Có lẽ do thức ăn Giang Phi làm quả thực quá ngon, Dịch Thần đã ăn một mâm sủi cảo, sau khi dọn cơm vẫn khẩn cấp ăn, Giang Phi thấy bộ dáng hắn như tám trăm năm chưa bao giờ được ăn món ngon, cảm thấy buồn cười, lại không khỏi đồng tình.

Dịch Thần vừa gắp thức ăn vào trong miệng, vừa không tiếc lòng khen tài nấu nướng của Giang Phi, nhân tiện miệng còn cháo rêu rao phàn nàn mấy ngày nay mình ăn uống rất tệ, mùi vị của thức ăn ở quán cơm bên cạnh không ngon, bên ngoài thức ăn thì toàn dầu mỡ, thậm chí có lần ăn đau bụng, ngồi ở nhà cầu suốt một đêm.

Từ lúc bước vào phòng trọ Giang Phi đến giờ chưa đến hai giờ, Dịch Thần tựa hồ đã quen, cùng một tiểu trạch nam không biết thân phận mình phàn nàn thời gian này mình sống có bao nhiêu chua xót, Dịch Thần ngược lại không cảm thấy mất mặt, trái lại còn cảm thấy cao hứng vì rốt cuộc cũng tìm được người có thể phát tiết bực bội trong lòng mấy ngày nay.

“Thật ra thì lần trước tôi gặp anh ở trong thang máy…” Giang Phi rất dịu dàng nói: “Tôi cảm giác đồ anh mặc…ừm, trào lưu, nói thật không quá giống người ngay cả cơm cũng không có để ăn.”

“Cậu không biết lão tử tôi…” Dịch Thần ngừng lại, ý thức được mình nói lỡ miệng liền vội vàng dừng lại, hắn nhìn Giang Phi trước mặt tò mò nhìn mình chăm chú, quay đi thờ ơ nói: “Quần áo trên người tôi là mượn của bạn, ngay cả phòng kia cũng là bạn tôi thuê cho tôi ở, tôi con mẹ nó bây giờ đến cả kem đánh răng cũng không mua nổi.”

Hưng phấn ăn, Dịch Thần hoàn toàn không để ý đến cái gọi là mặt mũi nữa, cũng không giấu giếm, nghĩ đến cái gì liền nói toẹt ra.

“…”

“Cho dù tôi nghèo như vậy, nhưng thức ăn tôi mua cho mèo của cậu vẫn là loại đắt tiền nhất trong tiệm thú cưng.” Dịch Thần vô liêm sỉ tự khen: “Chứng mình tôi cũng không tệ lắm phải không?”

Giang Phi giật giật khóe miệng cười một tiếng, lại hỏi nhỏ: “Người nhà anh đâu?”

“Bọn họ mặc kệ tôi rồi, tôi cũng không muốn bọn họ quản.” Dịch Thần cúi đầu xuống uống canh, một bên qua loa lấy lệ nói: “Dù sao sau này tôi chỉ sống một mình.”

Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Giang Phi cũng không tiện truy hỏi gia đình người ta, liền nói: “Vậy sau này anh định thế nào?”

“Chuyện sau này để sau này nói.” Dịch Thần ăn được một nửa liền ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Tối nay tôi tới, cậu nấu cho tôi thêm một đĩa sủi cảo là được, không cần phải làm nhiều như vậy, ăn ngon thì ngon nhưng rất phiền toái.”

Dịch Thần nói không khách khí chút nào, ánh mắt thẳng thắn nhìn về phía Giang Phi thẳng thắn đến nỗi Giang Phi không tìm lý do nào để phản bác.

“Được…được a, dù sao tôi có rất nhiều túi sủi cảo đông lạnh ở trong tủ lạnh.” Giang Phi mỉm cười nói: “Anh tới lúc nào cũng đều ăn được.”

“Con người cậu thật không tệ a.” Dịch Thần phóng khoáng nói: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ nhớ phần ân huệ cậu hiện tại dành cho tôi, chờ sau này tôi có tiền, sẽ cho cậu phát tài cùng.”

Giang Phi không nhịn được cười lên: “Trước anh cứ cố gắng sống cho tốt đã.”

Ăn cơm trưa xong, Dịch Thần dựa vào ghế, hài lòng uống trà Giang Phi đưa cho, Giang Phi thì dọn dẹp bát đũa đi vào phòng bếp.

Dịch Thần quan sát phòng trọ nhỏ này lần nữa.

Cuối cùng bưng ly trà nóng đi tới ghế sa lon ngồi xuống, sau khi đặt ly nước trên bàn liền cầm quả quýt ở trên bàn trà nhỏ bóc ra ăn.

Dịch Thần trực tiếp ngồi bó gối ở trên ghế salon, kéo chăn nhỏ ở trên ghế salon đắp lên đùi, sau đó cầm điều khiển trên bàn bật ti vi treo trên tường.

Sau khi làm xong Giang Phi ra khỏi phòng bếp, chỉ thấy bộ dáng Dịch Thần lười biếng dựa trên ghế salon, ăn quýt, hứng thú xem phim khoa học viễn tưởng trên ti vi.

Trong lúc nhất thời Giang Phi thiếu chút nữa cho rằng Dịch Thần mới là chủ nhân của phòng trọ này.

Dĩ nhiên Giang Phi không tức giận, chỉ là trong lòng có vài phần bất đắc dĩ, cậu cầm bình trà trên bàn ăn đặt sang bàn trà nhỏ, lại rót đầy nước vào ly nước Dịch Thần đã uống hết lần nữa.

Cái này khiến Dịch Thần có chút xấu hổ, lúng túng cười nói: “Cám ơn a.”

“Đừng khách khí.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Nếu anh muốn ăn thì nói, tôi sẽ cắt trái cây bày lên mâm hoa quả cho anh ăn.”

Dịch Thần nhìn bộ dáng Giang Phi ôn thiện chân thành, trong lúc nhất thời không biết nói gì, hắn cười hai tiếng, thâm ý nói: “Con người cậu sao lại tốt như vậy?”

Giang Phi bị Dịch Thần nói mà sửng sốt…Cậu không cảm thấy mình làm được chuyện đặc biệt tốt gì.

“Gặp được người tốt như cậu, là đại vận của tôi.” Dịch Thần gối hai tay sau gáy, cười nhìn Giang Phi: “Chỉ với tính cách của cậu, tôi sẽ kết bạn với cậu.”

“…” Giang Phi thật sự không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể nâng khóe miệng phối hợp cười hai tiếng.

“Cậu có thể cho tôi vay ít tiền không, cậu yên tâm tôi sẽ trả.” Dịch Thần nói: “Từ khi tôi bắt đầu sống ở phòng trọ kia chưa từng dọn dẹp, vừa bẩn vừa bừa bộn, tôi muốn mời nhân viên làm công tới dọn dẹp sạch sẽ.”

Giang Phi dở khóc dở cười: “Anh cũng nghèo đến vậy rồi còn mời nhân viên làm công, nhà trọ anh cũng không lớn mà, tự mình dọn dẹp, một hai giờ là xong.”

Dịch Thần đắp chăn mỏng lên ngực, thân thể càng lười biếng dựa vào ghế salon, miễn cưỡng nói: “Cậu nói thì dễ dàng, phòng trọ kia toàn mùi dầu mỡ của thức ăn ngoài, tôi không muốn trở về đâu.”

Giang Phi thở dài, kéo tay áo ở hai cánh tay xuống, hướng Dịch Thần đưa tay ra: “Đưa chìa khóa phòng trọ của anh cho tôi, tôi dọn dẹp giúp anh.”

Dịch Thần khó tin nhìn Giang Phi: “Tôi thao sao lại tốt như vậy chứ?”

“Tôi bất quá chỉ mời anh ăn bữa cơm, giúp anh quét dọn nhà, đổi thành tiền cũng cũng không được bao nhiêu.” Giang Phi cười nhẹ giọng nói: “Đạt Quất tôi sống với tôi biết bao năm, đối với mà nói là vô giá, cho nên lúc này giúp anh thế nào cũng đều đúng.”

Dịch Thần cười: “Con người cậu thật thú vị.”

Dịch Thần đưa chìa khóa cho Giang Phi, sau đó lại nói: “Sau này cuộc sống gặp phải khó khăn gì, liền cứ việc nói với tôi, tôi nhất định sẽ ra mặt giúp cậu.”

Giang Phi dĩ nhiên không hi vọng nam nhân ngay cả kem đánh răng cũng không mua nổi này giúp được mình cái gì, nhưng cũng không nhẫn tâm giội nước lạnh, chỉ phối hợp, mỉm cười gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện