Do buổi đính hôn thay đổi thành tiệc sinh nhật cho nên Phó Huân đã bài biện một bữa tiệc thật lớn cho Phó Nam. Vốn buổi đính hôn là kế hoạch khiêm tốn nhưng  sau khi nó biến thành tiệc sinh nhật, để bồi thường cho Phó Nam, Phó Huân đã mời không ít nhân vật có mặt mũi.

Phó Nam cảm giác được trong buổi tiệc này Phó Huân mất hứng, nụ cười mời khách của hắn qua loa lấy lệ giống như cỗ máy vậy, hoặc là nói kể từ khi Giang Phi chết hắn chưa từng cười thật lòng, cho dù là đối mặt với mình cũng là phần áy náy thời ấu thơ ép buộc hắn, ép hắn phải ôn nhu với mình.

Trên thực tế Phó Huân chân chính của ngày hôm nay chính là vô tình vô nghĩa.

Khi xe của Phó Thâm Trạch dừng ở cửa khách sạn, Giang Phi ngồi cùng Phó Thâm Trạch ở hàng ghế đằng sau liền nặng nề hỏi hắn, có thể bảo đảm tối nay mình sẽ thuận lời rời đi hay không.

“Ta bảo đảm sẽ mang cháu còn sống rời khỏi thành phố này.” Phó Thâm Trạch nói: “Chỉ khi cháu không bỏ cuộc trước.”

Giang Phi xuống xe, theo Phó Thâm Trạch bước lên bậc thang trước cửa khách sạn. Ở trong mắt người ngoài dẫu sao Phó Thâm Trạch cũng là Tứ thúc ruột của Phó Huân, lại thêm hai người sắp có tranh chấp lợi ích nên sau khi Phó Huân được thủ hạ báo cáo Phó Thâm Trạch hiện đã vào khách sạn liền ở trong đại sảnh cử hành yến hội chờ Phó Thâm Trạch.

Lúc này Trương Ngạo lại hoảng hốt chạy vào, ghé sát vào Phó Huân, thở hồng hộc: “Phó…Phó Thâm Trạch hắn…hắn…”

Phó Huân lạnh lùng nói: “Tôi biết Phó Thâm Trạch tới.”

“Không…không phải chuyện này.” Trương Ngạo trợn to cặp mắt, tựa như gặp phải quỷ sống vậy: “Là…là hắn mang…mang Giang…Giang…”

Lời Trương Ngạo còn chưa nói hết, Phó Thâm Trạch đã tới cửa đại sảnh, ánh mắt Phó Huân cũng xuyên qua bên người Trương Ngạo, nhìn về phía người cách đó không xa.

“Là Giang Phi.” Trương Ngạo cuối cùng cũng nói ra: “Là Giang Phi đó Phó ca, tiểu tử kia chưa chết!”

Phó Huân không nghe thấy Trương Ngạo đang nói gì, hắn bất động như cọc gỗ, mạch suy nghĩ theo ánh mắt đóng lên trên người nam nhân đang đi về phía mình.

Đó là…

Thời gian giống ngừng lại ở một giây này, cảnh tượng cùng thanh âm xung quanh bắt đầu biến mất, toàn thế giới tựa như chỉ còn lại Phó Huân và người nọ ngóng nhìn nhau.

Mơ cũng chưa từng chân thực như vậy.

Phó Thâm Trạch đã đi tới bên cạnh Phó Huân, hắn chào Phó Huân, nhưng Phó Huân lại tựa như bị điểm huyệt, vẫn kinh ngạc nhìn Giang Phi bên cạnh Phó Thâm Trạch như trước.

Giang Phi cho rằng mình sẽ sợ hãi theo bản năng, thậm chí còn theo bản năng tìm cách chạy trốn nhưng giờ phút này đáp lại ánh mắt của Phó Huân, cậu lại bất ngờ phát hiện tâm mình tĩnh lặng như nước có lẽ là từng trải qua thất vọng triệt để nên mới có thể làm được kiểu không buồn không vui không giận như vậy.

Kỳ thực, bây giờ ngay cả tinh lực để hận Phó Huân cậu cũng không có.

Sau khi Phó Thâm Trạch giới thiệu xong Giang Phi, Giang Phi liền mỉm cười với Phó Huân nói: “Phó tiên sinh, xin chào.”

Mười mấy giây ngắn ngủi, mộng tưởng cùng thực tế, tin cùng không tin, vô số lần trăn trở khiến Phó Huân giống như nổ tung rồi sống lại, cuối cùng trong một tiếng ‘Phó tiên sinh’ này, vạn vật lại sinh sôi nảy nở.

“Giang…Phi? Giang Phi!” Phó Huân bỗng nhiên nắm lấy bả vai Giang Phi, trợn tròn hai mắt khó tin cùng hưng phấn, kích động cực độ khiến hắn lệ rơi đầy mặt trong nháy mắt: “Thật sự là em sao? Thật sự là em rồi!”

Phó Thâm Trạch đã đoán Phó Huân sẽ hưng phấn nhưng hắn lại không nghĩ tới sẽ đến mức này. Tên nam nhân luôn che giấu vui giận trước mặt người khác lại bất chấp bộ dáng mình khiến vỏ ngoài lãnh khốc mà người ta kiêng kỵ cứ như vậy tan vỡ trước mặt người ngoài dễ như trở bàn tay.

Đều bởi vì một tên Giang Phi…

Cũng không biết là hài hước hay đáng buồn. Không thèm lấy lại công đạo cho mình, càng không có tức giận cùng không cam lòng, thậm chí cũng chẳng che giấu đi thân phận của mình, Giang Phi rất bình tĩnh mở miệng: “Vâng, tôi còn sống, chỉ là hiện tại tôi đổi tên thành Giang Cửu rồi.”

Sự hòa nhã giống như một phong đao vô hình khiến Phó Huân giờ phút này lệ rơi đầy mặt, hưng phấn đến tựa như mất trí, giống như đắm chìm vào màn biểu diễn xấu xí trong thế giới của riêng mình. Thế nhưng Phó Huân không quan tâm, giờ phút này hắn chỉ chuyên chú hiểu rõ một chuyện.

Đó chính là Giang Phi còn sống.

Từ trước tới nay hắn luôn bị cơn nhớ nhung hành hạ đến chết đi sống lại, rốt cuộc cũng vào giờ khắc này, hoàn toàn sống lại rồi.

Phó Huân chợt đưa tay định ôm lấy Giang Phi, hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng cảm thụ rõ ràng sự tồn tại của Giang Phi, loại gấp gáp này khiến hắn nóng lòng đến toàn thân đều run rẩy.

Thế nhưng Phó Thâm Trạch lại bỗng đưa tay lôi Giang Phi về phía sau lưng, cười thâm thúy: “Phó Huân à, cháu dọa con nuôi của ta rồi.”

Phó Huân tựa như giờ khắc này mới ý thức được bốn phía ngoài hắn và Giang Phi còn có những người khác.

“Con nuôi? Giang Phi là con nuôi của chú?” Não Phó Huân giờ đây mới bắt đầu hoạt động bình thường lại, hậu tri hậu giác bắt đầu vì chuyện Giang Phi và Phó Thâm Trạch xuất hiện cùng nhau mà cảm thấy không tin được: “Hai người các ngươi…Khoan đã!”

Phó Huân lại tựa như nhớ ra cái gì, ánh mắt bỗng trở nên âm ngoan: “Ban đầu quả nhiên ngươi tham gia sắp đặt.”

“Nếu ban đầu không có ta tham dự, Giang Phi coi như bị cha ngươi và ngươi hại chết rồi.” Phó Thâm Trạch khẽ cười: “Ta vậy mà lại cứu Giang Phi từ trong tay cha ngươi và ngươi.”

Vô luận Phó Thâm Trạch làm cái gì thì Phó Huân cũng khó mà xếp hắn vào đội ngũ của mình. Cục diện ngày hôm nay càng giống như hắn bị Phó Chấn cùng Phó Thâm Trạch liên thủ tính toán.

“Vậy thì cảm ơn nhiều.” Phó Huân không nóng không lạnh nói, đưa tay nắm lấy cánh tay Giang Phi định chuẩn bị kéo cậu đến bên cạnh mình.

Rồi chợt Giang Phi dùng sức hất hắn ra.

“Cha nuôi, chúng ta về thôi.” Giang Phi vừa xoa cánh tay, vừa nhàn nhạt nói: “Phó tiên sinh hình như không hoan nghênh chúng ta.”

Phó Huân nhìn ánh mắt lạnh như băng của Giang Phi, ngực chợt đau đớn khôn cùng: “Giang Phi, tôi có thể giải thích khi đó tôi…”

“Tôi biết.” Giang Phi ngắt lời Phó Huân, ôn hòa như cũ nói: “Chỉ là tất cả đều đã qua, Phó tiên sinh không đề cập đến thì tôi đã quên rồi, hôm nay là sinh nhật của em trai Phó tiên sinh, tôi với cha nuôi là thật lòng tới chúc phúc, còn hy vọng Phó tiên sinh có thể…”

Lời nói tao nhã lễ độ, cùng với ôn hòa vừa đủ đã lập tức đẩy Phó Huân ra xa trăm lẻ tám ngàn dặm.

