——-Cáp bảo bởi vì bỏ bẵng một thời gian nên bà ấy đã quên mất cốt truyện chính, và cũng muốn viết truyện mới nên tập này Tránh Sủng II sẽ được viết tóm gọn lại nhé——-
–——————————————
Phó Huân liều mạng chứng minh với Giang Phi rằng mình đã thay đổi, tức thì lại bị Giang Phi cự tuyệt như thế nhưng hắn cũng không dám làm chuyện quá khích gì, tất cả đều cẩn thận chăm sóc bồi dưỡng tình cảm với Giang Phi.
Phó Nam định chia rẽ Phó Huân với Giang Phi nhưng mà cho dù có tạo ra bao nhiêu hiểu lầm đi nữa thì Phó Huân cũng đều tin Giang Phi vô điều kiện.
Cuối cùng bởi Phó Nam nóng lòng muốn trả thù Giang Phi nên trái lại đã tiết lộ mình từng là nội gián của Phó Thâm Trạch trước mặt Phó Huân.
Rốt cuộc Phó Huân cũng từ trong lời bộc bạch của Phó Nam biết được, sau khi hắn rời khỏi Giang gia, Phó Nam liền hận thấu xương hắn vì bị hắn bỏ rơi.
Ban đầu Phó Nam ở trong điện thoại vu hãm Giang Phi hành hạ cậu cũng chỉ là muốn để Phó Huân nghe xong sẽ bởi vì lo âu mà đón cậu rời đi. Trên thực tế sau khi Phó Huân hắn rời khỏi Giang gia, Giang Phi căn bản không rảnh để ý đến Phó Nam, tuyệt vọng của Phó Nam xuất phát từ cuộc sống hèn kém của mình cùng với sự khi dễ của người ngoài Giang gia.
Thậm chí Phó Nam cũng thẳng thắn với Phó Huân chuyện lúc trước cậu đã đầu độc hai con chó của Giang Phi như thế nào, chia rẽ tình cảm giữa Phó Huân hắn và Giang Phi ra sao, tất cả đều chỉ vì không muốn Giang Phi cướp mất người thân của mình.
Cuối cùng Phó Huân cũng biết được từ chỗ Phó Thâm Trạch, ban đầu khi dễ Phó Nam, đẩy Phó Nam vào đám lưu manh không có tương lai kia kỳ thực đều là do Phó Chấn âm thầm sắp xếp, lão muốn khiến Phó Nam tuyệt vọng để rồi sau đó giả vờ chuộc ra, dùng Phó Nam làm công cụ cho mai sau điều khiển Phó Huân hắn, chỉ là mấy năm nay Phó Huân chưa từng chống đối lại Phó Chấn cho nên Phó Chấn mới giữ lá bài tẩy này đến tận ngày hôm nay.
Biết được chân tướng rồi Phó Huân càng hổ thẹn với Giang Phi nhưng Giang Phi cũng không để ý gì đến chuyện bồi thường của hắn.
Giang Phi muốn sống ở thành phố Trung Nam này, vì dù sao đây cũng là nơi cậu sống nhiều năm, nhưng vì muốn tránh xa Phó Huân cho nên cậu đành phải cam tâm tình nguyện đi cùng Phó Thâm Trạch, đến nước * chăm sóc mẹ mình, tiếp tục vẽ tranh của mình, mà Phó Huân vì muốn đoạt Giang Phi về mà lặng lẽ đến nước * cùng với cậu.
Trong thời gian sống ở nước *, Giang Phi có gặp được Diệp Phong Miên tới đây du lịch.
Hiện tại Diệp Phong Miên vẫn còn độc thân, dù từng sa ngã trong tình trường nhưng ngày nay đã chân chính thanh tỉnh lại, cũng định ra một kế hoạch lớn phục vụ cho việc phát triển con đường nghệ thuật của mình.
Giang Phi có thể ôn hòa nhã nhặn với Diệp Phong Miên nhưng tình yêu kia đã sớm không còn tồn tại, hiện tại Giang Phi chỉ hy vọng cuộc sống và sự nghiệp của Diệp Phong Miên đều bình ổn, trừ những thứ này ra thì không còn yêu cầu nào khác.
Sau khi Giang Phi khôi phục lại cuộc sống bình thường, Dịch Thần đã từng là bằng hữu cũng thuận lợi liên lạc với cậu, Dịch Thần có thể coi là tình địch mạnh mẽ của Phó Huân có khả năng cướp lấy Giang Phi, và từng có vài lần tranh giành với hắn. Chẳng qua là vô luận Dịch Thần có cố gắng thế nào thì Giang Phi cũng không động lòng dù chỉ là một chút, cậu vẫn chỉ coi hắn là bạn bè bình thường.
Có lần ở quán bar, Giang Phi bị tâm phúc quan trọng của nhà buôn súng ống đạn dược Oniff trêu đùa, kết quả được Phó Huân chạy đến kịp thời đánh gãy một chân một tay.
Oniff muốn đòi một lời giải thích từ chỗ Phó Huân cho thuộc hạ nhưng lại không thành công cho nên liền âm thầm phái người hạ thủ với Giang Phi, kết quả liền nảy sinh mẫu thuẫn kịch liệt với thủ hạ của Phó Huân.
Sự kiện lần này đã trực tiếp khiến quan hệ giữa Phó Huân và Oniff trở nên gay gắt hơn, cũng khiến Oniff quyết định đối phó với Phó Huân thế nhưng bởi vì thực lực có hạn cho nên liền định sẽ liên thủ với Phó Thâm Trạch.
Phó Thâm Trạch vui vẻ đồng ý, bởi vì chính hắn đã chia rẽ từ bên trong, lợi dụng Giang Phi để làm tan rã thế lực đồng minh giữa Oniff và Phó Huân.
Ngay khi tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ kém mỗi Giang Phi phối hợp cướp đi tất cả của Phó Huân dồn hắn vào đường vạn kiếp bất phục thì Giang Phi lại hối hận, cậu nói với Phó Thâm Trạch, mặc dù cậu ghét Phó Huân nhưng cậu không muốn làm chuyện tổn thương đến tính mạng người khác. Để ép Giang Phi phục tùng, Phó Thâm Trạch đã lấy ra đòn sát thủ cuối cùng, đó chính cha của Giang Phi – Giang Hải Tông.
Lúc này Giang Phi mới biết, hóa ra cha mình vẫn luôn bị Phó Thâm Trạch âm thầm giam cầm, và nguyên nhân chính là buộc cậu phải nghe lời ở lúc mấu chốt.
“Sau khi chuyện này thành công, chúng ta sẽ ở bên nhau…” Phó Thâm Trạch nói: “Giang Phi, ta chỉ uy hiếp em lần này thôi, từ nay trở đi sẽ chỉ yêu thương em…”
Phó Thâm Trạch thích ở bên Giang Phi vì khi ở bên cậu hắn cảm thấy yên lòng, đó là thứ mà người chức vị cao, quen sát phạt như hắn không hưởng thụ được, hắn hi vọng có một người hiền lành như Giang Phi điều hòa cho cuộc sống của mình.
Để giữ được cha mình, Giang Phi chỉ có thể giả bộ đáp ứng và phối hợp với Phó Thâm Trạch, cuối cùng vào thời điểm quan trọng liền lợi dụng việc tự sát uy hiếp Phó Thâm Trạch dừng tay.
Phó Thâm Trạch cực kỳ thất vọng về Giang Phi, cũng không để cậu được như ý.
Trên con tàu chở hàng sắp nổ, Phó Huân mang Giang Phi nhảy xuống biển, cuối cùng hai người ôm nhau trôi giạt đến một hòn đảo biệt lập.
Trong lúc chạy trốn, Giang Hải Tông bị trúng một phát súng của thủ hạ Oniff nhưng ông không quan tâm đến chuyện mất máu chỉ một mạch chạy trốn rồi tìm được thủ hạ của Phó Huân. Sau khi nói chuyện Phó Huân và Giang Phi đã rơi xuống biển cho thủ hạ của Phó Huân thì Giang Hải Tông liền chết bởi vì mất máu.
Giang Hải Tông cũng không hối hận, nếu như tin tức này của ông cuối cùng có thể cứu Giang Phi và Phó Huân thì đây đối với ông mà nói, không thể nghi ngờ là cách chuộc tội tốt nhất…
Phó Thâm Trạch tự cho rằng kế hoạch của mình thành công nhưng cuối cùng lại không nghĩ tới bị Phó Nam và Oniff ngấm ngầm tính toán, không những không có được tất cả của Phó Huân mà trái lại còn suýt mất mạng.
Nội đấu giữa Phó Thâm Trạch và Oniff kết thúc bằng việc Oniff bị ám sát, Phó Nam cũng rơi vào trong tay Phó Thâm Trạch.
Giang Phi và Phó Huân chờ đợi ở trên cô đảo ròng rã suốt hai mươi lăm ngày, sống bằng việc dùng hai tay lao động sống một cuộc sống nguyên thủy, kẽ hở giữa nhau cũng dần dần biến mất trong lúc đồng cam cộng khổ này, chỉ là Giang Phi lại chưa từng nói sẽ tha thứ cho Phó Huân.
Sau khi được cứu khỏi cô đảo, Giang Phi vẫn lựa chọn rời khỏi Phó Huân, cũng bảo Phó Huân cho cậu ba năm tự do, nếu sau ba năm hắn vẫn không chùn bước yêu mình như cũ thì hẵng tới tìm cậu.
Trong cơn thống khổ cùng do dự, Phó Huân đồng ý.
Sau khi chia tay với Giang Phi, Phó Huân đưa ra một điều kiện hậu hĩnh cứu Phó Nam bị hành hạ đến thoi thóp từ trong tay Phó Thâm Trạch về. Chữa khỏi vết thương cho Phó Nam rồi, Phó Huân liền cho cậu một số tiền lớn, cũng mua cho cậu một trang viên nước ngoài cùng vài phần trăm cổ phiếu để cậu cơm áo không lo thậm chí có thể sống xa hoa đến hết một đời.
“Ở trong lòng ca, trừ Giang Phi ra, đã không còn chỗ cho bất kỳ ai khác đúng không?”
“Đúng vậy.”
Phó Nam cười khổ: “Vậy nếu như em kiên quyết không bỏ qua cho Giang Phi thì sao?”
“Vậy anh sẽ giết em không chút do dự.”
“Đây chính là cái bồi thường mà anh nói sao?” Phó Nam khóc đến sức cùng lực kiệt.
“Em là anh em ruột thịt của anh, vĩnh viễn vẫn vậy.” Phó Huân mặt không chút biểu cảm nói: “Nhưng có là thân nhân đi nữa thì ở trong lòng anh cũng không có khả năng áp đảo được Giang Phi.”
“Vì Giang Phi anh vứt bỏ hết tình nghĩa sao?”
“Đúng vậy.” Phó Huân nói: “Anh vẫn luôn là tên khốn kiếp.”
Phó Nam rời khỏi Phó Huân, cậu không muốn hao tổn cuộc đời mình vào việc tranh đoạt nữa, bây giờ cậu chỉ muốn rời khỏi tất cả mọi người, mở lại cuộc đời của riêng cậu mà thôi. Cậu chẳng cần ai nữa rồi.
———————————
Ba năm, thật ra chỉ là để Giang Phi ứng đối tạm thời, cậu cho rằng ba năm đã đủ để làm mờ đi tình cảm của Phó Huân dành cho mình thế nhưng sau ba năm, ngay trong buổi họp ký bán manga của cậu, Phó Huân lại giả dạng thành fan hâm mộ của cậu đến tham gia.
Khi đến phiên Phó Huân được ký bán, Phó Huân liền cẩn thận đưa một tờ thỏa thuận kết hôn cho Giang Phi.
Trên tờ thỏa thuận có viết, tất cả của Phó Huân hắn đều thuộc về Giang Phi, bao gồm cả mạng sống của mình.
Kỳ thực trong ba năm này, Phó Huân vẫn thường xuyên đến nhìn lén Giang Phi, năm đầu thì chỉ dám thỉnh thoảng lặng lẽ đứng xa xa nhìn Giang Phi một cái, sau đó là bắt đầu để quà ở cửa nhà Giang Phi, trước thì một lần một tuần cuối cùng đổi thành ba ngày một lần. Cho tới hiện tại hắn chưa lần nào dám xuất hiện trước mặt Giang Phi, nhưng kỳ thực tất cả những gì hắn làm đều đã sớm bị máy ghi hình Giang Phi gắn ở trên cửa phòng trọ thu được rõ ràng.
Mỗi lần xem hình ảnh theo dõi được trên điện thoại di động đều thấy Phó Huân lén lén lút lút đến cửa phòng trọ mình, sau khi đặt quà xuống lại vội vã chạy đi, Giang Phi quả thật dở khóc dở cười.
Kỳ thực những lúc đó, Giang Phi đều ở trong phòng trọ, cậu nhìn Phó Huân do dự đứng ở trước cửa phòng trọ mình hồi lâu trong camera, bộ dáng muốn gõ cửa nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ có thể buông xuông quà nhỏ cầm trong tay, sau đó yên lặng rời đi.
Cho dù trời gió trời mưa hay trời tuyết thì Phó Huân vẫn luôn xuất hiện trước cửa. Giang Phi từng nhiều lần đứng sau cửa, nhìn qua mắt mèo thấy Phó Huân ngoài cửa…Có vài lần cậu định mở cửa nói với Phó Huân rằng hắn như vậy rất giống một tên đại biến thái, không chỉ không khiến cậu sinh ra hảo cảm mà còn khiến cậu chán ghét hơn.
Nhưng mà sự thật là, lâu ngày thành quen, Giang Phi cũng không chán ghét nữa, có lẽ là biết người ngoài cửa quả thật sẽ không làm gì cậu.
Và cứ vậy thoáng cái ba năm đã trôi qua, Giang Phi chưa từng có cảm giác Phó Huân cách xa cuộc sống mình dù chỉ là một chút mà trái lại còn cảm giác không lúc nào không cảm thấy mình vẫn luôn ở bên cạnh Phó Huân.
Sau khi kết thúc buổi ký bán, Phó Huân theo Giang Phi đến chỗ ở, không chờ hắn mở miệng, Giang Phi đã bày tỏ cậu còn muốn thêm ba năm để thích nghi nữa, câu này làm cho Phó Huân giật mình.
“Tôi đã bảo anh tránh xa tôi ba năm nhưng ba năm này anh làm gì anh cho rằng tôi không biết sao?”
Đã thành nhà manga nổi tiếng có giá trị không rẻ Giang Phi nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, dĩ nhiên đối mặt với bộ dáng phục tùng của Phó Huân, Giang Phi càng không có đạo lý gì phải sợ hắn.
Phó Huân chột dạ không đáp.
“Anh biết ba năm nay anh giống gì không?” Giang Phi nói: “Giống như tên cuồng theo dõi, giống như tên đại biến thái, quấy nhiễu đời sống tinh thần của tôi một cách nghiêm trọng.”
“Xin…xin lỗi, anh chỉ là…chỉ là không nhịn được.”
“Vậy thì ba năm nữa đi.” Giang Phi không chút khách khí nói: “Nếu như ba năm tới anh có thể thật sự không xuất hiện, vậy thì nói sau.”
“Còn…còn muốn ba năm nữa ư.” Mặt Phó Huân xám như tro tàn, tưởng chừng sắp khóc đến nơi: “Giang Phi, anh…anh…”
Hắn sao có thể chống đỡ thêm ba năm nữa chứ, mùi vị chỉ có thể nhìn mà không thể đến gần trong suốt ba năm qua đã sắp ép hắn đến điên rồi.
“Ra ngoài đi.” Giang Phi lạnh lùng nói: “Nếu như anh có thể làm, coi như tôi nhìn anh với cặp mắt khác xưa.”
“Giang Phi, em…em cứ coi như anh là một người theo đuổi bình thường là được, anh…”
“Đi ra ngoài.” Giang Phi ngắt lời: “Nếu như anh không đáp ứng chờ thêm ba năm nữa thì tôi coi như tất cả những gì anh từng nói đều là giả bộ.”
Phó Huân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chán nản thấp giọng nói: “Được, anh nguyện ý…biến mất ba năm nữa…anh chỉ cầu em tin tưởng tấm lòng của anh dành cho em, coi như có đợi thêm ba mươi năm nữa thì tình cảm của anh dành cho em vẫn không hề thay đổi.”
Khuôn mặt Phó Huân chợt tiều tụy đi rất nhiều, hắn vô lực xoay người, chậm rãi đi về phía cửa.
“Chờ đã.” Giang Phi gọi Phó Huân lại, cuối cùng cười khổ thở dài nói: “Bên ngoài hình như trời đang mưa.”
Phó Huân sửng sốt, quay đầu, mặt đầy vô tội cùng ủy khuất nhìn Giang Phi.
Giang Phi chợt không nhịn được cười một tiếng, cuối cùng lại nhẹ ho khan hai tiếng, cố làm ra vẻ nghiêm trang nói: “Ngồi ở đây đã, chờ mưa ngừng rồi nói sau.”
Phó Huân chợt trợn to đôi mắt, ánh lửa hy vọng trong từ nơi sâu thẳm trong con ngươi chậm rãi dâng lên: “Giang Phi em…”
“Ba năm coi như đủ rồi…” Giang Phi khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Muốn biết anh có thật sự thay đổi không thì phải tiếp xúc gần mới biết được.”
Phó Huân chợt lệ rơi đầy mặt, hắn không thể nào nhịn được cảm xúc mạnh mẽ trong lòng được nữa, bước ba bước tới cạnh Giang Phi, hắn đưa tay ôm Giang Phi vào trong ngực.
“Anh yêu em, anh yêu em…” Phó Huân nức nở nói: “Em bảo anh làm gì anh cũng đều nguyện ý, chỉ cần đừng bảo anh rời khỏi em nữa.”
Phó Huân cuối cùng cũng có được một cơ hội chứng minh bản thân với Giang Phi.
Mà cố gắng của Phó Huân rốt cuộc cũng khiến thời gian bào chữa lại.
Ba tháng sau, Phó Huân rốt cuộc cũng ôm được tiểu họa gia mà mình ngày mong đêm nhớ.
Đêm khuya, sau khi kết thúc công cuộc kháng chiến, Phó Huân ôm lấy Giang Phi. Mà lúc này, cửa phòng khép hờ liền bị Đại Quất dùng đầu mở ra, ngay tức khắc Đại Quất liền nhảy lên giường, chui vào cuối chăn, cuối cùng trực tiếp chôn vào giữa hai người Phó Huân và Giang Phi. Giang Phi vốn đã mệt không nói được câu nào liền bị Đại Quất trêu chọc cho cười không dứt.
Phó Huân không muốn Đại Quất quấy rối liền xách gáy Đại Quất lôi nó ra khỏi chăn rồi ném lên trên thảm, sau đó ôm Giang Phi tiếp tục dụ dỗ một lần nữa.
Đại Quất còn chưa từ bỏ ý định vẫn tiếp tục nhảy lên giường, trực tiếp đạp vào mặt Phó Huân chui vào bên trong.
Giang Phi cười càng lớn hơn, Phó Huân thấy Giang Phi cười vui vẻ như vậy, liền trực tiếp xoay mình đè lên Giang Phi, chuẩn bị tấn công.
“Đừng…” Giang Phi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đại Quất đâu, đừng làm chuyện mèo không thích nghi được.”
“Nói bậy, rõ ràng là heo không thích nghi được.”
Giang Phi cười càng lớn hơn, sau đó ôm Đại Quất vào giữa hai cánh tay: “Đại Quất của chúng ta chẳng qua là lông mềm như nhung, làm gì có mập.”
Phó Huân thấy Giang Phi vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng lập tức thỏa mãn cực kỳ.
“Ưm…sao anh lại…ân a…”
——————HOÀN—————-
Ôm lâu quá giờ mới nhớ đăng, xin lỗi các nàng nha, rất cảm ơn các nàng đã ủng hộ trong suốt quá trình mình dịch. Nói thật thì mình dịch có khá nhiều chỗ không được mượt vì cũng chỉ biết dịch qua quicktrans với chút tiếng trung kém cỏi của bản thân, nên chỗ nào không được hay thì mong các nàng bỏ qua nhé ^^ Tránh Sủng II đối với mình thì nó không được như mong muốn vì nội dung không được trau dồi nhiều T.T
Hứa hẹn ngày mai sẽ up nội dung truyện mới mà Cáp định viết nha~~~
–——————————————
Phó Huân liều mạng chứng minh với Giang Phi rằng mình đã thay đổi, tức thì lại bị Giang Phi cự tuyệt như thế nhưng hắn cũng không dám làm chuyện quá khích gì, tất cả đều cẩn thận chăm sóc bồi dưỡng tình cảm với Giang Phi.
Phó Nam định chia rẽ Phó Huân với Giang Phi nhưng mà cho dù có tạo ra bao nhiêu hiểu lầm đi nữa thì Phó Huân cũng đều tin Giang Phi vô điều kiện.
Cuối cùng bởi Phó Nam nóng lòng muốn trả thù Giang Phi nên trái lại đã tiết lộ mình từng là nội gián của Phó Thâm Trạch trước mặt Phó Huân.
Rốt cuộc Phó Huân cũng từ trong lời bộc bạch của Phó Nam biết được, sau khi hắn rời khỏi Giang gia, Phó Nam liền hận thấu xương hắn vì bị hắn bỏ rơi.
Ban đầu Phó Nam ở trong điện thoại vu hãm Giang Phi hành hạ cậu cũng chỉ là muốn để Phó Huân nghe xong sẽ bởi vì lo âu mà đón cậu rời đi. Trên thực tế sau khi Phó Huân hắn rời khỏi Giang gia, Giang Phi căn bản không rảnh để ý đến Phó Nam, tuyệt vọng của Phó Nam xuất phát từ cuộc sống hèn kém của mình cùng với sự khi dễ của người ngoài Giang gia.
Thậm chí Phó Nam cũng thẳng thắn với Phó Huân chuyện lúc trước cậu đã đầu độc hai con chó của Giang Phi như thế nào, chia rẽ tình cảm giữa Phó Huân hắn và Giang Phi ra sao, tất cả đều chỉ vì không muốn Giang Phi cướp mất người thân của mình.
Cuối cùng Phó Huân cũng biết được từ chỗ Phó Thâm Trạch, ban đầu khi dễ Phó Nam, đẩy Phó Nam vào đám lưu manh không có tương lai kia kỳ thực đều là do Phó Chấn âm thầm sắp xếp, lão muốn khiến Phó Nam tuyệt vọng để rồi sau đó giả vờ chuộc ra, dùng Phó Nam làm công cụ cho mai sau điều khiển Phó Huân hắn, chỉ là mấy năm nay Phó Huân chưa từng chống đối lại Phó Chấn cho nên Phó Chấn mới giữ lá bài tẩy này đến tận ngày hôm nay.
Biết được chân tướng rồi Phó Huân càng hổ thẹn với Giang Phi nhưng Giang Phi cũng không để ý gì đến chuyện bồi thường của hắn.
Giang Phi muốn sống ở thành phố Trung Nam này, vì dù sao đây cũng là nơi cậu sống nhiều năm, nhưng vì muốn tránh xa Phó Huân cho nên cậu đành phải cam tâm tình nguyện đi cùng Phó Thâm Trạch, đến nước * chăm sóc mẹ mình, tiếp tục vẽ tranh của mình, mà Phó Huân vì muốn đoạt Giang Phi về mà lặng lẽ đến nước * cùng với cậu.
Trong thời gian sống ở nước *, Giang Phi có gặp được Diệp Phong Miên tới đây du lịch.
Hiện tại Diệp Phong Miên vẫn còn độc thân, dù từng sa ngã trong tình trường nhưng ngày nay đã chân chính thanh tỉnh lại, cũng định ra một kế hoạch lớn phục vụ cho việc phát triển con đường nghệ thuật của mình.
Giang Phi có thể ôn hòa nhã nhặn với Diệp Phong Miên nhưng tình yêu kia đã sớm không còn tồn tại, hiện tại Giang Phi chỉ hy vọng cuộc sống và sự nghiệp của Diệp Phong Miên đều bình ổn, trừ những thứ này ra thì không còn yêu cầu nào khác.
Sau khi Giang Phi khôi phục lại cuộc sống bình thường, Dịch Thần đã từng là bằng hữu cũng thuận lợi liên lạc với cậu, Dịch Thần có thể coi là tình địch mạnh mẽ của Phó Huân có khả năng cướp lấy Giang Phi, và từng có vài lần tranh giành với hắn. Chẳng qua là vô luận Dịch Thần có cố gắng thế nào thì Giang Phi cũng không động lòng dù chỉ là một chút, cậu vẫn chỉ coi hắn là bạn bè bình thường.
Có lần ở quán bar, Giang Phi bị tâm phúc quan trọng của nhà buôn súng ống đạn dược Oniff trêu đùa, kết quả được Phó Huân chạy đến kịp thời đánh gãy một chân một tay.
Oniff muốn đòi một lời giải thích từ chỗ Phó Huân cho thuộc hạ nhưng lại không thành công cho nên liền âm thầm phái người hạ thủ với Giang Phi, kết quả liền nảy sinh mẫu thuẫn kịch liệt với thủ hạ của Phó Huân.
Sự kiện lần này đã trực tiếp khiến quan hệ giữa Phó Huân và Oniff trở nên gay gắt hơn, cũng khiến Oniff quyết định đối phó với Phó Huân thế nhưng bởi vì thực lực có hạn cho nên liền định sẽ liên thủ với Phó Thâm Trạch.
Phó Thâm Trạch vui vẻ đồng ý, bởi vì chính hắn đã chia rẽ từ bên trong, lợi dụng Giang Phi để làm tan rã thế lực đồng minh giữa Oniff và Phó Huân.
Ngay khi tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ kém mỗi Giang Phi phối hợp cướp đi tất cả của Phó Huân dồn hắn vào đường vạn kiếp bất phục thì Giang Phi lại hối hận, cậu nói với Phó Thâm Trạch, mặc dù cậu ghét Phó Huân nhưng cậu không muốn làm chuyện tổn thương đến tính mạng người khác. Để ép Giang Phi phục tùng, Phó Thâm Trạch đã lấy ra đòn sát thủ cuối cùng, đó chính cha của Giang Phi – Giang Hải Tông.
Lúc này Giang Phi mới biết, hóa ra cha mình vẫn luôn bị Phó Thâm Trạch âm thầm giam cầm, và nguyên nhân chính là buộc cậu phải nghe lời ở lúc mấu chốt.
“Sau khi chuyện này thành công, chúng ta sẽ ở bên nhau…” Phó Thâm Trạch nói: “Giang Phi, ta chỉ uy hiếp em lần này thôi, từ nay trở đi sẽ chỉ yêu thương em…”
Phó Thâm Trạch thích ở bên Giang Phi vì khi ở bên cậu hắn cảm thấy yên lòng, đó là thứ mà người chức vị cao, quen sát phạt như hắn không hưởng thụ được, hắn hi vọng có một người hiền lành như Giang Phi điều hòa cho cuộc sống của mình.
Để giữ được cha mình, Giang Phi chỉ có thể giả bộ đáp ứng và phối hợp với Phó Thâm Trạch, cuối cùng vào thời điểm quan trọng liền lợi dụng việc tự sát uy hiếp Phó Thâm Trạch dừng tay.
Phó Thâm Trạch cực kỳ thất vọng về Giang Phi, cũng không để cậu được như ý.
Trên con tàu chở hàng sắp nổ, Phó Huân mang Giang Phi nhảy xuống biển, cuối cùng hai người ôm nhau trôi giạt đến một hòn đảo biệt lập.
Trong lúc chạy trốn, Giang Hải Tông bị trúng một phát súng của thủ hạ Oniff nhưng ông không quan tâm đến chuyện mất máu chỉ một mạch chạy trốn rồi tìm được thủ hạ của Phó Huân. Sau khi nói chuyện Phó Huân và Giang Phi đã rơi xuống biển cho thủ hạ của Phó Huân thì Giang Hải Tông liền chết bởi vì mất máu.
Giang Hải Tông cũng không hối hận, nếu như tin tức này của ông cuối cùng có thể cứu Giang Phi và Phó Huân thì đây đối với ông mà nói, không thể nghi ngờ là cách chuộc tội tốt nhất…
Phó Thâm Trạch tự cho rằng kế hoạch của mình thành công nhưng cuối cùng lại không nghĩ tới bị Phó Nam và Oniff ngấm ngầm tính toán, không những không có được tất cả của Phó Huân mà trái lại còn suýt mất mạng.
Nội đấu giữa Phó Thâm Trạch và Oniff kết thúc bằng việc Oniff bị ám sát, Phó Nam cũng rơi vào trong tay Phó Thâm Trạch.
Giang Phi và Phó Huân chờ đợi ở trên cô đảo ròng rã suốt hai mươi lăm ngày, sống bằng việc dùng hai tay lao động sống một cuộc sống nguyên thủy, kẽ hở giữa nhau cũng dần dần biến mất trong lúc đồng cam cộng khổ này, chỉ là Giang Phi lại chưa từng nói sẽ tha thứ cho Phó Huân.
Sau khi được cứu khỏi cô đảo, Giang Phi vẫn lựa chọn rời khỏi Phó Huân, cũng bảo Phó Huân cho cậu ba năm tự do, nếu sau ba năm hắn vẫn không chùn bước yêu mình như cũ thì hẵng tới tìm cậu.
Trong cơn thống khổ cùng do dự, Phó Huân đồng ý.
Sau khi chia tay với Giang Phi, Phó Huân đưa ra một điều kiện hậu hĩnh cứu Phó Nam bị hành hạ đến thoi thóp từ trong tay Phó Thâm Trạch về. Chữa khỏi vết thương cho Phó Nam rồi, Phó Huân liền cho cậu một số tiền lớn, cũng mua cho cậu một trang viên nước ngoài cùng vài phần trăm cổ phiếu để cậu cơm áo không lo thậm chí có thể sống xa hoa đến hết một đời.
“Ở trong lòng ca, trừ Giang Phi ra, đã không còn chỗ cho bất kỳ ai khác đúng không?”
“Đúng vậy.”
Phó Nam cười khổ: “Vậy nếu như em kiên quyết không bỏ qua cho Giang Phi thì sao?”
“Vậy anh sẽ giết em không chút do dự.”
“Đây chính là cái bồi thường mà anh nói sao?” Phó Nam khóc đến sức cùng lực kiệt.
“Em là anh em ruột thịt của anh, vĩnh viễn vẫn vậy.” Phó Huân mặt không chút biểu cảm nói: “Nhưng có là thân nhân đi nữa thì ở trong lòng anh cũng không có khả năng áp đảo được Giang Phi.”
“Vì Giang Phi anh vứt bỏ hết tình nghĩa sao?”
“Đúng vậy.” Phó Huân nói: “Anh vẫn luôn là tên khốn kiếp.”
Phó Nam rời khỏi Phó Huân, cậu không muốn hao tổn cuộc đời mình vào việc tranh đoạt nữa, bây giờ cậu chỉ muốn rời khỏi tất cả mọi người, mở lại cuộc đời của riêng cậu mà thôi. Cậu chẳng cần ai nữa rồi.
———————————
Ba năm, thật ra chỉ là để Giang Phi ứng đối tạm thời, cậu cho rằng ba năm đã đủ để làm mờ đi tình cảm của Phó Huân dành cho mình thế nhưng sau ba năm, ngay trong buổi họp ký bán manga của cậu, Phó Huân lại giả dạng thành fan hâm mộ của cậu đến tham gia.
Khi đến phiên Phó Huân được ký bán, Phó Huân liền cẩn thận đưa một tờ thỏa thuận kết hôn cho Giang Phi.
Trên tờ thỏa thuận có viết, tất cả của Phó Huân hắn đều thuộc về Giang Phi, bao gồm cả mạng sống của mình.
Kỳ thực trong ba năm này, Phó Huân vẫn thường xuyên đến nhìn lén Giang Phi, năm đầu thì chỉ dám thỉnh thoảng lặng lẽ đứng xa xa nhìn Giang Phi một cái, sau đó là bắt đầu để quà ở cửa nhà Giang Phi, trước thì một lần một tuần cuối cùng đổi thành ba ngày một lần. Cho tới hiện tại hắn chưa lần nào dám xuất hiện trước mặt Giang Phi, nhưng kỳ thực tất cả những gì hắn làm đều đã sớm bị máy ghi hình Giang Phi gắn ở trên cửa phòng trọ thu được rõ ràng.
Mỗi lần xem hình ảnh theo dõi được trên điện thoại di động đều thấy Phó Huân lén lén lút lút đến cửa phòng trọ mình, sau khi đặt quà xuống lại vội vã chạy đi, Giang Phi quả thật dở khóc dở cười.
Kỳ thực những lúc đó, Giang Phi đều ở trong phòng trọ, cậu nhìn Phó Huân do dự đứng ở trước cửa phòng trọ mình hồi lâu trong camera, bộ dáng muốn gõ cửa nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ có thể buông xuông quà nhỏ cầm trong tay, sau đó yên lặng rời đi.
Cho dù trời gió trời mưa hay trời tuyết thì Phó Huân vẫn luôn xuất hiện trước cửa. Giang Phi từng nhiều lần đứng sau cửa, nhìn qua mắt mèo thấy Phó Huân ngoài cửa…Có vài lần cậu định mở cửa nói với Phó Huân rằng hắn như vậy rất giống một tên đại biến thái, không chỉ không khiến cậu sinh ra hảo cảm mà còn khiến cậu chán ghét hơn.
Nhưng mà sự thật là, lâu ngày thành quen, Giang Phi cũng không chán ghét nữa, có lẽ là biết người ngoài cửa quả thật sẽ không làm gì cậu.
Và cứ vậy thoáng cái ba năm đã trôi qua, Giang Phi chưa từng có cảm giác Phó Huân cách xa cuộc sống mình dù chỉ là một chút mà trái lại còn cảm giác không lúc nào không cảm thấy mình vẫn luôn ở bên cạnh Phó Huân.
Sau khi kết thúc buổi ký bán, Phó Huân theo Giang Phi đến chỗ ở, không chờ hắn mở miệng, Giang Phi đã bày tỏ cậu còn muốn thêm ba năm để thích nghi nữa, câu này làm cho Phó Huân giật mình.
“Tôi đã bảo anh tránh xa tôi ba năm nhưng ba năm này anh làm gì anh cho rằng tôi không biết sao?”
Đã thành nhà manga nổi tiếng có giá trị không rẻ Giang Phi nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, dĩ nhiên đối mặt với bộ dáng phục tùng của Phó Huân, Giang Phi càng không có đạo lý gì phải sợ hắn.
Phó Huân chột dạ không đáp.
“Anh biết ba năm nay anh giống gì không?” Giang Phi nói: “Giống như tên cuồng theo dõi, giống như tên đại biến thái, quấy nhiễu đời sống tinh thần của tôi một cách nghiêm trọng.”
“Xin…xin lỗi, anh chỉ là…chỉ là không nhịn được.”
“Vậy thì ba năm nữa đi.” Giang Phi không chút khách khí nói: “Nếu như ba năm tới anh có thể thật sự không xuất hiện, vậy thì nói sau.”
“Còn…còn muốn ba năm nữa ư.” Mặt Phó Huân xám như tro tàn, tưởng chừng sắp khóc đến nơi: “Giang Phi, anh…anh…”
Hắn sao có thể chống đỡ thêm ba năm nữa chứ, mùi vị chỉ có thể nhìn mà không thể đến gần trong suốt ba năm qua đã sắp ép hắn đến điên rồi.
“Ra ngoài đi.” Giang Phi lạnh lùng nói: “Nếu như anh có thể làm, coi như tôi nhìn anh với cặp mắt khác xưa.”
“Giang Phi, em…em cứ coi như anh là một người theo đuổi bình thường là được, anh…”
“Đi ra ngoài.” Giang Phi ngắt lời: “Nếu như anh không đáp ứng chờ thêm ba năm nữa thì tôi coi như tất cả những gì anh từng nói đều là giả bộ.”
Phó Huân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chán nản thấp giọng nói: “Được, anh nguyện ý…biến mất ba năm nữa…anh chỉ cầu em tin tưởng tấm lòng của anh dành cho em, coi như có đợi thêm ba mươi năm nữa thì tình cảm của anh dành cho em vẫn không hề thay đổi.”
Khuôn mặt Phó Huân chợt tiều tụy đi rất nhiều, hắn vô lực xoay người, chậm rãi đi về phía cửa.
“Chờ đã.” Giang Phi gọi Phó Huân lại, cuối cùng cười khổ thở dài nói: “Bên ngoài hình như trời đang mưa.”
Phó Huân sửng sốt, quay đầu, mặt đầy vô tội cùng ủy khuất nhìn Giang Phi.
Giang Phi chợt không nhịn được cười một tiếng, cuối cùng lại nhẹ ho khan hai tiếng, cố làm ra vẻ nghiêm trang nói: “Ngồi ở đây đã, chờ mưa ngừng rồi nói sau.”
Phó Huân chợt trợn to đôi mắt, ánh lửa hy vọng trong từ nơi sâu thẳm trong con ngươi chậm rãi dâng lên: “Giang Phi em…”
“Ba năm coi như đủ rồi…” Giang Phi khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Muốn biết anh có thật sự thay đổi không thì phải tiếp xúc gần mới biết được.”
Phó Huân chợt lệ rơi đầy mặt, hắn không thể nào nhịn được cảm xúc mạnh mẽ trong lòng được nữa, bước ba bước tới cạnh Giang Phi, hắn đưa tay ôm Giang Phi vào trong ngực.
“Anh yêu em, anh yêu em…” Phó Huân nức nở nói: “Em bảo anh làm gì anh cũng đều nguyện ý, chỉ cần đừng bảo anh rời khỏi em nữa.”
Phó Huân cuối cùng cũng có được một cơ hội chứng minh bản thân với Giang Phi.
Mà cố gắng của Phó Huân rốt cuộc cũng khiến thời gian bào chữa lại.
Ba tháng sau, Phó Huân rốt cuộc cũng ôm được tiểu họa gia mà mình ngày mong đêm nhớ.
Đêm khuya, sau khi kết thúc công cuộc kháng chiến, Phó Huân ôm lấy Giang Phi. Mà lúc này, cửa phòng khép hờ liền bị Đại Quất dùng đầu mở ra, ngay tức khắc Đại Quất liền nhảy lên giường, chui vào cuối chăn, cuối cùng trực tiếp chôn vào giữa hai người Phó Huân và Giang Phi. Giang Phi vốn đã mệt không nói được câu nào liền bị Đại Quất trêu chọc cho cười không dứt.
Phó Huân không muốn Đại Quất quấy rối liền xách gáy Đại Quất lôi nó ra khỏi chăn rồi ném lên trên thảm, sau đó ôm Giang Phi tiếp tục dụ dỗ một lần nữa.
Đại Quất còn chưa từ bỏ ý định vẫn tiếp tục nhảy lên giường, trực tiếp đạp vào mặt Phó Huân chui vào bên trong.
Giang Phi cười càng lớn hơn, Phó Huân thấy Giang Phi cười vui vẻ như vậy, liền trực tiếp xoay mình đè lên Giang Phi, chuẩn bị tấn công.
“Đừng…” Giang Phi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đại Quất đâu, đừng làm chuyện mèo không thích nghi được.”
“Nói bậy, rõ ràng là heo không thích nghi được.”
Giang Phi cười càng lớn hơn, sau đó ôm Đại Quất vào giữa hai cánh tay: “Đại Quất của chúng ta chẳng qua là lông mềm như nhung, làm gì có mập.”
Phó Huân thấy Giang Phi vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng lập tức thỏa mãn cực kỳ.
“Ưm…sao anh lại…ân a…”
——————HOÀN—————-
Ôm lâu quá giờ mới nhớ đăng, xin lỗi các nàng nha, rất cảm ơn các nàng đã ủng hộ trong suốt quá trình mình dịch. Nói thật thì mình dịch có khá nhiều chỗ không được mượt vì cũng chỉ biết dịch qua quicktrans với chút tiếng trung kém cỏi của bản thân, nên chỗ nào không được hay thì mong các nàng bỏ qua nhé ^^ Tránh Sủng II đối với mình thì nó không được như mong muốn vì nội dung không được trau dồi nhiều T.T
Hứa hẹn ngày mai sẽ up nội dung truyện mới mà Cáp định viết nha~~~
Danh sách chương