Gặp được Tiểu Thất trong lòng Trần Tố Tố cũng thả lỏng hơn một chút, tuy rằng thần sắc y tái nhợt người cũng gầy đi nhưng trí ít y không bị thương, như vậy đã rất tốt rồi.

Bà đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lát lại bị tiếng gọi của mã phu làm tỉnh táo.

“Thái thái, nô tài hình như vừa trông thấy Chu di nương.”

Chu Mẫn? Giờ này rồi nó còn ngoài phố làm gì nữa? Trong lòng Trần Tố Tố nghi ngờ nói với mã phu.

“Đi theo đi, đừng để bị phát hiện.”

Bà không phải là người tò mò lại không muốn quản chặt con dâu nhưng đối với Chu Mẫn bà vẫn cứ có cảm giác người này không đơn giản. Đi đến một ngõ quẹo nhỏ mã phu cho dừng xe nói vọng vào trong.

“Phía trước hẻm nhỏ xe ngựa không thể vào được, giờ phải làm gì đây ạ?”

Trần Tố Tố kéo rèm trong xe lên lúc này mới phát hiện bên ngoài đã bao trùm một màu đen, nhà dân thưa thớt ánh sáng phát ra từ đèn lồng bên ngoài cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy những vật xung quanh. Bà thấy hơi sợ nhưng lỡ đến rồi giờ quay về lại thấy không cam lòng. Suy tính một lượt bà mới nói với phu xe.

“Ngươi ở đây canh chừng, ta đuổi theo Chu Mẫn xem rốt cuộc nó đi đâu. Nếu sau nửa canh giờ ta vẫn chưa quay lại ngươi hãy tìm thêm người tới tìm ta nghe rõ chưa?”

“Vậy có ổn không? Hay để nô tài đi xem thử thái thái cứ ở yên đây.”

“Ài. Ngươi một nam tử đi theo một nữ nhi còn ra thể thống gì, muốn bị người ta đánh chết à. Cứ ở đây nói qua nói lại sẽ mất dấu thật đấy, ta đi đây nhớ lời ta căn dặn đấy.”

“Vậy… thái thái người phải cẩn thận.”

Trần Tố Tố cẩn thận dè dặt bước vào trong hẻm nhỏ, bên trong yên ắng không một bóng người, Chu Mẫn giờ đã đi hướng nào bà cũng không biết. Con đường trong hẻm tuy rằng vừa nhỏ vừa tối nhưng lại rất đơn giản không có nhiều ngã rẽ. Trần Tố Tố đi một vòng cuối cùng lại dẫn đến đường cụt, bà chán nản quay trở lại đi qua một hướng khác. Nơi này nhà dân càng lúc càng thưa thớt mà nơi phát ra ánh sáng duy nhất chỉ có ngôi miếu sập sệ ở phía trước.

Có ánh sáng nghĩa là sẽ có người, không chỉ một mà là hai người. Tiếng Chu Mẫn kinh hãi run rẩy đều đều truyền vào tai Trần Tố Tố.

“…không thể nào? Ngay cả Tiểu Thất hay thái y trong cung cũng nói chuyện ta hoài thai là thật.”

Một giọng nữ khác cười chế giễu.

“Cô nghĩ chỉ với một lần mà có thể khiến cô có thai? Chu di nương cô đang kể chuyện cười đấy à. Là do thuốc lúc trước ta đưa cô uống mới có thể làm rối loạn mạch tượng trông như người có thai thôi, nó cũng khiến cô có biểu hiện giống như những thai phụ bình thường. Nhưng chỉ có thể đánh lừa mấy tháng đầu, thay vì để bị phát hiện chi bằng tương kế tựu kế đổ tội cho người khác. Không phải kết quả như bây giờ rất đúng với ý muốn của cô sao?”

“Hừ, đúng cái gì chứ. Khi nào Mộ Dung Hoa còn chưa hoà ly với Tiểu Thất thì ta còn chưa vừa lòng. À phải rồi, thuốc cô nương đưa ta bị thái y phát hiện ta liền nói đều là đồ của Tiểu Thất, như vậy có sao không?”

“Không, không. Chu di nương rất thông minh ta còn phải khen cô một câu đấy, nhờ cô mà chuyện của ta cũng nhanh chóng được giải quyết, sau này cô cũng không cần phát tán thuốc ra ngoài nữa.”

Trần Tố Tố bụm chặt miệng mình để không phát ra tiếng động, bà vừa kinh hãi xen lẫn tức giận không thể kìm nén. Thì ra bao nhiêu rắc rối trong phủ đều do Chu Mẫn kia bày ra. Không kể đến bao nhiêu năm Mộ Dung gia cho cô ta cái ăn cái mặc, cho cô ta một chốn nương thân, chỉ nói đến việc trước đây Mộ Dung Hoa từng cứu mạng cô ta cũng đủ để cô ta biết ơn suốt đời. Ấy vậy mà tiện nhân này lại lợi dụng lòng tốt của người khác để làm chuyện xấu, lại còn hãm hại người vô tội.

