Lễ trao giải tập trung mọi nghệ sĩ trong nước, được cử hành ở nhà hát lớn nhất thành phố Trung Nam, một hội trường thôi có thể chứa được cả ngàn người.

Từ những nghệ sỹ có tiếng trong giới truyền thông, cho tới những người nổi tiếng trên mạng, tất cả đều tham gia buổi lễ trao giải này, trong đó ngoại trừ vì có tác phẩm gây ấn tượng trong giới giải trí, phần lớn còn lại chỉ tới vì muốn lết trên tấm thảm đỏ, muốn tạo sự quen thuộc, tăng cường sự tồn tại của mình.

Thảm đỏ trường diễm như rồng, hai bên thảm đỏ chơm chớp ánh đèn, hòa với đó là tiếng reo hò của người hâm mộ gần như không bao giờ dừng lại.

Giang Phi đi theo Phó Huân rất nhanh liền tới nhà hát, Phó Huân đưa cậu đến một phòng nghỉ tầng năm, ở trong phòng nghỉ có một ô cửa sổ sát đất, đứng ở bên cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy rõ cảnh các nghệ sĩ minh tinh tiến vào cửa nhà hát, thảm đỏ dài kia, những vị khách quý khoác trên người bộ lễ phục cùng với đám đông đứng hai bên, tất cả đều thu hết vào mắt.

Phó Huân ngồi trên ghế salon mép giường, vừa uống trà, vừa thưởng thức bữa điểm tâm tinh xảo trên bàn, thỉnh thoảng sẽ liếc hai mắt về phía bên ngoài cửa sổ, hầu hết thời gian đều ở đây xem điện thoại, tựa hồ không hề có chút hứng thú nào với cái lễ trao giải này.

Giang Phi thì lại khác, đối với một người sống khép kín đã lâu mà nói, tràn đầy cảm giác mới mẻ với cái lễ trao giải ồn ào hội tụ mọi minh tinh này, lần trước ở buổi tiệc từ thiện, cậu chỉ lo làm việc, sau đó lại vội vàng rời đi, chưa kịp quan sát các minh tinh nghệ sĩ bên người, lần này cậu nhất định phải ngắm đủ…

Đặc biệt là Diệp Phong Miên, lần này nhất định có thể gặp được.

Kỳ thực vào lúc này Giang Phi rất khẩn trương, so với việc tham gia lễ trao giải này với Phó Huân thì việc có thể gặp Diệp Phong Miên khiến tâm trạng cậu bồn chồn hơn.

Phó Huân nhìn Giang Phi không khắc nào không dừng việc nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, không khỏi có chút hiếu kỳ: “Sao vậy? Em cũng có thần tượng sao?”

“Không phải.” Giang Phi nhanh chóng chối: “Tôi không hâm mộ minh tinh nào cả.”

Giang Phi cảm thấy tình cảm mình dành cho Diệp Phong Miên không giống như một người hâm mộ dành cho thần tượng của mình, khi Diệp Phong Miên còn chưa bước vào giới giải trí, khi chưa nổi tiếng như bây giờ, Diệp Phong Miên đã là một sự tồn tại không thể thay thế trong lòng cậu.

Trong khoảng thời gian khó chịu đựng nhất trong cuộc sống, Diệp Phong Miên giống như tia sáng chiếu sáng con tim Giang Phi, Giang Phi chưa từng tận lực suy nghĩ tình cảm mình dành Diệp Phong Miên sẽ có kết quả như nào, cậu chỉ biết là, Diệp Phong Miên là người rất quan trọng với cậu.

“Đừng hâm mộ.”Phó Huân chậm rãi nói: “Những ánh sáng trên người mấy minh tinh đó, kỳ thực đều là lớp vỏ bọc mà công ty của họ sản xuất ra, chỉ lừa gạt được những cô bé trẻ tuổi dốt nát mà thôi.”

Giang Phi không đồng tình với lời của Phó Huân, nhưng cậu biết với người ở vị trị như Phó Huân, đối nhân xử thế mang tâm lý từ trên cao nhìn xuống cũng rất là bình thường, chỉ là cậu nguyện ý tin vào những gì cậu cảm nhận được.

Giang Phi vừa định nói chuyện, ngoài cửa chuyện đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai kịch liệt hơn cả trước đó, Giang Phi nhanh chóng quay đầu nhìn lại, ngay sau đó hô hấp căng thẳng.

Rất nhiều năm không gặp, nhưng Giang Phi liếc mắt liền nhận ra anh ấy.

Diệp Phong Miên.

Diệp Phong Miên cơ hồ có thể coi là nam tài tử có giá trị nhất trong giới giải trí trong nước, người thay mặt cùng các bộ phim truyền hình đều thuộc loại cao cấp, độ nổi tiếng trong nước cũng cực kỳ cao.

Diệp Phong Miên nổi tiếng từ đầu ba năm trước, nhưng ba năm này nhiệt độ vẫn không giảm, trong giới giải trí sự thay đổi cực kỳ nhanh này tương đối hiếm thấy, người hâm mộ anh cũng đủ loại tuổi, cuồng nhiệt đến mức dùng hết bản lĩnh tận lực góp vốn cho Diệp Phong Miên.

Ngũ quan Diệp Phong Miên đoan chính, cực kỳ có nhan sắc, nhưng khác hẳn với những tiểu thịt tươi trên mạng bấy giờ, khuôn mặt của anh đậm chất truyền thống phương đông.

Anh đẹp trai, từ xương mày xuống cằm, đều lộ ra vẻ tự nhiên hài hòa, rõ là mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng nhưng lại không mang một chút sắc bén nào, thứ fan hâm mộ anh bàn hăng say nhất chính là cặp mắt như biết nói của anh, khi cười mi mắt liền cong cong, khóe mắt hóa thành một đường vòng cung mềm mại, vô luận ở trong cuộc sống hay ở trong phim, đều đặc biệt khiến người ta yêu mến.

Đó là nguyên nhân lớn đưa sự nghiệp Diệp Phong Miên đạt đến đỉnh cao, thu hút số lượng fan khổng lồ như vậy, phần lớn đều nhờ vào mị lực và nhân cách,, những ký giả Bát Quái lột từ đầu đến chân anh đều không tìm được một chút tiếng xấu nào, điều này làm cho người hâm mộ Diệp Phong Miên càng thêm quyết một lòng.

Diệp Phong Miên mặc trên người bộ âu phục mới nổi, khiến người trước sau như một mang lại cảm giác chững chạc cùng nho nhã, sau khi bước xuống khỏi xe thương vụ, bầu không khí nơi thảm đỏ liền được đẩy lên đến cao trào.

Giang Phi kích động cơ hồ muốn dính mặt vào cửa sổ, cậu không cách nào kiểm chế được sự hưng phấn, ngay cả hô hấp cũng thay đổi trở nên dồn dập.

Ngũ quan Diệp Phong Miên so với mấy năm trước cũng không có thay đổi gì lớn, ở trong mắt Giang Phi vẫn đẹp mắt như cũ, thời điểm người anh ấy toát lên một vòng sáng ôn nhu, càng khiến cho cả người anh thêm mê người.

Giang Phi cảm giác hốc mắt mình nóng lên, nhưng cậu cố gắng kiềm chế mình không chảy nước mắt trước mặt Phó Huân, Phó Huân phát giác được sự khác thường của Giang Phi, mi tâm hơi nhăn lại, quay đầu theo ánh mắt Giang Phi nhìn xuống dưới lầu.

Sau khi Diệp Phong Miên xuống xe liền xoay người đưa một cánh tay vào bên trong xe, rồi sau đó nắm lấy bàn tay Hướng Mạt Nhi.

Giang Phi nhìn Hướng Mạt Nhi, liền ngẩn người.

Hướng Mạt Nhi kéo cánh tay Diệp Phong Miên, hai người chầm chậm đi về phía trước, ký giả cùng fan hâm mộ vẫy tay đứng một bên, mà ở trên thảm đỏ trước sau anh, còn có cả các nghệ sĩ khác nữa…

Phó Huân nhìn theo ánh mắt Giang Phi, nhất thời không phân rõ Giang Phi đột nhiên biến hóa như thế rốt cuộc là vì ai, đang lúc hắn định mở miệng hỏi, Giang Phi đột nhiên thấp giọng hỏi Phó Huân: “Hướng Mạt Nhi là…bạn gái anh sao?”

Phó Huân từng đi cùng Hướng Mạt Nhi đến nhà trọ Giang Phi, Giang Phi có ấn tượng rất sâu về ngày đó, Đại Quất của cậu cũng bởi vì cái Hướng Mạt Nhi này mới bị thủ hạ của Phó Huân vứt bỏ, lần đó cậu hoài nghi Hướng Mạt Nhi cùng Phó Huân là quan hệ tình nhân.

Nguyên nhân Giang Phi hỏi vấn đề này rất đơn giản, cậu sợ tin dồn Bát Quái là thật, Hướng Mạt Nhi thật sự đang âm thầm yêu đương với Diệp Phong Miên, nếu Hướng Mạt Nhi có tư tình gì với Phó Huân, đó chính là bắt cá hai tay.

Cậu không muốn Diệp Phong Miên bị phụ nữ lừa dối…

Phó Huân bị vấn đề Giang Phi hỏi làm sửng sốt hai giây, hơi nheo cặp mắt suy đoán chủ ý khi Giang Phi hỏi vấn đề này là gì, mấy giây sau cũng coi như bừng tỉnh…

Thận trọng hỏi hắn như vậy có phải liên quan đến người đàn bà kia không…Chẳn lẽ vì ghen sao? Chàng trai này cuối cùng cũng ở trước mắt mình bộc lộ khát vọng sâu trong nội tâm….

Không ngoài suy đoán của Phó Huân, đầu tiên hắn dựa theo điều tra của thủ hạ về Giang Phi, biết Giang Phi thích đàn ông, hắn rất tự tin về hình tượng trong ngoài và điều kiện của mình…

“Công ty cô ấy bị anh thu mua, cho nên hiện tại cô ấy coi như là nghệ sĩ dưới tay công ty anh.’ Phó Huân nói: “Cô ấy có khả năng giao tiếp, cho nên có xã giao nào anh cũng đều mang theo cô ấy, lần đó anh mang cô ấy đến chung cư của em, cũng bởi vì buổi tối hôm đó có cuộc xã giao cần cô ấy.”

“Nhưng…” Giang Phi thấp giọng nói: “Nhìn cô ấy và anh…rất thân mật…”

Phó Huân khẽ cười nói, từ trên ghế salon ngồi dậy, sau đó hơi nghiêng người nhìn Giang Phi, ôn nhu nói: “Nói nhỏ với em…anh chỉ hứng thú với đàn ông…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện