Lúc nhận được tin Tiểu Thất đã lăn tay vào tờ khẩu cung nhận tội tất cả những người đã từng tiếp xúc với y đều rất kinh ngạc. Có quan viên thấy chuyện này còn có uẩn khúc muốn dâng sớ xin điều tra kĩ lại, cũng có người muốn gặp mặt Tiểu Thất để xem có phải y bị bức cung nhận tội hay không. Nhưng đương nhiên là đều vô ích, tấu sớ dâng lên không được phê duyệt mà muốn gặp mặt một phạm nhân đã bị phán quyết thì lại càng khó khăn hơn.
Tiểu Thất bị phán xử trảm vào tuần sau, hiện tại đã bị áp giải tới Tông Nhân phủ.
Chuyện này được giải quyết nhanh chóng đến mức khiến cho nhiều người không khỏi hoài nghi, hoài nghi chuyện này có phải có kẻ cố tình làm ra hay không? Nhưng hoài nghi thì đã sao, cáo thị đã dán đầy đường thì còn cách gì để cứu vãn nữa đây.
Thuần Hi ở Cảnh Minh cung khóc lóc ầm ĩ làm An Khánh đế đau đầu không thôi. Nàng cũng hết cách mới phải dùng tới cách này chỉ mong hoàng thượng suy nghĩ lại cho Tiểu Thất một con đường sống. Nàng không ăn không uống, dùng nước mắt rửa mặt một ngày mới có thể từ miệng An Khánh đế biết được một chuyện.
“Mộ Dung Hoa đã tính toán xong hết rồi, muội đừng có ở đây làm loạn nữa để trẫm yên tĩnh một chút đi. Trên Triều bị đám quan viên làm ầm ĩ bắt trẫm phải nhanh chóng giải quyết chuyện Tiểu Thất Nhi đã khiến trẫm đau đầu lắm rồi, giờ lại đến lượt muội nữa.”
Thuần Hi từ trong câu nói của An Khánh đế nhanh chóng bắt được trọng tâm.
“Tính toán gì? Huynh và Mộ Dung Hoa đã bàn tính chuyện gì?”
“Hoán đổi tù nhân.”
“Sau đó thì sao?”
“Mộ Dung Hoa sẽ đưa Tiểu Thất đến nơi khác không quay lại đây nữa.”
“Muội đã bảo mà, Mộ Dung Hoa nặng tình với Tiểu Thất như vậy sao có thể bỏ mặc y không quan tâm chứ. Nhưng mà hắn cam lòng vứt bỏ quyền lực để ở bên Tiểu Thất sao?”
“Làm sao mà trẫm biết được. Là Mộ Dung Hoa tới đưa ra yêu cầu này với trẫm, đổi lại…”
“Đổi lại cái gì? Huynh đừng có nói nửa chừng lại dừng lại thế chứ.”
An Khánh đế ngoắc ngón tay ý bảo Thuần Hi tiến lại gần nói nhỏ vào tai nàng.
“Cho hắn lệnh điều động cấm vệ quân.”
Thuần Hi như hiểu ra mọi chuyện mặt mày tái mét lẩm bẩm.
“Mộ Dung Hoa muốn dùng Tiểu Thất để dụ Bạch Thái Thiên tới đây? Hắn… hắn…”
Nàng không biết dùng từ nào để diễn tả về Mộ Dung Hoa nữa, nàng chỉ biết gặp phải hắn chính là xui xẻo cả đời của Tiểu Thất.
Tiểu Thất ở trong nhà lao không được gặp ai nhưng lại nghe được một số chuyện bên ngoài, ví dụ như chuyện Mục Vĩnh Kì ngày hôm nay đã thành thân cùng Đỗ tiểu thư. Chỉ là hôn lễ vừa diễn ra một nửa thì có người đến phá đám, cũng may cuối cùng đã giải quyết ổn thỏa.
Tiểu Thất nghe thôi cũng thấy hồi hộp, y mừng cho Vĩnh Kì vì đã rước được thê tử vào cửa, chỉ là có chút tiếc nuối. Đã hứa sẽ tặng lễ vật thành thân thật lớn cho Vĩnh Kì nhưng đến cuối cùng lại phải thất hứa rồi.
Tiểu Thất không nghĩ tới mới vừa rồi còn nghe người khác bàn luận mà không lâu sau đã thấy Vĩnh Kì đứng trước mặt mình.
Vĩnh Kì mặc trên người một thân hỉ phục anh tuấn ở trước mặt Tiểu Thất lần đầu tiên nhìn thẳng y mỉm cười gọi tên.
“Tiểu Thất.”
Tiểu Thất còn chưa hết bàng hoàng vì nhìn thấy Vĩnh Kì ở đây. Hắn không phải nên ở phủ với thê tử à bây giờ chạy tới đây làm gì? Còn nữa làm sao hắn vào được đây chẳng lẽ là giết hết đám cai ngục ngoài kia rồi.
“Suy nghĩ gì đấy. Ta không giết người chỉ đánh ngất bọn chúng thôi.”
Vĩnh Kì giơ ra trước mặt Tiểu Thất một bình rượu đỏ rót đầy một ly.
“Mời ngươi một ly, rượu mừng của ta ngươi sẽ không từ chối chứ.”
“Hả? Ò.”
Tiểu Thất nhận ly rượu uống cạn tươi cười với Vĩnh Kì.
“Chúc phu thê huynh bách niên giai lão, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”
Vĩnh Kì nhận lại ly rượu tự rót cho mình rồi uống cạn. Tiểu Thất cứ có cảm giác kì quái, sao giống như y đang giành chồng với người ta thế này. Y ngại ngùng ho vài tiếng.
“Quà thành thân ta có chuẩn bị cho huynh rồi chỉ tiếc…”
“Tiểu Thất, ta… nếu như… nếu như…”
Vĩnh Kì ngập ngừng một hồi rồi lại im lặng, hắn chán ghét sự hèn nhác của chính mình, chỉ là một câu nói nhưng hắn lại chẳng có dũng khí để nói ra.
“Vĩnh Kì, nếu đã chọn ở bên Đỗ tiểu thư thì hãy đối tốt với nàng ấy. Lấy nhầm người rất đau khổ đừng khiến nàng phải chịu cảnh giống như ta.”
“Ngươi có từng hối hận không?”
Có hối hận hay không y cũng chẳng rõ, chuyện đã qua cứ để cho nó qua đi, y đâu còn thời gian để mà hối hận nữa.
Tiểu Thất mỉm cười.
“Về đi.”
Mộ Dung Hoa tính toán mọi chuyện rất chu toàn nhưng hắn trăm tính vạn tính lại chẳng thể tính ra biến cố đột ngột phát sinh.
Tiểu Thất sớm đã chuẩn bị sẵn tinh thần thản nhiên đối mặt với mọi chuyện, thế nhưng chưa đến ngày hành quyết đã bị đưa đi trong đêm cũng khiến Tiểu Thất khó hiểu.
“Các ngươi tính đưa ta đi đâu?”
Không nhận được câu trả lời Tiểu Thất cũng không quá bất ngờ, chết trước chết sau gì thì cũng như vậy, y cứ thế để mặc nha dịch trói lại đưa đi.
Bên ngoài rất tối cũng rất lạnh, Tiểu Thất thở ra một hơi cảm nhận cái lạnh giá thấm dần vào cơ thể. Đây có thể sẽ là lần cuối cùng y được trải qua cảm giác này.
Tiểu Thất bị đưa qua hai con phố vắng người cuối cùng dừng lại ở đoạn đầu đài được đèn đuốc thắp sáng trưng. Xung quanh là hai hàng binh lính được trang bị đầy đủ thương cung, nhìn qua chẳng khác gì ở trong một trận đánh lớn.
Có người đã đợi sẵn ở trên đoạn đầu đài, một người là Thẩm Tri Minh nghiêm trang trong bộ chiến giáp, người còn lại là một nữ tử thanh tú Tiểu Thất không quen biết, lại nghe Thẩm Tri Minh gọi cô là Thanh Uyển.
“Thanh Uyển, hắn sẽ tới thật sao?”.
Thẩm Tri Minh có chút lo lắng nhìn Thanh Uyển, dáng vẻ căng thẳng trái ngược với vẻ nhàn nhã của tiểu cô nương bên cạnh. Thanh Uyển mỉm cười như chào hỏi với Tiểu Thất mới nhẹ nhàng trả lời.
“Người tới rồi.”
Thẩm Tri Minh cảnh giác nhìn bốn phía tay giữ chặt cây quạt trong tay. Y có chút bất ngờ về độ nhạy bén của Thanh Uyển, nhưng ngay lúc này chuyện ấy lại chẳng đáng để nhắc tới.
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay Thẩm Tri Minh đã phải bỏ ra không ít tâm tư, qua đêm nay một là y sẽ thành công giết được Bạch Thái Thiên trả thù cho Vương Lâm hoặc là y sẽ bị bắt vì tội bí mật điều động binh mã.
Cũng đều là dùng Tiểu Thất để dụ Bạch Thái Thiên tới, nếu như Thẩm Tri Minh biết Mộ Dung Hoa cũng có kế hoạch này hơn nữa còn chuẩn bị chu toàn hơn y trăm ngàn lần khẳng định sẽ không mạo hiểm như vậy. Thế nhưng y không biết, cũng không hề biết chính mình đã phá hỏng kế hoạch của Mộ Dung Hoa, y đã giương cung lên thì chỉ còn cách bắn đi.
Ban đêm tĩnh mịch như tờ, những hạt tuyết trắng xóa len lỏi qua những tán cây vô tình để lại dấu ấn trên đó những tầng trắng xóa. Tuyết rơi trong ánh lửa bập bùng vừa đối lập lại trở nên nổi bật.
Tiểu Thất ngước ánh mắt châm chọc xen lẫn vài phần chế giễu nhìn chằm chằm Thẩm Tri Minh, tiếng cười khẽ trong không gian yên tĩnh bỗng chốc thu hút không ít sự chú ý. Thẩm Tri Minh bị nhìn thì khó chịu nhăn mày.
“Ngươi cười cái gì?”
“Thẩm tướng quân, có ai từng nói rằng ngươi vừa ngu ngốc vừa cố chấp không? Nếu như ta mà là cái người kia, biết mình đã từng thích một người như vậy nhất định sẽ tự cho bản thân mấy bạt tai.”
“Ngươi…”
“Ta làm sao? Các người muốn đối phó Bạch Thái Thiên thì trực tiếp tới tìm hắn quyết chiến một trận đi, lôi một người không liên quan như ta vào làm cái quỷ gì, có thấy mất mặt hay không hả?”
Thẩm Tri Minh tức giận nghiến chặt răng nhưng lại chẳng biết phản bác lại thế nào. Thanh Uyển vẫn luôn quan sát Tiểu Thất bây giờ mới mỉm cười lên tiếng.
“Sao lại mất mặt, công tử không thấy như vậy mới thú vị à.”
Thanh Uyển chậm rãi tiến lại gần Tiểu Thất, ngón tay cô di chuyển qua những hàng binh lính đang quy củ đứng xung quanh.
“Công tử nhìn bọn họ đi tất cả đều là quân tinh nhuệ, chỉ cần Bạch Thái Thiên xuất hiện thì ngay lập tức sẽ phải hứng chịu từng đợt mũi tên từ tứ phía bắn tới. Hắn cho dù có tài giỏi cỡ nào cũng chẳng thể thoát nổi, hắn sẽ bị trúng tên rồi chết đi giống như cách mà ca ca của tiểu nữ đã trải qua. Tiểu Thất công tử người thấy có kích thích không?”
Cả người Tiểu Thất đều bắt đầu phát run chẳng biết do cái lạnh từ bên ngoài hay là do những lời nói kia của Thanh Uyển nữa.
“Cô nghĩ Bạch Thái Thiên sẽ vì một người ngoài như ta mà liều lĩnh đánh cược mạng mình sao? Các ngươi xem trọng ta quá rồi.”
Miệng thì nói vậy nhưng mắt Tiểu Thất vẫn liếc nhìn xung quanh sợ Bạch Thái Thiên thật sự sẽ ngu ngốc chạy tới đây.
Thanh Uyển che miệng phì cười.
“Xem công tử căng thẳng chưa kìa, tiểu nữ chỉ đùa chút thôi.” Cô ghé sát nói nhỏ vào tai Tiểu Thất.
“Thay vì giết Bạch Thái Thiên tiểu nữ càng muốn nhìn thấy cảnh Mộ Dung đại tướng quân sẽ thế nào khi nhìn người mình yêu bỏ đi cùng nam nhân khác hơn.”
Tiểu Thất nhíu mày thật sâu, sống lưng lạnh như vừa được vớt ra từ hầm băng nghìn năm. Nữ tử này thật là đáng sợ.
Tiểu Thất còn chưa hết tiêu hoá hết cơn ớn lạnh vừa rồi thì bả vai truyền đến một trận đau nhói, lúc y lấy lại được tinh thần thì trước mắt đã xuất hiện một cây trâm sáng loáng vẫn còn dính máu. Cây trâm xuyên qua lớp y phục mỏng manh chạm tới làn da Tiểu Thất rồi dừng lại.
Cổ tay Thanh Uyển bị Thẩm Tri Minh giữ chặt lại.
“Thanh Uyển dừng tay lại, đã nói là không động tới người này.”
Thanh Uyển xoay người dùng tay còn lại phát lực đánh vào ngực Thẩm Tri Minh. Thẩm Tri Minh bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã nhào ra đất.
Thanh Uyển không để tâm đến Thẩm Tri Minh lại cầm trâm xông tới chỗ Tiểu Thất. Chỉ là lần này trâm vừa giơ lên đã bị vật gì đó đánh trúng rơi xuống đất.
Binh lính thấy trên đài có biến cũng nhanh chóng giơ thương giơ cung tên chuẩn bị chiến đấu. Nhưng đáp lại bọn họ lại chỉ còn lại màn đêm tĩnh mịch đến một bóng người cũng chẳng thấy.
Thanh Uyển nhìn xung quanh khẽ lẩm bẩm.
“Còn chưa chịu lộ mặt. Để ta xem ngươi còn trốn được bao lâu.” Cô nhìn qua Thẩm Tri Minh vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
“Huynh còn đứng ngây ra đấy làm gì? Bạch Thái Thiên đang ở gần đây mau hạ lệnh phóng tiễn.”
“Ta biết hắn đang ở gần đây nhưng mà muội đã hứa…”
“Muội không giết Tiểu Thất. Ai dà, huynh đúng là một tên đần độn.”
Tiểu Thất bị phán xử trảm vào tuần sau, hiện tại đã bị áp giải tới Tông Nhân phủ.
Chuyện này được giải quyết nhanh chóng đến mức khiến cho nhiều người không khỏi hoài nghi, hoài nghi chuyện này có phải có kẻ cố tình làm ra hay không? Nhưng hoài nghi thì đã sao, cáo thị đã dán đầy đường thì còn cách gì để cứu vãn nữa đây.
Thuần Hi ở Cảnh Minh cung khóc lóc ầm ĩ làm An Khánh đế đau đầu không thôi. Nàng cũng hết cách mới phải dùng tới cách này chỉ mong hoàng thượng suy nghĩ lại cho Tiểu Thất một con đường sống. Nàng không ăn không uống, dùng nước mắt rửa mặt một ngày mới có thể từ miệng An Khánh đế biết được một chuyện.
“Mộ Dung Hoa đã tính toán xong hết rồi, muội đừng có ở đây làm loạn nữa để trẫm yên tĩnh một chút đi. Trên Triều bị đám quan viên làm ầm ĩ bắt trẫm phải nhanh chóng giải quyết chuyện Tiểu Thất Nhi đã khiến trẫm đau đầu lắm rồi, giờ lại đến lượt muội nữa.”
Thuần Hi từ trong câu nói của An Khánh đế nhanh chóng bắt được trọng tâm.
“Tính toán gì? Huynh và Mộ Dung Hoa đã bàn tính chuyện gì?”
“Hoán đổi tù nhân.”
“Sau đó thì sao?”
“Mộ Dung Hoa sẽ đưa Tiểu Thất đến nơi khác không quay lại đây nữa.”
“Muội đã bảo mà, Mộ Dung Hoa nặng tình với Tiểu Thất như vậy sao có thể bỏ mặc y không quan tâm chứ. Nhưng mà hắn cam lòng vứt bỏ quyền lực để ở bên Tiểu Thất sao?”
“Làm sao mà trẫm biết được. Là Mộ Dung Hoa tới đưa ra yêu cầu này với trẫm, đổi lại…”
“Đổi lại cái gì? Huynh đừng có nói nửa chừng lại dừng lại thế chứ.”
An Khánh đế ngoắc ngón tay ý bảo Thuần Hi tiến lại gần nói nhỏ vào tai nàng.
“Cho hắn lệnh điều động cấm vệ quân.”
Thuần Hi như hiểu ra mọi chuyện mặt mày tái mét lẩm bẩm.
“Mộ Dung Hoa muốn dùng Tiểu Thất để dụ Bạch Thái Thiên tới đây? Hắn… hắn…”
Nàng không biết dùng từ nào để diễn tả về Mộ Dung Hoa nữa, nàng chỉ biết gặp phải hắn chính là xui xẻo cả đời của Tiểu Thất.
Tiểu Thất ở trong nhà lao không được gặp ai nhưng lại nghe được một số chuyện bên ngoài, ví dụ như chuyện Mục Vĩnh Kì ngày hôm nay đã thành thân cùng Đỗ tiểu thư. Chỉ là hôn lễ vừa diễn ra một nửa thì có người đến phá đám, cũng may cuối cùng đã giải quyết ổn thỏa.
Tiểu Thất nghe thôi cũng thấy hồi hộp, y mừng cho Vĩnh Kì vì đã rước được thê tử vào cửa, chỉ là có chút tiếc nuối. Đã hứa sẽ tặng lễ vật thành thân thật lớn cho Vĩnh Kì nhưng đến cuối cùng lại phải thất hứa rồi.
Tiểu Thất không nghĩ tới mới vừa rồi còn nghe người khác bàn luận mà không lâu sau đã thấy Vĩnh Kì đứng trước mặt mình.
Vĩnh Kì mặc trên người một thân hỉ phục anh tuấn ở trước mặt Tiểu Thất lần đầu tiên nhìn thẳng y mỉm cười gọi tên.
“Tiểu Thất.”
Tiểu Thất còn chưa hết bàng hoàng vì nhìn thấy Vĩnh Kì ở đây. Hắn không phải nên ở phủ với thê tử à bây giờ chạy tới đây làm gì? Còn nữa làm sao hắn vào được đây chẳng lẽ là giết hết đám cai ngục ngoài kia rồi.
“Suy nghĩ gì đấy. Ta không giết người chỉ đánh ngất bọn chúng thôi.”
Vĩnh Kì giơ ra trước mặt Tiểu Thất một bình rượu đỏ rót đầy một ly.
“Mời ngươi một ly, rượu mừng của ta ngươi sẽ không từ chối chứ.”
“Hả? Ò.”
Tiểu Thất nhận ly rượu uống cạn tươi cười với Vĩnh Kì.
“Chúc phu thê huynh bách niên giai lão, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”
Vĩnh Kì nhận lại ly rượu tự rót cho mình rồi uống cạn. Tiểu Thất cứ có cảm giác kì quái, sao giống như y đang giành chồng với người ta thế này. Y ngại ngùng ho vài tiếng.
“Quà thành thân ta có chuẩn bị cho huynh rồi chỉ tiếc…”
“Tiểu Thất, ta… nếu như… nếu như…”
Vĩnh Kì ngập ngừng một hồi rồi lại im lặng, hắn chán ghét sự hèn nhác của chính mình, chỉ là một câu nói nhưng hắn lại chẳng có dũng khí để nói ra.
“Vĩnh Kì, nếu đã chọn ở bên Đỗ tiểu thư thì hãy đối tốt với nàng ấy. Lấy nhầm người rất đau khổ đừng khiến nàng phải chịu cảnh giống như ta.”
“Ngươi có từng hối hận không?”
Có hối hận hay không y cũng chẳng rõ, chuyện đã qua cứ để cho nó qua đi, y đâu còn thời gian để mà hối hận nữa.
Tiểu Thất mỉm cười.
“Về đi.”
Mộ Dung Hoa tính toán mọi chuyện rất chu toàn nhưng hắn trăm tính vạn tính lại chẳng thể tính ra biến cố đột ngột phát sinh.
Tiểu Thất sớm đã chuẩn bị sẵn tinh thần thản nhiên đối mặt với mọi chuyện, thế nhưng chưa đến ngày hành quyết đã bị đưa đi trong đêm cũng khiến Tiểu Thất khó hiểu.
“Các ngươi tính đưa ta đi đâu?”
Không nhận được câu trả lời Tiểu Thất cũng không quá bất ngờ, chết trước chết sau gì thì cũng như vậy, y cứ thế để mặc nha dịch trói lại đưa đi.
Bên ngoài rất tối cũng rất lạnh, Tiểu Thất thở ra một hơi cảm nhận cái lạnh giá thấm dần vào cơ thể. Đây có thể sẽ là lần cuối cùng y được trải qua cảm giác này.
Tiểu Thất bị đưa qua hai con phố vắng người cuối cùng dừng lại ở đoạn đầu đài được đèn đuốc thắp sáng trưng. Xung quanh là hai hàng binh lính được trang bị đầy đủ thương cung, nhìn qua chẳng khác gì ở trong một trận đánh lớn.
Có người đã đợi sẵn ở trên đoạn đầu đài, một người là Thẩm Tri Minh nghiêm trang trong bộ chiến giáp, người còn lại là một nữ tử thanh tú Tiểu Thất không quen biết, lại nghe Thẩm Tri Minh gọi cô là Thanh Uyển.
“Thanh Uyển, hắn sẽ tới thật sao?”.
Thẩm Tri Minh có chút lo lắng nhìn Thanh Uyển, dáng vẻ căng thẳng trái ngược với vẻ nhàn nhã của tiểu cô nương bên cạnh. Thanh Uyển mỉm cười như chào hỏi với Tiểu Thất mới nhẹ nhàng trả lời.
“Người tới rồi.”
Thẩm Tri Minh cảnh giác nhìn bốn phía tay giữ chặt cây quạt trong tay. Y có chút bất ngờ về độ nhạy bén của Thanh Uyển, nhưng ngay lúc này chuyện ấy lại chẳng đáng để nhắc tới.
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay Thẩm Tri Minh đã phải bỏ ra không ít tâm tư, qua đêm nay một là y sẽ thành công giết được Bạch Thái Thiên trả thù cho Vương Lâm hoặc là y sẽ bị bắt vì tội bí mật điều động binh mã.
Cũng đều là dùng Tiểu Thất để dụ Bạch Thái Thiên tới, nếu như Thẩm Tri Minh biết Mộ Dung Hoa cũng có kế hoạch này hơn nữa còn chuẩn bị chu toàn hơn y trăm ngàn lần khẳng định sẽ không mạo hiểm như vậy. Thế nhưng y không biết, cũng không hề biết chính mình đã phá hỏng kế hoạch của Mộ Dung Hoa, y đã giương cung lên thì chỉ còn cách bắn đi.
Ban đêm tĩnh mịch như tờ, những hạt tuyết trắng xóa len lỏi qua những tán cây vô tình để lại dấu ấn trên đó những tầng trắng xóa. Tuyết rơi trong ánh lửa bập bùng vừa đối lập lại trở nên nổi bật.
Tiểu Thất ngước ánh mắt châm chọc xen lẫn vài phần chế giễu nhìn chằm chằm Thẩm Tri Minh, tiếng cười khẽ trong không gian yên tĩnh bỗng chốc thu hút không ít sự chú ý. Thẩm Tri Minh bị nhìn thì khó chịu nhăn mày.
“Ngươi cười cái gì?”
“Thẩm tướng quân, có ai từng nói rằng ngươi vừa ngu ngốc vừa cố chấp không? Nếu như ta mà là cái người kia, biết mình đã từng thích một người như vậy nhất định sẽ tự cho bản thân mấy bạt tai.”
“Ngươi…”
“Ta làm sao? Các người muốn đối phó Bạch Thái Thiên thì trực tiếp tới tìm hắn quyết chiến một trận đi, lôi một người không liên quan như ta vào làm cái quỷ gì, có thấy mất mặt hay không hả?”
Thẩm Tri Minh tức giận nghiến chặt răng nhưng lại chẳng biết phản bác lại thế nào. Thanh Uyển vẫn luôn quan sát Tiểu Thất bây giờ mới mỉm cười lên tiếng.
“Sao lại mất mặt, công tử không thấy như vậy mới thú vị à.”
Thanh Uyển chậm rãi tiến lại gần Tiểu Thất, ngón tay cô di chuyển qua những hàng binh lính đang quy củ đứng xung quanh.
“Công tử nhìn bọn họ đi tất cả đều là quân tinh nhuệ, chỉ cần Bạch Thái Thiên xuất hiện thì ngay lập tức sẽ phải hứng chịu từng đợt mũi tên từ tứ phía bắn tới. Hắn cho dù có tài giỏi cỡ nào cũng chẳng thể thoát nổi, hắn sẽ bị trúng tên rồi chết đi giống như cách mà ca ca của tiểu nữ đã trải qua. Tiểu Thất công tử người thấy có kích thích không?”
Cả người Tiểu Thất đều bắt đầu phát run chẳng biết do cái lạnh từ bên ngoài hay là do những lời nói kia của Thanh Uyển nữa.
“Cô nghĩ Bạch Thái Thiên sẽ vì một người ngoài như ta mà liều lĩnh đánh cược mạng mình sao? Các ngươi xem trọng ta quá rồi.”
Miệng thì nói vậy nhưng mắt Tiểu Thất vẫn liếc nhìn xung quanh sợ Bạch Thái Thiên thật sự sẽ ngu ngốc chạy tới đây.
Thanh Uyển che miệng phì cười.
“Xem công tử căng thẳng chưa kìa, tiểu nữ chỉ đùa chút thôi.” Cô ghé sát nói nhỏ vào tai Tiểu Thất.
“Thay vì giết Bạch Thái Thiên tiểu nữ càng muốn nhìn thấy cảnh Mộ Dung đại tướng quân sẽ thế nào khi nhìn người mình yêu bỏ đi cùng nam nhân khác hơn.”
Tiểu Thất nhíu mày thật sâu, sống lưng lạnh như vừa được vớt ra từ hầm băng nghìn năm. Nữ tử này thật là đáng sợ.
Tiểu Thất còn chưa hết tiêu hoá hết cơn ớn lạnh vừa rồi thì bả vai truyền đến một trận đau nhói, lúc y lấy lại được tinh thần thì trước mắt đã xuất hiện một cây trâm sáng loáng vẫn còn dính máu. Cây trâm xuyên qua lớp y phục mỏng manh chạm tới làn da Tiểu Thất rồi dừng lại.
Cổ tay Thanh Uyển bị Thẩm Tri Minh giữ chặt lại.
“Thanh Uyển dừng tay lại, đã nói là không động tới người này.”
Thanh Uyển xoay người dùng tay còn lại phát lực đánh vào ngực Thẩm Tri Minh. Thẩm Tri Minh bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã nhào ra đất.
Thanh Uyển không để tâm đến Thẩm Tri Minh lại cầm trâm xông tới chỗ Tiểu Thất. Chỉ là lần này trâm vừa giơ lên đã bị vật gì đó đánh trúng rơi xuống đất.
Binh lính thấy trên đài có biến cũng nhanh chóng giơ thương giơ cung tên chuẩn bị chiến đấu. Nhưng đáp lại bọn họ lại chỉ còn lại màn đêm tĩnh mịch đến một bóng người cũng chẳng thấy.
Thanh Uyển nhìn xung quanh khẽ lẩm bẩm.
“Còn chưa chịu lộ mặt. Để ta xem ngươi còn trốn được bao lâu.” Cô nhìn qua Thẩm Tri Minh vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
“Huynh còn đứng ngây ra đấy làm gì? Bạch Thái Thiên đang ở gần đây mau hạ lệnh phóng tiễn.”
“Ta biết hắn đang ở gần đây nhưng mà muội đã hứa…”
“Muội không giết Tiểu Thất. Ai dà, huynh đúng là một tên đần độn.”
Danh sách chương