Bà phải rời khỏi đây, phải nói cho nhi tử của bà biết về bộ mặt thật của Chu Mẫn. Bà đã nghĩ như vậy chân cũng dần lui về phía sau xoay người rời đi. Nhưng chỉ vừa bước đi không xa bên chân đột nhiên truyền đến một trận đau nhói.

Tiếng rên còn chưa kịp phát ra khỏi miệng thì cổ họng bà đã bị một bàn tay mảnh khảnh bóp chặt. Mặt bà vì nghẹt thở mà trở nên trắng bệch, đến khi hô hấp dần khó khăn tưởng trừng như chỉ một tích tắc nữa bà liền tắc thở thì người kia buông lỏng tay ném thẳng bà xuống nền đất.

Trần Tố Tố cúi đầu ho khan cố gắng tìm về nhịp thở bình thường.

“Nương… người… người sao lại ở đây?”

Tiếng nói đầy hoảng hốt của Chu Mẫn đã nhanh chóng khiến Trần Tố Tố lấy lại tinh thần, bà không nhìn cô ta mà đưa mắt sang nữ nhân bên cạnh. Đó là một cô nương có gương mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng, cô nương mặc y phục màu tím thướt tha trên người còn thoang thoảng mùi hương phấn son. Không thể tin được người tưởng như yếu ớt như vậy lại có võ công thật lợi hại.

“Người đã nghe được những gì rồi?”

Trần Tố Tố lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ đưa ánh mắt đầy khinh bỉ về phía Chu Mẫn, bà muốn xông tới cào nát mặt nữ nhân rắn rết trước mặt, nhưng cơn đau ở chân đã nhắc nhở rằng bà bây giờ chẳng thể làm gì.

“Cô còn dám hỏi ta đã nghe được những gì, Chu Mẫn Mộ Dung gia đối với cô không bạc sao cô có thể độc ác hãm hại Tiểu Thất chứ.”

Chu Mẫn ngồi đối diện mặt bà nhướn mày.

“Vậy là nghe được hết rồi à. Chậc, vốn muốn để bà an ổn sống nốt phần đời còn lại, nhưng chắc ông trời cũng không muốn một kẻ vô dụng như bà sống quá lâu.”

Nhìn ánh mắt cay độc gian xảo kia của Chu Mẫn Trần Tố Tố bất giác thấy lạnh sống lưng.

“Cô muốn làm gì?”

“Bà đoán xem…”

Nữ nhân áo tím đứng dựa lưng vào tường che miệng khẽ nhếch khóe môi lúc này mới lên tiếng.

“Chu di nương, ta có cách để đại tướng quân nhà cô cắt đứt quan hệ với phu nhân của hắn, cô có muốn nghe thử không?”

Nữ nhân thì thầm vào tai Chu Mẫn điều gì đó rồi lại nhìn qua Trần Tố Tố mỉm cười chẳng rõ ý tứ.

“Mộ Dung thái thái, đoạn đường cuối cùng này tiểu nữ sẽ tiễn người một đoạn, người không chê chứ.”

“Các ngươi, có ai không cứu mạng…ưm …ưm…”

Tiếng kêu cứu trong vô vọng của Trần Tố Tố càng lúc càng nhỏ rồi cứ thế bị nhấn chìm trong màn đêm u tịch.

“Sihhh”.

“Tướng quân không sao chứ?” Một binh lính lo lắng chạy tới hỏi.

Mộ Dung Hoa không trả lời đứng bất động nhìn vết thương đang chảy máu trên tay mình. Hắn ấy vậy mà lại bất cẩn để chính mình bị thương khi đang luyện võ, trong lòng dâng lên một nỗi bồn chồn bất an đến khó tả.

Trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao? Mộ Dung Hoa nhận mệnh đi ngoại thành hộ tống sứ giả Tây Vực tới cầu hoà tính đến ngày hôm nay cũng đã 10 ngày trôi qua. Vốn dĩ thời gian dự kiến không kéo dài như vậy nhưng chẳng biết do vô tình hay cố ý mà sứ giả lại cứ lằng nhằng mãi ở đây không chịu đi nên bây giờ hắn vẫn chưa thể quay về.

Mối thù của Tây Vực đối với Mộ Dung Hoa nếu như nói là sâu tận xương tủy cũng không hề nói gian. Lần này gặp lại kẻ thù mà sứ giả ngoại trừ ý căm thù phát ra từ ánh mắt thì chẳng hề có biểu hiện gì khác, mà Mộ Dung Hoa vốn dĩ trong lòng cũng còn chút áy náy đối với Miên Miên nên cũng không muốn khó dễ với sứ giả.

Gọi là sứ giả nhưng người đó thực chất cũng là một hoàng tử, lần này hắn tới đây là vì muốn đổi lấy Khắc Tư. Hắn tới cầu hòa cũng là tới cầu thân nguyện ý cả đời làm tù nhân cho Nam Triều chỉ yêu cầu cho đại hoàng huynh của hắn trở lại Tây Vực. Tiểu hoàng tử không chịu phối hợp về kinh đô, hết lần này tới lần khác nói nơi này rất đẹp muốn đi tham quan sợ sau này không còn cơ hội nữa để nán lại ngoại thành. Mộ Dung Hoa thấy ở lại vài ngày cũng không sao nên cũng để mặc sứ giả.

Nhưng mà hôm nay hắn thấy trong người rất khó chịu cứ như có cả ngọn lửa đang thiêu đốt ruột gan hắn. Mộ Dung Hoa tới nơi nghỉ ngơi của sứ giả thông báo lập tức khởi hành, chẳng buồn quan tâm sứ giả đang muốn giở trò ăn vạ liền quay đi.

Thế nhưng đoàn người còn chưa kịp xuất phát thì Mộ Dung Hoa đã nhận được tin dữ “thái thái qua đời rồi”. Hắn như chết đứng tại chỗ một lời cũng chẳng thể thốt ra. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn mới chỉ đi có mấy ngày mà một người đang khỏe mạnh bình thường nói chết liền chết.

Mộ Dung Hoa bỏ lại tất cả mọi người tức tốc cưỡi ngựa trở về kinh đô.

Phủ tướng quân bây giờ đèn lồng trắng, vòng hoa trắng giăng đầy mọi nơi, không khí tang thương ảm đạm bao trùm đến mọi ngóc ngách trong phủ. Ở giữa chính đường được đặt một cỗ quan tài mạ vàng, trên nắp cũng được người ta tỉ mỉ điêu khắc. Vị trí ở phía bên phải vẫn còn trống còn bên trái là hai nữ nhân mặc đồ tang đang quỳ gối.

Một người là Thuần Hi tuy rằng u buồn nhưng vẫn điềm tĩnh cao quý, một người là Chu Mẫn trên mặt còn lưu lại dấu vết bị thương đang sụt sịt rơi nước mắt.

Lúc Mộ Dung Hoa về tới nơi liền bị khung cảnh lúc này doạ cho choáng váng.

“Tướng công, hức… người cuối cùng cũng trở về rồi, hức…”. Tiếng gọi của Chu Mẫn khiến hắn thoát khỏi cơn mộng mị.

Hắn lê từng bước chân nặng nhọc tới bên cạnh linh cữu, khoảng cách chỉ mấy bước chân lại khiến Mộ Dung Hoa như đi trên lưỡi đao cả ngàn thước. Hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt người phụ nữ đã sinh ra và dưỡng dục mình đang nằm bất động trong linh cữu thì tất cả đều sụp đổ.

“Nương, nhi tử trở về rồi.”

Đây là lần thứ 2 hắn rơi nước mắt, lần đầu là vì người hắn yêu, còn lần này là vì người hắn kính.

Trần Tố Tố vẫn là gương mặt phúc hậu hiền từ như thường ngày mà một vết lún sâu hình tròn trên trán bà lại quá chói mắt. Là vết thương trí mạng đã cướp đi mạng sống của bà, vết thương nhìn cũng thật quen mắt, đây còn không phải do Bạch Ngọc Phi Loan gây nên sao. Cũng có thể là do vết thương ấy quá chói mắt nên những vết thương ở vị trí khác lại bị người ta lãng quên, ví dụ như ở chân hoặc là vết siết màu hồng mờ nhạt trên cổ bà.

Bây giờ cảm xúc của Mộ Dung Hoa ngoài bi thương thì chính là hận, hận kẻ dám hại mẫu thân mình càng hận chính mình lơ là để người khác có cơ hội ra tay với người nhà của hắn.

Mộ Dung Hoa thay một bộ tang phục quỳ ở vị trí trung tâm, hắn cứ quỳ như vậy không ăn không ngủ ba ngày ba đêm cũng không nói chuyện với bất kỳ ai. Hắn như vậy khiến những người xung quanh càng thấy sợ chẳng ai dám lại gần chứ đừng nói đến chuyện đi khuyên nhủ. Người có thể làm được chuyện này chắc chỉ có Tiểu Thất nhưng mà y…haizzz.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện