt điếu thuốc lên ngậm trong miệng, ánh mắt Phó Huân lạnh lùng quan sát cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ, trong đầu không gạt bỏ được báo cáo của thủ hạ sau khi điều tra lúc xế chiều hôm nay.

Mười năm trước, sau khi hắn rời khỏi Giang gia không lâu, Phó Nam bị một đám lưu manh chặn ở đầu đường vây đánh, gãy hai cái xương sườn cùng một cái chân, thiếu chút nữa chết đi.

Mà người xúi giục đám lưu manh kia hành hung, lại chính là Giang Phi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện