Lời của Phó Huân nói với Giang Phi có đả kích không nhỏ, Giang Phi kinh ngạc nhìn Phó Huân rất lâu mới hậm hực chuyển tầm mắt, có chút lúng túng nói: “Nói thật, một mực không…không nhìn ra.”
“Bây giờ biết rồi, em sẽ không cảm thấy bản thân đang gặp nguy hiểm chứ?” Phó Huân cười mị hoặc nhìn Giang Phi.
Giang Phi rất hiển coi lời này của Phó Huân thành lời đùa bỡn, không nhịn được cười hai tiếng nói: “Giữa anh em còn có thể có tình yêu sao?”
Phó Huân nhếch miệng, thâm ý nói: “Em rốt cuộc cũng thừa nhận anh là anh của em.”
Giang Phi sửng sốt, vừa định mở miệng, Phó Huân lại nói trước: “Tốt rồi, đi cùng xuống tầng xem chút đi, nếu như gặp phải nghệ sĩ em hâm mộ, em có thể đến gặp bọn họ nói chuyện một chút.”
Giang Phi nhớ tới Diệp Phong Miên, vì vậy vui sướng gật dầu một cái.
Bên trong đại sảnh lớn nhất ở tầng hai nhà hát, rất nhiều nghệ sĩ đã vào chỗ ngồi, nhưng cách lễ trao giải vẫn còn mười mấy phút, cho nên có thể thấy ba ba hai hai nghệ sĩ tụ vào một chỗ tán gẫu, không biết là thật sự thân thiết hay giả bộ quen thuộc nữa.
Chỗ ngồi của Phó Huân ở hàng giữa, còn chỗ ngồi của Giang Phi ở ngay bên cạnh hắn.
Phó Huân tạm thời nhận được một cuộc điện thoại liền rời đi.
Giang Phi cũng không ngoan ngoãn lập tức ngồi vào chỗ, cậu bắt đầu khẩn trương tìm kiếm bóng người Diệp Phong Miên ở trong đám người.
Gặp mặt câu đầu tiên nên nói cái gì nhỉ? Giang Phi không ngừng suy nghĩ trong lòng, trong lúc vô tình tim cũng đập nhanh hơn.
Rốt cuộc, Giang Phi cũng thấy được đứng cách đó không xa, Diệp Phong Miên đang tán gẫu cùng với mấy nghệ sĩ khác.
Cách nhau chỉ sáu bảy thước, Giang Phi thấy rõ được khuôn mặt anh tuấn ôn nhu kia, đủ loại ký ức từng trải qua trong nháy mắt cuồn cuộn xông lên não, Giang Phi chỉ cảm thấy hai mắt mờ dần.
Từ từ đến gần, Giang Phi nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ, đứng với Diệp Phong Miên hình như là đạo diễn, trò chuyện hình như chuyện hợp tác làm phim, hai diễn viên nhỏ bên cạnh cũng phụ họa nói theo, nhưng trung tâm cũng chỉ vây trên người Diệp Phong Miên.
Giang Phi dừng chân lại, cậu cảm thấy mình không nên tùy tiện quẫy nhiễu, hiện tại cậu căn bản không dung hợp được vào phạm vi của Diệp Phong Miên, hiện tại đến đó, cậu sẽ không khác nào một tên hề đang tìm kiếm cảm giác tồn tại…
Chỉ muốn gặp anh ấy một chút, muốn chào hỏi anh ấy một chút, nói với anh ấy một tiếng cảm ơn mà thôi, lúc này không cần vội.
Giang Phi cẩn thận suy nghĩ, chờ đến khi lễ kết thúc, cậu sẽ đi gặp anh ấy, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, vào lúc này nếu lỗ mãng nhận nhau, cũng không có bao nhiêu thời gian cho bọn họ.
Giang Phi ngồi vào chỗ, bởi vì ngồi ở hàng trước ngoại trừ những nghệ sĩ lâu năm, thì đều là các sếp trùm từ các công ty giải trí, cho nên mọi người đối với khuôn mặt xa lạ như Giang Phi vô cùng hiếu kỳ, hai người bên cạnh ném tới cậu một ánh mắt nghi hoặc.
Giang Phi một mực hơi cúi đầu, cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của mình, cho đến khi Phó Huân trở lại, ngồi bên cạnh chỗ mình, Giang Phi tức khắc liền thở phào nhẹ nhõm.
Giang Phi thấy mi tâm Phó Huân nhíu lại, sắc mặt ngưng trọng giống như có tâm sự gì, không khỏi thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Phó Huân “ừ” một tiếng, quay đầu ánh mắt phức tạp nhìn Giang Phi: “Anh đại khái phải đi đến bước đường cùng rồi…”
Giang Phi căng thẳng, vội vàng nói: “Sao…sao đột nhiên nói như vậy?”
Phó Huân lắc đầu một cái: “Không liên quan đến em, em tốt hơn là không nên biết, để anh tự mình giải quyết là được rồi.”
Giang Phi rất muốn nói với hắn cậu cũng có thể giúp một tay, nhưng nghĩ đến thân phận hai người khác xa, cậu cảm thấy suy nghĩ của mình cực kỳ buồn cười, chỉ là thời khắc này cậu không nhịn được muốn an ủi Phó Huân, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Nghi thức trao giải bắt đầu, Phó Huân bắt đầu chăm chú nhìn MC trên đài, nhưng Giang Phi bởi vì mấy câu vừa rồi của Phó Huân, trong lòng cảm thấy hơi bồn chồn, cậu thỉnh thoảng nhìn lén gò má Phó Huân, muốn an ủi lại không biết mở miệng thế nào, cũng là bởi vậy, toàn bộ quá trình trao giải, Giang Phi không có hứng xem, cho đến cuối cùng, giải nam chính được công chúng kỳ vọng nhất rơi vào tay Diệp Phong Miên, Giang Phi mới hoàn hồn.
Diệp Phong Miên lên đài nhận thưởng, khi anh mỉm cười đọc diễn văn trao giải, toàn bộ quá trình ánh mắt Giang Phi đều không rời khỏi Diệp Phong Miên, Phó Huân thấy tay Giang Phi nắm chặt thành quyền đặt trên đầu gối, không khỏi nhíu mày.
“Công ty giải trí Kỷ Thế của hắn ta mới gần đây vừa bị anh thu mua, người này hiện tại là nghệ sĩ dưới tay công ty anh.” Phó Huân nhìn Diệp Phong Miên trên đài, hỏi Giang Phi bên cạnh: “Em có hứng thú với hắn sao?”
“A” Giang Phi vội vàng nói: “Không…không có, chỉ là do xem không ít phim anh ấy diễn nên cực kỳ hâm mộ.”
Sau khi kết thúc nghi thức trao giải, phía sau đài có rất nhiều cuộc phỏng vấn dành cho người đoạt giải, Giang Phi đi theo mấy tên nhân viên lăn lộn bên trong đám ký giả, lặng lẽ nhìn Diệp Phong Miên bị phỏng vấn, suy nghĩ chờ đến khi kết thúc cuộc phỏng vấn liền lập tức đi chào hỏi, nhưng chờ đến khi kết thúc cuộc phỏng vấn rồi, bảo vệ Diệp Phong Miên cùng một đám nhân viên bảo hộ Diệp Phong Miên ra ngoài, một đám ký giả ồn ào đuổi theo Diệp Phong Miên truy hỏi cùng chụp hình, một người nhỏ bé như Giang Phi trực tiếp bị đẩy ra khỏi đám người.
“Phong ca, Phong ca là em.”
Thanh âm Giang Phi chìm trong tiếng huyên náo, cậu cố gắng muốn tới gần Diệp Phong Miên nhưng lại bị đám người dày đặc giống như bức tường ngăn cậu lại.
Một mực bị đám người đẩy ra ngoài, Giang Phi cơ hồ muốn khóc lên.
“Phong ca, em Giang Phi nè, Phong ca…” Giang Phi hô to.
Diệp Phong đi đến trước cửa xe thương vụ tựa hồ nghe được cái gì, thân hình hơi rung, anh xoay người liếc nhìn đám người hâm mộ cùng ký giả, thế nhưng dưới ánh đèn lấp lánh khiến anh căn bản không thể thấy rõ mặt người.
Trợ lý Diệp Phong Miên khuyên Diệp Phong Miên mau lên xe rời đi, nếu không người hâm mộ tụ tập đông sẽ dễ gây mất an toàn, sắc mặt Diệp Phong Miên phức tạp đáp một tiếng, liếc nhìn đám người lần nữa, cuối cùng xoay người lên xe.
Nhìn đèn đuôi xe dần dần biến mất, trong lòng Giang Phi khó chịu đến cực điểm.
Có lẽ là, khác nhau một trời một vực rồi.
Giang Phi trở về nhà hát tìm Phó Huân, ở trên hành lang thấy được hộ vệ Ngô Thân của Phó Huân, Ngô Thân nói với Giang Phi rằng Phó Huân đang ở phòng nghỉ, Giang Phi vừa định đi tìm, lại quay trở lại thận trọng hỏi Ngô Thân: “Ông chủ các anh có phải xảy ra chuyện gì không? Tôi cảm thấy Phó Huân hắn đang buồn bực…Hình như không vừa ý với cái gì.”
Ngô Thân im lặng hai giây liền trầm giọng nói: “Giang tiên sinh, kỳ thực gia tộc của Phó tổng chúng tôi rất âm hiểm, hắn bất quá chỉ là một vật hi sinh…tôi rất hy vọng Giang tiên sinh có thể giúp Phó tổng giải tỏa áp lực.
Ngô Thân diễn tả mập mờ như vậy, khiến trong lòng Giang Phi càng thêm bất an.
“Dù sao cũng phải nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra chứ, như vậy tôi mới biết phải làm sao a.”
“Giang tiên sinh chỉ cần thật lòng đối xử với Phó tổng, chính là niềm an ủi lớn nhất đối với Phó tổng chúng tôi.”
Huynh: Phần làm nền kết thúc, phần sau bắt đầu rồi.”
“Bây giờ biết rồi, em sẽ không cảm thấy bản thân đang gặp nguy hiểm chứ?” Phó Huân cười mị hoặc nhìn Giang Phi.
Giang Phi rất hiển coi lời này của Phó Huân thành lời đùa bỡn, không nhịn được cười hai tiếng nói: “Giữa anh em còn có thể có tình yêu sao?”
Phó Huân nhếch miệng, thâm ý nói: “Em rốt cuộc cũng thừa nhận anh là anh của em.”
Giang Phi sửng sốt, vừa định mở miệng, Phó Huân lại nói trước: “Tốt rồi, đi cùng xuống tầng xem chút đi, nếu như gặp phải nghệ sĩ em hâm mộ, em có thể đến gặp bọn họ nói chuyện một chút.”
Giang Phi nhớ tới Diệp Phong Miên, vì vậy vui sướng gật dầu một cái.
Bên trong đại sảnh lớn nhất ở tầng hai nhà hát, rất nhiều nghệ sĩ đã vào chỗ ngồi, nhưng cách lễ trao giải vẫn còn mười mấy phút, cho nên có thể thấy ba ba hai hai nghệ sĩ tụ vào một chỗ tán gẫu, không biết là thật sự thân thiết hay giả bộ quen thuộc nữa.
Chỗ ngồi của Phó Huân ở hàng giữa, còn chỗ ngồi của Giang Phi ở ngay bên cạnh hắn.
Phó Huân tạm thời nhận được một cuộc điện thoại liền rời đi.
Giang Phi cũng không ngoan ngoãn lập tức ngồi vào chỗ, cậu bắt đầu khẩn trương tìm kiếm bóng người Diệp Phong Miên ở trong đám người.
Gặp mặt câu đầu tiên nên nói cái gì nhỉ? Giang Phi không ngừng suy nghĩ trong lòng, trong lúc vô tình tim cũng đập nhanh hơn.
Rốt cuộc, Giang Phi cũng thấy được đứng cách đó không xa, Diệp Phong Miên đang tán gẫu cùng với mấy nghệ sĩ khác.
Cách nhau chỉ sáu bảy thước, Giang Phi thấy rõ được khuôn mặt anh tuấn ôn nhu kia, đủ loại ký ức từng trải qua trong nháy mắt cuồn cuộn xông lên não, Giang Phi chỉ cảm thấy hai mắt mờ dần.
Từ từ đến gần, Giang Phi nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ, đứng với Diệp Phong Miên hình như là đạo diễn, trò chuyện hình như chuyện hợp tác làm phim, hai diễn viên nhỏ bên cạnh cũng phụ họa nói theo, nhưng trung tâm cũng chỉ vây trên người Diệp Phong Miên.
Giang Phi dừng chân lại, cậu cảm thấy mình không nên tùy tiện quẫy nhiễu, hiện tại cậu căn bản không dung hợp được vào phạm vi của Diệp Phong Miên, hiện tại đến đó, cậu sẽ không khác nào một tên hề đang tìm kiếm cảm giác tồn tại…
Chỉ muốn gặp anh ấy một chút, muốn chào hỏi anh ấy một chút, nói với anh ấy một tiếng cảm ơn mà thôi, lúc này không cần vội.
Giang Phi cẩn thận suy nghĩ, chờ đến khi lễ kết thúc, cậu sẽ đi gặp anh ấy, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, vào lúc này nếu lỗ mãng nhận nhau, cũng không có bao nhiêu thời gian cho bọn họ.
Giang Phi ngồi vào chỗ, bởi vì ngồi ở hàng trước ngoại trừ những nghệ sĩ lâu năm, thì đều là các sếp trùm từ các công ty giải trí, cho nên mọi người đối với khuôn mặt xa lạ như Giang Phi vô cùng hiếu kỳ, hai người bên cạnh ném tới cậu một ánh mắt nghi hoặc.
Giang Phi một mực hơi cúi đầu, cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của mình, cho đến khi Phó Huân trở lại, ngồi bên cạnh chỗ mình, Giang Phi tức khắc liền thở phào nhẹ nhõm.
Giang Phi thấy mi tâm Phó Huân nhíu lại, sắc mặt ngưng trọng giống như có tâm sự gì, không khỏi thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Phó Huân “ừ” một tiếng, quay đầu ánh mắt phức tạp nhìn Giang Phi: “Anh đại khái phải đi đến bước đường cùng rồi…”
Giang Phi căng thẳng, vội vàng nói: “Sao…sao đột nhiên nói như vậy?”
Phó Huân lắc đầu một cái: “Không liên quan đến em, em tốt hơn là không nên biết, để anh tự mình giải quyết là được rồi.”
Giang Phi rất muốn nói với hắn cậu cũng có thể giúp một tay, nhưng nghĩ đến thân phận hai người khác xa, cậu cảm thấy suy nghĩ của mình cực kỳ buồn cười, chỉ là thời khắc này cậu không nhịn được muốn an ủi Phó Huân, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Nghi thức trao giải bắt đầu, Phó Huân bắt đầu chăm chú nhìn MC trên đài, nhưng Giang Phi bởi vì mấy câu vừa rồi của Phó Huân, trong lòng cảm thấy hơi bồn chồn, cậu thỉnh thoảng nhìn lén gò má Phó Huân, muốn an ủi lại không biết mở miệng thế nào, cũng là bởi vậy, toàn bộ quá trình trao giải, Giang Phi không có hứng xem, cho đến cuối cùng, giải nam chính được công chúng kỳ vọng nhất rơi vào tay Diệp Phong Miên, Giang Phi mới hoàn hồn.
Diệp Phong Miên lên đài nhận thưởng, khi anh mỉm cười đọc diễn văn trao giải, toàn bộ quá trình ánh mắt Giang Phi đều không rời khỏi Diệp Phong Miên, Phó Huân thấy tay Giang Phi nắm chặt thành quyền đặt trên đầu gối, không khỏi nhíu mày.
“Công ty giải trí Kỷ Thế của hắn ta mới gần đây vừa bị anh thu mua, người này hiện tại là nghệ sĩ dưới tay công ty anh.” Phó Huân nhìn Diệp Phong Miên trên đài, hỏi Giang Phi bên cạnh: “Em có hứng thú với hắn sao?”
“A” Giang Phi vội vàng nói: “Không…không có, chỉ là do xem không ít phim anh ấy diễn nên cực kỳ hâm mộ.”
Sau khi kết thúc nghi thức trao giải, phía sau đài có rất nhiều cuộc phỏng vấn dành cho người đoạt giải, Giang Phi đi theo mấy tên nhân viên lăn lộn bên trong đám ký giả, lặng lẽ nhìn Diệp Phong Miên bị phỏng vấn, suy nghĩ chờ đến khi kết thúc cuộc phỏng vấn liền lập tức đi chào hỏi, nhưng chờ đến khi kết thúc cuộc phỏng vấn rồi, bảo vệ Diệp Phong Miên cùng một đám nhân viên bảo hộ Diệp Phong Miên ra ngoài, một đám ký giả ồn ào đuổi theo Diệp Phong Miên truy hỏi cùng chụp hình, một người nhỏ bé như Giang Phi trực tiếp bị đẩy ra khỏi đám người.
“Phong ca, Phong ca là em.”
Thanh âm Giang Phi chìm trong tiếng huyên náo, cậu cố gắng muốn tới gần Diệp Phong Miên nhưng lại bị đám người dày đặc giống như bức tường ngăn cậu lại.
Một mực bị đám người đẩy ra ngoài, Giang Phi cơ hồ muốn khóc lên.
“Phong ca, em Giang Phi nè, Phong ca…” Giang Phi hô to.
Diệp Phong đi đến trước cửa xe thương vụ tựa hồ nghe được cái gì, thân hình hơi rung, anh xoay người liếc nhìn đám người hâm mộ cùng ký giả, thế nhưng dưới ánh đèn lấp lánh khiến anh căn bản không thể thấy rõ mặt người.
Trợ lý Diệp Phong Miên khuyên Diệp Phong Miên mau lên xe rời đi, nếu không người hâm mộ tụ tập đông sẽ dễ gây mất an toàn, sắc mặt Diệp Phong Miên phức tạp đáp một tiếng, liếc nhìn đám người lần nữa, cuối cùng xoay người lên xe.
Nhìn đèn đuôi xe dần dần biến mất, trong lòng Giang Phi khó chịu đến cực điểm.
Có lẽ là, khác nhau một trời một vực rồi.
Giang Phi trở về nhà hát tìm Phó Huân, ở trên hành lang thấy được hộ vệ Ngô Thân của Phó Huân, Ngô Thân nói với Giang Phi rằng Phó Huân đang ở phòng nghỉ, Giang Phi vừa định đi tìm, lại quay trở lại thận trọng hỏi Ngô Thân: “Ông chủ các anh có phải xảy ra chuyện gì không? Tôi cảm thấy Phó Huân hắn đang buồn bực…Hình như không vừa ý với cái gì.”
Ngô Thân im lặng hai giây liền trầm giọng nói: “Giang tiên sinh, kỳ thực gia tộc của Phó tổng chúng tôi rất âm hiểm, hắn bất quá chỉ là một vật hi sinh…tôi rất hy vọng Giang tiên sinh có thể giúp Phó tổng giải tỏa áp lực.
Ngô Thân diễn tả mập mờ như vậy, khiến trong lòng Giang Phi càng thêm bất an.
“Dù sao cũng phải nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra chứ, như vậy tôi mới biết phải làm sao a.”
“Giang tiên sinh chỉ cần thật lòng đối xử với Phó tổng, chính là niềm an ủi lớn nhất đối với Phó tổng chúng tôi.”
Huynh: Phần làm nền kết thúc, phần sau bắt đầu rồi.”
Danh sách chương