Đáy lòng Phó Huân chợt dâng lên một trận ủy khuất mãnh liệt.

“Tôi muốn nói chuyện với em, bây giờ.” Phó Huân cực kỳ khắc chế nói: “Giang Phi, cho tôi vài phút là được rồi.”

Giang Phi liếc nhìn Phó Thâm Trạch, Phó Thâm Trạch hơi gật đầu.

“Được.” Giang Phi nói.

Giang Phi theo Phó Huân đến một phòng nghỉ, mới vừa vào cửa, Phó Huân liền tựa như mất khống chế mà ôm lấy Giang Phi từ phía sau, đầu cọ cọ tóc mai Giang Phi, hưng phấn nói: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi…”

Giang Phi không phản ứng gì, cứ mặc cho Phó Huân tựa như mất trí ôm chặt như vậy.

“Em biết tôi nhớ em bao nhiêu không…” Phó Huân nức nở nói: “Tôi quá yêu em, mất đi em tôi cảm giác…”

“Lời như vậy vẫn là thôi đi.” Giang Phi bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “Nói chuyện quan trọng đi, cha nuôi tôi còn chờ tôi ở bên ngoài.”

Tình yêu mãnh liệt bị đóng băng ngay lập tức, người trong ngực tựa như biến thành một pho tượng đá lạnh lẽo vững chắc, Phó Huân sửng sốt mấy giây, chậm rãi buông lỏng Giang Phi ra.

“Em hận tôi?” Phó Huân phức tạp nói: “Tôi biết, em nhất định hận không thể giết tôi…”

“Anh nói hận thì là hận đi.” Giang Phi nhàn nhạt nói: “Thế còn…”

“Em không cần giả bộ như không có chuyện gì, chỉ mới mấy tháng mà thôi, em không thể nào trở nên…”

Giang Phi tựa như tự giễu cười một tiếng: “Anh cảm thấy tôi nên chết mấy lần mới có thể biến thành như vậy?”

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ để em chết.” Đáy mắt Phó Huân tràn đầy tơ máu, nhưng cả người lại mang vẻ vô lực khác thường: “Ban đầu kế hoạch của tôi chính là muốn giấu giếm để bảo toàn tính mạng em trong tay Phó Chấn nhưng cuối cùng tôi lại bị hắn chiếu tướng ngược lại.”

Giang Phi không thể nào chấp nhận Phó Huân tẩy trắng bản thân như vậy, dùng ‘thất thủ’ để che giấu sự dối trá của mình. Cái tên khốn kiếp này cho tới giờ vẫn luôn như vậy, hắn không cảm thấy mình mới là đầu sỏ của mọi chuyện! “Phó Thâm Trạch hắn cùng một giuộc với Phó Chấn, có lẽ mạng em chính là Phó Chấn cố tình lưu lại cho Phó Thâm Trạch.” Phó Huân nói: “Giang Phi, em không nên tin Phó Thâm Trạch, hắn không phải cứu em, trong kế hoạch em vốn cũng không phải chết, cho nên…”

“Thế nguyên nhân của mọi chuyện là gì?” Giang Phi ngắt lời.

Phó Huân giật mình, sắc mặt bỗng trở nên khó coi dị thường.

Giang Phi khẽ mỉm cười một cái: “Là anh vì muốn giữ được Phó Nam, định dùng mạng của tôi chứng minh bản thân mình với cha của anh, sau đó anh lại hối hận, cho nên anh ôm trong lòng may mắn đánh cược với cha anh, sau đó anh thua, cũng sau đó nữa, anh định đính hôn với Phó Nam…”

Phó Huân không nói gì, không khí xung quanh tựa như nặng trăm nghìn tấn đè lên trên người hắn.

Hô hấp, có phần khó khăn.

“Khi đó anh không phải không có cơ hội giữ lại tôi…” Giang Phi nói: “Chỉ là anh là anh, tôi là tôi, tôi không có tư cách yêu cầu anh phải bảo vệ tôi, thế nhưng tôi không chịu nổi anh rõ ràng làm nhiều chuyện hèn hạ như vậy mà vẫn như trước muốn giả bộ tình thánh trước mặt tôi. Phó Huân, tôi xin anh đừng ghét tôi nữa được không?”

Phó Huân định nói cái gì nhưng lời đến khóe miệng lại thu về, hắn không biết làm sao mà tràn đầy áy náy cúi đầu, chỉ biết thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải như vậy…”

“Vai trò của tôi ở trên bàn cờ giữa anh và cha anh là nhân vật gì…” Giang Phi khẽ cười: “Từ đầu tới cuối, tôi chỉ là một con cờ mà anh dùng để bảo vệ Phó Nam, một sủng vật có cũng được không có cũng được của anh mà thôi.”

