Vào một ngày ấm áp của tháng 3 Bạch Thái Thiên quyết định đưa Tiểu Thất rời khỏi hoàng cung trở về ngôi nhà thật sự của y. Chàng bỏ lại tất cả quyền lực và địa vị, bỏ lại nghĩa vụ và trách nhiệm chỉ mang theo mơ ước về một cuộc sống yên bình cùng thiếu niên.
Không ai ngăn cản chàng bởi vì họ biết đó là quyết định sau rất nhiều ngày đắn đo suy nghĩ của chàng, hơn nữa… bọn họ nợ thiếu niên.
Bạch Thái Thiên chỉ mang theo một ít hành lý cùng mấy thị vệ thân cận, Văn Phong sẽ ở lại bên Hàn Hàn.
Tiểu Thất vẫn còn hôn mê, thái y nói việc này không ảnh hưởng đến sức khỏe của y, chỉ đơn giản là cơ thể cần có thời gian để hồi phục lại sau khi mất máu quá nhiều mà thôi.
Nơi bọn họ dừng chân là trang viên ở Nam thành, Bạch Thái Thiên đã cho người tu sửa lại nên bây giờ chỉ cần tới là có thể ở. Trang viên được trồng rất nhiều hoa đào, hiện tại không phải mùa nên không có bông chỉ có những tán lá xanh tốt đang vươn mình đón ánh nắng ấm áp của mùa hè.
Phía sau gian nhà gỗ là một đầm sen lớn, bên cạnh còn có một cái đình có thể ngồi uống trà. Nhìn chung nơi này khí hậu mát mẻ trong lành rất thích hợp tới nghỉ ngơi.
Đi dạo một vòng quỷ môn quan Tiểu Thất gần như mất đi nửa cái mạng, y vẫn còn nhớ cảm giác khi lần nữa nghe được mạch tượng của Hàn Hàn từng ngày ổn định lại là như thế nào. Y kích động, y vui vẻ và thở phào nhẹ nhõm bởi vì mình thật sự có thể cứu được hài tử.
Nhưng mà y cũng rất mệt, y kiệt sức mắt cũng mờ đi. Y thấy tóc mình từng ngày từng ngày dần bạc trắng cảm tưởng bản thân mình chắc chẳng thể gắng gượng được nữa rồi. Y muốn ngủ nhưng lại muốn báo cho Bạch Thái Thiên biết kết quả của cuộc cá cược này nên dùng chút sức lực cuối cùng nói với chàng “chúng ta thắng rồi”.
Sau đó nữa biểu cảm của Bạch Thái Thiên thế nào nhỉ? Y chẳng còn nhớ nữa.
Người ta nói lúc sắp chết sẽ nghĩ tới người mà mình để tâm nhất, người mà mình vương vấn nhất chẳng biết là có đúng không. Nhưng khi ấy quả thực có một bóng dáng đã xuất hiện trong đầu y, đó là bóng lưng của một người đối với y chẳng thể quen thuộc hơn, một người đã bị y cố tình giấu ở nơi sâu nhất của trái tim.
Chẳng biết là qua bao lâu, khi kí ức dần dần quay trở lại thì thứ đầu tiên Tiểu Thất nhìn thấy vẫn là một bóng lưng. Trước mắt y như bị phủ lên một tầng sương mù nhìn thứ gì cũng chẳng rõ ràng, gian phòng yên tĩnh bất ngờ vang lên một tiếng “Mộ” cực kỳ nhỏ rồi lại im bặt.
Ngày hôm sau khi Bạch Thái Thiên đúng giờ mang theo thuốc tới vừa mở cửa đã sững sờ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Trên giường, người ngày hôm qua vẫn còn đang hôn mê mà giờ lại mở mắt trừng trừng nhìn thứ gì đó ngoài cửa sổ. Tiểu Thất nghe tiếng động mới thu hồi tầm mắt nhìn về hướng cửa chính mỉm cười.
Tiểu Thất vừa tỉnh lại nên cơ thể rất yếu ớt, một ngày y chỉ tỉnh lại ba, bốn canh giờ thời gian còn lại vẫn là nằm ngủ. Y ngày ngày uống thuốc thay cơm nhưng một chút cũng không ghét bỏ, y thích uống thuốc, thích ăn dược liệu hơn là ăn mấy thứ thịt cá bên ngoài.
Hôm nay cũng là một ngày ấm áp, Tiểu Thất sau khi uống xong một chén thuốc mới nói với Bạch Thái Thiên.
“Ta muốn ra ngoài ngồi một lát.”
“Được, để ta giúp đệ chải tóc nhé.”
Tiểu Thất nhìn chính mình trong gương rồi lại vuốt mái tóc dài trắng xoá khẽ thở dài.
“Thật xấu.”
Bạch Thái Thiên nhẹ nhàng chải tóc rồi buộc lại bằng một sợi dây vải đỏ, xong xuôi mới nhìn Tiểu Thất trong gương.
“Không xấu, rất đẹp.”
“Thôi, huynh không cần an ủi ta. Bộ dáng ta bây giờ mà ra đường nhất định sẽ hù đám nhóc con chạy trối chết mất.”
Bạch Thái Thiên cười sủng nịnh bụng nhẹ lên trán y rồi bế ngang người lên.
“Nói lung tung.”
Bạch Thái Thiên đặt Tiểu Thất lên một cái ghế tựa trong sân, y rất thích nằm ở đây phơi nắng. Bạch Thái Thiên đặt xuống thế nào thì y cứ nằm yên như vậy một chút động đậy cũng lười làm, cứ thế nhắm mắt lại.
Bạch Thái Thiên nửa ngồi nửa quỳ bên ghế sửa soạn lại gối tựa cho y khẽ nói.
“Nơi này vẫn chưa có tên đệ có muốn đặt cho nó một cái tên không?”
Tiểu Thất mắt cũng chẳng mở lười biếng phun ra mấy chữ.
“Gọi là Mộng Vân trang đi.”
“Được.”
Sau ngày hôm đó bên ngoài cổng chính dẫn vào trang viên liền có thêm một tấm bảng gỗ đề mấy chữ “Mộng Vân y quán”.
Tiểu Thất được Bạch Thái Thiên chăm sóc rất tốt sức khỏe cũng dần hồi phục lại, chỉ có điều tóc y dù làm cách gì cũng chẳng thể khôi phục lại như ban đầu được nữa.
Tiểu Thất vẫn còn trong cơn mộng mị lại bị tiếng ngựa hí bên ngoài làm tỉnh dậy. Y theo thói quen chẳng biết đã hình thành từ khi nào gọi hai tiếng “Tiểu Bạch” nhưng không có ai đáp lời.
Y ra ngoài mở cửa, đập vào mắt là cái đầu đầy lông đen xì của Hắc Long doạ Tiểu Thất xém chút ngất xỉu. Tiểu Thất trấn an trái tim nhỏ bé của mình nhìn Hắc Long chằm chằm.
“Đại ca nửa đêm nửa hôm không ngủ mày tính hù chết người ta đấy à. Chưa thấy con ngựa nào lại dám tùy tiện xông vào nhà chủ như mày luôn á, thật phục luôn.”
Tiểu Thất lẩm bẩm mắng mấy câu lại ghét bỏ đuổi Hắc Long ra ngoài nhưng nó cứ lì lợm chẳng chịu đi. Y có chút bực muốn đánh mông nó, đúng lúc này Bạch Thái Thiên đi tới trên tay còn cầm theo áo choàng.
“Hắc Long làm đệ tỉnh giấc à.”
“Huynh dạy dỗ lại đồ đệ của mình đi, thật là quá cứng đầu còn thích làm phiền người khác nữa.”
Tiểu Thất nói xong còn ngáp một cái, uể oải muốn lết lại giường nằm.
Bạch Thái Thiên giữ tay y lại.
“Nếu đã tỉnh rồi vậy đi cùng ta tới chỗ này.”
Tiểu Thất muốn nói mình còn chưa tỉnh nhưng thấy Bạch Thái Thiên đã choàng áo cho mình thì mấy lời kia liền nuốt trở lại.
Hai người một trước một sau ngồi trên lưng Hắc Long chậm rãi đi ra khỏi Mộng Vân trang. Tiểu Thất vẫn còn đang buồn ngủ nên lên ngựa chưa bao lâu đã dựa vào người Bạch Thái Thiên gật gù ngủ thiếp đi. Y không hỏi Bạch Thái Thiên muốn đi đâu bởi vì y đã giao bản thân mình cho chàng, y ỷ lại và dựa dẫm vào chàng và chàng cũng cho y đủ cảm giác an toàn.
Khi mặt trời dần nhô cao Tiểu Thất mới chẳng tình nguyện mà mở mắt, y đã tỉnh dậy nhưng vẫn như người không xương dựa cả vào người Bạch Thái Thiên.
“Tiểu Bạch ta đói bụng quá.”
“Ừm, phía trước có một quán trà chúng ta tới đó rồi nghỉ ngơi một lát.”
“Còn xa không? Sao huynh biết phía trước có quán trà?”
“Không xa, trước đây ta có đi qua vài lần.”
Phía trước đúng là có một quán trà nhỏ bên trong còn có một nhóm người cũng đang dừng chân uống nước.
Thấy có người lạ Tiểu Thất hơi hoảng hốt vội sờ lên đầu mình mới nhớ ra trước khi đi Bạch Thái Thiên có khoác áo choàng cho mình, mái tóc cũng được chiếc mũ phía sau che khuất toàn bộ.
Bạch Thái Thiên nhìn thấy động tác nhỏ của Tiểu Thất liền xoa nhẹ đầu y qua lớp áo để trấn an.
“Đừng lo có ta ở đây.”
Bạch Thái Thiên cột ngựa vào một thân cây gần đó mới đỡ Tiểu Thất xuống khỏi yên ngựa cầm tay dẫn y vào trong quán. Chàng gọi một bình trà và một lồng tiểu long bao mới kéo ghế ngồi xuống đối diện Tiểu Thất.
Bàn bên cạnh là một nhóm người trông rất giống thương nhân, một người trong số đó còn bị thương liên tục kêu đau quá mau tìm đại phu cho gã. Người đi cùng hỏi chủ quán nhưng chỉ nhận lại được một cái lắc đầu.
“Nơi này rừng núi hoang vu làm gì có đại phu chứ. Nhưng mà đi qua nơi này tầm nửa ngày đường thì sẽ có một y quán, chỉ có điều y quán này không phải lúc nào cũng mở người nào cũng cứu.”
“Còn có chuyện hoang đường này nữa à, mở y quán lại không cứu người chẳng lẽ muốn giết người.” Người vừa hỏi bất mãn lớn tiếng.
Người bị thương kia mặt mày nhăn nhó ôm cánh tay của mình nói như muốn rít lên.
“Tất cả là tại cái tên điên kia, tưởng mình là tướng quân thì ngon lắm à, muốn làm gì thì làm muốn đánh ai thì đánh chắc.”
“Còn không phải do ngươi nhiều chuyện khi không nói động tới phu nhân người ta làm gì.”
“Ta nói gì sai sao? Người đẹp như vậy mà lại chết sớm ta chỉ là thấy tiếc nuối nên cảm thán một câu cũng không được à. Rõ ràng là hắn chột dạ, là vì hắn nên người kia mới chết mà. Lại còn không cho đại phu khám bệnh cho ta, đúng là vừa vô lí vừa ích kỉ.”
“Ngươi không đau nữa à sao mà nói lắm thế, người ta là Mộ Dung đại tướng quân dưới một người trên vạn người, chúng ta đấu lại được hắn chắc.”
Một tiếng “bịch” đột ngột vang lên, cái bánh tiểu long bao vừa được người giơ lên lại bất thình lình trượt khỏi tay rơi xuống mặt đất. Bạch Thái Thiên nắm lấy bàn tay đang run lên của Tiểu Thất lo lắng hỏi.
“Có sao không?”
Tiểu Thất kéo mũ áo che gần hết nửa khuôn mặt cúi thấp đầu.
“Không sao, bánh có chút nóng.”
Bạch Thái Thiên liếc mắt nhìn nhóm người còn đang luyên thuyên không ngừng bên kia, lại thổi cái bánh khác cho nguội bớt mới đưa tới trước mặt y.
“Cái này nguội rồi, ăn đi rồi chúng ta lên đường.”
Tiểu Thất cũng không nghĩ tới chỉ nghe thấy hai từ Mộ Dung thôi đã khiến y khó chịu như vậy. Cứ nghĩ là đã quên kì thực chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, có lẽ cả đời này y cũng chẳng thể quên nổi người này.
Tiểu Thất rũ mi cố bày ra dáng vẻ bình thản không quan tâm nhưng kì thực trong lòng y đã bắt đầu nổi sóng.
Bạch Thái Thiên nhìn y trong đáy mắt tràn ngập chua xót và bất lực nhưng rất nhanh nó đã bị chàng giấu đi.
Hai người đã ăn xong nhưng Tiểu Thất lại chần chừ chưa muốn đi, Bạch Thái Thiên khó hiểu hỏi y.
“Sao vậy?”
Tiểu Thất chỉ về hướng nhóm người bên kia lên tiếng.
“Bên kia có người bị thương.”. Ngôn Tình Ngược
Trị thương chỉ là cái cớ, chủ yếu Tiểu Thất muốn qua đó nghe chút tình hình của Mộ Dung Hoa.
Bạch Thái Thiên sớm đã nhìn thấu ý định của y, chàng không vạch trần mà chỉ nhắc nhở y mấy câu.
Nhóm người nghe Tiểu Thất nói mình là đại phu thì có chút nghi ngờ nhưng vẫn để y lại xem thương thế của người nọ.
Xương cánh tay người này đã bị gãy, các đốt ngón tay cũng bị bẻ đến biến dạng, quả thực xuống tay rất nặng.
Tiểu Thất vừa nối lại xương cánh tay vừa như vô tình hỏi tới người đã đánh người này.
Theo lời kể của bọn họ Tiểu Thất mới biết ở Nam triều mình đã là một người chết rồi. Còn về phần Mộ Dung Hoa từ ngày y đi hắn như biến thành một con người khác vậy. Kẻ nào chống lại hắn hoặc là làm hắn ngứa mắt thì chỉ có hai kết cục, một là đột ngột biến mất hoặc là chết không rõ nguyên do.
Ví dụ như Thẩm gia, hôm trước hắn vừa nói không muốn nhìn thấy bất kì người nào của Thẩm gia thì ngày hôm sau toàn bộ người trong Thẩm gia đều biến mất. Mà Thẩm gia là gia tộc nào chứ, nhà bọn họ ba đời đều làm tướng có thể nói là trọng thần vậy mà kết cục lại thảm như vậy.
Còn có một băng hội nào đó hoạt động bên trong thanh lâu chẳng biết đắc tội hắn chuyện gì mà bị hắn đuổi cùng giết tận đến một người cũng không tha.
Không ai ngăn cản chàng bởi vì họ biết đó là quyết định sau rất nhiều ngày đắn đo suy nghĩ của chàng, hơn nữa… bọn họ nợ thiếu niên.
Bạch Thái Thiên chỉ mang theo một ít hành lý cùng mấy thị vệ thân cận, Văn Phong sẽ ở lại bên Hàn Hàn.
Tiểu Thất vẫn còn hôn mê, thái y nói việc này không ảnh hưởng đến sức khỏe của y, chỉ đơn giản là cơ thể cần có thời gian để hồi phục lại sau khi mất máu quá nhiều mà thôi.
Nơi bọn họ dừng chân là trang viên ở Nam thành, Bạch Thái Thiên đã cho người tu sửa lại nên bây giờ chỉ cần tới là có thể ở. Trang viên được trồng rất nhiều hoa đào, hiện tại không phải mùa nên không có bông chỉ có những tán lá xanh tốt đang vươn mình đón ánh nắng ấm áp của mùa hè.
Phía sau gian nhà gỗ là một đầm sen lớn, bên cạnh còn có một cái đình có thể ngồi uống trà. Nhìn chung nơi này khí hậu mát mẻ trong lành rất thích hợp tới nghỉ ngơi.
Đi dạo một vòng quỷ môn quan Tiểu Thất gần như mất đi nửa cái mạng, y vẫn còn nhớ cảm giác khi lần nữa nghe được mạch tượng của Hàn Hàn từng ngày ổn định lại là như thế nào. Y kích động, y vui vẻ và thở phào nhẹ nhõm bởi vì mình thật sự có thể cứu được hài tử.
Nhưng mà y cũng rất mệt, y kiệt sức mắt cũng mờ đi. Y thấy tóc mình từng ngày từng ngày dần bạc trắng cảm tưởng bản thân mình chắc chẳng thể gắng gượng được nữa rồi. Y muốn ngủ nhưng lại muốn báo cho Bạch Thái Thiên biết kết quả của cuộc cá cược này nên dùng chút sức lực cuối cùng nói với chàng “chúng ta thắng rồi”.
Sau đó nữa biểu cảm của Bạch Thái Thiên thế nào nhỉ? Y chẳng còn nhớ nữa.
Người ta nói lúc sắp chết sẽ nghĩ tới người mà mình để tâm nhất, người mà mình vương vấn nhất chẳng biết là có đúng không. Nhưng khi ấy quả thực có một bóng dáng đã xuất hiện trong đầu y, đó là bóng lưng của một người đối với y chẳng thể quen thuộc hơn, một người đã bị y cố tình giấu ở nơi sâu nhất của trái tim.
Chẳng biết là qua bao lâu, khi kí ức dần dần quay trở lại thì thứ đầu tiên Tiểu Thất nhìn thấy vẫn là một bóng lưng. Trước mắt y như bị phủ lên một tầng sương mù nhìn thứ gì cũng chẳng rõ ràng, gian phòng yên tĩnh bất ngờ vang lên một tiếng “Mộ” cực kỳ nhỏ rồi lại im bặt.
Ngày hôm sau khi Bạch Thái Thiên đúng giờ mang theo thuốc tới vừa mở cửa đã sững sờ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Trên giường, người ngày hôm qua vẫn còn đang hôn mê mà giờ lại mở mắt trừng trừng nhìn thứ gì đó ngoài cửa sổ. Tiểu Thất nghe tiếng động mới thu hồi tầm mắt nhìn về hướng cửa chính mỉm cười.
Tiểu Thất vừa tỉnh lại nên cơ thể rất yếu ớt, một ngày y chỉ tỉnh lại ba, bốn canh giờ thời gian còn lại vẫn là nằm ngủ. Y ngày ngày uống thuốc thay cơm nhưng một chút cũng không ghét bỏ, y thích uống thuốc, thích ăn dược liệu hơn là ăn mấy thứ thịt cá bên ngoài.
Hôm nay cũng là một ngày ấm áp, Tiểu Thất sau khi uống xong một chén thuốc mới nói với Bạch Thái Thiên.
“Ta muốn ra ngoài ngồi một lát.”
“Được, để ta giúp đệ chải tóc nhé.”
Tiểu Thất nhìn chính mình trong gương rồi lại vuốt mái tóc dài trắng xoá khẽ thở dài.
“Thật xấu.”
Bạch Thái Thiên nhẹ nhàng chải tóc rồi buộc lại bằng một sợi dây vải đỏ, xong xuôi mới nhìn Tiểu Thất trong gương.
“Không xấu, rất đẹp.”
“Thôi, huynh không cần an ủi ta. Bộ dáng ta bây giờ mà ra đường nhất định sẽ hù đám nhóc con chạy trối chết mất.”
Bạch Thái Thiên cười sủng nịnh bụng nhẹ lên trán y rồi bế ngang người lên.
“Nói lung tung.”
Bạch Thái Thiên đặt Tiểu Thất lên một cái ghế tựa trong sân, y rất thích nằm ở đây phơi nắng. Bạch Thái Thiên đặt xuống thế nào thì y cứ nằm yên như vậy một chút động đậy cũng lười làm, cứ thế nhắm mắt lại.
Bạch Thái Thiên nửa ngồi nửa quỳ bên ghế sửa soạn lại gối tựa cho y khẽ nói.
“Nơi này vẫn chưa có tên đệ có muốn đặt cho nó một cái tên không?”
Tiểu Thất mắt cũng chẳng mở lười biếng phun ra mấy chữ.
“Gọi là Mộng Vân trang đi.”
“Được.”
Sau ngày hôm đó bên ngoài cổng chính dẫn vào trang viên liền có thêm một tấm bảng gỗ đề mấy chữ “Mộng Vân y quán”.
Tiểu Thất được Bạch Thái Thiên chăm sóc rất tốt sức khỏe cũng dần hồi phục lại, chỉ có điều tóc y dù làm cách gì cũng chẳng thể khôi phục lại như ban đầu được nữa.
Tiểu Thất vẫn còn trong cơn mộng mị lại bị tiếng ngựa hí bên ngoài làm tỉnh dậy. Y theo thói quen chẳng biết đã hình thành từ khi nào gọi hai tiếng “Tiểu Bạch” nhưng không có ai đáp lời.
Y ra ngoài mở cửa, đập vào mắt là cái đầu đầy lông đen xì của Hắc Long doạ Tiểu Thất xém chút ngất xỉu. Tiểu Thất trấn an trái tim nhỏ bé của mình nhìn Hắc Long chằm chằm.
“Đại ca nửa đêm nửa hôm không ngủ mày tính hù chết người ta đấy à. Chưa thấy con ngựa nào lại dám tùy tiện xông vào nhà chủ như mày luôn á, thật phục luôn.”
Tiểu Thất lẩm bẩm mắng mấy câu lại ghét bỏ đuổi Hắc Long ra ngoài nhưng nó cứ lì lợm chẳng chịu đi. Y có chút bực muốn đánh mông nó, đúng lúc này Bạch Thái Thiên đi tới trên tay còn cầm theo áo choàng.
“Hắc Long làm đệ tỉnh giấc à.”
“Huynh dạy dỗ lại đồ đệ của mình đi, thật là quá cứng đầu còn thích làm phiền người khác nữa.”
Tiểu Thất nói xong còn ngáp một cái, uể oải muốn lết lại giường nằm.
Bạch Thái Thiên giữ tay y lại.
“Nếu đã tỉnh rồi vậy đi cùng ta tới chỗ này.”
Tiểu Thất muốn nói mình còn chưa tỉnh nhưng thấy Bạch Thái Thiên đã choàng áo cho mình thì mấy lời kia liền nuốt trở lại.
Hai người một trước một sau ngồi trên lưng Hắc Long chậm rãi đi ra khỏi Mộng Vân trang. Tiểu Thất vẫn còn đang buồn ngủ nên lên ngựa chưa bao lâu đã dựa vào người Bạch Thái Thiên gật gù ngủ thiếp đi. Y không hỏi Bạch Thái Thiên muốn đi đâu bởi vì y đã giao bản thân mình cho chàng, y ỷ lại và dựa dẫm vào chàng và chàng cũng cho y đủ cảm giác an toàn.
Khi mặt trời dần nhô cao Tiểu Thất mới chẳng tình nguyện mà mở mắt, y đã tỉnh dậy nhưng vẫn như người không xương dựa cả vào người Bạch Thái Thiên.
“Tiểu Bạch ta đói bụng quá.”
“Ừm, phía trước có một quán trà chúng ta tới đó rồi nghỉ ngơi một lát.”
“Còn xa không? Sao huynh biết phía trước có quán trà?”
“Không xa, trước đây ta có đi qua vài lần.”
Phía trước đúng là có một quán trà nhỏ bên trong còn có một nhóm người cũng đang dừng chân uống nước.
Thấy có người lạ Tiểu Thất hơi hoảng hốt vội sờ lên đầu mình mới nhớ ra trước khi đi Bạch Thái Thiên có khoác áo choàng cho mình, mái tóc cũng được chiếc mũ phía sau che khuất toàn bộ.
Bạch Thái Thiên nhìn thấy động tác nhỏ của Tiểu Thất liền xoa nhẹ đầu y qua lớp áo để trấn an.
“Đừng lo có ta ở đây.”
Bạch Thái Thiên cột ngựa vào một thân cây gần đó mới đỡ Tiểu Thất xuống khỏi yên ngựa cầm tay dẫn y vào trong quán. Chàng gọi một bình trà và một lồng tiểu long bao mới kéo ghế ngồi xuống đối diện Tiểu Thất.
Bàn bên cạnh là một nhóm người trông rất giống thương nhân, một người trong số đó còn bị thương liên tục kêu đau quá mau tìm đại phu cho gã. Người đi cùng hỏi chủ quán nhưng chỉ nhận lại được một cái lắc đầu.
“Nơi này rừng núi hoang vu làm gì có đại phu chứ. Nhưng mà đi qua nơi này tầm nửa ngày đường thì sẽ có một y quán, chỉ có điều y quán này không phải lúc nào cũng mở người nào cũng cứu.”
“Còn có chuyện hoang đường này nữa à, mở y quán lại không cứu người chẳng lẽ muốn giết người.” Người vừa hỏi bất mãn lớn tiếng.
Người bị thương kia mặt mày nhăn nhó ôm cánh tay của mình nói như muốn rít lên.
“Tất cả là tại cái tên điên kia, tưởng mình là tướng quân thì ngon lắm à, muốn làm gì thì làm muốn đánh ai thì đánh chắc.”
“Còn không phải do ngươi nhiều chuyện khi không nói động tới phu nhân người ta làm gì.”
“Ta nói gì sai sao? Người đẹp như vậy mà lại chết sớm ta chỉ là thấy tiếc nuối nên cảm thán một câu cũng không được à. Rõ ràng là hắn chột dạ, là vì hắn nên người kia mới chết mà. Lại còn không cho đại phu khám bệnh cho ta, đúng là vừa vô lí vừa ích kỉ.”
“Ngươi không đau nữa à sao mà nói lắm thế, người ta là Mộ Dung đại tướng quân dưới một người trên vạn người, chúng ta đấu lại được hắn chắc.”
Một tiếng “bịch” đột ngột vang lên, cái bánh tiểu long bao vừa được người giơ lên lại bất thình lình trượt khỏi tay rơi xuống mặt đất. Bạch Thái Thiên nắm lấy bàn tay đang run lên của Tiểu Thất lo lắng hỏi.
“Có sao không?”
Tiểu Thất kéo mũ áo che gần hết nửa khuôn mặt cúi thấp đầu.
“Không sao, bánh có chút nóng.”
Bạch Thái Thiên liếc mắt nhìn nhóm người còn đang luyên thuyên không ngừng bên kia, lại thổi cái bánh khác cho nguội bớt mới đưa tới trước mặt y.
“Cái này nguội rồi, ăn đi rồi chúng ta lên đường.”
Tiểu Thất cũng không nghĩ tới chỉ nghe thấy hai từ Mộ Dung thôi đã khiến y khó chịu như vậy. Cứ nghĩ là đã quên kì thực chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, có lẽ cả đời này y cũng chẳng thể quên nổi người này.
Tiểu Thất rũ mi cố bày ra dáng vẻ bình thản không quan tâm nhưng kì thực trong lòng y đã bắt đầu nổi sóng.
Bạch Thái Thiên nhìn y trong đáy mắt tràn ngập chua xót và bất lực nhưng rất nhanh nó đã bị chàng giấu đi.
Hai người đã ăn xong nhưng Tiểu Thất lại chần chừ chưa muốn đi, Bạch Thái Thiên khó hiểu hỏi y.
“Sao vậy?”
Tiểu Thất chỉ về hướng nhóm người bên kia lên tiếng.
“Bên kia có người bị thương.”. Ngôn Tình Ngược
Trị thương chỉ là cái cớ, chủ yếu Tiểu Thất muốn qua đó nghe chút tình hình của Mộ Dung Hoa.
Bạch Thái Thiên sớm đã nhìn thấu ý định của y, chàng không vạch trần mà chỉ nhắc nhở y mấy câu.
Nhóm người nghe Tiểu Thất nói mình là đại phu thì có chút nghi ngờ nhưng vẫn để y lại xem thương thế của người nọ.
Xương cánh tay người này đã bị gãy, các đốt ngón tay cũng bị bẻ đến biến dạng, quả thực xuống tay rất nặng.
Tiểu Thất vừa nối lại xương cánh tay vừa như vô tình hỏi tới người đã đánh người này.
Theo lời kể của bọn họ Tiểu Thất mới biết ở Nam triều mình đã là một người chết rồi. Còn về phần Mộ Dung Hoa từ ngày y đi hắn như biến thành một con người khác vậy. Kẻ nào chống lại hắn hoặc là làm hắn ngứa mắt thì chỉ có hai kết cục, một là đột ngột biến mất hoặc là chết không rõ nguyên do.
Ví dụ như Thẩm gia, hôm trước hắn vừa nói không muốn nhìn thấy bất kì người nào của Thẩm gia thì ngày hôm sau toàn bộ người trong Thẩm gia đều biến mất. Mà Thẩm gia là gia tộc nào chứ, nhà bọn họ ba đời đều làm tướng có thể nói là trọng thần vậy mà kết cục lại thảm như vậy.
Còn có một băng hội nào đó hoạt động bên trong thanh lâu chẳng biết đắc tội hắn chuyện gì mà bị hắn đuổi cùng giết tận đến một người cũng không tha.
Danh sách chương