Phó Huân thống khổ nói: “Là trước kia tôi không bằng cầm thú, nhưng hiện tại tôi thật sự biết sai rồi, Giang Phi em tin tưởng tôi, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ bản thân, tôi sẽ không phạm sai lầm lần nữa, nhất định sẽ không…”

“Mặc dù nhiều lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhưng tôi cũng chỉ có một cái mạng.” Giang Phi nói: “Phó Huân, tôi không đánh cược được rồi.”

Giang Phi nói xong, xoay người định rời khỏi phòng, lúc này Phó Huân lại đột nhiên nắm lấy tay Giang Phi, trực tiếp quỳ xuống trước mặt cậu.

“Em có thể đánh tôi, nếu không nếu không em cầm một cái ghế trong phòng này hung hăng đập tôi cũng được, cho đến khi em hả giận hẵng ngưng.” Phó Huân nói: “Giang Phi, tôi cho em một khẩu súng, em mang bên người, sau này…sau này chỉ cần tôi khiến em thương tâm, vô luận bởi vì sao, em đều có thể dùng súng nã vào đầu tôi, nếu em cảm thấy chưa hết giận thì trước đó có thể hung hăng đánh gãy chân tôi cũng được.”

“Nếu như tôi không đồng ý.” Giang Phi nhàn nhạt nói: “Anh có phải sẽ giống như trước kia…”

“Không, tuyệt đối sẽ không.” Phó Huân ngẩng đầu lên: “Giang Phi, tôi nhất định sẽ đối tốt với em, tôi sẽ không bắt em phải làm bất kỳ chuyện gì nữa, em…em cho tôi theo đuổi em lần nữa được không?”

———————————-

Thời điểm Phó Nam thấy Giang Phi, cậu ta còn khó tin hơn cả Phó Huân.

Mà sau khi không thể không tiếp nhận sự thật này, Phó Nam cũng ý thức được, vị trí của cậu ta trong lòng Phó Huân, từ này về sau sợ rằng còn lại không còn nhiều.

Thời điểm Giang Phi ‘chết’ cậu còn không thắng được, huống chi hiện tại cậu ta còn sống.

Sau khi Giang Phi theo Phó Huân đến phòng nghỉ, Phó Nam liền tìm được Phó Thâm Trạch đang nói chuyện phiếm với khách mời khác ở đại sảnh. Khi khách mời nói chuyện đất trời với Phó Thâm Trạch rời đi rồi, Phó Nam liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi nghe nói rằng anh mang người tới? Cho nên ngay từ khi cậu ta không chết anh hẳn đã biết.”

“Không cần phải kích động như vậy, có cậu ấy hay không đối với cậu mà nói, không có gì khác nhau.”

Phó Nam khẽ cười: “Bây giờ anh coi trọng cái tên họ Giang kia nhỉ, làm sao? Tôi thành đồ bỏ rồi?”

“Cậu trắng trợn đến tìm tôi nói chuyện như vậy.” Phó Thâm Trạch khẽ cười nói: “Không lo lắng chút nào sẽ bại lộ sự thật cậu là nằm vùng của tôi ở bên cạnh Phó Huân sao, cái này cũng không nói rõ được, cậu cũng không có ý định làm con cờ của tôi mà.”

“Thật là bội phục thủ đoạn của anh đấy Phó Thâm Trạch.” Phó Nam cười lạnh: “Nhưng tôi nói cho anh biết, chọc tới tôi, tôi sẽ khiến các người chẳng ai sống tốt đâu…”

Phó Nam rời khỏi yến hội, cậu nhờ một tên thủ hạ của Phó Huân nói với hắn rằng mình không thoải mái cho nên rời đi trước.

Phó Huân đưa ra thù lao mê người yêu cầu Phó Thâm Trạch để Giang Phi lại thành phố Trung Nam cũng phải đoạn tuyện mọi liên lạc với Giang Phi, nhưng mà Phó Thâm Trạch lại bày tỏ, tất cả đều nghe theo ý nguyện của Giang Phi.

Nếu như Giang Phi nguyện ý rời đi cùng hắn, vậy hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ thứ gì mang Giang Phi rời đi, nếu như Giang Phi nguyện ý ở lại vậy hắn cũng sẽ không tìm thù chuốc oán gì ở chỗ Phó Huân.

Giang Phi hiển nhiên tin tưởng Phó Thâm Trạch hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện